Trong phòng tối đen một màu, tưởng mọi người trong nhà
đều đã ngủ. Cô đưa tay, lần tìm công tắc trên tường, “tách” một tiếng, đèn
phòng khách bật lên sáng rực.
Cô giật mình vỗ vỗ ngực, nén giọng hỏi: “Chị chưa ngủ
sao? Sao không bật điện lên?”
“Chị đang đợi em về”. Triều Nhan nhìn cô chòng chọc,
vẻ mặt nửa cười, nửa như không, “Mùi vị yêu đương với giám đốc Trác Thị thế
nào? Chắc là phải hạnh phúc, ngọt ngào lắm nhỉ?”
Tịch Nhan không hề ngạc nhiên, chuyện này, chị sớm
muộn rồi cũng biết, cô thờ ơ đáp: “Em mệt rồi, có chuyện gì để mai nói”, rồi
quay lưng bước vào nhà tắm. Triều Nhan nhanh chân bước tới, chắn trước mặt cô.
“Đỗ Tịch Nhan, em biết rõ chị đang theo đuổi Trác
Thanh Liên, mà vẫn qua lại với anh ta. Lẽ nào đây chính là thủ đoạn báo thù của
em?”
“Đừng có giả bộ ngớ ngẩn nữa!”. Triều Nhan dứt khoát
chọc thủng giấy dán trên cửa sổ, “Em vì chuyện của Tô Hàng năm ấy, vẫn nuôi hận
trong lòng, rắp tâm chờ cơ hội báo thù...”
“Chị”, Tịch Nhan không thể nhẫn nhịn thêm nữa lên
tiếng ngắt lời, “Lúc em và Tô Hàng qua lại với nhau, hai người đã chia tay rồi,
chuyện anh ta ra nước ngoài cũng chẳng can hệ gì tới chị, là vấn đề giữa em và
anh ta. Cơn cớ gì mà em phải giận cá chém thớt sang chị?”
Tịch Nhan bình thường chẳng bao giờ to tiếng, nhưng đã
lên tiếng từng câu từng lời nhất định không chịu thua kém. Triều Nhan hậm hực
tru tréo lên: “Tao lại chẳng tin bụng dạ mày rộng lượng đến thế. Lúc nào cũng
làm ra vẻ là ta đây không tranh với đời, không bon chen này nọ, mày lừa được
người khác, chứ đừng hòng qua được mắt tao! Nếu quả thực mày trong trắng thanh
bạch như thế, sao còn bám lấy người quyền cao chức trọng như Trác Thanh Liên?”
“Có thể trong mắt chị Trác Thanh Liên là người quyền
cao chức trọng, nhưng đối với em, anh ta cũng chỉ là một người đàn ông bình
thường, không hơn không kém”. Tịch Nhan hít một hơi sâu, “Em không phải là hạng
người vì tiền tài, địa vị của người ta mà quấn lấy!’
“Phải đấy, tình yêu là vô giá mà!”. Triều Nhan cười
mỉa mai, “Em gái tôi mới thanh cao, mới thi vị, mới lãng mạn làm sao. Ai mà
không biết, Trác Thanh Liên ngoài tình yêu, còn dâng hiến cho mày nào nhà lầu
xe hơi, nào kim cương châu báu. Mày chẳng qua là mượn danh nghĩa tình yêu, để
giành lấy hưởng thụ vật chất…”
“Đỗ Triều Nhan, không phải ai cũng hám của như chị
đâu!”, Tịch Nhan một lần nữa ngắt lời cô chị.
Triều Nhan trợn tròn mắt nhìn cô, đôi mắt vốn trong
sáng đẹp đẽ là thế, nay ngầu lên tức giận: “Mày có giỏi thì nhắc lại lần nữa!”
“Một người con gái mà phải dựa vào hôn nhân hay tình
yêu để mưu cầu lợi ích, chị không thấy, là rất đáng thương hại hay sao?”. Tịch
Nhan hờ hững mà lạnh lùng nói, “Chị, Tô Hàng thực sự rất yêu chị. Chị bỏ rơi
anh ta năm ấy, có lẽ là sai lầm lớn nhất của cuộc đời chị”.
Triều Nhan lạnh lùng: “Chuyện của tao, không khiến mày
phải lo, Tô Hàng đã trở thành dĩ vãng rồi, người bây giờ tao muốn là Trác Thanh
Liên!”
“Trên đời này, chuyện gì cũng đều có nhân quả. Có rất
nhiều thứ, phải dựa vào cố gắng của bản thân mình mới có được”. Tịch Nhan khẽ
nói, “Nếu chỉ chăm chăm nghĩ đến cái lợi trước mắt, chưa biết chừng được một
lại mất những mười”.
Nói xong, cô đi thẳng vào nhà tắm, tiện tay chốt luôn
cửa lại.
Đỗ Tịch Nhan, mày lấy tư cách gì mà đòi dạy dỗ tao?
Triều Nhan siết chặt nắm tay, nghiến răng: “Thứ mà tao
không có được, mày cũng đừng hòng mà dễ dàng lấy được!”
Trằn trọc suốt cả đêm. Sáng hôm sau, Triều Nhan đứng
hồi lâu trong nhà tắm, ngắm nghía khuôn mặt mình trong gương, dung nhan kiều
diễm khiến bao người hồn xiêu phách lạc thế này, cớ sao Trác Thanh Liên có mắt
mà như mù không thấy?
Cô nhất định phải gặp Trác Thanh Liên! Cho anh ta thấy
cô xuất sắc thế nào. Để anh biết cô không phải là bình hoa di động như mọi
người vẫn tưởng, mà là một cô gái tự tin, trang nhã, thông minh, lanh lợi. Chỉ
có người phụ nữ thông minh xinh đẹp như cô, mới xứng đáng đứng bên cạnh anh.
Buổi chiều, Triều Nhan với quyết tâm được ăn cả ngã về
không, xông thẳng vào tập đoàn Trác Thị. Bước vào đại sảnh tầng một, cô nói với
cô thư ký ngồi bàn lễ tân: “Tôi muốn gặp Trác Thanh Liên”.
Trước nay chưa có ai dám gọi thẳng tên cúng cơm của
giám đốc như thế. Cô thư ký thấy lạ ngẩng đầu nhìn, ánh mắt chợt sáng lên. Cô
gái này thật là xinh đẹp, da trắng như tuyết, đường nét hài hòa, gương mặt
trong sáng, thân hình cân đối, vòng nào ra vòng đấy… Hơn nữa, trông lại có nét
quen quen.
“Xin hỏi cô có hẹn trước không?”, cô lễ phép hỏi.
“Không”. Triều Nhan không một chút nao núng, “Phiền cô
nhắn lại với anh ta, tôi họ Đỗ”.
“Xin cô đợi cho một lát”. Cô thư ký gọi điện thông báo
lên trên, là Phương Quỳnh nhấc máy. Cô nghe nói cô gái họ Đỗ muốn gặp Trác
Thanh Liên, cứ tưởng là Đỗ Tịch Nhan, liền báo: “Cô dẫn cô ta lên đây”.
Cô thư ký hiểu ý, đặt điện thoại xuống quay qua Triều
Nhan: “Cô Đỗ, mời cô đi theo tôi”.
Suốt dọc đường, Triều Nhan thu hút không ít ánh nhìn
tán thưởng. Đâu đó có tiếng người bình phẩm, hình như là đang tấm tắc khen ngợi
vẻ kiều diễm của mình, khóe môi cô bất giác khẽ nhướn lên.
Càng những lúc có đông người, Triều Nhan càng đầu
ngẩng cao, ngực ưỡn thẳng, hăng hái, phấn chấn. Nếu có một ngày không thu hút
được sự chú ý nữa, cô nghĩ, chắc mình không sao chịu nổi.
Phương Quỳnh vừa trông thấy Triều Nhan, biết ngay là
mình đã nhầm. Cô biết Triều Nhan, nữ MC có tiếng nhất nhì đài truyền hình thành
phố C này, và trước đó cô còn nhận được vô số cuộc điện thoại hẹn phỏng vấn của
cô nàng này.
Khá khen cho cô nàng thông minh này, chỉ nói mình họ
Đỗ, mà không xưng mình là Đỗ Triều Nhan. Phương Quỳnh chán nản về cái sự râu ông
nọ cắm cằm bà kia của mình, nhưng vẫn tươi cười dẫn cô ta vào phòng làm việc
của Trác Thanh Liên: “Giám đốc Trác đang họp ở phòng bên cạnh, chị vui lòng đợi
một lát”.
Phương Quỳnh quay người bước vào phòng họp bốn phía
đều là kính trong suốt, nói khẽ vào tai Trác Thanh Liên. Anh hơi sững lại, bảo:
“Cô giúp tôi tiếp đón cô ta trước, lát nữa họp xong tôi sẽ qua”.
Anh đã đoán ra lý do Triều Nhan tới đây. Nhưng khách
đã tới, chủ cũng nên tiếp đón nhiệt tình, trốn tránh không phải là tính cách
của anh.
Cuộc họp hôm nay kéo dài khá lâu. Triều Nhan cố chịu
đựng con mắt hiếu kỳ của mọi người xung quanh, uống hết ba cốc cà phê, đọc xong
bốn cuốn tạp chí, đúng lúc cô đang sốt ruột nhấp nhổm không yên, thì Trác Thanh
Liên bước vào.
Cuốn tạp chí cô vừa xem có nói, đàn ông lúc hấp dẫn
nhất vào khoảng 3 – 4 giờ chiều. Câu này như thể dành riêng cho người đàn ông
đang đứng trước mặt cô vậy, anh mặc bộ âu phục màu ghi nhạt, cổ áo mở rộng, vừa
lịch sự vừa phong độ, hấp dẫn chết người.
“Rất xin lỗi vì để cô đợi lâu quá”. Trác Thanh Liên
vừa nói, vừa ngồi xuống ghế sofa trước mặt cô.
“Giám đốc Trác, gặp được anh quả là khó quá”. Triều
Nhan cười điệu đà, vẻ trách móc hiện lên trong mắt, “Anh nhất định tưởng lầm
tôi là Tịch Nhan, mới chịu gặp tôi phải không?”
“Xem ra cô đều đã biết cả rồi”. Trác Thanh Liên nhìn
cô, thần sắc không có gì thay đổi.
“Biết cái gì cơ? Chuyện anh qua lại với em gái tôi
á?”, Triều Nhan cười lạnh lùng. “Tôi đã vài lần trông thấy anh đưa nó về nhà,
nhưng chưa bao giờ lên nhà, rõ ràng là chuyện tình yêu ba lăng nhăng của lũ trẻ
mới lớn, giấu giấu giếm giếm, chỉ dám trốn dưới chân cầu thang nhà người yêu”.
Mặt Trác Thanh Liên biến sắc. Câu nói cuối cùng của cô
đã đánh trúng vào điểm yếu của anh.
“Là bởi Tịch Nhan căn bản không muốn công khai mối
quan hệ của hai người”, Triều Nhan nhìn thấu yếu điểm của đối phương, thừa
thắng xông lên, “Nó là người cố chấp hoài cổ, hay nói khó nghe một chút, là một
đứa bảo thủ. Đến tận bây giờ vẫn không sao quên được mối tình đầu của nó”.
“Thế thì sao?”, Trác Thanh Liên hạ giọng, vẻ mặt sâu
xa khó hiểu, “Họ dù sao cũng chia tay rồi”.
Hóa ra, anh ta đều biết cả! Triều Nhan thầm kinh ngạc,
nhưng cố gắng không để lộ ra ngoài: “Thế anh có biết, Tịch Nhan suốt bao nhiêu
năm trời không yêu ai, là đợi anh ta quay trở về hay không?”
“Anh ta chỉ ra nước ngoài, học thạc sỹ, rồi tiến sỹ,
năm năm thôi. Trước khi đi, Tịch Nhan đã hứa sẽ đợi anh ta quay lại”. Triều
Nhan cười càng lúc càng đong đưa hơn, thả từng từ chậm rãi, mờ ám không có vẻ
gì là tử tế, “Năm năm dài lắm, nhất là với một người con gái, cô đơn, trống
vắng, cũng khó tránh những lúc ngã lòng…”
“Đây chính là mục đích đến đây hôm nay của cô ư?”.
Trác Thanh Liên chau mày, nói bằng giọng điệu lạnh lùng nhất có thể, “Đỗ Triều
Nhan, tôi thật sự không dám tin, cô có thể dùng những lời lẽ như vậy để nói xấu
em gái mình!”
Triều Nhan ngớ người, nụ cười trên môi tắt lịm, thay
vào đó là sự lúng túng, ê chề.
Ánh mắt Trác Thanh Liên lạnh như băng, vẻ không vui lộ
rõ trên khuôn mặt: “Tôi không biết giữa chị và Tịch Nhan từng có hiềm khích gì,
có điều, tôi không cho phép chị bôi nhọ cô ấy”.
Giọng điệu của anh đã không còn khách khí gì nữa, thay
vào đó là cảnh cáo và bực bội. Triều Nhan chưa bao giờ phải chịu một vố mất mặt
trước đàn ông như thế này, một Triều Nhan “miệng có gang có thép” trước nay vẫn
lấn át người khác nay chỉ biết đứng đó thở dốc, không thốt nên lời.
“Tịch Nhan là người thế nào, tôi hiểu rõ hơn chị”.
Trác Thanh Liên mặt lạnh như băng, nhưng ánh mắt lại bừng bừng, như ngọn lửa
không bao giờ lụi tắt, “Cho nên, tôi yêu cô ấy, và chỉ yêu duy nhất một người
là cô ấy!”
Khuôn mặt Triều Nhan tràn ngập kinh ngạc và hoang
mang.
Cánh cửa phòng làm việc khép hờ, nghe rõ tiếng bước
chân qua lại trên hành lang, tiếng gõ bàn phím lạch cạch từ phòng bên vọng lại,
và cả tiếng người xì xầm to nhỏ.
Thế nhưng, những âm thanh đó sao mà mơ hồ, hư ảo, chỉ
có câu “Cho nên, tôi yêu cô ấy, vẫn mãi yêu cô ấy, và chỉ yêu duy nhất một
người là cô ấy” lượn lờ trong không trung, từng hồi từng hồi dội vào màng nhĩ
cô, nhói buốt từng cơn.
Triều Nhan không nghĩ rằng, anh lại có thể bộc lộ tình
cảm với Tịch Nhan ngay trước mặt mình; càng không thể tưởng tượng được, tình
cảm của anh đối với Tịch Nhan lại sâu sắc đến vậy…
“Xin lỗi, tôi rất bận, nếu không có việc gì, mời
cô rời đi cho”. Trác Thanh Liên đứng dậy, bước về phía bàn làm việc.
Anh ta đang đuổi mình! Mặt Triều Nhan chốc đỏ ửng chốc
lại trắng bệch, nhục nhã, buồn bực, oán giận, nhưng hơn hết là nỗi chua xót và
mất mát.
Người đàn ông trước mặt, anh ta có gương mặt tuyệt vời
nhất thế gian, có tiền bạc và địa vị mà bao người ao ước, và có cả niềm tin và
sự che chở vô hạn đối với người phụ nữ mình yêu. Một người đàn ông như thế, ai
mà không thèm muốn?
Cô hận Trác Thanh Liên vô tình lạnh lùng, nhưng lại mê
mẩn sự mạnh mẽ và nhạy bén của anh. Anh như một thứ thuốc độc đầy ma lực, rõ
ràng biết là có độc, nhưng vẫn không sao dừng lại được.
Khoảnh khắc đó, Triều Nhan thấy mình tỉnh táo hơn lúc
nào hết, cô hiểu rõ rằng - nếu để vuột mất người đàn ông này, đời này không còn
gì ngoài nỗi cô đơn!
Nhìn theo bóng dáng cao lớn mà lạnh lùng của anh, cô
tự trấn tĩnh lại, từng câu từng lời, rõ ràng, thẳng thắn, như lời thề báo thù:
“Trác Thanh Liên, sẽ có một ngày anh hiểu ra, kẻ thù vô hình mới là kẻ thù thực
sự. Chỉ cần người đó xuất hiện, anh sẽ nhận lấy phần thua mà thôi!”
Trác Thanh Liên đứng im như một cái máy, không quay
đầu lại, cũng không đáp lời.
Triều Nhan không trông thấy vẻ mặt anh, chờ một lúc,
anh vẫn không có bất cứ phản ứng nào.
Chợt thấy mình mới đáng thương làm sao, cô ưỡn thẳng
lưng, nói một tiếng “Tạm biệt!” rồi ngẩng cao đầu bước ra khỏi phòng làm việc
của anh.
Trác Thanh Liên đợi cô đi xa, mới quay lại thả mình
ngồi xuống ghế tựa, gương mặt lộ vẻ mệt mỏi, ngẩn ngơ như mất mát điều gì.
Tịch Nhan, anh hy vọng em có thể đứng trước mặt anh mà
nói rằng, những điều chị em nói đều là bịa đặt!