Ở bên
Trác Thanh Liên, Tịch Nhan cảm thấy dường như 26 năm qua mình đã sống hoài sống
phí. Cô thậm chí còn hoài nghi, có thật là mình đã từng yêu?
Năm
mười bốn tuổi gặp Tô Hàng, từ đó ngưỡng mộ anh, để vầng hào quang quanh anh khiến
mắt mình nhức nhối, cố với mãi tới khi cổ mỏi nhừ vẫn không chịu buông. Bởi vì,
đó gần như là một loại tín ngưỡng.
Trong
cuộc chiến tình cảm này, không có tranh đấu. Tịch Nhan như người bộ hành đơn
độc vượt qua vực sâu, nhưng mãi mãi không thể băng qua mây mù, cũng không thấy
được con đường phía trước, chỉ mù quáng đâm đầu tiến lên, chỉ sợ không theo kịp
bước chân anh.
Bao
nhiêu năm qua, cô chỉ biết chạy theo sau Tô Hàng, luôn nghĩ rằng mình làm được,
chỉ cần cố gắng thì sẽ bắt kịp anh. Nhưng cô đã quên anh cũng đang gắng sức
theo đuổi mục tiêu của chính anh.
Thứ mà
Tô Hàng yêu thích, là tuýp phụ nữ như Triểu Nhan, ưu tú hoàn mỹ, nổi bật giữa
đám đông, giống hệt anh vậy. Còn anh với Tịch Nhan, chỉ là sự thương hại, cảm
thông, nhưng tuyện đối không phải là tình yêu.
Nếu anh
yêu cô, sao anh có thể bỏ mặc cô? Sao đành lòng khiến cô tổn thương, đau khổ?
Nói cho
cùng, chỉ có mình cô yêu đơn phương mà thôi.
Tịch
Nhan từng nghĩ đó mới là tình yêu. Yêu một người, chỉ đơn thuần là yêu, không
toan tính, không cần được đáp lại, thậm chí chẳng cần thiết phải sở hữu.
Sau
này, cô mới hiểu ra, tình yêu như thế, thật sự quá mệt mỏi, cứ như một người
một mình đơn độc tự hát tự nghe.
Con
người ai cũng có ham muốn, đã yêu ai thì cũng mong tình cảm của mình được đáp
lại. Đặc biệt là phụ nữ, có ai không muốn được một lần làm công chúa, được
người yêu nâng niu trong tay, tận hưởng dư vị được yêu thương che chở.
Không
thể phủ nhận, thời gian cô và Tô Hàng yêu nhau, anh cũng hết lòng quan tâm chăm
sóc cô, nhưng Tịch Nhan vẫn luôn có cảm giác mình như vật thế thân, không ngừng
đem bản thân ra so sánh với Triều Nhan, rồi lại cố gắng bằng 120% sức lực của
mình để đạt đến sự hoàn mỹ.
Không
còn cảnh đầu bù tóc rối, cô bắt đầu để ý tìm mua những bộ váy áo đẹp, đồ trang
sức, hóa trang, trang điểm cho mình trở nên gọn gàng, xinh xắn, cử chỉ tự
nhiên, đúng mực, muốn biến mình thành người con gái xinh đẹp, thanh nhã, hiện
đại như Triều Nhan.
Nhưng
suy cho cùng cô vẫn không phải Triều Nhan, những gì thay đổi chỉ là vẻ bề
ngoài, cô vẫn là cô, một Tịch Nhan không ưa màu mè lòe loẹt, có chút biếng
nhát, không thích ra khỏi nhà.
Cô đã
yêu khổ sở như thế, tủi thân như thế, nhưng cuối cùng, Tô Hàng vẫn rời bỏ cô mà
đi.
Người
xưa có câu: “Nam truy nữ, cách tọa sơn; nữ truy nam, cách tầng sa”[1]. Thực
ra, câu này không đúng. Nếu một người đàn ông, ngay từ lúc bắt đầu, không rung
động trước bạn, thì dù bạn có cố gắng đến thế nào, anh ta cũng không thể yêu
bạn.
[1] Đàn ông theo đuổi
phụ nữ, khó khăn như phải vượt núi, còn khi phụ nữ là người theo đuổi đàn ông,
dễ dàng như xé toạc tờ giấy.
Thậm
chí, dù có xuất phát từ sự cảm thông hay thương hại, cố gắng bù đắp cho bạn, cố
gắng đối tốt với bạn, nhưng trái tim anh ta không thuộc về bạn, bất cứ lúc nào
cũng có thể rời xa.
Tịch
Nhan nhớ rất rõ, từ đầu tới cuối, Tô Hàng chưa bao giờ nói với cô một câu: Anh
yêu em.
Trác
Thanh Liên thì hoàn toàn khác. Anh biết nói những lời ngọt ngào, anh quan tâm
tới cô, không bỏ sót bất cứ biểu hiện bất an nào từ cô. Trước mặt người khác
anh mạnh mẽ, quyết liệt bao nhiêu, ngược lại duy chỉ có với cô, thì lại khiêm
nhường và dịu dàng bấy nhiêu. Và điều quan trọng nhất là, anh không ngần ngại
chứng minh cho cô thấy, cô là người tuyệt vời nhất trên thế gian này!
Đúng
vậy, trong mắt anh, cô mãi mãi là người tuyệt vời nhất, chính cô chứ không phải
ai khác. Người mà anh yêu, chính là Đỗ Tịch Nhan, là Đỗ Tịch Nhan có một không
hai trên đời này.
Hư vinh
cũng được, nông cạn cũng chẳng sao, anh thật lòng thích và ca ngợi, thổi lửa
nhiệt tình và dũng khí của mình vào cuộc sống của cô, biến bức tranh vốn buồn
tẻ, đơn điệu ấy trở nên phong phú, sinh động.
Hẹn hò
với anh, trái tim cô tràn ngập hạnh phúc dịu dàng; tối trở về nhà, cô ôm gối
ngồi thừ trên sôfa, hồi tưởng lại từng giây từng phút hai người ở bên nhau, hơi
ấm của anh trên từng ngón tay vẫn quấn quýt không rời.
Và cứ
thế, trong một thời gian rất ngắn, tình cảm của họ tiến triển nhanh chóng.
Tịch
Nhan thường nghĩ, hai người họ dường như đã yêu nhau từ lâu, nếu không sao hai
trái tim có thể quyện vào nhau, hòa hợp với nhau ngọt ngào và nồng đượm đến
thế?
Hoàng
hôn vừa buông xuống, ráng đỏ rực một góc trời. Trong quán cà phê ánh đèn mờ mờ,
tiếng nhạc dìu dắt. Ở một góc sát cửa sổ, chậu cây xanh ngăn cách tạo ra một
không gian yên tĩnh cách biệt.
Tịch
Nhan nửa ngồi nửa tựa trên sôfa, đầu ngối trên cánh tay Trác Thanh Liên, khe
khẽ gọi tên anh như trong mơ: “Kiều Dật, tính đến hôm nay chúng ta ở bên nhau
được bao lâu rồi?”
“Mười
tám năm”. Anh vuốt vuốt mái tóc dài của cô, say đắm.
“Không
phải, ý em là chúng ta…”, giọng cô có chút thẹn thùng, “chính thức qua lại”.
“Tính
đến hôm nay, thiếu hai ngày nữa là tròn một tháng”.
“Mới
thế thôi sao?”. Tịch Nhan khẽ thở dài, qua qua nghịch nghịch những ngón tay
thon dài của anh, như đứa trẻ còn chưa lớn hết.
Anh
xích lại gần cô, hôn nhẹ lên trán: “Hai ngày nữa là ngày kỉ niệm một tháng
chúng ta yêu nhau, em muốn được tặng quà gì nào?”
“Cái
này cũng cần tặng quà sao?”. Cô ngước đôi mắt mơ màng nhìn anh.
“Đương
nhiên rồi”. Trác Thanh Liên cầm cốc nước trên bàn, đưa đến tận miệng cô, “Cái
này anh gọi riêng cho em, đau họng uống trà hoa cúc sẽ giúp thanh nhiệt, mát
họng”.
Cổ họng
Tịch Nhan đau đã mấy ngày, bản thân cô cũng không mấy để tâm: “Chẳng trách
được, đây là bệnh nghề nghiệp của nghề giáo viên, lúc nặng nhất, cổ họng khan
đến độ nói không ra tiếng”.
“Cái gì
mà bệnh nghề nghiệp? Tối qua anh lên mạng tìm hiểu rồi, bệnh của em là do bị
nhiệt, phải uống nhiều trà hoa cúc, ăn uống tốt nhất chọ đồ ăn thanh đạm một
chút”. Anh dỗ dành cô uống một ngụm to trà hoa cúc, “Đây là cúc trắng Hàng
Châu, cúc Trừ còn hiệu quả hơn (Trừ: Trừ Châu, một địa danh ở tỉnh An Huy,
Trung Quốc), để hôm nào anh nhờ người mua cho em một ít cúc Trừ Châu”.
Sự quan
tâm chăm sóc của anh khiến Tịch Nhan vô cùng cảm động. Lúc ấy, trái tim trở nên
mềm yếu, cô nắm lấy tay anh: “Kiều Dật, đừng tốt quá với em như thế, anh chiều
em sinh hư thì sao”.
Anh cúi
xuống hôn lên đôi môi hồng hồng xinh xinh của cô, “Chiều chuộng người phụ nữ
mình yêu cũng là một niềm hạnh phúc, em có biết không?”
Em
đương nhiên là biết rồi.
Em còn
biết, được người đàn ông mà mình yêu thương nuông chiều, cũng là một niềm hạnh
phúc.
Ra khỏi
quán cà phê, Trác Thanh Liên cố ý kéo cô đi mua quà.
Bước
vào trung tâm mua sắm lớn nhất thành phố C, đứng ở cửa thang máy, anh đột ngột
dừng bước, nhìn sang Tịch Nhan, nháy mắt: “Chúng ta cùng chơi một trò chơi
nhé?”
“Chơi
trò gì?”, Tịch Nhan tò mò.
“Người
ta vẫn nói, tình yêu là sự sắp đặt của số mệnh. Bây giờ chúng ta hãy thử xem,
giữa hai chúng ta có thần giao cách cảm hay không. Từ tầng một, mỗi người sẽ
bước vào một thang máy khác nhau để đi lên, mà không biết người kia sẽ đi lên
tầng mấy, để xem chúng ta có cùng đi lên một tầng hay không”.
“Thế
liệu có mơ hồ quá không?”, Tịch Nhan hỏi bằng một giọng không thể tin nổi.
“Không
thử xem, làm sao biết được?”. Nói rồi anh đẩy cô vào thang máy phía bên trái,
rồi tự mình bước vào thang máy bên phải.
Sau khi
cánh cửa thang máy khép lại, Tịch Nhan bấm nút chỉ tầng năm.
Thang
máy từ từ đi lên, những con số màu đỏ không ngừng thay đổi, chỉ báo số tầng.
“Tinh”
một tiếng, thang máy dừng lại ở tầng năm. Tịch Nhan từ trong bước ra, đập ngay
vào mắt là cái bóng cao lớn, thanh tú của Trác Thanh Liên.
Oh my
God! Không hề hẹn trước, mà anh và cô thực sự bước ra cùng một tầng.
Cảm
giác hạnh phúc trào dâng, nhấn chìm tất cả.
Cô bước
tới, đón anh bằng vòng tay ôm nồng nhiệt
“Tịch
Nhan, em thấy không?”, anh thì thầm vào tai cô, “Số mệnh đã định rằng chúng ta
là một đôi”.
“Em
tin”. Mắt long lanh, ươn ướt, cô ôm chặt anh hơn trong vòng tay.
Nhiều
khi, tình yêu, là một thứ số mệnh, không can hệ gì tới giàu hay nghèo, xa hay
gần.
Tình
yêu đích thực, là tiếng gọi thiết tha nhất từ sâu thẳm tâm hồn, là sự sắp đặt
kì diệu của số phận mà dù muốn trốn tránh cũng không sao tránh khỏi.
“Cô
giáo Đỗ!”, bỗng dưng sau lưng vang lên tiếng gọi lanh lảnh.
Toi
rồi, phen này nhất định là bị học sinh bắt gặp rồi. Tịch Nhan lạnh toát sống
lưng, vội thoát ra khỏi vòng tay Trác Thanh Liên, quay người lại.
Qủa
nhiên, trước mặt là hai cô nhóc nữ sinh, còn mặc nguyên đồng phục áo trắng váy
xanh, trước ngực đeo huy hiêu ghi “Lớp 7/3 trung học cơ sở C”.
“Lý Lệ,
Vương Tường, các em cũng tới mua đồ à?”, Tịch Nhan cố gắng giữ bình tĩnh. Trước
mặt học sinh của mình, sự tôn nghiêm của người thầy tuyệt đối không thể đánh
mất.
“Tuần
sau là sinh nhật của mẹ Vương Tường, em cùng bạn ấy đi chọn quà”. Lý Lệ nói
thẳng một lèo, mắt không rời Trác Thanh Liên đang đứng bên cạnh Tịch Nhan.
Người đàn ông này mới tuấn tú, manly[2]làm
sao, vượt xa những anh chàng tham gia cuộc thi “Khoái lạc nam thanh”[3] trên
truyền hình. Khuôn mặt sáng sủa, sinh động, sống mũi cao và thẳng, đặc biệt là
đôi mắt, đôi mắt nâu màu hổ phách sâu hun hút, khiến người ta hồn xiêu phách
lạc.
[2] Đàn ông.
[3] Cuộc thi tìm kiếm
giọng ca nam xuất sắc của đài truyền hình Hồ Nam.
Cô bé
bắt đầu quay lưng lại với con mắt nhìn đàn ông trước đây của mình, nào là Lý
Tuấn Cơ, Ngô Tôn[4], rồi những chàng trai F4
– Flower boys[5], cũng không hấp dẫn bằng
tuýp đàn ông cao to, lịch lãm thế này.
[4] Diễn viên nam Đài
Loan nổi tiếng với vẻ đẹp baby ngọt ngào.
[5] Những chàng trai
đẹp như hoa.
Tịch
Nhan dường như đã nhận ra, trong ánh mắt cô trò nhỏ đã xuất hiện vô số những
tia sáng long lanh. Sức hút của anh chàng Trác Thanh Liên này quả là vô địch,
trẻ không tha già không thương!
Cô thầm
cười trong bụng, khẽ hắng giọng hỏi: “Vương Tường, em muốn mua quà gì, có cần
cô giúp một tay không?”
“Dạ…thôi
ạ!”, khuôn mặt xinh xắn, thanh tú của Vương Tường đỏ lựng cả lên, thực ra, cô
không phải đi mua quà cho mẹ, mà là định mua quà tặng Liên Khải.
Vương
Tường là lớp phó văn thể mỹ của lớp, thường cùng Liên Khải tổ chức các hoạt
động của lớp. Bạn bè trong lớp vẫn trêu hai người là “đôi trai tài gái sắc”,
Vương Tường cũng rất có cảm tình với cậu lớp trưởng Liên Khải vừa chăm học lại
ngoan ngoãn này.
Tịch
Nhan nhìn thấy vẻ ngượng ngịu và mất tự nhiên của Vương Tường, bèn vẫy tay với
hai cô trò nhỏ: “Vậy thôi, các em đi đi”.
Vương
Tường kéo tay bạn dợm bước đi, Lý Lệ đột nhiên thốt lên: “Cô giáo Đỗ, người này
chắc là bạn trai cô?”
Câu hỏi
này khiến Tịch Nhan trở tay không kịp, mặt đỏ bừng, không biết trả lời thế nào.
Cô trò
nhỏ cười tinh nghịch: “Hơn đứt thầy giáo Trình rồi, cô thật có mắt nhìn
người!”.
“Nhóc
con, nói linh tinh!”, Tịch Nhan làm bộ giận dỗi, giơ túi xách trong tay lên,
hướng về phía đầu Lý Lệ. Cô bé cười khanh khách rồi nghiêng đầu tránh xa.
“Tạm
biệt cô giáo! Tạm biệt ông xã cô giáo!”. Nói rồi hai cô bé dắt tay nhau chạy
biến, tiếng cặp sách lạch xạch theo từng bước chân.
Tich
Nhan vẫn đứng nguyên tại chỗ, cười không nổi mà khóc cũng không xong.
“Học
sinh cấp hai đều trưởng thành sớm vậy sao?”. Trác Thanh Liên quay người cô lại,
ánh mắt đong đầy niềm vui, “Có điều, cái từ ông xã cô giáo, anh thích”.
“Đáng ghét!”.
Tịch Nhan vẫn chưa hết đỏ mặt.
Trác
Thanh Liên thích nhất là dáng vẻ ngượng ngịu của cô. Thực ra, cô không hề lãnh
đạm như vẻ bề ngoài, nét bướng bỉnh và tự do phóng khoáng đều ẩn sau vẻ e lệ.
Chỉ khi ở bên người thân thuộc, cô mới trút bỏ sự dè dặt, trở nên hoạt bát và
nhõng nhẽo như trẻ con.
“Anh
muốn biết, thầy giáo Trình vừa nãy là thần thánh phương nào vậy?”, mắt anh ánh
lên sự nghi hoặc.
“Là
thầy giáo thể dục của trường em, anh ấy rất có thiện cảm với em”. Tịch Nhan mỉm
cười đáp, “Sao nào, không phải anh ghen rồi đấy chứ?”
“Hơn cả
ghen ấy chứ, thật ra là anh ghen tỵ”, Trác Thanh Liên đáp, “Tịch Nhan, anh ghen
tỵ với bất cứ người đàn ông nào ở cạnh em”.
Giọng
nói trầm trầm, ấm áp vang lên bên tai, vô tình làm rung động lòng người, ngọt
ngào như thế.