Cao ốc
Liên Y tọa lạc trên con phố sầm uất ở trung tâm thành phố, tòa nhà kiến trúc
châu Âu 24 tầng, mang phong cách hiện đại. Trước cửa có treo bảng lớn “Phó Trác
phủ liên hôn”.
Vẫn còn
sớm, cô dâu và chú rể vẫn chưa ra cổng đón khách.
Tịch
Nhan đi thang máy lên tầng ba, rồi theo sự chỉ dẫn, đến trước bàn viết lưu
niệm, viết lại tên mình, rồi đặt phong bao vào chiếc khay bên cạnh.
Phòng
tiệc rất rộng, tiệc cưới buffet kiểu phương Tây, hai dãy bàn dài được phủ khăn
màu đỏ sậm, bốn phía xung quanh có rèm rủ xuống, trên đó là vô số những bình
hoa tươi. Cổng vòm vách kim lộng lẫy, thiên sứ dẫn đường, bánh cưới ba tầng,
giá nến thủy tinh lung linh ánh nến, tháp rượu Champagne hình chữ S được xếp
khéo léo, tinh tế.
Nguy
nga tráng lệ, lung linh đủ sắc màu, toàn cảnh buổi tiệc được trang hoàng hết
sức đẹp đẽ và lãng mạn, có đôi chút xa xỉ, vượt xa tưởng tượng của cô. Nhà họ
Trác gả con gái, quả nhiên là không tầm thường
“Cô
giáo Đỗ, chị đến rồi đấy à?”
Tịch
Nhan quay lại nhìn, thấy Trác Thanh Y khoác tay chú rể bước tới. Cô mặc một bộ
váy cưới trắng tinh, trang điểm nhẹ nhàng, song lại càng làm nổi bật hơn vẻ
xinh đẹp, tinh tế. Đứng bên chú rể, trông hệt như cô búp bê sứ vừa ra lò, xinh
xắn ngọt ngào, rất đáng yêu.
“Để em
giới thiệu, đây là Phó Viêm, chồng em”, nói rồi cô hơi ngước đầu lên, nhìn sang
chú rể anh tuấn đứng bên, “Còn đây là chị đồng nghiệp dạy cùng trường em, cô
giáo Đỗ Tịch Nhan”.
“Xin
chào”, Phó Viêm tươi cười cất lời chào, chủ động đưa tay về phía Tịch Nhan,
“Tôi cũng thường nghe Y Y nhắc đến chị”.
Chú rể
mặc áo sơ mi vàng nhạt, caravat xanh ngọc, thân hình cao lớn rắn rỏi, khôi ngô
tuấn tú, vẻ nho nhã toát lên trong đôi mắt.
Tịch
Nhan bắt tay anh: “Chúc mừng hai bạn, đây quả thật là lễ cưới rực rỡ nhất mà
tôi từng được tham dự”.
“Lúc
nào anh trai em lấy vợ, nhất định sẽ còn hoành tráng hơn thế này”, Thanh Y cười
nói, “À đúng rồi, anh em sao vẫn chưa thấy tới nhỉ…”, nói rồi, đưa mắt nhìn bốn
phía xung quanh tìm kiếm.
Tịch
Nhan vội vàng đổi chủ đề: “Mình chưa từng làm phù dâu bao giờ, cũng không biết
phải làm như thế nào cả. Là giúp đón khách đưa vào chỗ, hay là uống đỡ rượu cho
cô dâu chú rể?”
“Chị
không phải làm gì cả, chỉ cần đứng bên cạnh em là được rồi”, Thanh Y miệng tươi
như hoa, “Những việc đó có phù rể lo rồi!”
Phù rể
là bạn hồi đại học của Phó Viêm, là một anh chàng tính tình cởi mở, có dáng
người hơi mập, trong buổi lễ cứ chạy tới chạy lui suốt, bận túi bụi.
So với
anh, Tịch Nhan đúng nghĩa là một bình hoa di động đứng bên cạnh cô dâu chú rể.
Khách
mời lục tục kéo đến, trong sảnh lớn tiếng nói cười huyên náo.
“Đi
thôi, chúng ta ra đón khách nào!”
Tịch
Nhan theo Thanh Y và Phó Viêm ra ngoài, chốc chốc hai người họ lại dừng lại,
chuyện trò với khách vừa tới. Còn cô chẳng quen ai, chỉ biết đứng bên nhếch
miệng, mỉm cười yên lặng.
Tại
cổng sảnh lớn, cô gặp vợ chồng ông bà Trác. Hai người họ rạng rỡ phơi phới,
miệng tươi như hoa, vẻ vui mừng như muốn bung hết ra qua khuôn mặt.
“Con là
Tiểu Tịch đúng không?” Dì Kiều bỗng quay đầu lại hỏi chuyện cô
Nhìn
người phụ nữ sang trọng nho nhã, yêu kiều thướt tha trước mặt, Tịch Nhan do dự
không dám đáp lời. Bao nhiêu năm như thế, bà vẫn có thể nhận ra cô sao!?
Dì Kiều
kéo Tịch Nhan lại, ngắm cô một lượt từ đầu xuống chân, quan sát kỹ lưỡng: “Mấy
năm không gặp, đã lớn lên xinh đẹp thế này rồi, nếu gặp trên đường, dì chắc
không dám nhận quen mất thôi. Còn nhớ lúc ấy chỉ có con chịu tới nhà dì chơi,
làm bạn với Thanh Liên”.
“Ai
đang nói xấu sau lưng con đấy?”. Sau lưng bỗng có giọng nam chen vào, nhẹ nhàng
mà ung dung.
Tịch
Nhan bỗng thót cả tim, không cần quay đầu lại, cũng biết ai là người vừa lên
tiếng.
“Anh!”,
Thanh Y nũng nịu gọi, rồi chạy tới, khẽ đấm yêu vào vai anh, “Anh thật là quá
đáng! Người ta lần đầu kết hôn, thế mà anh lại đủng đỉnh đến muộn thế này”.
“Lần
đầu kết hôn?”. Trác Thanh Liên cố ý làm ra vẻ kinh ngạc, “Em nói thế là ý gì.
Chẳng lẽ lại định….”
Dì Kiều
vội vàng ngắt lời: “Thanh Liên, một ngày vui lớn như hôm nay, không được nói
linh tinh!”
Thanh Y
trợn mắt nhìn anh, nghiến răng nghiến lợi: “Trác Thanh Liên anh được lắm, vừa
qua cầu đã rút ván rồi! Cô giáo Đỗ…”, cô kéo Tịch Nhan đang đứng cạnh lại, đẩy
về phía trước mặt Trác Thanh Liên, “Chị giúp em dạy dỗ anh ta một chút!”
Cú xô
của Thanh Y chả đáng gì, nhưng Tịch Nhan tay chân loạng choạng, cả người đổ ập
về phía Trác Thanh Liên, may thay anh kịp đưa tay ra, đỡ được cô.
Một mùi
hương hoa chi tử quen thuộc, thoảng quanh đầu mũi cô.
Cô chậm
rãi ngẩng đầu, ngước nhìn gương mặt khôi ngô, đường nét sắc sảo ấy, vừa quen mà
vừa lạ. “Hữu sinh chi niên, oan gia ngõ hẹp”. Vô duyên vô cớ, trong đầu bỗng
nảy ra câu này.
Trác
Thanh Liên dùng tay đỡ lấy vai cô, ân cần hỏi: “Tịch Nhan, em không sao chứ?”
Trong
hoàn cảnh này, không thể vờ là không quen được nữa rồi.
“Không
sao”, cô trả lời ậm ờ, khẽ gạt tay anh ra, quay trở về đứng bên Thanh Y.
Thanh Y
nhìn anh chớp chớp mắt, vội giục: “Mọi người đi lo việc của mình đi, ở đây giao
cho em được rồi”. Trác Thanh Liên nhún vai, cố nhìn Tịch Nhan thêm cái nữa, rồi
cùng cha mẹ bước vào sảnh phía trong.
“Cô
giáo Đỗ, hóa ra chị cũng có quen với anh trai của Y Y à?”, Phó Viêm như vờ mới
vỡ lẽ ra.
“Cái gì
mà anh của Y Y, thế anh của em thì không phải là anh của anh hay sao?” Thanh Y
hờn dỗi trách, “Đáng ghét, sao anh mãi vẫn không sửa được thế?”
“Là anh
lỡ mồm”. Phó Viêm cười xòa tránh cái phát yêu của cô, “Em vừa nãy cũng chả lỡ
lời còn gì? Thế nào nhỉ, cái gì mà lần đầu kết hôn hả?”
Nói rồi
túm lấy nắm đấm Thanh Y đang vung vẩy, giữ chặt trong tay mình, trong đôi mắt
đen chứa chan thâm tình, sáng long lanh.
Trái
tim Tịch Nhan không hiểu vì sao rung lên.
Vừa rồi
không để ý, Phó Viêm trông rất giống Tô Hàng, mắt sáng mày sắc, khi cười để lộ
hàm răng trắng bóng, ấm áp như tia nắng. Cô ngây người ra nhìn, nỗi buồn trong
tim như con sóng lăn tăn trên mặt hồ, từng chút từng chút một loang rộng ra
mãi.
Thế
giới này rộng lớn là thế, đi đến cùng trời cuối đất cũng không gặp được anh;
nhưng đồng thời thế giới cũng quá ư là nhỏ bé, gặp ai, cũng thấy giống anh.
Tay nắm
tay bước trên thảm đỏ, cùng với người mình yêu, sống đến đầu bạc răng long, bên
nhau trọn đời, là giấc mộng biết bao người ước ao. Thanh Y không chỉ hiện thực
hóa được giấc mơ đó, mà còn có một hôn lễ long trọng, rực rỡ sắc màu thế này.
Áo cưới
trắng tinh, những đứa trẻ thiên thần, hoa tươi nhẫn cưới, âm nhạc rộn rã, rượu
bia tưng bừng, … Phó Viêm trước sự chứng kiến của đông đảo bạn bè bằng hữu, đeo
nhẫn cưới vào tay Thanh Y, trịnh trọng lời thề:
“Từ nay
về sau, anh hứa sẽ mãi yêu thương, che chở cho em, tôn trọng, thủy chung, suốt
đời và mãi mãi”.
“Từ nay
về sau, bất kể giàu sang nghèo hèn, sinh lão bệnh tử, đều không thể chia lìa
đôi ta”.
Thanh Y
nhìn anh say đắm, gương mặt rạng rỡ nụ cười hạnh phúc, khóe mắt không giấu nổi
giọt nước mắt của tình yêu.
Trong
buổi lễ còn phát một video ca nhạc, kể lại câu chuyện tình yêu hai người từ lúc
mới quen.
Họ là
đôi bạn thanh mai trúc mã từ thuở đi học, trung học, đại học đều học chung một
trường. Trên nền nhạc du dương, ai ai cũng lặng im lắng nghe, mọi người như
chìm đắm trong câu chuyện cổ tích.
Những
tình tiết tưởng chừng chỉ có trong những cuốn tiểu thuyết, nay tái hiện mồn một
trước mắt. Tịch Nhan ngơ ngẩn thất thần, trong mắt bỗng lóe lên hình ảnh của Tô
Hàng.
Ký ức
một thời tuổi trẻ như thủy triều xô tới, những mối tình nhỏ nhoi, thầm lặng,
những niềm vui bé nhỏ nhưng suốt đời khắc cốt ghi tâm.
Còn cả
ánh tịch dương màu máu, một mình ngồi trên xe buýt thênh thang, lặng lẽ khóc
cho con tim tan vỡ.
Hóa ra,
không phải tất cả mọi mối tình đều bị phụ bạc.
Hóa ra,
vẫn có những câu chuyện cổ tích tốt đẹp.
Chỉ có
điều, Đỗ Tịch Nhan, nhà ngươi vẫn chưa có được cái phúc ấy.
Tiếng
người huyên náo, tứ phía xôn xao, không ai chú ý tới cô gái với dáng vẻ thất
thần. Cô chầm chậm quay lưng bước, định ra ngoài thay đổi không khí một chút.
Tại hành lang phía sau sảnh lớn, cô bắt gặp dáng người cao lớn.
Trác
Thanh Liên dựa lưng vào lan can hoa sắt hành lang phía ngoài, sơ mi trắng muốt,
không nhuốm bụi trần, khiến người ta lo sợ nó bị vấy bẩn. Cũng chỉ có anh, mới
khiến cho áo sơ mi trắng mặc lên trông đẹp đến vậy.
Anh cúi
đầu, tay cầm điện thoại, không biết đang nói chuyện gì, toàn thân rực rỡ hào
quang.
Vẫn như
hồi còn nhỏ, đường nét tuấn tú tới cùng cực, chỉ có một thứ đã đổi khác, hoàn
toàn không còn thấy vẻ lãnh đạm, âu sầu khi xưa nữa, thay vào đó là sự ôn hòa,
nhẹ nhàng.
Bước
lại gần mới phát hiện ra, ánh mắt đăm chiêu, phía sau vầng trán rộng kia ẩn
chứa biết bao suy nghĩ tranh đấu, hoàn toàn không phù hợp với khí chất nho nhã
từ anh toát ra xung quanh.
Trác Thanh
Liên vẫn dựa vào lan can, cúi đầu nói chuyện điện thoại. Đợi đến lúc cô bước
ngang qua, đột nhiên ngẩng đầu lên mỉm cười.
Nụ cười
rạng rỡ chói lóa, khiến người ta không thể không rung động. Người đàn ông này
hiểu rõ sức hấp dẫn của mình ở đâu, và cũng triệt để tận dụng lợi thế đó.
Tịch
Nhan biết không thể tránh mặt, ngoan ngoãn dừng bước, nghe theo sự sắp đặt của
số phận.
“Em mệt
phải không?”, Trác Thanh Liên gấp điện thoại, bước lại gần, “Sao sắc mặt lại
xanh xao thế này?”
“Em
không sao”. Cô không ngờ dáng vẻ thất thần của mình lại biểu lộ rõ ràng đến
thế, vội lắc đầu. “Có lẽ do không khí hơi khó chịu một chút thôi”.
Lời hỏi
han ân cần, thân thiết của anh khiến Tịch Nhan có cảm giác, giữa họ chưa từng
có xa cách, bao nhiêu tháng năm cách xa như chưa bao giờ tồn tại.
Tịch
Nhan hôm nay mặc môt chiếc váy dài màu hồng cánh sen, mái tóc đen dày óng ả
được vấn gọn gàng phía sau, lại thêm mùi nước hoa chi tử thanh nhã nhẹ nhàng
thoang thoảng, giữa một đám đông những khách mời nữ ăn vận cầu kỳ, bỗng trở nên
vô cùng cuốn hút.
Ánh mắt
Trác Thanh Liên dừng lại trên người cô, ngắm nghía hồi lâu, rồi khẽ nói: “Tịch
Nhan, hôm nay em đẹp lắm”.
Hai má
dần dần ửng hồng, cô quay mặt đi: “Mời em làm phù dâu là chủ ý của anh đúng
không? Lại còn bịa ra lý do cái gì mà tương sinh tương khắc nữa, thế mà anh
cũng nghĩ ra được!”
Anh
ngẩn ra, hơi nhíu mày, trên mặt lộ ra nụ cười rõ gian xảo: “Nếu đã biết vậy,
sao em còn đến?”
“Kiều
Dật!”, cô tức giận hét lên, gọi thẳng luôn tên anh, “Anh…”
Bất ngờ
không kịp trở tay, vì bàn tay cô đã bị anh nắm lấy, toàn thân run rẩy hoang
mang.
“Em
chịu gọi anh là Kiều Dật rồi sao?”, anh cúi đầu nhìn cô, ánh mắt dịu dàng say
đắm, “Mười tám năm rồi, cuối cùng anh cũng bắt được em!”
Tịch
Nhan sững sờ không thốt nên lời, mở to mắt ngẩng nhìn anh.
“Em còn
nhớ trò chơi trốn tìm ngày xưa không?” Ánh mắt anh trở nên xa xăm, “Em nhào vào
lòng anh, vừa khóc vừa nói, trước giờ chưa có ai tìm thấy em, anh chính là
người đầu tiên!”
Trong
khoảnh khắc ấy, trái tim cô như có luồng điện chạy ngang, chuyện cũ thuở ấu
thơ, từng trang từng trang lật giở lại trước mắt.
Hóa ra,
người đầu tiên tìm thấy cô, không phải Tô Hàng, mà là Kiều Dật.