Nỗi ân
hận lớn nhất cuộc đời Tịch Nhan, chính là không thể học cùng trường đại học với
Tô Hàng.
Tô Hàng
không hổ danh tư chất hơn người, thi đỗ vào trường đại học X ở Bắc Kinh, niềm
ao ước của bao người, còn cô thất bại tronng kỳ thi tốt nghiệp, giấc mộng Bắc
Kinh không thành, đành chuyển tới một học viện sư phạm không mấy tiếng tăm của
tỉnh. Kẻ Nam người Bắc, không chỉ là khoảng cách về không gian, mà còn là cả sự
xa cách trong tâm hồn.
Lên đại
học, Tịch Nhan trổ mã thành một nữ sinh dáng dong dỏng, mảnh khảnh, xinh xắn.
Cô giản dị, mộc mạc, không phô trương, mà nền nã như một đóa hoa chi tử, thanh
khiết mà trong sáng. Nam sinh trong khoa đều nói rằng, cô mang lại cho người
đối diện một cảm giác thoải mái dễ chịu.
Người
khác chỉ thấy được vẻ bề ngoài hiền lành yếu đuối của cô, mà không biết rằng,
đằng sau cái dáng mảnh khảnh ấy là một ý chí quật cường, bảo thủ nhưng cũng rất
kiên trì.
Tịch
Nhan chối từ tất cả những chàng trai có ý định tiếp cận mình, không qua lại với
bất cứ người bạn khác giới nào, chỉ ngày ngày lên lớp, về ký túc, lên thư viện.
Thời gian rảnh rỗi, cô không đọc sách thì lên mạng.
Cô ngày
nào cũng vào trang của hội cựu học sinh trường cấp ba nơi cô và Tô Hàng cùng
học, dừng lại hồi lâu xem trang chủ của anh như người khách ghé qua. Cô biết
được QQ của anh và cũng đã gửi lời mời kết bạn.
Tô Hàng
cũng nhanh chóng chấp nhận lời mời của cô. Trên QQ, hai người chuyện trò cười
đùa không ngớt, trêu chọc nhau như hồi cấp hai. Cô cẩn thận che giấu những tâm
sự trong lòng, tận hưởng khoảng cách gần. Nhưng rồi, một hôm, Tô Hàng gặp Tịch
Nhan trên QQ, sau màn chào hỏi, liền kể với cô chuyện tình yêu giữa anh và bạn
gái, lúc đó đang trong giai đoạn mặn nồng. Anh kể rất tường tận rằng người con
gái đó thông minh ra sao, xinh đẹp, thanh nhã, phóng khoáng, có tài văn nghệ
như thế nào, và rằng trong suy nghĩ cũng như trong mắt anh, không có ai hoàn mỹ
hơn thế.
Kết
lại, anh nói với cô: “Cô ấy cũng là người thành phố C, tên chỉ khác cậu đúng
một chữ, là Đỗ Triều Nhan”.
Thời
gian như ngừng trôi, không gian lặng im, vạn vật không một tiếng động.
Tạo hóa
thật khéo trêu ngươi, người con gái anh yêu lại chính là người chị song sinh
của cô.
Trái
tim Tịch Nhan quặn thắt lại, nhưng vẫn thật thà nói: “Đó là chị mình, cũng học
ở trường cậu”.
Tô Hàng
không sao tin nổi điều này, gửi đến một chuỗi những dấu hỏi.
Cô trả
lời bằng một mặt cười, đáp: “Chúc mừng, chúc hai bạn hạnh phúc”.
Anh
không nhìn thấy, cô ngồi trước màn hình, tay vẫn gõ chữ, mà khóe mắt cay cay,
nước mắt cứ thế tuôn rơi, từng giọt từng giọt lăn xuống má, rơi xuống bàn phím,
không sao ngăn nổi.
Từ nhỏ
tới lớn, tất cả những người con trai tiếp cận cô, không có bất cứ ngoại lệ nào,
sau cùng đều thích chị của cô. Cô những tưởng, Tô Hàng không như thế, nhưng anh
rốt cuộc cũng không ngoại lệ, không cưỡng nổi sức hấp dẫn của Triều Nhan.
Quả
nhiên là vậy, Tịch Nhan không trách Triều Nhan.
Cô
biết, chị không giống cô, chị hiếu thắng, không bao giờ chịu từ bỏ thứ mình
muốn; còn cô lại quá nội tâm yếu đuối, không giỏi thể hiện. Dù có cho cô cơ hội
để cạnh tranh một cách công bằng, khi thấy chị và Tô Hàng đến với nhau, Tịch
Nhan cũng chỉ biết lặng lẽ rút lui.
Mối
tình đầu thầm kín đẹp đẽ mà thê lương, đã kết thúc trong thất bại như thế.
Trong
những đêm mất ngủ, cô vẫn nhớ tới Tô Hàng, anh đã trở thành một phần trong
những ký ức tuổi trẻ một thời của cô.
Tịch
Nhan tưởng rằng, Tô Hàng và Triều Nhan, sẽ như trong bài hát – “Cô trông thật
xinh đẹp, cô thề thốt sẽ mãi yêu anh, chúc mừng cô vì niềm hạnh phúc, từ nay
mang họ của anh, trở thành người vợ trăm năm ân ái”.
Nhưng
đến năm thứ ba đại học, Triều Nhan chủ động nói lời chia tay. Tô Hàng, người
đàn ông trong mộng của Tịch Nhan, chị có được dễ dàng ra sao, thì nay cũng vứt
bỏ giản đơn như thế.
Cậu con
cưng trước nay muốn gì được nấy, bỗng bị giáng cho một đòn mạnh như thế, rất
nhanh suy sụp tưởng như không gượng dậy nổi.
Tống
Anh gọi điện động viên Tịch Nhan: “Bây giờ là lúc anh ta cần có người ở bên an
ủi nhất. Cậu cứ nghe tớ đi, Tịch Nhan, không phải dễ mà gặp được người mình
thực sự yêu thương, nữa là cậu đã thầm thương trộm nhớ anh ta đã bao năm rồi.
Hạnh phúc, có những khi chỉ cách chúng ta một bước chân, cậu phải thử bước tới
xem thế nào chứ!”
Hồi cấp
ba, Tịch Nhan từng cỗ vũ Tống Anh theo đuổi Dương Tranh, còn giúp cô viết cả
thư tình. Bây giờ lại đến lượt Tống Anh động viên cô.
Và thế
là, Tịch Nhan đi đến một quyết định hết sức dũng cảm: cô phải đi tìm Tô Hàng,
thổ lộ cho anh biết nỗi lòng mình.
Đó cũng
là lần đầu tiên cô đi xa như thế, chen chúc trong đám đông ở bến tàu. Vé ngồi
cứng cũng không còn, mà chỉ có vé đứng.
Lại
đúng dịp nghỉ ngày Quốc tế lao động 1/5, tình trạng trên tàu còn kinh khủng hơn
cả trong tưởng tượng của cô. Trời nóng như đổ lửa, trong toa xe thì toàn những
mùi khó chịu. Cô bị xô đẩy chen chúc trên lối đi hẹp, bị đám đông xô nghiêng
ngả. Bộ váy liền thân bởi thế đâm ra nhàu nhĩ nhăn nhúm, lem nhem hết cả. Cô
bắt bản thân thích ứng với hoàn cảnh như vậy, còn mang theo mấy cuốn tiểu
thuyết. Suốt 21 tiếng đồng hồ, cô tựa vào va li hành lý xem sách. Tự nhủ trong
lòng, sắp được gặp Tô Hàng rồi, hành trình dài dằng dặc và đơn độc này, vì thế
cũng trở nên không quá khó chịu.
Lúc cô
tới được trường đại học nơi Tô Hàng đang theo học, đã là trưa ngày hôm sau.
Suýt chút nữa thì lạc đường, lòng vòng hơn tiếng đồng hồ, mới tìm thấy trường
đại học danh tiếng ấy.
Tịch
Nhan mặt mũi lấm lem bụi đường kéo theo va li hành lý đứng trước cổng. Vừa đúng
lúc hoàng hôn, người ra người vào khá đông, thỉnh thoảng lại có người nhìn cô
bằng ánh mắt hiếu kỳ.
Tô Hàng
nhận được điện thoại của cô thì rất ngạc nhiên, vội vàng nói: “Cậu đợi một chút
nhé, mình sẽ ra ngay!”. Tịch Nhan gác máy, mới nhớ ra họ đã ba năm không gặp
nhau, không biết anh giờ thay đổi thế nào rồi.
Tô Hàng
chạy một mạch từ phòng ký túc ra tới cổng trường, thoáng cái đã nhận ngay ra
cô. Cô nhóc không có gì nổi bật năm nào, nay đã trở thành một cô gái duyên dáng
xinh xắn, mặc váy liền thân màu trắng, thanh tú mảnh mai, tựa như đóa hoa bách
hợp trong trẻo.
Tịch
Nhan trông thấy anh từ xa, nhưng không đưa tay ra vẫy, chỉ khẽ mỉm cười, khuôn
mặt không giấu nổi vẻ mệt mỏi. Tô Hàng dừng lại trước mặt cô thở phì phò, đón
lấy va li trong tay cô, hỏi: “Sao cậu lại tới đây?”
Tịch
Nhan mỉm cười nhìn anh, không nói gì. Anh khá hơn trong tưởng tượng của cô.
Đứng dưới dáng chiều vàng rực, vẫn dáng vẻ cao lớn anh tú ấy, đường nét khôi
ngô ấy, chỉ hơi sa sút chút xíu.
Tô Hàng
không hỏi thêm nữa, mà quay ra sắp xếp chỗ ở cho cô. Ngày hôm sau, lấy xe đạp
chở cô đi tham quan xung quanh, đưa cô đi nếm thử những món ăn vặt nổi tiếng
của địa phương, như người bản xứ hết lòng tiếp đãi người bạn phương xa.
Tối
đến, anh gọi anh em cùng phòng đi cùng, ra nhà hàng gần trường, mời Tịch Nhan
một bữa ra trò. Những người đó trông thấy Tịch Nhan đều tròn mắt ngưỡng mộ,
huých huých vai Tô Hàng: “Người anh em thật là có phúc!”. Anh cười lớn, tiện
tay phát luôn vào lưng cậu bạn một cái: “Nếu cậu thích, thì cứ tự nhiên!”
Trong
bữa tiệc, họ gọi rất nhiều rượu, hết cốc này đến cốc khác, rất nhanh đã có
người say mèm, phải có người khác dìu, chân nam đá chân chiêu xiêu vẹo trở về.
Tô Hàng
không ngừng uống, rượu trong ly đầy rồi lại cạn, cạn xong lại đầy. Tịch Nhan
ngồi bên, trong lòng dù xót xa, cũng không dám khuyên ngăn. Có lẽ, hơi rượu có
thể làm tê liệt nỗi đau thất tình trong lòng anh.
Tới khi
tất cả các chai đều đã cạn tới đáy, anh mới từ từ gục đầu xuống bàn.
“Tô
Hàng…”, cô khẽ gọi. Gương mặt đã ngà ngà hơi men ngẩng lên. Anh nhìn cô cười,
vẻ trống trải tột cùng: “Tịch Nhan, cậu đến để cười nhạo tớ phải không?”
Có thứ
nước nóng ấm, cứ thế từng giọt từng giọt nhỏ xuống mu bàn tay cô.
Tịch
Nhan thấy lòng xót xa, nước mắt cứ thế trào ra. Cô kéo đầu anh dựa vào lòng
mình, cuối cùng cũng thốt nên lới tâm can ấp ủ bấy lâu: “Tô Hàng, tớ thích cậu.
Tớ sẽ luôn ở bên cậu, mãi mãi không bao giờ rời xa!”
Tịch
Nhan không quên, đó là lời hứa của Tô Hàng năm mười bốn tuổi với cô trong rừng
cây sau trường cấp hai thành phố C. Giờ đây, cô trả lại cho anh, cả vốn lẫn
lãi.
Tô Hàng
không nói nên lời, nắm chặt lấy cánh tay cô đưa ra dìu anh. Cô cũng cầm chắc
lấy tay anh, không muốn buông ra.
Tịch
Nhan và Tô Hàng, chính thức bắt đầu qua lại từ đó.
Mặc dù
mỗi người một nơi, nhưng hầu như ngày nào cũng gọi điện cho nhau. Nghỉ hè về
thành phố C, Tô Hàng lại cùng cô đi dạo phố, xem phim, mua quà tặng cô, chăm
chút từng li từng tí như đối với Triều Nhan trước kia.
Dẫu
rằng anh cũng chỉ là cậu sinh viên nghèo, về phương diện vật chất, cũng không
tặng cô được nhiều thứ. Nhưng Tịch Nhan thấy thế cũng đủ lắm rồi. Trong suốt
gần một năm ấy, cô như đang sống trên chín tầng mây, xung quanh toàn một màu
hồng tươi tắn, ánh nắng chan hòa.
Hạnh
phúc như đóa hoa cứ thế bung nở. Tịch Nhan cười nói hân hoan suốt ngày, thậm
chí đi trên đường cũng nhảy chân sáo. Tống Anh phàn nàn: “Quen biết cậu bao năm
như thế, nhưng thật sự đây là lần đầu tiên thấy cậu vui như thế!”
Hai
tháng trước ngày tốt nghiệp, Tịch Nhan điện thoại cho Tô Hàng, bàn chuyện tương
lai hai đứa. Cô hỏi anh: “Tô Hàng, anh có dự định thế nào? Thi tiếp nghiên cứu
sinh hay đi làm? Nếu anh quyết định thi, em sẽ đợi anh”.
“Anh…”
Anh chần chừ một lúc, rồi nói: “Anh đợi nhận bằng tốt nghiệp xong thì sẽ ra
nước ngoài, đi Mỹ du học”.
Tịch
Nhan ngẩn người, thực sự không dám tin vào điều mình vừa nghe thấy. Tô Hàng
chưa bao giờ kể với cô về chuyện ra nước ngoài cả.
Cô
tưởng rằng chỉ là câu nói trong lúc anh cao hứng, bèn hỏi thăm dò: “Làm visa
cũng mất nhiều thời gian. Hơn nữa, anh đi du học một mình như thế, vậy em biết
tính sao?”
“Visa
đã làm xong lâu rồi”. Anh ngừng một chút, rồi dè dặt: “Tịch Nhan, anh xin lỗi”.
Hóa ra
mọi kế hoạch đã được sắp sẵn từ lâu, chỉ là chưa nói cho cô biết mà thôi. Bạn
trai ra nước ngoài, mà cô lại không hay biết tí gì, còn ngốc nghếch ngồi tưởng
tượng về tương lai của hai đứa.
“Tô
Hàng, anh coi em là cái gì hả? Là thứ để lấp chỗ trống khi anh thất tình, hay
là thứ đồ chơi tiêu khiển?”
Phía
đầu dây bên kia, Tô Hàng không nói được câu nào.
Tịch
Nhan chợt hiểu ra tất cả. Khóe môi nhếch ra một nụ cười, lạnh lùng nói: “Tô
Hàng, anh chưa bao giờ yêu em, đúng không? Nếu lúc đó người ở bên cạnh anh
không phải là em, mà là bất kỳ một người nào khác, anh cũng sẽ đến với họ, phải
vậy không?”
Anh
không khẳng định, cũng không phủ định.
Tịch
Nhan bỗng trở nên vô cùng lạnh lùng, lạnh lùng đến độ chính bản thân cô cũng
thấy xa lạ.
“Anh
vẫn không quên được chị Triều Nhan đúng không? Sau khi chị ấy rời xa, khoảng
trống để lại trong lòng anh, không ai có thể lấp đầy, kể cả em đúng không?”. Tô
Hàng vẫn lặng im.
“Được,
vậy chúng ta chia tay”. Cô nói một cách hết sức bình thản.
Trong
khoảnh khắc ấy, cô tưởng như nghe thấy tiếng trái tim mình vụn vỡ.
Chưa
bao giờ cô nghĩ, tình yêu mà cô tha thiết ước mong, kiên trì vun đắp bấy lâu
lại có ngày đổ vỡ tan tành thế này. Dường như tất cả chỉ là một giấc mơ, một
giấc mơ suốt chín năm trời. Tỉnh lại rồi, mới biết rằng mình trắng tay. Từ đầu
đến cuối, anh chỉ tồn tại trong giấc mơ, cô chưa bao giờ thật sự có được anh
cả.
Dù thế,
cô vẫn mong chờ dù chỉ một tia hi vọng mong manh, chờ ở anh một lời giải thích
hay một câu phủ nhận. Nhưng anh thì không, phía bên kia ống nghe chỉ là khoảng
không tĩnh lặng. Sự yên lặng của Tô Hàng, khiến cô hoàn toàn mất đi lòng tin.
Tiếng
cô lạnh băng như thấu đến tận xương tủy: “Vĩnh biệt, Tô Hàng”. Nói rồi, gác
máy.
Vĩnh
biệt, là biệt ly và vĩnh viễn không bao giờ gặp lại.
Hai
tháng sau đó, Tịch Nhan ngập trong đống việc lặt vặt chuẩn bị cho tốt nghiệp,
nào viết luận văn, rồi đi dự phỏng vấn, cố ý khiến cho bản thân trở nên bận rộn.
Một
hôm, cô bỗng nhận được điện thoại của bố: Ông nội lâm nguy! Cô không quản ngày
đêm lặn lội trở về thành phố C, vẫn không kịp nhìn mặt ông lần cuối.
Tịch
Nhan ngồi xe bốn tiếng đồng hồ, lao vào nhà, thứ đầu tiên cô nhìn thấy là di
ảnh của ông nội. Cô quỳ trước linh đường, mắt ráo hoảnh, không sao khóc được.
Tối hôm
đó điện thoại của cô nhận liền hơn chục cuộc gọi nhỡ, đều của cùng một cái tên.
Cô không bắt máy. Sau cùng, điện thoại cũng thôi không reo.
Tịch
Nhan viết tin nhắn gửi đi: “Tô Hàng, hãy để hai chúng ta quên nhau đi”.
Gửi
xong, cô xóa tên anh khỏi danh bạ điện thoại của mình.
Đau
thương đến tan nát cả cõi lòng.
Trong
suốt những ngày ấy, Tịch Nhan không rơi một giọt lệ nào.
Nhưng
trong lòng cô, như có một bàn tay lạnh lùng thô bạo không ngớt dày vò, từng cơn
đau nhói.
Tốt
nghiệp xong, Tịch Nhan trở về thành phố C, làm cô giáo dạy ngữ văn, nơi ngôi
trường cấp hai cô và Tô Hàng từng theo học.
Những
sôi nổi ồn ào của một thời quá vãng, đều đã ở cách cô quá xa rồi.
Hồ điệp
không thể bay qua biển lớn.
Một
người dẫu yêu thương sâu đậm đến đâu, đến cuối cùng, cũng chỉ như hạt sương
dưới ánh nắng, biến mất không để lại vết dấu.
Anh và
cô, đường ai nấy đi, chim đường chim, bướm lối bướm.