Tháng
Chín, có bão đổ bộ, thời tiết mát mẻ được mấy hôm, rồi bỗng lại chuyển nóng.
Tịch
Nhan quay trở lại ngôi trường sau hai tháng xa cách, phát hiện lũ trò nhỏ lớn
hơn rất nhiều. Có một vài nam sinh, quanh mép đã bắt đầu lún phún râu ria,
tiếng nói cũng trở nên ồm ồm khó nghe.
Tuổi
dậy thì như mầm cây chờ ngày đâm chồi, rục rịch manh nha, rồi bung ra lúc nào
không biết, nở thành đóa hoa đẹp đẽ ngát hương.
Tan
lớp, tiếng nói cười của bầy trẻ vẫn huyên náo như xưa. Bước tới trước tòa nhà
giáo vụ. Tịch Nhan dừng bước, tiền tay bẻ một cành chi tử ven đường, mùa hoa đã
qua từ lâu những chùm hoa trắng tinh dầy dặn, ngát hương đều biến mất, chỉ còn
lại cành lá xanh um.
Lá chi
tử, bốn mùa quanh năm xanh biếc, phiến lá dày đến mức gió thổi qua cũng không
có tiếng rì rào.Lúc còn nhỏ, ông nội từng nói với cô, hoa chi tử có tác dụng
thanh nhiệt mát gan, quả, lá, rễ cây mỗi loại đều có những công dụng riêng. Ở
quê không có điều hòa, quạt điện, tháng Sáu, tháng Bảy hàng năm, hoa chi tử nở
rộ, ông nội lại bẻ một nhánh chi tử, ngâm vào trong nước, dùng để giải nhiệt
tạm thời.
Tịch
Nhan mân mê lá chi tử trong tay, ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy mây trắng, thời
tiết vẫn thế, như thiêu đốt con người ta. Và cô cũng chẳng thể làm gì khác
ngoài ngồi trong cái nóng nung người thế này, yên tĩnh chờ đợi mùa hoa năm sau
lại tới.
Không
khí trong phòng giáo vụ rất kỳ lạ, các cô đang túm năm tụm ba, không biết đang
thì thầm bàn tán chuyện gì.
Tịch
Nhan bước đến trước bàn, trông thấy cánh thiếp mời đỏ rực, đường nét in ấn hết
sức tinh xảo.
Mấy năm
nay, năm nào cũng nhận được bom thư mời cưới của bạn bè đồng nghiệp, dường như
cũng đang nhắc nhở cô – đằng ấy cũng nên tính chuyện trăm năm đi là vừa.
Tịch
Nhan mở ra xem, trước tiên là xem tên cô dâu, chú rể: Trác Thanh Y, Phó Viêm.
Tiếp đến là địa điểm tổ chức tiệc cưới – Hội trường tầng ba cao ốc Liên Y.
Dù cô
có quê mùa kém hiểu biết đến đầu, cũng thừa biết cao ốc Liên Y là nhà khách
thương vụ của tập đoàn Trác Thị. Nếu có đi dự tiệc, chắc chắn không thể tránh
khỏi đụng độ Trác Thanh Liên… còn đang lẩm nhẩm tính toán, bỗng một bóng người
xuất hiện phía trước bàn làm việc, cắt ngang mạch suy nghĩ của cô.
Ngẩng
đầu lên, bắt gặp ngay một khuôn mặt thanh tú, đáng yêu. Đúng là chuyện vui tới
làm con người ta phấn chấn hẳng lên, Trác đại tiểu thư khuôn mặt rạng rỡ, miệng
cười tươi như hoa.
“Cô
giáo Đỗ, chị nhất định đến tham dự nhé?”. Rõ ràng là câu hỏi, vậy mà ngữ khí
khẳng định chắc nịch.
“Tôi sợ
không đi được, ngày mùng 8 hôm ấy tôi…”, Tịch Nhan lắp ba lắp bắp, định bịa ra
một lý do nào đó.
Đối
phương không chờ cho cô nói hết câu: “Đúng rồi, tôi có chuyện này muốn nhờ cô
giáo Đỗ”.
Tịch
Nhan chăm chú nhìn cô, trong lòng mơ hồ dấy lên một dự cảm không được tốt cho
lắm.
“Nhờ
chị hôm đó, làm phù dâu giúp tôi nhé?”
Tịch
Nhan kinh ngạc thốt lên: “Tại sao lại là tôi?”
Hai
người cũng không lấy gì làm thân thiết, chỉ là mối quan hệ đồng nghiệp thông
thường gặp nhau chỉ mỉm cười chào một cái gọi là lịch sự.Không phải là bạn cùng
lớn lên từ thuở nhỏ, cũng chẳng phải mối thâm tình vào sinh ra tử sống chết
hoạn nạn có nhau.
“À,
chuyện là thế này”.Thanh Y đã tiện liệu kĩ càng, bài vở thế nào Trác Thanh Liên
đã dạy cô thuộc lòng từ lâu rồi, “Nhà tôi làm kinh doanh, lắm lúc toàn cầu kỳ
những cái không đâu. Không chỉ chọn ngày hoàng đạo tốt lành để tổ chức, mà đến
chọn phù dâu phù rể, cũng đòi phải bất tự tương hợp, ngũ hành tương sinh. Thầy
bói nói rằng, trong tên của tôi có “thủy”, trong tên của chồng tôi có “hỏa”.
thủy khắc hỏa, mà theo âm dương ngũ hành thì thổ sinh mộc, mộc sinh hỏa, hỏa
sinh thủy, cho nên nhất định phải mời được một người mà trong tên có cả “mộc”
lẫn “thổ” làm phù dâu, có thể cuộc sống hôn nhân sau này mới hạnh phúc, vợ
chồng sống với nhau đến đầu bạc răng long. Tôi nghĩ đi nghĩ lại, nát cả óc ra,
trong những người tôi quen, chỉ có chị là trong tên có “mộc” lại vừa có “thổ”.”
Lý do
đưa ra có phần gượng gạo, Tịch Nhan đương nhiên là không tin, nhưng cũng không
tiện nói thẳng, dù gì cũng là chuyện hạnh phúc trăm năm của con người ta.
“Cô
giáo Đỗ, vậy cứ quyết định thế nhé. Đến lúc đó chị nhất định phải trang điểm
thật xinh đẹp, đến tham dự lễ cưới của tôi đấy”.Tịch Nhan còn chưa kịp phản ứng
gì, Trác Thanh Y đã nhanh chóng chuồn ra rõ xa, cứ như thể sợ cô kiếm cớ từ
chối vậy.
Tịch
Nhan ngẩn ngơ trong theo bóng Thanh Y, trực giác mách bảo cô rằng đây chính là
cái vòng luẩn quẩn, anh em họ Trác cùng nhau lập nên cái vòng tròn này, còn cô
đến chút sức lực phản kháng để thoát ra cũng không có.
Hay nói
cách khác, căn bản là cô cũng không muốn thoát ra?
Thấy
Trác Thanh Y ra ngoài, các cô giáo khác liền vây quanh Tịch Nhan: “Cô định mừng
bao nhiêu?”
Cô giả
đò như chưa biết chuyện gì xảy ra, vờ hỏi lại: “Bao nhiêu cái gì?”
“Thì
tiền mừng đó!”. Cô giáo Trần lấy làm khó hiểu tại vì sao một Tịch Nhan trước
nay thông minh, nhanh nhạy là thế, sao đột nhiên lại hóa ra ngờ nghệch thế này,
“Đi ăn tiệc uống rượu mừng nhà người ta, không thể không có tiền mừng. Mà nhà
họ giàu có kếch xù như thế, mừng ít thì người ta cười cho, còn mừng nhiều, thì
lại xót ruột”.
“Tùy
thôi, mọi người mừng thế nào thì tôi theo thế ấy”. Điều cô đang băn khoăn bây
giờ, là đến lúc ấy biết mặc gì để đi dự tiệc.
Lần đầu
làm phù dâu, cô một chút kinh nghiệm cũng chưa có, đành gọi Tống Anh tới tham
mưu.
“Cậu
xem xem mình nên mặc quần áo thế nào? Kiểu đầu gì cho hợp? Da mình dạo này chán
đời quá, có khi phải đi đắp mặt nạ…”
“Đỗ
Tịch Nhan, rốt cuộc cậu đang định làm cái trò gì hả?”.Tống Anh bị cô tuôn cho
một tràng chán ngán, “Cậu đi làm phù dâu, chứ đâu phải cô dâu, việc gì phải
căng thẳng đến mức như thế?”
Tịch
Nhan chột dạ, đỏ mặt.
Tống Anh
nhìn ra chút manh mối, kỳ lạ hỏi: “Cậu trước nay không thích xuất đầu lộ diện
trước đám đông, cũng rất ít quan tâm đến việc ăn mặc trang điểm, trong đây nhất
định có uẩn khúc gì… Mau, khai thật ra mau!”
“Chẳng
phải mình đã nói rồi đấy sao, mình đến tuổi này rồi, đi dự tiệc cưới, thực chất
chính là một buổi đi gặp mặt còn gì. Lần này nhà họ Trác gả con gái, cậu thử
nghĩ mà xem, liệu có biết bao nam thanh nữ tú, bao nhiêu hoàng tử độc thân sẽ
xuất hiện hả?”
Một cô
gái thông minh như Tịch Nhan, sao có thể để cho người khác nắm thóp mình được?
Tống
Anh không quả nhiên tin liền, không nén nổi tiếng thở dài: “Nhà họ Trác kia sao
gửi thiệp mời cho mình nhỉ?”. Nói rồi, luôn chân luôn tay giúp Tịch Nhan “sửa
sang”, nào là sắm đồ, chọn giầy, lại cả làm tóc, cuối cùng mới gật đầu mãn
nguyện: “Ok, ngon lành rồi, với dáng vẻ này của cậu mà đi dự tiệc, nhất định sẽ
ối anh lác mắt cho coi!”
Đêm
trước ngày diễn ra hôn lễ, Tích Nhan trốn trong nhà xem ti vi. Điện thoại bỗng
đổ chuông, mới hai hồi chuông, Triều Nhan đã nhanh tay nhấc máy. Cô ăn vận cầu
kỳ lộng lẫy, chuẩn bị ra ngoài, đang sốt ruột đợi điện thoại của đối phương.
“Tịch
Nhan”, cô cao giọng gọi to, vẻ mất hết kiên nhẫn, “Điện thoại của em này! Mau
lên!”
Tịch
Nhan đón lấy ống nghe, là tiếng Trác Thanh Y: “Ngày mai, chị nhất định sẽ tới
chứ?”
Cô nàng
này sao phải hỏi lại lần nữa thế nhỉ? Rốt cuộc là cô muốn Tịch Nhan đến, hay là
anh ta…
Tịch
Nhan yên lặng hồi lâu, mãi không lên tiếng.
“Đỗ
Tịch Nhan, em nhanh nhanh lên chút có được không? Chị đang đợi điện thoại mà!”.
Di động hết pin, điện thoại lại bị Tịch Nhan chiếm dụng. Triều Nhan sốt ruột
đến phát cáu cả lên, giọng nói có chút gay gắt đủ để Trác Thanh Y ở đầu dây bên
kia nghe thấy.
“Làm
phiền chị thế này thật ngại quá, em chỉ muốn xác nhận lại một chút..”
Tịch
Nhan hít một hơi sâu: “Cô giáo Trác đừng lo, tôi nhất định sẽ tới dự.”
“Thế
thì tốt quá! Vậy hẹn mai gặp!”.Thanh Y vội vội vàng vàng gác máy, dáng điệu vừa
mừng rỡ vừa hấp tấp.
Đặt ống
nghe xuống, quay ra thấy Triều Nhan đang chăm chăm nhìn cô bằng ánh mắt ngờ
vực:”Cô giáo Trác này có phải là Trác Thanh Y?”
“Vâng”.Tịch
Nhan bình thản trả lời, “Ngày mai cô ấy cưới, muốn mời em làm phù dâu”.
“Thảo
nào thấy em mấy ngày nay bận rộn đi mua nào quần áo, giầy dép, lại cả làm tóc
nữ”. Triều Nhan như vừa ngộ ra điều gì, “Hóa ra, cô em ngốc nghếch của tôi cũng
khôn ra rồi, định thả mồi câu con cá vàng trong tiệc cưới nhà họ Trác…”
Tịch
Nhan ngắt lời: “Chả ai là ngốc suốt đời cả”.
Triều
Nhan lập tức trừng mắt sừng sộ: “Đỗ Tịch Nhan, em nói thế là có ý gì?”
“Chả có
ý gì cả”. Tịch Nhan vẫn nguyên cái vẻ thờ ơ thường ngày, điềm nhiên như không
có chuyện gì xảy ra, quay sang xem ti vi.
Triều
Nhan thì vẫn đứng nguyên chỗ cũ, nhìn vẻ mặt hờ hững lãnh đạm của Tịch Nhan,
trong lòng giận sôi sùng sục, lật lại chuyện cũ, từ hồi còn nhỏ, hai chị em đã
chẳng thân thiết, quan tâm mấy đến nhau. Nhưng cô lại là người đầu tiên biết
những tâm sự thầm kín của Tịch Nhan. Hai chị em ở chung một phòng, cô từng lén
xem trộm nhật ký của Tịch Nhan, rồi mách lại với mẹ, tố em gái yêu sớm. Còn nhớ
lúc đó mẹ nổi giận lôi đình, xé tan cuốn nhật ký của Tịch Nhan, còn bồi thêm
cho cô em gái cái bạt tai. Tịch Nhan trong cơn giận dỗi, bỏ nhà ra đi, về quê ở
với ông cả nửa tháng, bố về đón mới chịu lên.
Suốt
một thời gian dài sau đó, Tịch Nhan không thèm nói chuyện với cô. Đặc biệt sau
khi cô và Tô Hàng công khai yêu nhau, mặc dù sống chung dưới cùng một mái nhà,
hai người lạnh nhạt chả khác gì người dưng, quanh năm suốt tháng gần như chẳng
khi nào chạm mặt.
Tốt nghiệp
đại học xong, Tịch Nhan rời khỏi nhà, chuyển đến ờ trong ký túc xá của trường.
Hai tháng trước, vì nhường phòng cho học sinh ở, mới lại dọn trở về nhà.
Mấy năm
nay, Tịch Nhan chưa bao giờ hỏi cô về chuyện của Tô Hàng, cô cũng chẳng nhắc
tới, hai chị em như ngầm thỏa thuận đem cái tên ấy “đào sâu chôn chặt”. Nhưng
trong lòng Triều Nhan trước sau vẫn day dứt –Tịch Nhan liệu có còn oán hận cô
hay không?
Là chị,
cô hiểu quá rõ tính tình của Tịch Nhan, mặc dù không nói ra nhưng cô rất bướng
bỉnh. Một khi đã nhận định thế nào, thì suốt đời cũng không thay đổi.
Rất
nhiều lần, đối diện với gương mặt bình thản đến lạnh lùng ấy, cô suýt chút thì
lên tiếng phá tan bầu không khí im lặng, chỉ giận không thể xông lên, túm lấy
tai Tịch Nhan mà hét to lên rằng: “Đỗ Tịch Nhan, chị không nợ nần gì em hết!
Tình yêu thì không thể kiểm soát được, em hiểu không? Người mà Tô Hàng yêu là
chị! Anh ta không yêu em chút nào cả! Em thất tình, đáng đời em, tất cả những
điều đó chả liên quan gì đến chị cả!!!”
Điện
thoại một lần nữa vang lên, cắt ngang dòng suy nghĩ của Triều Nhan.
Cô vội
vàng nhấc máy, Lệ Mạn Lợi mào đầu ngay câu xin lỗi: “Hôm nay buổi tiệc rượu
chiêu đãi với Trác Thị bị hủy rồi, do Trác Thanh Liên không tham dự, anh ta bảo
còn phải lo chuẩn bị cho lễ cưới của em gái. Triều Nhan à, hay là để lần sau
đi, vẫn còn nhiều dịp mà…”
Triều
Nhan không đợi nghe nốt câu, bèn tức tối cụp máy. Bà Đỗ từ trong phòng lật đật
chạy ra, vội vàng hỏi: “Có chuyện gì thế? Ai mà dám chọc giận đại tiểu thư nhà
chúng ta vậy?
Cô chả
còn lòng dạ nào mà đáp lời “Chả có gì lạ cả, sao mẹ cứ lắm chuyện thế nhỉ?” nói
rồi quay đầu bỏ vào phòng, đóng cửa cái “rầm” một tiếng.
Bà Đỗ
chả hiểu đầu cua tai nheo thế nào, quay qua hỏi Tịch Nhan: “Chị con làm sao
vậy?”
“Con
nãy giờ mãi xem ti vi, sao mà biết được?”, Tịch Nhan rời mắt khỏi màn hình ti
vi, khẽ lướt qua cánh cửa phòng vừa bị Triều Nhan khóa trái. Xem chừng, tối nay
có người phải ngủ phòng khách rồi đây.