Thanh Y
bước xuống lầu, trong phòng khách, bố và dì Kiều đang ngồi đối điện, câu được
câu chăng, chuyện phiếm với nhau.
Từ sau
khi Trác Thanh Liên trở về, bố sẵn sàng tâm thái chuẩn bị về hưu, mọi việc lớn
nhỏ trong công ty đều giao cho anh lo liệu.
“Bố,
dì Kiều, chào buổi sáng!”, cô mỉm cười cất tiếng chào.
“Con
xem xem mấy giờ rồi, vẫn sớm quá nhỉ?”, ánh mắt trách móc của bố lướt một vòng
quanh cô con gái, “Trang điểm cầu kỳ thế này, lại định ra ngoài đàn đúm với lũ
bạn đầu trâu mặt ngựa hay sao?”
Dì Kiều
đưa mắt ra hiệu với chồng, mềm mỏng: “Y Y, cơm sáng và cả cơm trưa con đều chưa
ăn, nhất định là đói rồi.Trong bếp dì vẫn để phần cơm, để dì đi hâm lại”. Nói
rồi, dì toan dợm chân đứng dậy.
Bố liền
đưa tay ngăn lại: “Chẳng phải đã có thím Trương rồi sao? Những việc thế này đâu
cần em phải động tay vào?”
"Thím
Trương hôm nay xin nghỉ nửa ngày, cháu thím ấy bị ốm”. Nói rồi dì Kiều gạt tay
chồng ra, bước vào bếp.
Thời
buổi này, làm mẹ kế đâu có đễ, người giúp việc cũng khó mướn.
Bố quay
qua trách Thanh Y “Lớn bằng ngần ấy rồi, vẫn còn phải phục vụ hay sao?”
Thanh Y
làm mặt xấu, lè lưỡi trêu lại: “Con biết rồi, bố xót vợ bố chứ gì. Nhưng con là
con gái bố cơ mà!”
“Con
nhỏ này, bụng dạ hẹp hòi đến thế là cùng!”. Bố lắc đâu cười, “Chả có tí dáng
dấp cô giáo nào cả? Hay con thôi đừng làm giáo viên nữa, tranh thủ thời gian
đến công ty học hỏi đỡ đần bố đi”.
“Công
ty có anh là đủ rồi, con đến đó thì làm được gì? Làm bình hoa di động à?”,
Thanh Y bĩu môi ngồi phịch xuống sofa. Cô ghét nhất là đề cập đến chủ đề này.
Sao bố mãi vẫn không bỏ cái ý định đó đi nhỉ?
"Bố
già rồi, sớm muộn cũng phải lui về nghỉ. Trác Thị trăm công nghìn việc như thế,
bố lo anh con một mình đảm đương thì vất vả quá”. Bố chậm rãi phân trần, chân
mày chốc chốc lại nhíu lại, vẻ lo âu.
“Bố yên
tâm, anh con đã không còn là A Đẩu, bùn nhão không gột nên hồ của ngày xưa nữa
rồi”. Thanh Y an ủi bố, "Thậm chí gánh nặng ấy có cả nghìn cân, cũng không
làm khó anh ấy được đầu. Vả lại, công ty còn có cả Phó Viêm đấy thôi!”
Nhắc
đến Phó Viêm, chân mày bố có giãn ra đôi chút, ân cần hỏi han: “Con với Phó
Viêm dự định bao giờ thì tính chuyện cưới xin?"
Sao
đang yên đang lành lại nhắc tới chuyện kết hôn? Thanh Y giãy nãy như đỉa phải
vôi, nũng nịu: “Con gái bố mới tốt nghiệp được có 2 năm, chưa muốn lấy chồng
sớm thế đâu".
“Phó
Viêm là một chàng trai tốt, vừa chín chắn, thật thà, lại có tài, chỉ có điều
tuổi còn trẻ, từng trải chưa nhiều. Chuyện của hai đứa sớm mà định liệu, địa vị
của nó trong Trác Thị cũng được danh chính ngôn thuận, có thể trở thành cánh
tay phải của Thanh Liên”.
Nói đi
nói lại, cuối cùng vẫn quay về Trác Thị! Thanh Y có chút giận dỗi: “Nếu bố
nhiều thời gian rảnh rỗi như thế, bố đi mà lo cho anh con ấy! Anh còn chưa lấy
vợ, sao đã vội giục con đi lấy chồng chứ?"
Đúng
lúc này, dì Kiều từ trong bếp gọi với ra: "Y Y!”
Cô mượn
cớ thoát thân, nhanh chóng chuồn vào trong bếp.
“Canh
dì hâm nóng rồi, thức ăn cũng đảo lại rồi, con ăn tạm vậy nhé”, dì Kiều cởi tạp
dề, dịu dàng căn dặn.
Người
phụ nữ này thay mẹ chăm cô đã mười năm nay rồi, dịu dàng chu đáo, cẩn thận từng
li từng tí một, chỉ lo sai sót chỗ nào. Còn cô đến nay vẫn chưa gọi dì một
tiếng “mẹ” .
Nỗi day
dứt cứ thế dâng lên trong lòng, Thanh Y bất giác tiến lại gần dì, cảm nhận được
mùi hương nồng nàn toát ra, cô khịt khịt mũi: “Dì Kiều, dì dùng nước hoa gì
vậy? Mùi hương quen lắm!”
“Là nước
hoa hương hoa chi tử, là anh trai con lần trước đi công tác về mua tặng dì.” Dì
Kiều bưng thức ăn vừa được hâm nóng từ lò vi sóng đặt lên bàn ăn.
Thanh Y
ngồi xuống bên bàn ăn, ngẩng đầu nhìn dì: “Hình như anh con đặc biệt yêu thích
hoa chi tử”
Anh con
hồi nhỏ mập mạp, bụ bẫm lắm, da dẻ lại trắng trẻo nữa, so về dáng vẻ, ối cô gái
còn thua xa, nhưng cứ đến mùa hè, lại bị dị ứng ngoài da, thường dùng tay gãi
chỗ này cào chỗ kia, gãi đến đỏ hết cả người lên, mà vẫn luôn miệng kêu ngứa.
Bác sỹ bảo bị nóng trong người, phải uống thuốc nam thanh phối mát gan. Đứa trẻ
con mới có hai ba tuổi đầu, nhìn thấy bát thuốc nam vừa đắng lại vừa khó ngửi
liền lắc đầu quầy quậy, đời nào chịu uống? Sau này, là bà ngoại của anh con tìm
một cái lu đất, hái những bông hoa chi từ đang nở rộ, thêm mấy loại cây cỏ dại,
cộng với một chút kim ngân hoa, cùng hoa và lá sen đun lên, hòa vào chung với
nước tắm, lại rắc thêm mấy bông chi tử tươi, cứ thế cho anh con tắm. Mà kể cũng
lạ anh con tắm một tháng nước hoa chi tử xong, dị ứng da liền khỏi hết, không
còn gãi, mà cũng hết luôn cả ngứa. Từ đó, anh con trở nên yêu thích loài hoa
chi tử, mùa hè phải dùng chi tử ngâm mình”.
“Thế
bảo sao một người đàn ông lại có được nước da đẹp như thế, mong manh dễ vỡ như
thế, hóa ra là có bí quyết dân gian”
Người
nói là dì Kiều thì vô tâm, người nghe lại cảm thấy thật sống động, trước mắt
như hiện ra một cảnh tượng tuyệt mỹ khiến con người ta thèm thuồng - một mỹ nam
bước ra từ bồn tắm, hơi nước nghi ngút, hương thơm lan tỏa bốn phía, gợi cảm
đến mê lòng người...
STOP,
anh ta là anh trai nhà ngươi, có ham trai đẹp đến đâu cũng phải chọn đối tượng
chứ! Cô can ngăn bản thân trong suy nghĩ, yên lặng cúi đầu cắm cúi ăn cơm.
Dì Kiều
vẫn chưa dời ra, ngồi bên bàn ăn ngắm nhìn cô, lưỡng lự hồi lâu, mới chậm rãi
mở lời: “Y Y, gần đây bố con già đi nhiều rồi, không biết con có nhận ra
không?”
Thanh Y
thờ ơ quay đầu ra, ngó bố đang ngồi uống trà ngoài phòng khách một cái. Thường
ngày cô không chú ý, giờ chú ý quan sát, khuôn mặt khí khái hào hùng khi xưa đã
xuống sắc, già đi từ khi nào không biết, nếp nhăn chạy dọc chạy ngang, tóc mai
cũng đã bạc thêm không ít.
Dì Kiều
hạ thấp giọng hết mức: “Có một chuyện, dì nghĩ nhất thiết phải nói cho con
biết. Bố con bị tiểu đường rất nặng”.
Thanh Y
thoáng nghẹt thở, trợn mắt nhìn dì: “Chuyện này xảy ra từ bao giờ? Sao con
không biết?”
“Khoảng
nửa tháng trước, bố con thấy không khỏe, đêm đến cứ trằn trọc, miệng khô lưỡi
rát, lại sút cân không rõ lý do. Dì liền đưa ông đi bệnh viện kiểm tra, bác sỹ
nói lượng đường trong máu của ông rất cao”.
Thanh Y
bỗng thấy cơm trong bát sao mà khó nuốt quá, bèn lấy muôi múc canh uống.
“Y Y”,
dì Kiều đặt tay lên vai cô, lần đầu tiên dì nói với có bằng giọng điệu trang
trọng nghiêm túc như thế, "Bố con già thật rồi, dù là việc gia đình hay
trong công ty, ít nhiều cũng có những chuyện lực bất tòng tâm. Điều ông muốn
thấy nhất, là con và anh con sớm thành gia lập thất, ổn định cuộc sống. Đừng để
ông phải lo lắng thêm nữa. Con là đứa con thông minh, nhất định sẽ hiểu ý của dì.”
Thanh Y
ngước mắt lên, trông rõ ánh mắt lấp lánh hy vọng và những khẩn cầu của người
đối diện. Người phụ nữ này, thật sự hết lòng yêu thương bố cô, bất chấp ánh mắt
cười chê của người đời, một mình nuôi dạy Trác Thanh Liên lớn khôn, lấy bố cô
rồi lại tiếp tục ngậm đắng nuốt cay, chăm chút cho cô, cô con gái không có chút
quan hệ máu mủ nào, từng li từng tí.
Sự nhẫn
nhịn và ý chí vững vàng của dì Kiều đối với tình yêu thật sự khiến Thanh Y cảm
động. Vậy mà, cũng chính điều này đã từng khiến cô bé Thanh Y năm xưa cảm thấy
tổn thương ghê gớm.
Thanh Y
cũng yêu bố, thế nên, không thể tiếp tục sống theo ý mình, ham chơi, trốn tránh
trách nhiệm được nữa.
Cô cúi
đầu, mặt ửng đỏ: “Con không phải là không muốn lấy Phó Viêm, chỉ là, con không
muốn rời xa gia đình mình...”
“Ngốc
ạ”. Dì Kiều nắm chặt tay cô trong lòng bàn tay mình, khẽ thở dài. Thanh Y tuy
có chút tính cách tiểu thư, thoáng trông tưởng như ngang ngược, hống hách,
thiếu lẽ độ, những kỳ thực lại có một tâm hồn trong sáng, trong sáng cởi mở như
con trẻ, không mưu mô tính toán.
Bao
nhiêu năm nay, bà từ lâu trong tận đáy lòng đã yêu thương cô con gái này.
Đối
diện với những giọt nước mắt của dì Kiều và tình thân, Thanh Y cuối cùng cũng
buông vũ khí đầu hàng, đồng ý lấy Phó Viêm.
Hôn lễ
dự định cử hành vào ngày mùng 8 tháng sau.
Hai
người đã đính hôn từ năm ngoái, hôn sự mặc dù quyết định có hơi đường đột,
nhưng nhà cửa đều đã sẵn sang, Phó Viêm lại là người làm việc có phương pháp,
từ việc đặt chỗ khách sạn, may comple váy cưới lần lượt đều được chu toàn.
Thanh Y chẳng phải động tay vào việc gì, thoải mái tận hưởng những ngày tháng
độc thân cuối cùng.
Tối hôm
đó, Thanh Y cùng một tốp bạn gái từ bar bước ra, bấy giờ đã là hơn một giờ đêm.
Cô trở về trong chuếnh choáng men say, thấy Phó Viêm vẫn đang ngồi đợi trong
phòng khách.
“Phó
Viêm..” Cô có chút hổ thẹn, khúm núm sợ sệt, cúi đầu, vẻ ăn năn như đứa trẻ
phạm lỗi.
Phó
Viêm bước đến trước mặt cô khẽ nói: “Thanh Y, em hãy nói thật cho anh biết, có
phải em đang sợ kết hôn với anh?”
“Ai bảo
thế?” Thanh Y ngẩng đầu lên, đúng lúc bắt gặp ánh mắt của Phó Viêm đang nhìn
mình, sáng long lanh. Đối diện với ánh mắt chứa chan tình cảm chân thành như
vậy, cô không đủ dũng khí nói dối, phải khó khăn lắm mới mở được miệng “Anh có
dám chắc sẽ yêu em suốt đời, mãi mãi không bao giờ thay lòng đổi dạ không?”
“Ngốc
ạ!”Phó Viêm hiểu rõ những khúc mắc trong lòng cô, một đứa trẻ lớn lên từ vết
thương tình cảm người cha, ít nhiều cũng có chút mất lòng tin vào hôn nhân. Anh
ôm cô vào lòng: “Y Y, em có biết ban đầu vì sao anh yêu em không?”
Thanh Y
lắc đầu.
“Các
bạn nữ khác trong lớp ai cũng hoạt bát, ríu ra ríu rít, duy chỉ có em sắc mặt
nhợt nhạt, ánh mắt đờ đẫn, thất thần, đôi mắt trống rỗng, không phương hướng,
như đứa trẻ bị lạc đường vậy. Dáng vẻ yếu đuối đó của em, khiến tim anh đau
nhói”. Giọng nói trầm trầm ấm áp, từ phía đỉnh đầu cô truyền xuống, “Anh bỗng
thấy, mình như được thượng đế phái xuống để cứu giúp em, dắt em ra con đường
sáng, là vị thần hộ mệnh suốt đời ở bên bảo vệ, che chở cho em”
Thanh Y
cười khì khì, đẩy anh ra: “Có vị thần hộ mệnh nào mà vừa xấu xí lại ngốc nghếch
như anh không?”
“Tốt,
em cứ giữ nụ cười như thế, thư giãn khuôn mặt, để mắt cong hình trăng lưỡi liềm
như thế, làm cô dâu xinh đẹp, hạnh phúc của Phó Viêm này”.
Thanh Y
mắt chớp chớp, nhìn anh bằng đôi mắt ngấn lệ: “Phó Viêm, đời này gặp được anh,
đối với em là niềm hạnh phúc lớn nhất rồi!”.
Anh
trai cô nói đúng, đời này kiếp này, có được tình yêu ấm áp, sẵn sàng hy sinh
như thế của một chàng trai, số mệnh thật đã ưu ái cô quá nhiều rồi.
Không
phải ai cũng có được cái may mắn ấy.
Ở xa
xa, Trác Thanh Liên đang tực vào lan can hoa tầng hai, trong tay là ly rượu,
trong lòng có chút đố kỵ.
Thanh Y
đã tìm thấy vị thần hộ mệnh của cuộc đời nó rồi, còn ngươi thì sao?
“Trác
Thanh Liên, hy vọng ngươi cũng sẽ gặp may. Good luck!”, anh tự nâng ly chúc
chính mình.
Nói
rồi, ngửa cổ, uống một hơi cạn hết rượu vang trong ly.