Gặp lại Trác Thanh Liên, khơi dậy những chuyện xưa đã
phủ bụi trong ký ức, một cảm xúc vừa gần gũi thân thiết vừa xa cách dâng lên tự
đáy lòng.
Mười năm trước, một đôi thanh mai trúc mã, hình ảnh
hai đứa trẻ vô tư năm nào hiển hiện trước mắt.
Lúc ấy, Kiều Dật gần như là bầu bạn duy nhất của cô.
Luôn thích cùng cô chơi trò trốn tìm, bất luận cô trốn ở đâu, cậu cũng đều tìm
ra. Cậu bé này thật ra cũng rất cô đơn, cơ bản không có bạn bè gì. Tính tình
lầm lì, lạnh lùng, nhiều lúc xử sự cực đoan. Giai đoạn tiểu học, tướng mạo khôi
ngô trắng trẻo hơn người, đối với con trai mà nói, hoàn toàn không phải là ưu
điểm gì ghê gớm, ngược lại còn bị chúng bạn trêu ghẹo là “đồ con gái”. Người
lớn không ưa cậu, chỉ vì xuất thân của cậu, sau lưng còn gọi cậu là “đồ con
hoang”; bọn con trai thì sợ cậu ra mặt, tránh càng xa càng tốt, vì chúng nghe
nói cậu có khuynh hướng bạo lực, lúc đánh lộn không thiết sống chết, từng một
thân một mình chống lại mấy tên côn đồ. Ai chưa tận mắt chứng kiến, thật khó mà
tưởng tượng được, một cậu thiếu niên tuấn tú dáng thư sinh như thế, lúc đánh
nhau lại có thể hung tợn và liều lĩnh như vậy; tụi con gái thì chỉ chăm chăm ái
mộ những anh chàng thông minh, lanh lợi, thành tích xuất sắc, hoàn toàn không
coi “thành tích” trốn học, đánh lộn lẫy lừng như cậu ra gì.
Có lẽ những người đồng cảnh ngộ thì dễ đồng cảm với
nhau, quãng thời gian ấy, Tịch Nhan và Kiều Dật rất thân thiết. Tan học, họ
cùng nhau ra bờ sông gần đó nhặt vỏ sò, xây lâu đài cát, nhặt củi khô nướng
khoai ăn…
Có lần, cô dẫn anh trèo tường vào vườn sau nhà người
ta, đi hái quả dâu. Loại quả này mọc thành chùm, to cỡ quả đậu nành, khi chín
có màu tím đậm, chua chua ngọt ngọt, hương vị rất tuyệt. Lúc còn ở quê, cô và
chúng bạn thường leo lên cây hái ăn.
Tịch Nhan một mình trèo lên cây, vừa hái vừa ăn, miệng
nghêu ngao không rõ bài gì. Kiều Dật yên lặng ngồi dưới gốc cây, ngẩng đầu
trông lên, thấy gót chân hồng của cô thoăn thoắt trèo từ cành nọ sang cành kia,
như khỉ chuyền cành. Mái tóc ngắn bù xù, khuôn mặt trắng trẻo đỏ bừng, tiếng
cười lanh lảnh…Cậu nhìn đến ngây cả người, tưởng như có đám mây lơ lửng trong
lòng, mãi mà không trôi.
Hồi lâu, Tịch Nhan mới từ trên cây trượt xuống, trong
tay là một nắm dâu, đưa cho cậu: “Anh nếm thử xem, chua chua ngọt ngọt, ngon
lắm!”
Kiều Dật đưa những quả dâu chín tím mọng vào trong
miệng, quả nhiên là chua chua ngọt ngọt, rất ngon.
Đúng lúc hai đứa đang đánh chén ngon lành, từ sau vọng
lại tiếng chó sủa. Quay đầu lại, một con chó dữ tợn, to đùng đang nhìn chòng
chọc vào chúng, nhe nanh trắng ởn, xem chừng chuẩn bị xông tới ăn tươi nuốt
sống.
“Chạy mau!”, Kiều Dật vội dắt tay cô, vắt chân lên cổ
mà chạy. Lúc trèo qua tường, Tịch Nhan bị mắc rách cả quần.
Cô sợ mẹ biết sẽ mắng, nên không dám về nhà. Kiều Dật
bèn dắt cô về nhà mình. Một căn phòng đơn sơ, gần như không có đồ đạc gì. Trên
bức tường lạnh lẽo, treo tấm ảnh chụp chung của anh với mẹ và bà ngoại.
“Anh không có bố, không biết ông trông thế nào nữa”.
Kiều Dật đứng cạnh cô, ngẩng đầu, mắt dán chặt vào bức ảnh trên tường, bình
thản tuyệt nhiên không chút biểu lộ chút cảm xúc gì.
Tịch Nhan thì lại gần như nhìn thấu những đau thương
và yếu đuối giấu kín trong lòng anh, không nén được đưa tay qua đặt vào trong
lòng bàn tay anh, nắm lấy.
Kiều Dật quay sang nhìn cô, nhãn thần sáng mà lạnh như
ánh trăng nhìn thấu tận đáy lòng cô.
Cô không biết rằng, cái nắm tay của tình bạn ấy đối
với một Kiều Dật sống trong cô đơn đã lâu, có ý nghĩa như thế nào.
Từ đó, bóng hình bé nhỏ mong manh, đã lặng lẽ chế ngự
trái tim cậu, suốt mười tám năm qua.
Mẹ Kiều Dật dọn hàng về. Người phụ nữ bị mọi người
ghét bỏ ấy, tính tình ôn hòa, lại xinh đẹp, dịu dàng, cẩn thận. Bà đưa quần cho
Tịch Nhan thay tạm, rồi đem quần của cô đi vá lại cẩn thận.
Trước giờ cơm chiều, Kiều Dật đưa Tịch Nhan về nhà.
Cậu chờ cho Tịch Nhan bước qua cửa, rồi quay đầu, chầm chậm trở về nhà.
Bầu trời trong vắt một màu xanh sậm, trên cao là hằng
hà sa số những vì sao lấp lánh, cảnh đêm thật huyền ảo.
Cậu cúi đầu nhìn lòng bàn tay mình, trên đó còn lưu
lại hơi ấm của Tịch Nhan. Bàn tay của cô rất nhỏ, mềm mềm, nhưng cảm giác ấm áp
đem lại rất thật.
Cậu chỉ muốn được nắm mãi bàn tay ấy, suốt cuộc đời…
Tịch Nhan thì lại hoàn toàn không có cảm giác gì. Tuổi
còn nhỏ như vậy, đâu biết thế nào là tình yêu. Đứa trẻ tám, chín tuổi, dù có
thân thiết gần gũi đến đâu, cũng chưa biết liên tưởng tới tình yêu nam nữ.
Kiều Dật hơn cô hai tuổi, lại sớm trưởng thành. Thân
thế hèn mọn, lại lớn lên trong hoàn cảnh khó khăn, phức tạp, điều đó đã khiến
cậu sớm mở mang tuệ nhãn, sớm hiểu thế thái nhân tình, cũng vì đó mà sớm biết
thế nào là yêu, là hận.
Năm mười tuổi, Kiều Dật đã biết thứ mình muốn là gì.
Lúc rời ngõ Tử Trúc, cậu nắm chặt tay Tịch Nhan, thận
trọng mà kiên định: “Em hãy nhớ kỹ, anh nhất định sẽ quay về tìm em!”
Tịch Nhan lúc đó khóc không thành tiếng, trong con ngõ
chật hẹp, hai chân ríu cả vào nhau. Chiếc ô tô chuyển đồ đã mang Kiều Dật đi,
mang theo cả tuổi thơ và niềm vui của cô.
Hai năm sau, nhà Tịch Nhan cũng dọn đi.
Từ đó trở đi Tịch Nhan không gặp lại Kiều Dật, cũng
không có chút tin tức nào về cậu. Sau này, năm tháng dần trôi, những ký ức ấu
thơ cũng dần phai nhạt, thậm chí đến dáng vẻ anh như thế nào cô cũng không nhớ
rõ nữa.
Lúc gặp lại, anh đã lớn, không còn là cậu thiếu niên
tính tình ngang ngược, lầm lì khó ưa trong ấn tượng của Tịch Nhan ngày trước,
mà thay vào đó là vẻ nho nhã, lịch sự, bình tĩnh, điềm đạm.
Cũng không thể trách cô trí nhớ kém, mà thực sự anh đã
thay đổi quá nhiều, chỉ có một thứ duy nhất không thay đổi, đó là tướng mạo
ngày càng khôi ngô tuấn tú, và vẻ ngạo mạn lộ ra trong ánh mắt.
Công tử anh tuấn, phong độ, thân gia hàng tỷ bạc, giám
đốc điều hành rồi giám đốc Tập đoàn Trác Thị, bao nhiêu chức cao vọng trọng như
thế, anh hẳn đã không còn cô đơn nữa rồi. Thiếu gì các cô gái xinh tươi, tao
nhã vây quanh.
Thế thì, cô là cái gì đây? Bạn thuở nhi đồng thối tai?
Hay bạn cũ thuở nhỏ?
Không phải Tịch Nhan tự ti, mà với cô giáo cấp hai
bình thường, không danh không lợi như cô, một “người bạn” thân phận cao quý
nhường ấy, quả thật là không dám với cao.
Nếu như lúc đầu, Tịch Nhan chỉ nghĩ đùa cho vui, trêu
chọc Trác Thanh Liên một chút, thì bây giờ, cô thực sự không muốn nhận quen anh
chút nào.
“Thưa ngài, trông xe ngài lái và quần áo ngài mang,
không giống những kẻ bám đuôi phụ nữ ngoài đường chút nào. Ngài vẫn thường bắt
chuyện với phụ nữ bằng cách này sao? Kiểu này xưa quá rồi đấy!”. Tịch Nhan
nghiêng đầu, trên mặt nở nụ cười khinh miệt, “Xin lỗi ngài, trí nhớ của tôi
không được tốt cho lắm, tôi thực sự không nhớ ngài là ai cả”.
Trác Thanh Liên dừng xe giữa đường đã lâu, phía sau xe
đợi đã nối cả hàng dài, lái xe sốt ruột liên tục nhấn còi bim bim.
Anh nhìn Tịch Nhan, mấp máy môi, nhưng không hé răng
lời nào.
Vài phút sau, anh khởi động xe, nghênh ngang bỏ đi,
chỉ để lại một vệt khói xe trắng nhạt.
Ánh mắt Tịch Nhan dõi theo mãi cho tới khi bóng chiếc
xe đen biến mất giữa phố phường xuôi ngược, còn lại trong lòng là những cảm xúc
không sao diễn tả thành lời, vừa như trút được gánh nặng, vừa thoáng chút thẫn
thờ.
Kiều Dật, cảm ơn anh, vẫn nhớ tới cô bé xanh xao cô
độc năm ấy.
Em vẫn tưởng rằng, chúng ta sẽ mãi mãi không bao giờ
gặp lại, mà kể có gặp rồi, cũng không nên qua lại gì nữa.
Anh có thế giới của anh, em có bầu trời của em, hãy để
chúng ta bước qua nhau và quên nhau đi thôi.
Đỗ Tịch Nhan, anh biết em đã nhận ra anh.
Ánh mắt em không giấu được điều đó, trước nay em đâu
có biết nói dối.
Trác Thanh Liên nắm chặt vô-lăng, môi mím chặt, mắt
nhìn thẳng đường đi phía trước.
Cậu từ năm mười tuổi đã chấp nhận cô, mười mấy năm
trời lúc nào cũng tâm niệm không quên. Hơn nữa, một mực quyết tâm thực hiện lời
hứa năm xưa, từ nước Mỹ xa xôi trở về tìm cô.
Số mệnh không thể như thế, chỉ cho họ gặp nhau, rồi
lại một lần nữa lướt qua nhau vậy sao?
Không, anh đã không còn là Trác Thanh Liên của mười
năm trước nữa rồi.
Lần này, sẽ không ai có thể ngăn cản anh. Anh sẽ không
để cô dễ dàng rời khỏi anh thêm một lần nữa!