Sở dĩ Kiều Dật thích chơi trò trốn tìm, cũng đều là vì
Tịch Nhan.
Từ sau buổi chiều hôm ấy, anh bèn để ý quan sát cô. Cô
bé trong sáng thánh thiện như thiên sứ ấy, kỳ thực cũng cô đơn giống như anh.
Tịch Nhan không có bạn chơi cùng, tất cả những cô bé,
cậu bé chơi với cô, cũng chỉ vì người chị xinh đẹp nhưng kiêu ngạo của cô mà
thôi.
Không thể không công nhận, Đỗ Triều Nhan thực sự là
một tiểu mỹ nhân, da trắng như tuyết, mắt sáng răng trắng, phục sức thu hút mà
hợp thời, càng làm tôn lên vẻ đẹp rực rỡ hơn người của cô.
Nhưng Kiều Dật lại không thích cô, cảm thấy cô kiêu
ngạo ích kỷ, lại còn ra dáng điệu bộ. Đương nhiên, một Đỗ Triều Nhan cao ngạo
xinh đẹp như công chúa, lúc nào cũng có hàng tá con trai vây quanh, cũng không
khi nào để ý tới một Kiều Dật lặng lẽ trong góc tối là cậu.
Tịch Nhan vừa từ quê trở về nhà, vừa nhút nhát lại
hướng nội, không hòa đồng, Đỗ Diệu Hoa lo rằng dần dà, cô bé càng trở nên nội
tâm khép kín. Để tìm người chơi cùng với con gái, ông thậm chí mang “vật chất”
đem ra mua chuộc. Chủ nhật nọ, Đỗ Diệu Hoa chặn đường Kiều Dật đang chạy chơi
trong ngõ lại, dùng một que kem sữa “mua chuộc”, để cậu chơi cùng Tịch Nhan một
buổi chiều.
Que kem sữa vừa thơm ngọt lại mát lạnh giữa ngày hè oi
bức, đối với một đứa trẻ mười tuổi mà nói, rõ ràng có một sức hút ghê gớm. Kiều
Dật vui vẻ nhận lời, thế là, Đỗ Diệu Hoa giao cô con gái út của mình cho cậu,
rồi vội vội vàng vàng tới cơ quan làm thêm.
“Nói xem, cậu thích chơi trò gì?”, Kiều Dật hỏi.
“Trốn tìm”, cô bé tám tuổi Tịch Nhan cúi đầu thật
thấp, rụt rè tự ti, so với cô bé miệng cười rạng rỡ, dịu dàng tựa thiên sứ
trong buổi chiều hôm trước, dường như là hai con người hoàn toàn khác.
Chơi được nửa tiếng, dáng vẻ rụt rè của cô bé gầy gò
mỏng manh này khiến Kiều Dật cảm thấy tẻ nhạt. Rất nhanh, cậu bỏ lại cô, chạy
chơi một mình.
Đến chiều tối, Kiều Dật ra đầu ngõ dìu bà ngoại về
nhà, rồi giúp mẹ dọn hàng. Hết việc này tới việc kia, chả mấy chốc trời đã tối
mịt. Vừa lúc cả nhà đang chuẩn bị dọn cơm, Đỗ Diệu Hoa đột nhiên gọi cửa. Người
đàn ông nho nhã, học thức là thế, cửa vừa mở liền túm ngay lấy cậu, nôn nóng hỏi:
“Có thấy Tịch Nhan nhà tôi đâu không?”
“Không phải em ấy đã về nhà từ lâu rồi sao?”
“Đâu có, nó vẫn chưa về nhà.”
Kiều Dật lúc này mới nhận thức được rắc rối mà bản
thân đang phải đối mặt, tim thót lại, cậu vội vàng lao ra khỏi nhà, chạy như
bay tới chỗ chơi trốn tìm khi chiều.
Tối hôm đó, cậu và Đỗ Diệu Hoa lùng sục lục tung cả
con ngõ lên, cũng không thấy bóng dáng của Tịch Nhan đâu cả.
“Đỗ Tịch Nhan, Đỗ Tịch Nhan…” Cậu gọi to, trong lòng
có lửa đốt, không ngừng oán trách bản thân. Tại sao lại bỏ rơi cô bé? Nhỡ đâu
có chuyện gì với cô bé…Không, không đâu! Cô bé nhất định sẽ không sao cả!
Cậu bé trước nay lạnh lùng cao ngạo là thế, nay lần
đầu tiên nếm trải thế nào là sợ hãi và lo âu.
Bỗng, từ phía sau cây chi tử đầu ngõ, truyền lại âm thanh
yếu ớt, hình như là tiếng con gái đang nức nở.
Cậu luồn ra phía sau cây, bắt gặp Tịch Nhan gầy nhom
đang ngồi trong bóng tối dưới gốc cây, nước mắt nước mũi tèm lem.
“Đỗ Tịch Nhan, em trốn ở đây làm cái gì?” Cậu nói qua
tiếng thở hổn hển, gần như phát cáu.
Tịch Nhan ngước mặt lên nhìn cậu, bỗng nhoẻn miệng
cười, long lanh rực rỡ.
Nói rồi cô ùa vào lòng cậu, reo lên: “Cuối cùng anh
cũng tìm thấy em rồi!”
Đúng là đồ ngốc, đến giờ mà vẫn nghĩ là đang chơi trò
trốn tìm hay sao!
Kiều Dật nghĩ, lòng chua xót, bất giác đưa cánh tay
ra, ôm cô bé chặt hơn vào lòng.
Tịch Nhan tựa vào lòng anh, lặng yên hồi lâu mới khẽ
nói: “Trước nay chưa có ai từng tìm được em cả, anh là người đầu tiên…”
Kiều Dật thấy tim mình thắt lại, cúi đầu xuống, vừa
hay nhìn thẳng vào đôi mắt đen láy của cô bé. Ánh mắt lấp lánh, trong đó phản
chiếu hình ảnh khuôn mặt cậu.
Không lâu sau, Đỗ Diệu Hoa cũng tìm được tới nơi. Kiều
Dật không nói thêm lời nào, lặng lẽ trở về nhà, ăn cơm, học bài như thường
ngày.
Đến tối đi ngủ, cậu giấu mặt vào chăn, trước mắt hiện
ra, là vô số những đôi mắt trong veo sáng rỡ, long lanh ngấn lệ.
Bây giờ hồi tưởng lại, Tịch Nhan là chút dịu dàng duy
nhất trong ký ức gần hai mươi năm nay của cậu, và cũng là…mối tình đầu.
Trác Thanh Liên ngồi trong xe, nhìn cô không chớp, ánh
nhìn dịu dàng dần dâng lên trong mắt. Những ký ức ấu thơ hiện ra mồn một, sống
động như mới chỉ hôm qua, bóp nghẹt lấy trái tim anh.
Tịch Nhan thì không sao chịu nổi. Ánh mắt tha thiết
như thiêu như đốt của anh, dường như đang nhìn không phải cô, mà là một người
khác.
Cô trốn tránh ánh mắt nồng nhiệt quá đỗi của anh,
thoáng chút do dự, rồi tiếp tục bước về phía trước.
“Đỗ Tịch Nhan!”, anh gọi tên cô lần thứ hai, “Tôi bảo
cô lên xe”.
Cô dừng bước, nhìn chằm chằm người đàn ông đang ngồi
trên ghế lái. Gương mặt khôi ngô tuấn tú, cử chỉ tao nhã phóng khoáng, tựa như
hoàng tử cưỡi ngựa trắng tới cứu công chúa gặp nạn. Đáng tiếc là, cuộc đời cô
từ lâu đã có một hoàng tử khác.
Cô hắng giọng, đáp lại bằng giọng khiêu khích: “Thưa
ngài, tại sao tôi phải lên xe ngài? Mà tôi cũng không biết ngài là ai cả!”
Trác Thanh Liên nghe tim mình run rẩy, ánh long lanh
nơi đáy mắt lui dần, thay vào đó vẻ trầm ngâm.
“Em…”, anh bỗng có chút căng thẳng, giọng bỗng hóa
khàn đục, “Không nhớ tôi một chút nào hay sao?”
Một người luôn giữ được bình tĩnh trước mọi người, tự
tin thoải mái trước ống kính máy quay, giờ lại ngượng nghịu, lúng túng thế này,
quả thật là hiếm thấy. Tịch Nhan bỗng nảy ra ý định trêu chọc. Cô nhướn mày, ra
vẻ ngạc nhiên nhìn anh chằm chằm: “Kỳ quái! Tôi nhất thiết phải nhớ anh sao? Mà
rốt cục anh là ai mới được?”
Trác Thanh Liên tưởng như nghe tiếng trái tim vỡ vụn
trong lồng ngực.