Cuộc sống hàng ngày của Triều Nhan đều rất có nề nếp,
sáng 7 giờ 40 tỉnh dậy, mất ba mươi phút vệ sinh cá nhân, trang điểm kỹ càng,
đúng 8 giờ 30 ra khỏi nhà, chờ chuyến xe buýt 8 giờ 40, 9 giờ 30 có mặt ở đài
truyền hình.
Chen chúc trên xe buýt đối với cô rõ ràng là một cực
hình. Trên xe những người là người như nêm cối, cô mặt mày nhăn nhó, cố không
để người khác xô vào mình.
Một Triều Nhan dung mạo và khí chất nhường này, phương
tiện giao thông công cộng căn bản không phù hợp với cô, cô cũng từng không ít
lần thề rằng, đời này nhất định phải có xe riêng, mà còn phải là dòng xe cao
cấp nhập khẩu, bóng loáng sang trọng thì mới xứng với cô!
Thế nhưng, với một người làm công ăn lương, chỉ trông
chờ vào đồng lương như cô thì ước vọng đó là điều không tưởng. Đương nhiên,
cũng có không ít “công tử Bạc Liêu” tranh nhau đòi mua xe cho cô.
Triều Nhan vừa xuống trạm xe gần đài truyền hình, đã
có một chiếc xe đua màu vàng cam, “kít” một tiếng thắng lại ngay trước mặt cô.
Kính xe màu nâu từ từ hạ xuống, anh chàng ngồi sau vô lăng đưa tay vẫy Triều
Nhan: “Hi, phát thanh viên Đỗ, đi làm sớm vậy?”
Anh chàng này “trang điểm” đến là diêm dúa, mặc áo sơ
mi hiệu Gaudy, tóc nhuộm sáng màu, đeo kính mắt hồng nhạt, miệng còn nhai kẹo
cao su, trên mặt nở nụ cười cợt nhả mà anh ta tưởng là có sức hút ghê gớm lắm,
đúng kiểu anh chàng playboy điển hình.
Từ lúc Lệ Mạn Lợi giới thiệu cô quen với Đào Chính
Kiệt sáu tháng trước, anh ta như ruồi nhặng không ngừng bám theo cô. Trong số
đông vệ tinh theo đuổi Triều Nhan, vị thiếu gia họ Đào này điều kiện cũng không
tồi, bố là phó thị trưởng thành phố C, cao to đẹp trai, ngoại trừ cái vẻ đào
hoa đa tình, thì cũng không có gì đáng để chê trách. Nhưng Triều Nhan lại không
hề có cảm tình với anh chàng này, chê anh đầu óc rỗng tuếch, chỉ giỏi đỏm dáng,
nội tâm nhạt nhẽo, chẳng khác gì bông hoa nhựa.
Cô trước nay vẫn thích mẫu đàn ông thông minh, bởi với
bộ óc tinh anh của cô, chỉ những người đàn ông IQ cao mới khiến cô hứng thú.
Song Triều Nhan cũng không dứt khoát từ chối anh ta,
vẫn cười nói xởi lởi, xem Đào Chính Kiệt là phương án dự phòng. Từ nhỏ tới lớn
sống trong vòng vây các vệ tinh theo đuổi, cô biết làm thế nào để giữ đúng
chừng mực, không quá xa cách, cũng không hẳn là thân mật. Mà chính điều này lại
càng tăng thêm sức hấp dẫn của cô đối với công tử họ Đào, người phụ nữ càng khó
chinh phục bao nhiêu, lại càng kích thích đàn ông quyết tâm bấy nhiêu.
“Trưa nay cùng đi ăn cơm nhé?”, Đào thiếu gia cất lời
mời mọc
“Được thôi” Lần này, Triều Nhan vui vẻ nhận lời, đồng
thời, còn ngẩng mặt lên, quay qua nở nụ cười mê hồn.
Nét mặt xinh tươi hiếm thấy này khiến Đào Chính Kiệt
hồn xiêu phách lạc. Nữ phát thanh viên xinh đẹp nhất đài truyền hình thành phố
C, đâu có khó gần như thiên hạ vẫn đồn đại.
Giải quyết xong Đào Chính Kiệt, Triều Nhan bước vào
tòa văn phòng, ngang qua Phòng chuyên đề ở tầng 1, chợt nghe bên trong có tiếng
bàn tán xôn xao.
Cô không nén nổi tò mò bước vào, chỉ thấy toàn các chị
em đồng nghiệp đang vây quanh phía trước bàn làm việc, dõi theo màn hình không
ngớt xuýt xoa:
- “Woah, đẹp trai quá đi mất, đúng là hiếm có khó tìm
mà!”
- “Phải đấy, mặt mũi sáng sủa, lại thêm đôi mắt biết
cười thế kia, nam diễn viên Hàn Quốc cũng còn thua xa, căn bản là không chê vào
đâu được!”
- “Xời, đừng so với diễn viên Hàn Quốc. Họ đều qua
thẩm mỹ hết rồi, còn đây là hàng nguyên bản, tự nhiên 100%. Cuối cùng thì cũng
xuất hiện “hàng nội” chất lượng cao!”
- “Chị Gia Kỳ, làm sao chị biết anh ta chưa qua thẩm
mỹ?”
- “Hôm qua lúc thu dọn hậu trường, chính mắt tôi nhìn
thấy ảnh chụp hồi nhỏ của anh ta mà, từ bé đã đẹp trai rồi, ngắm không biết
chán luôn í!”
- “Chị thật là may mắn! Trời ơi, giá mà hôm qua em đi
cùng với chị… giờ hối hận không kịp rồi!”
- “Không chỉ có thế đâu! Tuổi chưa đến ba mươi đã là
giám đốc điều hành của tập đoàn Trác Thị rồi. Trác Thị khởi nghiệp từ kinh
doanh đá quý, giờ đã mở rộng sang bất động sản, chuỗi siêu thị, công ty, cửa
hàng, khắp nước đâu đâu cũng có, gia sản lên tới ba tỷ nhân dân tệ; hơn nữa lại
còn là người thừa kế duy nhất của nhà họ Trác cơ đấy”.
“Woah! Woah! Woah!”, một tràng những tiếng thán phục
vang lên.
Đúng là đồ háo sắc! Triều Nhan lắc đầu, đang định bước
ra, bỗng nghe tiếng Thẩm Gia Kỳ ỏn ẻn gọi lại: “Phát thanh viên Đỗ, không vào
xem “zai đẹp” sao?”
Triều Nhan bất giác chau mày. Cái cô Thẩm Gia Kỳ này
vốn tốt nghiệp từ một trường văn hóa của tỉnh, qua một cuộc thi tài năng, nhờ
vẻ trẻ trung xinh đẹp, được nhận vào đài truyền hình thành phố C. Cô thì gợi
cảm quyến rũ, Triều Nhan thì thông minh trang nhã, mỗi người một phong cách
khác nhau, song do ca tụng của mọi người, bỗng nảy sinh cuộc chiến giành ngôi
“hoa hậu” nhà đài. Vai trò MC của tiết mục phỏng vấn “Thế giới doanh nhân” vốn
định dành cho Triều Nhan, nhưng Thẩm Gia Kỳ dựa vào mối quan hệ “cá nhân” với
giám đốc đài truyền hình, liền chen chân vào.
Nghe đồn, trước khi Thẩm Gia Kỳ vào đài truyền hình
thành phố C, từng được một ông chủ quán rượu bao, còn tặng cho cả chiếc xe thể
thao màu đỏ. Dựa sắc tiến thân, đầu óc nông cạn, Triều Nhan rất xem thường tuýp
phụ nữ như thế, nên cũng chả hứng thú tranh đấu với cô ta.
Trước mặt bao nhiêu đồng nghiệp, cô cũng không tiện tỏ
thái độ, chỉ khẽ xua tay: “Để khi khác, tôi còn có chút việc bận!”
“Chẳng phải phát thanh viên Đỗ vẫn muốn câu con rùa
vàng hay sao?”. Thẩm Gia Kỳ khẽ nhướn mày, giọng điệu mỉa mai: “Giám đốc Trác
này đúng là một Kim cương Vương Lão Ngũ[1]. Chỉ
tiếc là, chương trình hôm qua lại không phải do cô dẫn, nếu không giám đốc Trác
hẳn đã “quỳ dưới gót chân” của phát thanh viên Đỗ của chúng ta rồi cũng nên!”
[1]
Kim cương Vương Lão Ngũ: chỉ người đàn ông hội đủ năm tiêu chuẩn: nhiều tiền,
tuấn tú, có học thức, có năng lực, khiêm tốn kiệm lời.
Triều Nhan nhếch môi cười: “Chỉ có tiền thôi thì sao
được gọi là kim quy? Chị cũng biết rồi đấy, tiêu chuẩn của tôi trước nay rất
cao, những kẻ vô giáo dục, kiểu nhà giàu mới phất toàn thân sặc mùi tiền, tôi
cũng không thèm ngó tới đâu!”
Thẩm Gia Kỳ biến sắc, Triều Nhan rõ ràng là cố tình
nhằm vào cô đây mà. Vừa lơ là một chút, liền bị đối phương chiếm ngay thế thượng
phong. Trong cơn lồng lộn, cô ném luôn đống tài liệu đang cầm trong tay về phía
Triều Nhan.
“Thẩm Gia Kỳ, chị làm thế là có ý gì?”, Triều Nhan sắc
mặt u ám, lạnh lùng hỏi.
“Để dẫn tốt chương trình này, tôi đã tốn không ít công
sức. Đây, toàn bộ tài liệu chi tiết về Trác Thanh Liên đấy, cô mang về mà
xem!”. Thẩm Gia Kỳ nghiến răng, tức tối phản công, “Xem xem anh ta có xứng với
nữ phát thanh viên xinh đẹp cao ngạo như cô không?”
Về tới phòng làm việc của mình, Triều Nhan thả mình
lún sâu vào ghế, rồi từng trang từng trang lật giở tập tài liệu trên bàn, trên
giấy chi chít những chữ là chữ, tất cả đều là những thông tin liên quan đến
Trác Thanh Liên, nhân tài tuổi trẻ, tài cao của giới kinh doanh thành phố C.
“Trác Thanh Liên, giới tính nam, tốt nghiệp đại học
Ohio State (Mỹ), hiện là giám đốc điều hành tập đoàn Trác Thị. Năm nay hai mươi
tám tuổi, cao 1m82, nặng 75kg. Nhóm máu AB, cung Bảo bình, lúc rảnh rỗi thích
đi bắn cung, loại hoa quả ưa thích: quýt; thích màu đen, loài vật yêu thích:
rắn;….
Quả nhiên lần này Thẩm Gia Kỳ đã chuẩn bị rất cẩn
thận, những thứ viết trong này thậm chí còn đầy đủ hơn cả những chuyện linh
tinh của ngôi sao giải trí. Ánh mắt Triều Nhan dừng lại trên tấm ảnh. Những năm
gần đây cũng đã phỏng vấn không ít anh chàng tuấn tú, các nam phát thanh viên
trong đài, ai ai cũng to cao sáng sủa, nhưng so với vóc dáng và khuôn mặt này,
thật là khó mà so sánh, đẹp trai khiến người ta nghẹt thở, lại thêm nụ cười mê
hồn, đúng là lần đầu tiên được thấy.
Cô chăm chú nhìn đôi mắt trên tấm ảnh, đôi đồng tử màu
nâu sâu thăm thẳm, vừa có chút kiêu ngạo, lại thêm tí lạnh lùng, nguy hiểm
nhưng lại rất cuốn hút.
Theo như đống tài liệu viết, anh ta hiện vẫn độc thân,
thậm chí còn chưa có bạn gái. Trong giới kinh doanh hiện nay, đàn ông biết giữ
mình trong sạch, không chút tai tiếng trăng hoa cũng không còn nhiều nữa.
Triều Nhan đóng tập hồ sơ lại, nụ cười tự tin nở trên
môi. Trên bàn, một bông hồng bạch cắm trong lọ thủy tinh trong suốt, tỏa hương
thấm vào lòng người.
Hồng bạch là loại hoa cô yêu thích nhất, thuần khiết
không giả tạo, cao quý mà thanh nhã. Ý nghĩa của nó, là tôi xứng với anh.
Trác
Thanh Liên, trên thế gian này, người phụ nữ xứng đôi với anh, còn ai khác ngoài
Triều Nhan này?