Trước tòa giảng đường trường trung học cơ sở thành phố
C có trồng hai cây chi tử (dành dành). Bước vào tháng Sáu, hương bay ngào ngạt,
tưởng như có ai đó vô tình làm đổ lọ nước hoa, cả ngôi trường như chìm đắm
trong hương thơm ngây ngất.
Một vài nữ sinh đem giấu những bông hoa chi tử trong
hộc bàn, khiến mỗi lần bước qua, hương hoa cũng len lén quyện theo chân người.
Tịch Nhan bất giác nhớ lại thuở nhỏ, trong làng của
ông nội cũng có mấy cây chi tử. Mỗi năm đến mùa hoa nở, các cô bé trong làng
lại hái những bông chi tử trắng tinh, gài lên tóc, cài lên áo hay bỏ trong cặp
sách. Dẫu chỉ là những cô bé nông thôn quê mùa, mặt mũi lấm lem, áo quần cũ
mèm, nhờ có hương hoa bỗng trở nên dịu dàng, đáng yêu biết bao.
Những ngày chi tử nở hoa ấy, những niềm vui cũng đầy
ắp như hoa nở trắng cành, rực rỡ, tươi đẹp.
“Bài học của chúng ta hôm nay tạm dừng tại đây”.
Tịch Nhan đứng trên bục giảng, mỉm cười nhìn học trò, “Mời cả lớp nghỉ”.
“Các bạn, đứng!”, tiếng hô dõng dạc của lớp trưởng
Liêu Khải cất lên, cả lớp đồng loạt đứng nghiêm, cúi chào.
“Cô chào các em!”
“Chúng em chào cô ạ!”
……
Tịch Nhan ôm một chồng dầy những vở tập làm văn của
học trò, bước xuống bục giảng, hướng ra phía cửa.
Lớp học vốn yên ắng là thế bỗng xôn xao.
“Cô giáo Đỗ!”, sau lưng có tiếng gọi ngập ngừng, Tịch
Nhan quay đầu lại, ra là lớp phó học tập môn ngữ văn Tiết Đình Chi.
“Sao vậy em?”. Tịch Nhan nhìn cô học trò nhỏ, một cô
bé gầy nhỏ xanh xao, tướng mạo bình thường, dù không mấy nổi bật trong lớp
nhưng lại viết văn rất hay.
“Cái này… em tặng cô!”. khuôn mặt Tiết Đình Chi dần
ửng hồng, chìa tay phải về phía Tịch Nhan. Trong lòng bàn tay nhỏ nhắn, trắng
trẻo là một chuỗi những bông hoa chi tử được xâu lại thành vòng.
Tịch Nhan đón lấy vòng hoa trong tay cô bé, đưa lên
mũi hít hà, “Uhm, thơm quá!”
“Là bà ngoại em mới xâu sáng nay đấy ạ, bà bảo em mang
tặng cô giáo Đỗ”. Tiết Đình Chi áy náy nói, cúi đầu, hai tay nắm chặt vạt váy
trắng.
“Vậy cho cô gửi lời cảm ơn bà ngoại của em nhé”. Tịch
Nhan vuốt nhẹ lên mái tóc cô trò nhỏ. Cô bé có hoàn cảnh thật đáng thương, bố
mẹ li hôn, không ai chịu nuôi con, cô bé chỉ còn biết nương tựa vào người bà đã
gần bảy mươi tuổi. Cô đơn lại sống nội tâm, trên lớp cô bé hầu như không có
bạn.
Không hiểu vì sao, mỗi lần nhìn thấy Tiết Đình Chi, Tịch
Nhan lại nhớ tới thời ấu thơ của chính mình mà thật lòng xót thương cô bé.
Không chỉ cho cô bé là lớp phó học tập môn ngữ văn, mà còn nộp giúp học phí cho
em lúc khai giảng.
Tịch Nhan đeo vòng hoa vào cổ tay trái, bước ra khỏi
lớp học, hướng về phía tòa nhà giáo vụ.
Hoa chi tử là ký ức ngát hương suốt thời ấu thơ của
cô. Những cánh hoa dày dặn, trắng tinh, đeo trên cành cây, trốn trong kẽ lá,
như chú chim câu trắng vừa rời tổ. Mùi hương ngào ngạt như có sức nặng, phảng
phất khắp nơi.
Đưa tay lên ngắm nhìn từng cánh hoa trắng muốt, hình
ảnh cánh đồng làng năm nào chợt hiện ra trước mắt, một bầy trẻ nhỏ chạy nhảy
trên con đường mòn, trên mái tóc đen rối bù, cài mấy bông hoa chi tử trắng
xinh, hương bay trong gió…
Tịch Nhan cúi đầu bước, lên đến tầng ba, tại chỗ quẹo
hành lang, cô đâm vào một người.
Những cuốn tập trong tay rơi cả xuống sàn.
“Xin lỗi”, Tịch Nhan cất lời, cúi xuống nhặt những
cuốn tập rơi dưới sàn. Người kia cũng cúi xuống, và bằng một phong thái ung
dung tự tại, giúp cô nhặt lên từng cuốn, từng cuốn một.
Tịch Nhan bất giác ngước lên nhìn, mắt gặp mắt, tim cô
bỗng đập loạn nhịp.
Đó là một chàng trai khôi ngô tuấn tú khiến người ta
nghẹt thở, các đường nét trên khuôn mặt đều rất hài hòa, hàng lông mày rậm và
thẳng, đôi mắt dài và sâu, lông mi dày, sống mũi cao thẳng, đôi môi gợi cảm,
từng góc cạnh đâu ra đấy.
Kỳ lạ nhất là đôi đồng tử, rõ ràng là màu nâu đậm,
nhưng lại trong sáng và long lanh như hổ phách, tưởng như có thể nhìn thấu tâm
can người đối diện chỉ qua một ánh nhìn. Bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt lạnh lùng
mà sâu thẳm ấy khiến cô ngừng thở trong tích tắc.
Trong lúc Tịch Nhan vẫn chưa kịp hoàn hồn thì người
kia đã đứng dậy, đưa tập vở trong tay về phía cô.
“Cám ơn anh”. Tịch Nhan ấp úng câu cảm ơn trong miệng,
đón lấy tập vở, ôm lại vào lòng. Người kia không nói lời nào, ánh mắt thoáng vẻ
mơ hồ, chăm chú nhìn cô.
Cô có chút nghi hoặc, chớp chớp mắt, mình đâu có quen anh ta. Một chàng trai
kiệt xuất như thế, nếu có từng gặp, nhất định phải có ấn tượng sâu sắc lắm chứ.
Ánh mắt anh ta không chút bối rối, cũng phải thôi, một
anh chàng khôi ngô như thế, có người đẹp nào mà chưa từng gặp, làm sao lại phải
kinh ngạc trước một cô gái tướng mạo bình thường quá đỗi thế này, cũng chẳng
phải hiếu kỳ, chẳng qua là đang mải nghĩ suy điều gì mà nhìn cô vậy thôi.
Tịch Nhan trước nay vốn là người điềm tĩnh nhã nhặn,
làm việc gì cũng hết sức đúng mực, không tính toán hơn thua, nhưng đối diện với
ánh mắt thế này, nhất thời trong lòng cũng có chút bất an.
Có gì đâu, chỉ là một người lạ mặt thôi mà.
Nghĩ vậy, cô ôm chặt tập vở trong tay, nhanh chân bước
qua anh ta, bước thẳng tới phòng giáo vụ mà không hề quay đầu lại.
Vừa bước vào cửa tổ giảng dạy lớp 6, một bóng người
nhỏ nhắn từ trong chạy vụt ra.
Tịch Nhan bất ngờ, nhanh chóng tránh sang một bên. Vừa
mới đụng độ với người ta xong, cô không muốn lại tiếp tục va chạm lần nữa.
Người vừa chạy lướt qua là Trác Thanh Y, cô giáo dạy
tiếng Anh mới được phân về trường, nghe nói gia cảnh rất khá, phục sức đều rất
hợp thời, đi dạy luôn có xe ô tô đưa đón, nhìn qua cũng đủ biết tiểu thư con
nhà danh giá.
Tịch Nhan hiếu kỳ ngoảnh mặt lại nhìn, Trác Thanh Y
chạy theo anh chàng kia, không biết nói với nhau những gì, rồi khoác lấy tay
anh ta bước đi.
Tịch Nhan bước vào phòng giáo vụ, còn chưa kịp ngồi
xuống thì cô giáo Trần dạy toán bên cạnh đã sáp lại gần: “Ban nãy có nhìn thấy
anh chàng đó không? Liệu có phải bạn trai cô giáo Trác đó không nhỉ?”
“Có lẽ là vậy”. Tịch Nhan thuận miệng tiếp lời, hai
người họ xem chừng có vẻ thân thiết, trai tài gái sắc chẳng phải rất xứng đôi
hay sao.
Cô giáo Tống ngồi phía đối diện tham gia: “Theo tôi
thì không phải, cái người lần trước lái con BMW tới đón cô ấy mới là bạn trai”.
“Ôi dào, con gái vừa xinh đẹp, gia đình lại có điều
kiện như cô ấy, thay đổi bạn trai thì có gì là lạ? Ai như chúng ta, sống chết
mãi một nơi một chốn”.
“Cô giáo Trần, chị quên là tháng sau chị kết hôn sao,
đến giờ vẫn còn nói những lời như vậy, không sợ ông xã tương lai mà nghe thấy
thì…”
“Nghe thì nghe chứ sợ gì, đàn ông vừa có sắc vừa có
tiền, không câu kéo được đã đành, kêu ca một tí cũng không được sao?”
“Làm sao chị biết anh ta lắm tiền?”, cô giáo Tống tỏ
vẻ hiếu kỳ.
“Cô không thấy sao, dưới nhà đậu con Mercedes bóng
loáng đó thôi”.
. . .
Câu chuyện này mà để học sinh nghe được thì không biết
giấu mặt vào đâu nữa, hóa ra các cô giáo của chúng cũng toàn là các “bà tám”
cả.
Tịch Nhan thì không hứng thú gì với những anh chàng
đẹp trai lắm tiền. Một người lạ mặt, một người bạn đồng nghiệp, nó cách xa cái
thế giới của cô cả vạn dặm.
Cô tháo vòng hoa trên tay ra, đặt lên bàn, tiện tay
giở một cuốn tập, chuyên tâm chấm bài.
Nhân sinh hà xứ bất tương phùng.[1]
Tịch Nhan dù có trí tưởng tượng phong phú thế nào cũng
không thể nghĩ được rằng, “người lạ mặt” ấy lại có thể làm thay đổi cả cuộc
sống của cô.
——-
[1]
Là 1 vế của 2 câu thơ nổi tiếng Trung Quốc: “Hữu duyên thiên lý lai tương hội,
nhân sinh hà xứ bất tương phùng”, có nghĩa là chỉ cần có duyên với nhau thì sẽ
gặp được nhau, cuộc đời nào thiếu chỗ gặp mặt.