Điệp vào phòng không phải để khóc như
Tazzan cùng Hoàn tưởng mà cô đang cầm bức ảnh của mình khi còn chưa bị
tạt axit mà đập vỡ khung hình. Như một con rô bốt bị điều khiển Điệp dán chiếc hình lên bàn phi tiêu và phóng tiêu. Có lẽ Điệp chính thức sẽ rũ bỏ hình ảnh trước đây của mình và coi đó như đối thủ. Điệp ra khỏi
phòng với đôi mắt rực lửa căm hận. Cô hận chính bản thân mình bởi nếu
không có cô thì cũng không có Bảo, như vậy càng không có chuyện những
người xung quanh cô gặp nguy hiểm và rơi vào cảnh ngàn cân treo sợi tóc
như vậy. Thấy Điệp vừa bước ra Tazzan đã tiến ngay lại định an ủi cô thì Điệp chỉ cười:
- Em không sao đâu. Bây giờ em đã khác trước rồi. Những thứ như thế này
không làm gì được em đâu. Tâm trạng em bây giờ đang rất tốt. Trước giờ
em luôn hi vọng tới một lúc nào đó, Bảo sẽ biết nhận sai và trở thành em gái thực sự của em. Nhưng cho tới lúc này có lẽ điều đó là không tưởng. Cô ta hận em, hận tới thấu xương thấu tủy. Em cũng hận cô ta. Chúng em
tuy sinh ra cùng một thời khắc song sẽ không thể cùng tồn tại. Nếu cô ta sống, em phải chết. Còn ngược lại nếu em sống thì cô ta sẽ phải chết.
Cuộc chiến này đã định sẵn kết quả rồi. Một trong hai đứa bọn em sẽ phải chết
Từng lời nói của Điệp giống như lưỡi dao đâm mạnh vào tâm lí của Tazzan. Sự thay đổi của Điệp khiến anh cảm thấy đáng sợ. Nụ cười của Điệp cũng
thay đổi. Không phải là nụ cười nhẹ nhàng, thánh thiện ấm áp như trước
đây mà là nụ cười chứa đầy hận thù căm ghét. Nụ cười giống như của Bảo.
Tazzan chỉ mong một điều. Sau trận chiến này, Điệp sẽ trở lại như ngày
xưa chứ không biến thành một Bảo thứ hai. Tazzan chỉ cười gượng:
- Ừ. Anh sẽ không để em thua trong trận chiến này đâu. Máy tính anh đã
xem lại rồi. Không có vấn đề gì đâu. Điệp, anh muốn nói với em câu này
:" Đừng đánh mất chính mình cho Quỷ dữ "
Điệp thoáng chút ngỡ ngàng khi Tazzan nói như vậy song cô lại tự cười trấn an anh ngay:
- Em hiểu anh lo lắng chuyện gì. Không sao đâu. Em sẽ không trở thành Bảo thứ hai đâu
Hoàn lại nhân ra ánh mắt tràn đầy tình cảm của Điệp dành cho Tazzan. Dù
không muốn nói là ghen song cậu cũng cảm thấy trong lòng bức bối. Có lẽ
hồi trước tình cảm dành cho Điệp, Hoàn không nghĩ là nó đủ mạnh để gọi
là tình yêu. Bởi với Hoàn, Điệp luôn là một Thần tượng giống như một
Ngôi sao vậy. Cậu không bao giờ nghĩ rằng cậu có thể được cô chấp nhận
làm bạn. Giờ đây khi Điệp đã chấp nhận cậu là bạn của mình thì Hoàn mong sẽ có ngày cô nhận lấy tình cảm chân thành của cậu. Không ngờ lại có
một anh chàng Tazzan xuất hiện làm đảo lộn tất cả. Ngọn lửa ghen tức bắt đầu nhen nhúm trong lòng Hoàn khiến cậu có những ý nghĩ xấu xa. Nếu nhờ tay của cô gái có gương mặt giống Điệp trước đây mà có thể trừ khử được cái tên Tazzan thì cũng tốt. Như vậy cậu sẽ thể ở bên Điệp mà không có
ai cản trở. Hoàn đang suy nghĩ rất lung về chuyện sẽ gặp Bảo để trao đổi những thông tin mà cậu lấy được từ The Ghost. Mong là điều đó sẽ giúp
cô ta chiến thắng. Có lẽ Hoàn chưa hề biết tính cách của Bảo. Hoàn chỉ
đơn giản nghĩ rằng nếu Điệp thua trong trận chiến này thì cậu sẽ trở
thành người nương tựa duy nhất cho cô. Bảo không hề biết nếu Bảo thắng,
Điệp sẽ không còn cơ hội tồn tại trên cõi đời này. Chính suy nghĩ đó đã
thôi thúc Hoàn nhanh tay bấm nhắn tin cho Bảo chuẩn bị gửi tài liệu mà
Tazzan cùng Điệp đã cất công tìm bao lâu nay về TG...
Trong khi đó tại một nơi ẩm thấp hơn nằm khuất sâu sau tầng hầm của khu
biệt thự nơi Bảo đang sống, Neul cùng hai người bạn đang cố gắng chống
chọi với sự đau đớn. Dù là người Hàn song nhờ Giao cùng Duy đều thông
thạo tiếng Anh nên chuyện giao tiếp giữa họ không gặp mấy khó khăn. Đống dây xích cứ xiết chặt lấy cánh tay khiến cả ba cảm thấy như tê cứng cả
lại. Họ chỉ mong cảnh sát sẽ sớm tìm ra nơi này và bắt giam Bảo vì tội
tra tấn cùng giam giữ người khác trái phép. Tình hình bên ngoài Neul
cũng nghe phong phanh được và anh biết Điệp cùng Tazzan đã được thả. Mặc dù muốn Điệp tới rất nhiều để cứu anh song thật tâm anh vẫn nghĩ:" Hãy
chạy đi, trốn đi. Đừng lo cho bọn anh". Có lẽ anh không muốn Điệp gặp
nguy hiểm.Giao khẽ rên lên Neul mới chợt nhận ra vết thương trên người
cô đang chảy máu nhiều hơn trước. Duy cố ngồi sát vào Giao mong sẽ che
chở được cho cô. Neul cố gắng cúi xuống dùng răng xé áo của mình mang
tới cho Giao:
- Mau giúp tôi thấm máu cho cô ấy. Nếu không được ra khỏi nơi này sớm tôi e cô ấy sẽ nguy mất vì mất máu
Duy không đáp lại bởi anh cũng đang rất lo lắng. Anh vẫn mong Bảo sẽ suy nghĩ lại và thả bọn anh ra. Có lẽ vì là nam nhân nên dù có bị đánh bị
thương song cả Neul cùng Duy đều vẫn còn rất tỉnh táo. Cánh cửa phòng
giam bỗng bật mở. Bảo bước vào với nụ cười đáng sợ quen thuộc:
- Mọi người có vẻ đã vất vả rồi. Hôm nay tôi sẽ thả tất cả ra. Ủa, cô
gái kia hình như không được tốt lắm nhỉ. Nhưng yên tâm, chỉ đêm nay
thôi. Tất cả sẽ kết thúc.
- Em có thể cởi xích cho bọn anh và đưa Giao ra khỏi đây chứ? Vết thương của cô ấy không được tốt cho lắm
Duy hứng khởi. Anh cho rằng Bảo đã nhận ra lỗi lầm và đang thay đổi với
chiều hướng tích cực. Bảo khẽ hất mặt cho đàn em vào cởi xích cho cả ba. Nhưng cô ta lại khẽ đanh giọng lại:
- Anh nghĩ rằng tôi sẽ thả các người ra dễ dàng như vậy sao? Đêm nay tôi sẽ hẹn chị Điệp tới gặp mặt Mặt Sắt. Khi các người đoàn tụ xong thì
cũng là lúc chết của tất cả. Ha ha ha ha
Vừa cười Bảo vừa rảo bước khỏi căn phòng giam ẩm thấp. Duy sững lại
không còn chút hi vọng gì về Bảo. Ngay sau khi rời phòng giam cơn ho bất chợt kéo tới làm Bảo khụy xuống. Người quản gia vội chạy lại đỡ cô chủ
mình về phòng:
- Cô chủ người không sao chứ?
- Tôi sẽ không sao cho tới khi kết thúc trận chiến này đâu
- Nhưng sức khỏe của cô hiện tại không được tốt cho lắm. Tôi nghĩ chúng ta xử hết bọn chúng là xong đỡ phải suy nghĩ nhiều
- Ông không hiểu những suy nghĩ trong lòng tôi đâu. Tôi muốn nghỉ ngơi.