Duy ngồi trong phòng suy nghĩ rất lung về cô gái cậu gặp khi chiều hôm trước. Trong
tâm trí Duy không hề lưu giữ bất cứ hình ảnh nào của cô gái đó cả nhưng
sự rung động của trái tim cậu khi đứng trước người con gái lạ ấy là vì
sao? Dù Giao là người có hôn ước với cậu và là người cậu yêu_ theo mọi
người quanh cậu bảo thế_ thì tại sao cậu không có cảm giác giống như vậy khi ở cạnh cô gái đó. Cảm giác này là gì? Duy ôm ngực nhắm nghiền mắt
lại cố nhớ lại. Hình ảnh giấc mơ đêm qua trôi vèo qua tâm trí Duy như
một đoạn phim ngắn. Một cô gái nhỏ mặc chiếc váy trắng tinh khôi đứng
trên một cánh đồng cỏ xanh bất tận đang mỉm cười vẫy tay với cậu. Tuy
nhiên khi Duy định chạy tới chỗ cô gái ấy thì có bàn tay kéo cậu lại. Đó là Giao. Cô cũng có mặt ở đó. Giao mặc một chiếc váy màu mận chín. Cô
lôi Duy đi khiến cậu không tài nào biết được gương mặt thật của cô gái
mặc váy trắng kia. Duy cứ chìm trong dòng suy nghĩ cho tới khi thiếp đi
lúc nào chẳng hay....
Trời bất chợt đổ mưa. Điệp đang nhớ nhà. Cô mở rộng cửa sổ để ngắm nhìn
mưa đêm. Cô nhớ bố mẹ da diết. Nhưng cô chưa thể về được. Bởi cô còn
vướng một buổi kiểm tra lại sức khỏe sau khi phẫu thuật của bệnh viện.
Cô đặt tay lên mặt dây chuyền mà bố mẹ tặng cô trong ngày sinh nhật lần
thứ 15 của cô vài năm trước. Điệp tự nhủ " con sẽ khôi phục được thanh
danh cho con cũng như khôi phục lại công ty Hải Đăng "
Từng hạt mưa tí tách cứ đập vào cửa kính. Kì lạ thay hôm nay ở Việt Nam
cũng đang mưa. Tazzan ngồi tựa lên bục cửa sổ nhìn ra ngoài ngắm mưa.
Cậu cũng cảm thấy nhớ một ai đó. Cậu nhìn mưa mà nghĩ tới Điệp. Không
hiểu nếu cô ấy biết mẹ mình đã bị hại chết thì sẽ như thế nào? Cô ấy sẽ
suy sụp đến mức nào Tazzan không dám nghĩ. Khi mất đi một người bạn mà
Điệp đã như một cái xác không hồn thì giờ đây khi biết mất người thân
thì không hiểu cô ấy có chịu nổi không. Tazzan quyết định giữ kín chuyện này cho tới khi mọi chuyện kết thúc. Cậu mong là như vậy. May mà Điệp
vẫn còn bên Hàn. Một phần Tazzan mong Điệp mau chóng hãy trở về vì cậu
rất nhớ cô, nhưng phần nào trong cậu lại mong cô đừng trở về vội. Cậu
vẫn chưa chuẩn bị tâm lí để nói cho Điệp chuyện buồn về gia đình cô.
Chợt có tiếng chuông cửa. Tazzan giật mình " giờ này còn có người gọi
sao? " Cậu bật đèn ra mở cửa. Song bên ngoài chẳng có ai, chỉ có một
chiếc phong bì màu đen đặt trước cửa. Tazzan nhặt nó lên nhăn trán lại " không có lẽ cô ta đã phát hiện ra mình? "
Nhanh chóng, cậu đóng sầm cửa rồi nhanh chóng mở lá thư. Từng dòng chữ
màu bạc sáng lấp lánh như con dao bạc ánh lên đập vào mắt Tazzan. Nét
chữ mềm mại của con gái.
" Chào anh Tazzan,
Thật ngại ngùng quá khi viết thư làm quen với anh thế này nhưng mà tôi
không hiểu sao anh lại cứ nhúng mũi vào những việc vốn không phải của
mình thế? Nhưng tôi lại thích cái phong cách anh hùng ý của anh đấy. Anh đã cứu được cô ta( ý chỉ Điệp) song chỉ cứu được một lần thôi. Tôi biết cô ta đang ở đâu. Và tôi cũng biết anh không ở cạnh cô ta. Tôi sẽ xem
anh làm cách nào để cứu được cô ấy lần thứ hai đấy. Ưm xem nào, cuộc
chơi của tôi bây giờ sẽ chào đón thêm một game thủ nữa nhỉ. Cuộc chơi
ngày càng hấp dẫn rồi đây. Chà, tôi không đợi được lâu nữa để vào cuộc
đâu.
Hãy cố gắng giữ cô ta bên cạnh, nếu không, anh sẽ phải hối tiếc đấy
Kiss you...."
Tay Tazzan khẽ rung lên vì giận giữ. Cậu đã bị lộ. Tính mạng của Điệp
đang gặp nguy hiểm. Cậu vội vơ điện thoại gọi điện cho Neul. Neul mơ
màng nhấc máy:
- " a lô .."
- " Tôi Tazzan đây."
- " Có chuyện gì không? oài( ngáp ợ).."
- " Điệp đâu?"
- " Cô ấy đang ngủ. Sao cậu lại gọi giờ này vậy?"
- " Tôi nhận được một bức thư nặc danh nói sẽ *** hại Điệp nên tôi...."
- " Cậu thật là ngớ ngẩn. Cô ấy đã được tôi bảo vệ rồi. Yên tâm tôi sẽ chăm sóc cô ấy cẩn thận"
- " Được rồi. Cảm ơn cậu"
Neul úp máy chùm chăn ngủ tiếp. Tazzan vứt lá thư lên bàn làm việc chống cằm " là cô gái bí ẩn đó. tệ thật. Mình có cảm giác bất an quá "
Khi Neul vừa chợp mắt được thêm một lúc thì chợt nghe có tiếng lạch cạch trong bếp. Neul vội chạy xuống nhà nhòm. Thì ra là Điệp. Vì không ngủ
được nên Điệp đã quyết định làm bánh cho cậu bé làm vườn của Neul khi
mai nó tới lấy đồ ăn. Neul lại được dịp ngắm cô. Bột quẹt đầy lên mặt
nhưng Điệp vẫn rạng lên một nụ cười. Neul đặt tay lên trái tim " tôi sẽ
bảo vệ em, tôi hứa"
Hì hục mãi nướng nướng nấu nấu, cuối cùng thành phẩm của Điệp cũng không thể nào nuốt nổi. Cô cầm cuốn sách hướng dẫn lên lẩm bẩm:
- Rõ ràng là làm đúng sách mà sao???
Neul đứng ngoài nãy giờ khôn nhịn nổi cười, cậu cười phá lên khiến Điệp giật mình:
- Cậu, cậu chưa ngủ à?
- Tôi bị tiếng soong chảo làm tỉnh giấc rồi.
- ờ....xin lỗi tôi chỉ là...
Điệp gãi đầu ngại ngùng. Neul đến bên cái bánh do Điệp làm đưa thìa vào
xúc lên ăn. Điệp định ngăn nhưng không kịp. Neul có cảm giác gì đó rất
khác lạ. Cái bánh Điệp làm có vị rất rất khó tả. Mặn, ngọt, chua lại còn đăng đắng vì nướng quá tay. Cậu cố nuốt trôi miếng bánh trong miệng
xuống và cười:
- Cô làm bánh lần đầu hả?
- Ừm_ Điệp khẽ gật
Neul vội đến cái tủ lạnh lôi chai nước hoa quả ra tu một mạch. Xong, cậu đeo tạp dề vào và vênh mặt:
- Tôi sẽ dạy cô phải làm bánh như thế nào cho ngon. Lại đây. Bước một là nhào bột...
Điệp tròn mắt ra nhìn động tác thành thục của Neul khi nhào bột. Vừa nói cậu vừa làm như thể một đầu bếp thực thụ. Sau một hồi với bàn tay khéo
léo của mình, Neul đã cho ra lò một sản phẩm thứ hai. Cậu đưa thìa cho
Điệp:
- Cô thử đi
Điệp khẽ đưa thìa bánh vào miệng. Miếng bánh tan từ từ trong miệng,dậy
lên vị ngọt béo của đường sữa trứng lại có cái gì đó không bị ngấy chút
nào. Cô reo lên thích thú:
- Woa... ngon dã man luôn ý. Từ bé tới giờ chưa bao giờ tôi được ăn cái bánh nào ngon như vậy đâu.
- Chuyện. Tôi làm mà lị_ Neul vênh vênh tự đắc_ mà cô làm bánh cho ai vậy?
- À, tôi định làm cho cậu bé làm vườn nhà anh.
- Nó hả? Sao vậy?
- Chỉ là tôi thấy thằng bé ấy rất đáng thương. Tôi có cảm giác rất tội nghiệp cho nó
Neul nheo mắt. Trước mặt cậu bây giờ là một thiên thần đang mỉm cười.
Neul thần người ra một lúc cho tới khi Điệp khua khua tay trước mặt cậu
mới giật mình:
- Hả?
- Giúp tôi dọn bãi chiến trường này lại nhé.
- Okie.
Họ lại cùng nhau dọn dẹp bãi lung tung bành mà Điệp bày ra. Neul rất vui. Cậu mong Điệp cứ mãi mãi bên cậu như lúc này.
Ngoài trời từng hạt mưa cứ tí tách rơi, có một thứ đang nảy mầm hồi sinh sau khi bị vùi dập. Một thứ tình cảm cũng đang nảy sinh dần dần và đang đơm hoa trong lòng một vài người