Cô Dâu 17 Rưỡi
-trời...ai đây nhỉ..có phải là Hồng Khôi tiểu thư không
Tiếng của một người ở đâu vang lên phía trước,Hồng Khôi ngước mắt lên nhìn...Khuôn mặt cô ta...một giây lát bị....biến dạng
.........
-Phương Phương...là chị sao
Sau khj bình tĩnh lại,Hồng Khôi mới lên tiếng,nhưng trong giọng nói có chút gì đó...hơi sợ
-ahahaha-Tống Phương cười,rồi ngồi xuống phía cạnh windy-không
phải tôi,cô nghĩ là ai,tưởng cô đã quên tôi rồi kia chứ,thật
vinh hạnh cho tôi quá-vừa nói TP vừa cầm ly rượu lên khẽ lắc
đều,nhấp 1 ngụm,nhìn thẳng về phía HK đang im lặng không biết
nói gì,cô ta lại mở lời nói tiếp-cô tưởng lại là 1 đại gia
lắm tiền đến rước cô đi à,...-ngừng lại 1 lát,TP
tiếp-...ààà....hay cô đang đợi vợ của anh Long đây đến,rồi lại dùng những chiêu quen thuộc khiến cho cô ta nhường M.Long cho cô
Nói đến đây,đáy mắt TP bừng bừng lên ngọn lửa,kể cả sự hận
thù bên trong đó nữa.Sau khi lấy lại bình tĩnh,HK ngồi đúng tư
thế như 1 ngôi sao,chẳng quan tâm những gì xung quanh,cô ta bật
lửa đốt 1 điếu thuốc,rồi nhả ra không gian 1 làn khói trắng,2
chân vắt chéo lên nhau,tay trái chống gối,mắt nhìn thẳng vào TP mà nói
-xưa đến nay,những kẻ ngu si thì thường phải thất bại,cái giá
đó chị mãi không biết hay sao,còn chị nói tôi đang đợi ai
hả....hahaha-cô ta cười,ngả người vào thành sôfa nói tiếp-cũng
được,1 đại gia đến rước đi thì đaxx làm sao,chiến thắng vợ của người tình thì quá tốt rồi-vưà nói vừa đưa tay lướt nhẹ qua
mặt windy-đó là điều tôi đang mong muốn đây,thưa Phương Phương tỉ
tỉ
-hay cho cô miệng lưỡi ngày càng trơng tru
TP nói với vẻ kinh khỉnh
-cảm ơn chị quá khen rồi,cũng chỉ là những lời bình thường
của em,khj nói với những con người "tầm thường" mà thôi
HK vừa nói,ánh mắt xoáy sâu vào đôi mắt TP không còn chút sợ
hãi nào,cô ta nhấn mạnh 2 chữ "tầm thường" khiến cho TP tức
giận,không thể chịu nổi,2 tay nắm thành quyền lại,trên mặt có
chút lạnh đj,môi mở lời lắp bắp
-c...c....o...ô...cô...
sau đó với sự chuâun bị từ trước,cô ta vẻ đắc thắng mà nói
-người như cô thì chắc chỉ luôn hi vọng thế thôi,cướp của người khác một cách trắng trợn,dù cho người đó có là ai,gái tiền
mà,phải không...hahaha
Tống Phương cười 1 cách man rợ,không gian xung quanh như chỉ vang
lên tiếng cười của cô ta,như 1 cuốn phim quay ngược,trong đầu HK
hiện ra rất nhiều kí ức "đáng để nói" tới
Phút làm chủ khi nãy HK vừ lất lại được thì giờ còn oái ăm
hơn,người như HK rất biết bất chấp thủ đoạn để đạt được mục
đích...cũng giống như chuyện năm xưa
Cầm ly rượu lên,TP chuyển tư thế ngồi,nhìn xoáy vào HK mà nói tiếp
-sao,chuyện xưa đó,cô còn nhớ không,hay là đã quên rồi
-...
-aha,chắc cô không thể quên đâu nhỉ,vì đó là khoảng thời gian cô "thoát đời" và "nâng cấp nghề" mà,làm sao tôi có thể tưởng
tượng 1 con người như cô mà có thể làm những chuyện bán đứng
đối với người đã từng giúp cô như thế chứ...đ-ồ d-ẻ r-á-c-h
TP gằn lên từng từ,đáy mắt ánh lên ngọn lửa của lòng thù
hận,càng nói càng hăng như những gì kiềm nén lâu nay lôi ra hết vậy khiến HK nãy giờ ngồi yên không nói gì cũng cáu tiết lên
tiếng
-chị nói hơi quá rồi đó,cái gì mà đồ dẻ rách,chị tưởng chị thì hơn ai,cái gia đình nhà chị tốt lắm à,đáng lí nó phải
tan nát từ lâu rồi,không phải do tôi,hiểu chưa
2 ả nhìn nhau,mắt trừng lên để thể hiện sự thụy uy hơn,nãy
giờ windy ngồi đó uống rượu cứ như chẳng thèm quan tâm,nghe
thấy cứ như có tiếng muỗi vi vu,vi vu,tức quá anh quát lên
-2 cô làm gì mà léo nhéo hoài bên tai vậy hả,đi chỗ khác mà léo nhéo
Vừa nói windy vừa xua tay như đuổi tà
Như ý thức được mục đích chính đến đây là tiếp cận windy,TP
liếc xéo HK một cái rồi quay sang windy với vẻ mặt đáng thương
nhứt có thẻ
-anh xem xem,con ả đó nó nãy giờ làm gì em nè
Vừa nói cô ta vừa sụt sùi,nũng nịu hòng windy quan tâm,nhưng anh cũng chẳng buồn ngó ngàng,trog lòng anh giờ đây chỉ có duy
nhất hình ảnh 1 người,đó là nó.Cảm giác giờ đây trong anh chỉ là đau đớn và bất lực,anh đã có thể tin nó,nhưng...nhưng sao
giờ trong anh không còn 1 chút gì đó gọi là lòng tin nữa,nó
trở nên mơ hồ và khó đoán
Khi nhìn thấy những bức hình đó,anh đã định chạy ngay đến chỗ nó và N.Duy để vạc rõ trắng đen...nhưng...nhưng vừa chạy đc
vài bước thì anh dừng lại,anh không thể chạy tiếp,anh như đang
sợ một điều gì đó thật vô hình,anh sợ đối diện với sự
thật...rằng...rằng...
Anh lại uống...uống cạn hết ly rượu vừa rót ra,uống rượu để
quên sầu,nhưng sao anh càng uống lại càng thêm sầu,k thể quên đi
mọi chuyện,đầu óc anh như muốn vỡ tung ra...nóng...nóng như
muốn thiêu đốt mọi thứ xung quanh
-M.Long,để em cùng uống với anh
Giọng T.Phương cất lên,đúng là say say tỉnh tỉnh,như có người cùng chia sẻ nỗ niềm,windy rót và đưa ly cho cô ta
-uống...đ-i...
Cái giọng say là nhè của anh vang lên thật nhỏ trong cái không gian ồn ào đầy tiếng nhạc
H.Khôi cũng không muốn bỏ qua 1 cơ hội tốt này cho "đối thủ",coi như tối nay cô đã có duyên khj đi đến vũ trường này và bắt
gặp windy đang uống rượu 1 mình.khác với T.Phương,sự tình cờ
này đáng giá hơn nhiều
-em nữa
...
Thế rồi chẳng biết diễn biến thế nào,3 người cứ uống hết chai này đến chai khác,cho đến khi bar đóng cửa
hình ảnh chàng trai say khướt 2 tay khoác bên cạnh 2 cô gái bước ra về thật không có gì là lạ,nhưng đặc biệt ở đây khiến
người ta chú ý đó là 2 cô nàng bên cạnh...khá xinh...và có cô
gái...trông rất quen mắt
-Aha...chào cô em,cô em hôm nay đj chơi cùng bọn anh nhé
1 tên không biết từ đâu đến trước mặt 2 ả và nâng cằm HK lên mà nói(lúc này windy đang lấy xe)
-tôi k quen mấy người...cút đi
Như say nên không còn biết sợ,cô ta lên giọng quát mà k để ý xung quanh có rất nhiều người của chúng
-cá tính lắm....anh rất thích kiểu như em...cùng đi nhé
Vừa nói tên đó vừa đưa tay khoắc vai Hồng Khôi,cô ta vùng vậy nhưng không có hiệu quả gì
Còn Tống Phương thì cứ đứng đó,nhìn,cô ta nở một nụ cười nửa miệng vì kì đà đã được dẫ đj"quá tốt"