Ngày nào An An cũng được Hoàng Nhật mua bánh và nước đem
thẳng vào lớp cho cô.Nhưng đổi lại cái tình cảm nhỏ bé của Hoàng Nhật
chỉ là cái lắc đầu tkhông đồng ý ăn và cái thờ ơ của An An giành cho
Hoàng Nhật.Thiếu chú An An như một người không có sức lực để sống
vậy.An An ngày nào cũng lấy khuôn mặt rầu và buồn bã đến trường.Trên môi cô bé không nở một nụ cười.Cô nàng lặng lẽ ngồi học nhưng đầu thừ cứ
bay đi phương trời xa mà nhớ đến Trần Viễn.Cô bé không tập trung vào
việc học mà cứ huyên thuyên nhớ chú mình.Nếu tính theo lời bác Trương
thì ngày hôm sau là ngày Trần Viễn sẽ về.Tối đó An An ngủ không đước cứ
nhắm mắt lại nhìn thấy hình ảnh Trần Viễn nỡ nụ cười ngọt ngào nhìn
mình.Cô bé cũng nhẹ nhàng cười lại.Nhưng đáp lại cái cười đó thì An An
mở ra không thấy hình bóng Trần Viễn đâu.Cố gắng nhắm chặt mắt lại để mơ thấy hình ảnh chú trong giấc mơ.Nhưng dù cố gấn nhắm chặt thật chặt vẫn không thấy hình ảnh đó quây lại một lần nữa.Cô bé cố gắng thật lấu thật lâu xoay người vòng vòng trên cái giường to,vẫn là con số không cô gắng ngủ cũng không được.Nhắm chặt mắt lại suy nghĩ ngày mai sẽ làm gì khi
gặp lại chú.Nhìn thấy chú chắc vui lắm nhỉ?Nhưng mà phải hành hạ chú một chút.Chú dám bỏ mình mà đi không thèm nói một lời nào làm mình đợi
nguyên một tuần nay.Dù nhớ chú lắm nhưng phải hành hạ một tí.Nhưng chắc
thế nào chú cũng sẽ mua quà cho cô.Nhớ đến quà mắt An An sáng lên.Nhưng
quà thì sao chứ,quà lớn nhất đối với An An là chú về sớm là được rồi.An
An cứ thế mà nằm suy nghĩ đủ thứ chuyện trên trời dưới đất sau khi gặp
lại chú cô sẽ làm gì và ....vvv...Khoảng 2 giờ khuya cô bé mới chợp mắt
được.
Sáng lại An An tươi cười cầm túi xách đến trường.Vừa đi vừa khẽ nhếch
môi cười với mọi người.Hai con mắt sáng như giọt sương sớm.Đúng là khi
con người có niềm vui thì mọi chuyện lại khác hơn.An An thay đổi tính
cách 360 độ.Mới một tuần qua còn buồn bã và mặt thì bí xị.Hôm nay thì
mặt tươi rối.Mọi người trong lớp nam nhân thấy nụ cười của cô liền mắt
nổi 2 trái tim lên.Đúng là háo sắc mà như An An bỏ qua những con mắt háo sắc đó.Mà bước vào chỗ ngồi.
_Nhìn thấy khuôn mặt tươi sáng như mặt trời mới mộc lại vào mỗi buổi
sáng.Hoàng Nhật lại tỏ thái độ thắc mắc hỏi_Hôm nay có gì vui sao mà
cười mãi vậy_Hai con mắt của Hoàng Nhật tỏ ra kinh ngạc khi nhìn thấy An An thay đổi kinh khủng.Một tuần nay cậu cứ tưởng An An là người máu
lạnh không biết cười chứ.Nhưng bây giờ cậu đã sai lầm rồi.Nụ cười của An An đẹp như đoá hoa hồng mới nỡ vào buổi sáng vậy.Hoàng Nhật cứ thế ngồi ngắm nhìn An An chằm chàm không rời một giây.
_An An dịu dàng đáp lại._Tại có chuyện vui nên vui đấy mà_Thế đây An An
ngồi học mà lòng bay theo những cơn gió nhẹ của mùa đông.Mặc dù trời
đang lạnh nhưng những cơn gió trong lòng An An thì ấm áp.Ấm áp vì chú
sắp về và chuẩn bị gặp được chú.
_Hoàng Nhật cũng cười nhẹ_Thế thì mai mắn ngày nào cũng thấy được nụ
cười của cậu như vậy thì tốt biết mấy.Mà thôi ngày nào cậu cũng vui như
vậy thì tớ cũng vui_Khuôn mặt Hoàng Nhật vui vẻ đáp giọng nói cũng nữa
đùa nữa thật.Đúng là hiếm khi thấy cô bạn cùng bạn mình cười như vậy.Ai
không muốn nhìn thấy nụ cười của người đẹp chứ.Hoàng Nhật cũng là một
trong những người đó.
_An An hứng hỡ nói_Cứ yêm tâm ngày nào tớ cũng sẽ cười như thế.Sau này
cũng vậy mà_Nếu mà có chú An An nhất định sẽ vui vẻ.Đây là những suy
nghĩ trong lòng An An.Chú là lẽ sống của An An có chú nụ cười của An An
sẽ không bao giờ tắt.Còn không có chú An An như một đám mây đen bay đi
tìm những cơn gió mát lạnh ấm áp.Nhưng đám mây đen lúc đó cũng chỉ là
đen mãi mãi sẽ không tráng lại khi không có chú?
_Thế là tốt đó.Cậu cứ vậy tớ cũng mừng lây.Cứ ngày nào thấy cậu buồn tớ
cũng rầu thúi cả ruột gan đây nè_Hoàng Nhật chỉ tay vào phần bụng của
mình.Anh chàng tỏ ra vui mừng khi thấy cô bạn cùng bàn vui vẻ ra.Như thế cũng hay cậu ta có thể dễ dàng tiếp chuyện với An An.Nếu cô ấy cứ buồn
bã suốt năm học giống tuần học rồi.Câu ta dám thề chắc rằng một dịp hẹn
đi chơi cũng không có lấy một lần nữa là khác,hay đúng hơn một số phone
cũng không có huống chi là đi chơi cùng nàng còn khó hơn nữa.Nghĩ đến đi chơi cùng An An hai con mắt anh chàng sáng rực lên.Đầu thì cứ mơ mộng
về việc đi chơi với An An sẽ ra sao.Hay đúng hơn không biết An An mặc
vấy sẽ đẹp hơn.Đúng rồi An An mặc vấy sẽ đẹp hơn mà.Đầu Hoàng Nhật cứ
suy nghĩ lung tung.
Cả tiết học An An cứ vui vẻ học một cách rất chăm chú.Cô bé ngồi chăm
chú nhìn thầy giáo giảng bài.Đôi khi tâm trí mơ mộng bay đi ra ngoài cừa sổ.Số là cô nàng đang suy nghĩ xem chú mình có về không đấy mà?
Cứ thế Hoàng Nhật nhìn nụ cười An An.Một nụ cười ấm áp mà làm mê hồn
ngươi.Tự nhiên tim Hoàng Nhật đập không ngừng như một cái trống đang có người gỏ vào nó vậy.Anh chàng cảm giác trái tim của mình như muốn bay
ra ngoài cửa số vậy.Như nó đang mún bay theo tâm trạng của An An lúc bấy giờ.Khuôn mặt Hoàng Nhật đỏ lên,anh chàng này cũng biết ngượng ngùng
nữa thì phải.Anh ta nhìn vẻ mặt An An.Nếu mà An An nghe được tiếng trái
tim của ta đập như thế.Không biết Hoàng Nhật sẽ tìm đâu ra một chỗ để
chui xuống vào lúc này nữa.Nếu An An kịp thề quay lại nhìn vẻ mặt của
Hoàng Nhật lúc này chắc thật nực cười chết đi được.Mặt thì đỏ như quả cà chua mới chính vậy.Còn Tim đi đập như hồi trống vậy.Anh ta lấy tay nắm
chặc vào tim mình.
_Cô nàng sau khi tan học liền nhanh lên xe bước về nhà.Chạy nhanh vào
nhà hỏi bác Nguyễn_Bác Chú về chưa bác Nguyễn_Không kiệp cởi giày ra.An
An cứ thế chạy nhanh vào nhà để tìm xem chú có về không.Nhưng cô bé cứ
đảo mắt xung quanh mà không thấy ai .
_Nhìn thấy vẻ mặt vui tươi của An An bác Trương không dám báo cho cô
rằng Trần Viễn chưa về.Nếu báo thêm một tin nữa chắc cô bé ăn cơm không
vào quá.bác Trương buồn bã nói.Dù gì nói ra sớm là cách tốt nhất.Thà để
cô bé biết còn hơn mấy ngày sau_Thật ra chú cháu chưa về_Hai mắt An An
đợm buồn._Một tuần nữa cậu ấy sẽ về.Theo lời nói của trợ lý câu ấy chắc
chắn là như thế.
_Thế cháu cảm ơn bác_Nói xong An An bước một mạch lên lâu và vào
phòng.Không nói gì thêm với Bác Trương.Tâm trạng lại không vui An An nằm ì lên giường.Cả cơm trưa và chiều cũng không thèm để mắt lấy một lần
nữa
Thế là ngày hôm sau An An đi học đem theo khuôn mặt của một tuần trước
vào lớp.Đúng là An An nhà mình thất thường thật.Lúc thì buồn bã lúc thì
vui vẻ.Hoàng Nhật tỏ tháy độ khỏ hiểu.Đúng là phụ nữ thật khó hiểu
mà.Nắng mưa thất thường,thế này coi bộ Hoàng Nhật khó mà chiếm được lòng hay trái tim của nàng đây.
Ba ngày sau.An An bước ra cỗng trường thấy có nguyên một đám đông bu
đông trước cỗng đường.Đúng là kì lạ thật mà cô bé với vẻ mặt yếu ớt buồn bã từ từ tiến lại gần đám đông.Kì lạ vì từ đầu năm học gần 2 tuần
nay.An An chưa bao giờ thấy những bạn học sinh nữ lại bu đông trước
trường bao giờ.Mọi khi tan trường toàn thấy có vài nhóm nhỏ đứng đó
trước trường thôi.Hôm nay lại bu trước trường hơn 20 bạn nữ.An An tò mò
tiến lại gần hơn nữa cố nhìn cái gì đang ở trọng tâm được các bạn nữ
quây quanh.Nhưng người An An quá thấp nên không thể chen vào đám đông
được.Cô nàng đành quay lại hướng khác tìm xe nhà mình rồi về.Nhưng trong lòng lại thắc mắc sao hôm nay xe lại để trể thế này.Đảo mắt vòng vòng
ngoài cỗng trường.Tìm kiếm xe mình chợt An An nghe thấy có người kêu
mình.
_An An_Trần Viễn trong tâm điểm của các nữ sinh mà kêu nhẹ nhàng tên An An.
An An quay lại nhìn người nào kêu cô.Gịong nói quen thuộc không ai khác chính là khuôn mặt của Trần Viễn.Anh chàng đang dựa lưng vào thành
xe.Nãy giờ Trần Viễn cố gắng nhướng mắt tìm An An ở đâu.Do bị nhiều học
sinh nữ vây quanh quá nhiều.Nên anh không thể đi lại hướng An An
được.Thấy Trần Viễn đứng đó kêu mình.An An vội chạy lại cố gắng chen vào đám đông.