Những lời nói của An An thật nhẹ nhàng. Trần Viễn lại cảm thấy trong lời nói lại cảm nhận được một luồn khí lạnh xung quanh.Đột
nhiên tim anh cảm thấy nhói đau.Trong thời gian qua anh và An An phải
chăng đã có một bức tường ngăn cách giữa hai người.Trần Viễn lại hướng
mắt nhìn về phía phòng của An An.Đôi mắt anh hiện liên một sự chua
xót.Anh trầm tư suy nghĩ rồi xoay người bước ra ngoài vườn.Anh muốn hít
thở một chút khí trong lành của buổi tối.Lòng anh cảm thấy rối như tơ
như vài phút sau anh lại trở lại trạng thái ban đầu.Anh nghĩ đây chỉ là
cảm giác của người chú dành cho cháu của mình.Hay đúng hơn cảm giác của
người cha dành cho đứa con gái bé nhỏ của mình.Trần Viễn nhìn lên bầu
trời tối đen không có một vì sao kia.Anh trầm tự suy nghĩ rồi cũng đi
vào nhà.
Một buổi sáng tiếp tục đến.Cũng như thường lệ cô cháu gái bé nhỏ An An
bước xuống lầu.Nhìn về hướng nhà ăn đã thấy Trần Viễn và Lan Nhi đã ngồi tại bàn ăn.An An với vẻ mặt lạnh lùng bước nhanh đến gần bàn ăn.Cô
muốn bước nhanh qua cái không gian không dành riêng cho mình này.An An
nhớ lại những kỉ niệm tốt đẹp của cô và Trần Viễn ở chỗ đó.Cô muốn bước
nhanh qua không gian đã để lại những kỉ niệm vui này.Cô cảm giác mình
như là kẻ thứ ba chen chân vào không gian đẹp của hai người kia.Tim An
An lại cảm thấy như một hồi đau đớn.Cô lại bước tiếp vài bước nữa đột
nhiên chân cô lại khựng lại.Cả người bất động chân cô không thể bước
tiếp được nữa.Mắt thì nhìn chăm chăm về phía bàn ăn.
_Lan Nhi đã cảm thấy có người thứ ba xuất hiện ở đây.Cô ta biết giờ này
không ai khác chính là An An.Nhưng Lan Nhi lại xem như An An là người
vô hình vậy.Tỏ vẻ như chưa phát hiện sự có mặt của An An.Lan Nhi lại
cười đắc ý.Cô ta lấy cái khăn bên cạnh đĩa ăn của mình.rồi lau nhẹ lên
miệng cô. Nhỏ nhẹ hỏi_Mặt anh dính tương rồi kia.Để em lau giúp cho
nha_Chưa cần sự cho phép của Trần Viễn Lan Nhi cũng đã đưa tay lên khóe
miệng của Trần Viễn mà dùng khăn lau những viết tượng bên miệng của
anh.Lau xong cô ta đột nhiên hôn lên môi của anh.
_Trần Viễn mắt mở to nhìn thẳng vào mặt Lan Nhi, như hiện lên vài tia nhìn khinh hải
không thể ngờ rằng Lan Nhi lại có thể làm được như vậy. Cô ta nhìn thấy
Trần Viễn hơi có phần ngơ ngác liền tỏa ra ngượng ngùng nói_Thật xin lỗi em không …không thể kiềm chế được cảm giác của mình với anh_Cô ta ra vẻ ấy náy, mặt cuối thấp xuống bàn ăn. Khuôn mặt thì thể hiện nổi vui
sướng vô cùng.
Hai khóe mắt An An cảm thấy cay nồng lòng lại đau đớn. Túi sách trên
tay cũng rới xuống phát ra tiếng ‘’bịch’’.An An tay chân luốn cuốn không biết phải làm gì lúc này .
_Trần Viễn cũng đã ăn xong nên nhẹ nhàng đặt nĩa và dao xuống bàn khi
nghe được có tiếng động lạ Anh ngẩng đầu lên nhìn thấy khuôn tiều tụy
của An An một cảm giác chua xót dân lên trong lòng _Đi học hả?Ăn sáng
chưa đó An An hay để chú đưa cháu đi học được không?_giọng anh nhỏ nhẹ
nhưng có một phần không được tự nhiên cho lắm.Anh nhẹ gữi tay của Lan
Nhi ra khỏi lòng bàn tay mình.
_An An không nói gì, bàn chân cứ cuốn huých và vội vàng nhật lấy túi
sách rớt dưới sàn lên.Cô bé chạy thật nhanh và nói _Không cần_Gịong nói
đầy ghẹn ngào và đau đớn.Vội chạy lại xe hơi và ngồi yên vị trong đó.Mắt An An lúc nào đã đông đầy những giọt lệ long lanh khúc nào không hay.
Trần Viễn bực tức tự nhiên lại muốn đứng lên chạy theo an ủi An An.Nhưng mọi chuyện không như anh nghĩ.Tay của Lan Nhi đã nắm chặc và kéo anh
ngồi tiếp tục xuống ghế.Anh vội gữi tay Lan Nhi ra.Nhưng cô ta cứ thế
nắm chặc xe của An An cũng đã đi khỏi.Trần Viễn đành buông xuôi mọi
chuyện .
Vào trường trong 2 tiết học An An cứ nhìn ra ngoài cửa sổ.Tâm trang
không một chút thoải mái.Một trận ghen tuôn cứ quây quanh đầu An An.
Trong 2 tiết học qua Lý Na đã quan sát hạnh động không được tự nhiên
này của An An.Nhìn thấy khóe mắt của An An động nước cô gái này đã biết
là có chuyện không hay đã xảy ra với chính người bạn thân của mình.Chờ
thề cơ đến hay đúng hơn là giờ nghỉ giữa tiết
_Lý Na đánh mạnh vào vai của An An_Ơi cậu hôm nay sao lạ thế??_Lý Na là
người bạn thân mới quen của An An.Chưa quen lâu nhưng Lý Na đã xem An An là bạn thân của mình.Đặc biệt cô bạn Lý Na này đã có tình cảm đặc biết
với Hoạng Nhật.Dù biết trái tim của Hoàng Nhật không hướng về mình mà
lại là người bạn thân của mình.Lý Na vẫn nuốt lấy trái đắng mà chúc phút cho Hoàng Nhật.Cô biết dù có dùng thủ đoạn như thế nào đi nữa vẫn là
con số không.Nhưng dù sao Lý Na vẫn quyết định chờ đợi một ngày hạnh
phúc sẽ đến với mình.
An An đang nhìn những chú chim đang bay lượng trên bầu trời.Thật đáng
ghét làm sao???không biết chúng có tâm trạng buồn như mình lúc này hay
không???Nhưng tim mình tại sao lại đau như dao khía vậy??An An nghe thấy vai mình hê đau cô quay qua nhìn Lý Na.Hai con mắt có một hố xâu buồn
bã vô cùng.
_Cậu thật ra đang buồn đúng không An An_Lý Na tiếp tục nhàng nhẹ hướng theo đôi mắt của An An mà nói.
_Tớ không có chuyện gì buồn đâu cậu đừng lo mà_An An biết bạn mình đang
lo lắng cho mình.Nhưng cô lại không muốn vì mình mà họ lại phải buồn
phiền.
_Lý Na không bỏ cuộc tiếp tục hỏi cho ra lẽ_Thật cậu hãy chia sẽ với
mình đi_Nói thế An An vẫn im lặng nhìn lên bầu trời ở cửa sổ.Lý Na thở
dài và hỏi tiếp_Cậu không nói mình biết có nghĩa cậu không xem mình là
bạn.Là bạn hãy chia sẽ với nhau những niềm vui nổi buồn.Như thế tình bạn mới vững chắc.Mà tớ biết là tớ chỉ có thể lắng nghe bạn nói.Gíup bạn tớ không làm được.Nhưng mõi khi bạn cần hãy nghĩ Lý Na ngày luôn bên bạn
và luôn lắng nghe những tâm sự của bạn.
An An không nói gì chỉ đứng lên và bước ra khỏi chỗ ngồi.Quay lại nhìn
Lý Na một cái nhẹ.Lý Na cũng biết được An An đang muốn mình đi theo cô
ấy.An An đi trước Lý Na theo sau.Một khoảng đến vườn sau của trường An
An đứng lại dưới bóng cây to.
_Cô bé như muốn khóc ra hết nước mắt.Nhưng không còn đủ nước mắt để khóc nữa.Nó cứ long lanh lệ ở khóe mắt.An An giọng ghẹn ngào nói_Thật ra tớ
không biết mình bị làm sao nữa cậu àh_An An ngừng lại suy nghĩ một điều
gì đó rồi tiếp tục nói_Mình thấy một người bạn của mình….._An An lòng
thằm nhủ nếu nói ra kết quả câu trả lời của Lý Na là mình yêu chú.Không
lẽ mình là người loạn luân sao??Đành xin lỗi cậu vậy.Tớ chỉ giấu chuyện
này với cậu thôi._Khi thấy người bạn ấy bên cạnh người khác hay nói
chuyện với người khác.Lòng mình lại đau đớn vô cùng.Còn một chuyện nữa
người ấy cứ thản nhiên cho cô gái hôn người ấy trước mặt mình.Lúc đó tim mình như ngừng đập,nó đau lắm.Cổ họng thì như bị ai bốp ghẹt thở
vậy.Mình không biết cảm giác này là cảm giác gì nữa??_An An ngây thơ
nói.Mắt hướng về một khoảng không nào đó ở bãi đất tróng sau trường.
_Lý Na nhịn cười không biết nói gì.Đúng là cô bạn của mình ngây thơ
thật.Không biết là cô ấy đang yêu luôn.Nhưng giờ này,nói ra tâm trang
đang cười thằm trong bụng mình chắc là An An sẽ buồn lắm.Đành nén lại
trong lòng.Cô nhỏ nhẹ nói_Thật ra tớ biết tình cảm đó là gì rồi.
_Chưa kiệp nói tiếp An An đã cắt ngang câu nói của Lý Na_Tình cảm đó là gì vậy???_Lời nói có phần vội vàng.
_Lý Na cười và nói_Cậu cũng phải để mình nói chứ.Đó là yêu đấy cô bé
ngây thơ àh!!_Lý Na cười khổ.Đúng là cô bạn này quá ngây thơ mà.
_An An cũng hê bắt ngờ.Vừa lắc đầu vừa nói_Không thể nào là yêu đâu.Làm
sao tớ có thể yêu người đó được._An An nói mà tâm tình cứ loạn lên
hết.Không lẽ mình yêu chú mình sao??
_Không yếu chứ gì nữa??_Lý Na nhỏ nhẹ nói với An An_Theo lời cậu có phải là đau ở đây không??_Cô chỉ tay vào tim mình.Thấy An An gật đầu cô tiếp tục hỏi._Có phải cậu cảm thấy nó thở không nổi và không đập nữa.Rồi cậu cảm giác như muốn chạy lại tát một cái vào mặt cô gái hôn người ấy đúng không??Cậu muốn giữ người ấy mãi mãi bên cạnh mình đúng không??_An An
tiếp tục gật đầu.Lý Na buồn cười ,cười rộ lên_HAHA.Thế mà cậu còn không
nhận là yêu người ấy.Cậu yêu rồi đó cô bé_Lý Na vỗ nhẹ vào vai An An.
_Hai con mắt An An ngơ ngác nhìn Lý Na.Nhưng với tính cách và một phần
không kém thông minh của An An dù có ngây thơ cở não vẫn hiểu được mình
đã thật sự yêu Trần Viễn._Thế bây giờ mình phải làm gì đây Lý Na??
_Thế cậu có nói tình cảm của mình cho người ấy biết chưa.??_An An lắc
đầu.Lý Na lại thở dài_Thế tớ nghĩ cậu nên thử một lần nói rõ tình cảm
của mình cho người ấy biết đi An An.
_Phải nói rõ sao Lý Na_An An ngây thơ nói.Liệu nói ra thì chú sẽ tỏ tháy độ thế nào với mình đây?Đây là vấn đề lớn nhất để suy nghĩ.
_Đúng cậu phải nói.Để người ấy biết tình cảm của cậu.Dù đó là cơ hội rất nhỏ bé nhưng cậu cũng nên nói ra.Hãy đi mà nói cho người ấy biết đi An
An_Lý Na đẩy nhẹ An An.Như biểu tình cho An An đi nói rõ tình cảm của
mình với người mà An An yêu quý.Nhưng lòng Lý Na lại cảm thấy lo lắng vô cùng.Liệu có phải người An An nói là Hoàng Nhật không?vấn đề này làm
cho Lý Na lòng không yên ổn chút nào.
An An cũng quyết định.Mình sẽ nói ra tình cảm của chính mình dành cho
Trần Viễn.Muốn khẳng định với anh rằng cô không phải có tình cảm chú
cháu với Trần Viễn.Mà đó là tình cảm giữa con gái với con trai.Nhưng An
An lại cảm thấy lo lắng.Vấn đề này không thể không nghĩ đến rằng:”Trần
Viễn có thật sự nghe xong sẽ hiểu cho cô và sẽ đáp lại tình cảm với cô
không???”.Nhưng An An lại muốn thử một lần thất bại sẽ giúp cô vững chắc hơn nữa.An An chạy thật nhanh ra khỏi sân trường và đoán một chiếc taxi trở về nha.Cô bé muốn gặp mặt Trần Viễn ngai lúc này và nói tất cả tình cảm của mình cho anh biết.
Sau khi bắt được chiếc taxi.Xe láy thang đến công ty anh.Nhưng được báo
là anh hôm nay nghĩ làm.An An nghĩ chắc Trần Viễn đang ở nhà.Nên cô bé
cũng bắt taxi chạy về nhà..An An trả tiền xong và chạy nhanh vào
nhà.Thấy giày Trần Viễn vẫn còn nguyên.An An thở phào.Tìm kiếm dưới nhà
không thấy bóng dáng Trần Viễn đâu.Không cần nói An An cũng biết anh
đang ở trong phòng .An An không gõ cửa phòng Trần Viễn.An An đã vội mở
khóa cửa.
An An mở cửa vào mắt cứ nhìn thẳng vào cái giường trong phòng của Trần viễn.Hai con mắt cứ chăm chăm nhìn về hướng trên giường.
Trong phòng không ai khác chính là nhân ảnh hai người.Một nam một nữ nằm trên giường ,Nam thì cởi đồ cho nữ và nữ thì cởi đồ cho Nam.Từ từ cả
hai không ai có 1 miếng vai~ che thân.Quần áo thì đã được ném xuống sàn
lung tung.Cả hai cơ thể lại bắt đầu siết chặc vào nhau. Lan Nhi nằm trên người Trần Viễn.Hai người cứ nhín sát vào nhau.Nụ hôn cho nhau rất mãnh liệt và nòng cháy.Lan Nhi nhẹ nhàng hôn dần dần xuống cổ của Trân
Viễn.Còn anh thì chỉ im lặng mà hưởng thụ tất cả mọi việc đang xảy
ra.Không một chút đáp trả.
An An hay mắt nhòe đi vì lợi đã rơi từ bao giờ.Phải chăng An An quyết
định về đây là sai lằm rồi không?Cô có phải quá vội vạng hay không?Để
rồi chứng kiến cảnh tưởng mình không muốn nhìn thấy.Hai tay An An nắm
chặc vào nhau.Không chủ động cô bé không chịu noi và đã dựa người vào
thành cửa gây ra một tiếng động ‘’cạch’’.
Cả 2 người trên giường đều ngưng hoạt động lại.Nhìn về phía người thứ 3 đang phá vở bầu không khí vui sướng của họ??
_Trần Viễn bây giờ mới thấy được An An.Còn thấy đứa cháu mình yêu quý
nhất đang khóc.Anh không biết tại sao An An lại trở nên như vậy?Tự nhiên cô bé lại khóc chứ?Nhưng lòng anh tại sao lại thấy cắn rức vô cùng,như anh đang làm một chuyện gì đó rất tội lỗi với đứa cháu gái của mình
vậy??Anh không biết nên làm gì vào lúc này nữa.Chỉ thốt ra được hai
chữ_An An….An An._Lúc này Trần Viễn từ từ lấy đồ dưới sàn và mặc vào.
An An đã xoay người ra nơi khác.Cô bé không muốn thấy mặt của chú mình
vào lúc này?Cô cảm thấy chú như đang lấy dao đâm thg vào ngực của
mình.Cô bé nắm chặc lòng ngực của mình.
_Lan Nhi chỉ biết cười một giọng cười đầy đắc ý.Cô ta giả vờ ngây thơ và e ngại_Em…sao em..em lại ở đây?_Cô ta vội nắm lấy cái mềm kế bên kéo
lên người mình.Che lại những chỗ kín của cơ thể cô ta.Động tác rất nhanh lẹ.Tay cô ta vội chụp lấy tay của Trần Viễn lại.Cảnh tượng này cô ta
biết thế nào Trần Viễn cũng sẽ chạy theo An An mà tìm cách giải thích.Dù biết,Trần Viễn đối với An An chỉ là tình cảm chú cháu.Nhưng Lan Nhi lại không muốn điều đó xảy ra.
An An thấy như thế nhắm chặc mắt lại và xoay người bước đi.Nhưng cũng nghe được tiếng Trần Viễn kêu cô ở phía sau.
_An An…An An_Trần Viễn kêu to tên An An.Anh sợ cô bé lại tiếp tục bỏ chạy ra khỏi nhà nữa.
_Không…Không_Cô bé lắc đầu và chạy nhanh ra khỏi chổ đó.
An An chạy thật nhanh ra ngoài.Bàn chân như không thể khống chế được
phương hướng.Vô luận cở nào An An cũng không xác định được bây giờ mình
phải đi đâu?Và làm gì vào lúc này?Cả cơ thể như nghìn vết kim đâm
vào.Làm cho An An cảm thấy nhói đâu khắp người.Tim thì muốn rĩ từng giọt máu
Trời bắt đầu đổ mưa to.Sấm sét thì ngày càng lớn có những tiếng động
‘’rầm rầm’’. Chạy giữa màng mưa cái lạnh sự cô dơn cảm giác sợ hải trong An An. Cô cứ chạy mãi chạy mãi cái hình ảnh lúc nãy hiện rỏ trong đầu
cô. Cô chỉ biết chạy chạy không biết mình đang đi đâu ,cô chỉ biết lúc
này cô muốn thoát khỏi nơi này muốn quên đi tất cả ,muốn mình chưa bao
giờ thấy những hình ảnh đó. Cơn mưa ngày cành lớn những giọt nước tạc
vào khuôn mặt đau khổ đầy nước mắt của cô. Đau đau lắm nhưng nó có đau
bằng lòng cô lúc này không? cô chạy băng qua những con đường con đường
này lại đến con đường khác bước chân ngày một nặng dần. An An muốn mưa
trút hết mọi đau kho trong cô và rửa đi mọi buồn phiền.Cô chạy qua một
con đường nhỏ vắng người bước chân của cô đã rất mệt, cô không còn đủ
sức nửa cô ngã trên mựt đường, thật là ông trời bất công mưa ngày càng
lớn cái cơn mưa như rút tất cả vào thân hình bé nhỏ đang nằm đó.
An An tỉnh lại điều đầu tiên cô thấy là cơ thể mình mệt mỏi như không có sức sống. Đầu cô rất đau, cô cố gắng mở mắt ra để xem mình đang ở đâu.
Cô nhìn thấy căn phòng rất đẹp được, trang hoàng khá lộng lẫy nhưng đây không phải là nhà cô. Cô đang ở đâu thế này ??sao cô lại ở đây những
câu hỏi hiện ra trong đầu cô lúc này. Cô cố gắng ngồi dậy bước chân
xuống giường. Cô vừa ngồi dậy thì cánh cửa phòng lại mở ra. Xuất hiện
trước mặt cô là một cô gái rất đẹp.Nhìn cô gái ấy An An biết là chị ấy
lớn hơn mình khoảng 2 hoặc 3 tuổi.
_Người đứng trước mặt An An là Hoàng Linh. Cô ấy mới đi du học nước ngoài về.
Hoàng linh cất tiếng hỏi_Em có sao không, em tỉnh rồi hả?_nét mặt cô ấy hiện lên một nụ cười thân thiện và dịu dàng.
_Chị là ai ? Sao em lại ở đây ?_An An rất tò mò cô muốn biết tất cả
những gì đã xảy ra sau khi cô ngắt. Cô nhớ hôm qua cô nhìn thấy cảnh chú cô và Lan Nhi cô đã chạy dưới mưa mà, sau đó thì cô không nhớ gì nữa
cả. Nhớ lại cảnh đó lòng cô lại đau, cô ước gì mình có thể quên tất cả.
_Thấy vẻ mặt nhăn lại và xanh của An An Hoàng Linh liền cất tiếng hỏi_Em sao vậy em thấy chổ nào không tốt? hôm qua em ngất bên đường chị đã đưa em về đây. Nhà em ở đâu chị sẽ cho người báo cho người nhà em biết.
_Hoàng Linh ân cần hỏi An An.Nhìn cô bé này mà cô đã muốn nhận nó làm em của mình.
Nhắc tới nhà, ngôi nhà đó giờ có ai nhớ tới cô không, nó còn là nhà của cô nữa không??Về đó có ai đón tiếp cô không?.
_Thấy An An không nói gì.Hoàng Linh tiếp tục hỏi._Em sao vậy, em cứ nói
địa chỉ hoặc số điện thoại.Chị sẽ cho người báo đển người nhà của em để
họ đở lo lắng
_An An thốt ra bốn chữ đau lòng_Em không có nhà_An An không muốn về ngôi nhà đó lúc này.Bây giờ cô chỉ cảm thấy mình nên tránh xa nơi đó ra.Như
vậy sẽ làm cho tim cô khỏi rĩ máu.
_Thế em định làm gì sau khi em khỏe?_Hoàng Linh nhỏ nhẹ nói.
_An An lắc đầu và ngơ ngác một chút mà cũng không tìm ra đáp án rằng cô sẽ làm gì_Em cũng không biết nữa chị à!!
_Thấy An An có vẻ là một cô bé hiền lành và tội nghiệp.Nên Hoàng Linh
muốn An An ở lại đây bầu bạn với mình_Thế hay em ở đây với chị được
không?
_Vâng ạ vậy chị cho em ở lại đây một thời gian nhé_An An nhìn Hoang Linh nhẹ nhàng nói và An An cũng nhận thấy một điều rằng chị ấy là người
tốt.
_Chị đã bảo nhà bếp chuẩn bị điểm tâm cho em. Làm vệ sinh rồi đi ăn nào cô bé._Hoàng Linh thút dục An An.
_Dạ.chị cứ ra trước. Em sẽ ra sau_An An vui vẻ nói
Dùng buổi sáng xong Hoàng Linh có việc phải đi. An An đi xung quanh nhà
để nhìn ngắm nơi đây. Đây đúng là ngôi nhà đẹp. Từ cửa sổ của mỗi phòng
đều có thể nhìn thấy biển. Sau lưng nhà có một khoảng vườn sau nhà rất
đẹp, với những loài hoa rất đẹp.Nó có đủ màu làm cho khu vườn trở nên
sáng hơn.