Cậu đặt Nhân Mĩ xuống giường trong khi cô vẫn không ngừng kêu gào:
- Nóng quá, khó chịu quá.
Cát Vũ lại ôm chặt Nhân Mĩ vào lòng quát lớn:
- Em không bình tĩnh lại được à?
- Em muốn cởi đồ, nóng quá. - Nhân Mĩ vẫn không ngừng la toáng lên.
Cát Vũ im lặng hồi lâu rồi xoay người Nhân Mĩ lại kéo khóa váy cô xuống. Rồi lột hết quần áo Nhân Mĩ ra. Tất cả những việc này Cát Vũ đều làm
rất mạnh tay, nó như để trấn an trái tim cậu. Biết rằng làm thế này là
có lỗi nhưng cậu không muốn Nhân Mĩ phải chịu khổ như thế này nữa. Nhìn
người con gái lõa thể trước mặt mình trong người cậu trào lên dục vọng.
Cát Vũ nhắm mắt kìm nén, trong thâm tâm vang lên tiếng nói:
- Cô ấy giờ đang nằm trong tay mày đấy. Còn đợi gì nữa?
Một giọng nói khác vang lên:
- Làm thế chẳng khác nào súc vật.
Cát Vũ lắc đầu cho tất cả những ý nghĩ tan biến. Nhân Mĩ vẫn không ngừng bấu víu người cậu càng thêm những ý muốn. Cuối cùng Cát Vũ bế thốc Nhân Mĩ vào phòng tắm dội một gáo nước lạnh lên người cô.
Nhân Mĩ bị dội nước cảm thấy có vẻ đỡ hơn. Cái nóng trong người cũng
nguôi ngoai phần nào. Cô thôi không gào thét nữa. Cát Vũ lấy áo choàng
tắm choàng vào người cô rồi bế cô trở lại giường. Cậu thở phảo nhẹ nhõm, coi như là cậu chưa làm điều gì có lỗi với Nhân Mĩ. cũng may là kẻ
******** kia cho Nhân Mĩ cắn ít thuốc nếu không thì e là...
Điện thoại của Nhân Mĩ khẽ rung lên:
- Cậu không về à? Muộn rồi kìa.
Cát Vũ nói giọng lạnh lùng:
- Hôm nay cô ấy sẽ ở lại đây.
Khánh Lâm hốt hoảng:
- Ai? Anh là ai mà lại cầm điện thoại của Nhân Mĩ?
- Tôi là Cát Vũ. Nói với giám thị ở đó là hôm nay Nhân Mĩ có việc phải về nhà đột xuất. Ngày mai cô ấy sẽ trở lại trường.
Rồi không để Khánh Lâm trả lời thêm, Cát Vũ tắt mày.
Cậu nhìn đống hồ. Bây giờ đã là 9h tối. Từ lúc đưa Nhân Mĩ về cậu chưa
ăn gì và cũng chẳng muốn ăn. Trong lòng cảm thấy rất tưc giận. Không
biết kẻ nào đã hại Nhân Mĩ, rõ ràng cô ấy đâu có gây thù với ai, vả lại
khi cô ấy đến, cậu có cảm giác mọi người rất quí trọng cô ấy. Nhưng rồi
Cát Vũ chợt nhớ đến một người.
Trong khi cậu còn chưa vội kết luận thì điện thoại đã rung lên. Là Kiên:
- Đại ca. Tìm ra rồi, là Bảo An. Cô ta nhờ phục vụ đi mua nước lọc rồi....
Chưa nói hết câu thì Cát Vũ đã gằn giọng:
- Đánh cho con ******** ấy một trận đi. Rồi cho nó một viên để nó lắc đến sáng.
Nói rồi Cát Vũ ném điện thoại sang một bên. Khuôn mặt cậu lúc này tối
sầm nhìn rất đáng sợ. Cát Vũ châm một điều thuốc. Chẳng biết từ bao giờ
cậu có thói quen hút thuốc mỗi khi cần giải tỏa. Chỉ biết là nó rất hữu
hiệu vào những lúc như thế này. Đã bao năm cậu đổ đốn rồi nhỉ? Đã bao
năm cậu không còn quan tâm đến mọi thứ xung quanh nữa? Bố cậu làm chủ cả một công ti lớn có nhiều cô gái trẻ vây quanh. Mẹ thì ở nhà cặp hết với ông này ông khác. Đã từ bao giờ gia đình cậu lại trở thành nơi như vậy? Có lẽ từ khi cậu biết được việc họ cướp được gia sản từ gia đình Nhân
Mĩ. Cát Vũ khẽ nhắm mắt để cho tất cả đều lắng đọng. Sẽ qua thôi, cậu sẽ bù đắp cho Nhân Mĩ. Cậu không cho phép vật sở hữu của cậu phải chịu bất cứ một thương tổn nào khác. Nhưng cậu đâu có biết được, hàng ngày chính cậu lại đang là người dày vò cô ấy.
************
Buổi sáng dậy Nhân Mĩ cảm thấy đầu mình như một quả tạ ngàn cân đặt trên cổ. Cô khẽ khàng ngồi dậy thấy toàn thân đau ê ẩm. Nhân Mĩ đưa mắt nhìn xung quanh, đây không phải là kí túc xá nữ. Rồi cô lại nhìn thấy chiếc
váy và quần áo lót của mình vất là liệt dưới đất, trên người cô chỉ
khoác hờ một chiếc áo choàng tắm. Nhân Mĩ hoảng hốt. Rốt cuộc thì cô
đang ở đâu? Ai đã cởi quần áo cô? Nhân Mĩ cố nhớ lại nhưng không tài nào nhớ nổi. Kí ức của cô chỉ dừng lại khi cô gái kia đưa cho cô cốc nước
và cô cảm thấy mình như rơi vào mộng ảo.
- Dậy rồi à?
Nhân Mĩ nhìn người con trai đang đứng trước mặt mình. Là Cát Vũ.
- Em...
Cát Vũ đến bên giường đỡ cô dậy rồi nói:
- Ăn cháo nhé?
Nghĩ đến cháo dịch vị trong bụng bắt đầu sôi sục. Từ hôm qua đến giờ cô
chưa ăn gì. Nhân Mĩ khẽ gật đầu. Cơ hồ của Cát Vũ có phần ngạc nhiên:
- Tại sao không hỏi? Tôi biết em có rất nhiều câu hỏi.
Nhân Mĩ thở dài rồi đáp:
- Chưa chắc anh đã trả lời.
- Em biết thế là tốt.
Cát Vũ cảm thấy trong lòng có gì đó khó tả. Cô ấy thậm chí còn chẳng đả
động gì đến việc cậu đã cởi quần áo của cô ấy và cũng chẳng thèm hỏi
rằng cậu có làm gì cô ấy không.
- Dù sao thì việc cũng xảy ra rồi. Có hỏi cũng chẳng giải quyết được gì.
Cát Vũ giữ nguyên thái độ lạnh lùng. Thì ra là cô ấy vẫn tưởng cậu đã
làm điều ấy với cô. Tại sao lại giữ thái độ bình thản đến vậy? Liệu đứng trước mặt cô và làm những điều ấy với cô là một người khác thì cô ấy
cũng giữ thái độ ấy hay sao? Nghĩ vậy cảm giác tức giận lại trào lên
trong lòng Cát Vũ. Cậu đứng dậy quay mặt đi rồi buông một câu nói:
- Tôi phải đến trường. Cháo để trên bàn. Em có thể không ăn nếu em không muốn. Khóa cửa và để chìa khóa vào sau chiếc bình cứu hỏa.
Nói rồi Cát Vũ xách cặp ra khỏi nhà. Thực ra ngôi nhà này cậu rất ít khi lui tới. Nếu không phải hôm qua Nhân Mĩ bị như vậy thì cậu cũng sẽ
không đến đây. Đơn giản vì cậu không thích sự cô đơn nơi đây. Mong rằng
sẽ có một lần nữa được quay trở lại đây...Cùng Nhân Mĩ.