Tôi Là Tất Cả Của Tên Ấy

Chương 69


trướctiếp

Sau khi chúng tôi về Suwon, việc đầu tiên là đến siêu thị gần nhà Vân Quân để mua những thứ cần thiết cho buổi tụ họp. Mua xong đầy đủ, ^^* Vân Quân đau buồn nói tiền tiêu vặt tuần này thế là đi tong. Mọi người thấy tội nghiệp, mỗi người đưa cho hắn mười ngàn won, lúc đó hắn mới sung sướng cười toe toét.

“Này! Phác Tuấn Hỷ! Tiểu Mẫn hứa đến rồi chưa?”

“Này! Sao ngươi không gọi ta là chị nữa hả?”

“Tôi làm nhiều thứ cho bà như thế, bà còn muốn tôi thế nào nữa?”

Hứ! -_-;; Sớm đoán biết tên này rồi mà! Không hổ là tên điên. Phác Tuấn Anh là tên điên đâu phải ngày một ngày hai. Hứ! Tôi chăm chỉ xào đồ ăn với Chí Hồi, Thái Dân cũng tỉ mẩn trộn các món lạnh. Cái tướng to đùng của Thái Dân lại ngồi một đống tỉ mỉ dùng dao cắt trái cây đúng là khiến người ta tức cười, suýt chút nữa làm Chí Hồi lật đổ cả chảo thức ăn ^^;;

Cốc cốc-

“Ô? Có lẽ là Tiểu Mẫn và Trí Anh đó!! Tuấn Anh, mở cửa đi!”

“Khặc khặc.”

Thái Dân chắc thấy dáng điệu mình nấu ăn có vẻ không tự nhiên cho lắm.

“Thái Dân, đâu cần ngại như thế? Chắc lúng túng hả?”

“Buồn cười lắm, phải không?”

“Ừ. Mà bây giờ Cẩm Thánh đang làm gì nhỉ?”

“Phải đó, chỉ thiếu mỗi cậu ấy, tiếc thật. Đợi Cẩm Thánh về rồi chúng ta lại tụ tập ở nhà Vân Quân nhé!”

“Ừ.”

Giờ mới qua có mấy tiếng đồng hồ mà tôi đã thấy nhớ anh rồi. Sao vậy kìa? Có một thời gian không gặp anh cũng không ôm anh, hôm nay gặp được rồi, thổ lộ rằng tôi yêu anh rồi còn được anh ôm, vì thế càng nhớ anh hơn. Vậy cái quãng thời gian đó sao tôi có thể ráng chịu đựng không nhớ được nhỉ? Thật không tin nổi. ^^*

Vào phòng khách, Trí Anh và Tiểu Mẫn đã ở đó, Trí Anh nhìn thấy tôi liền gào to lên.

“Má già! Nghe nói hôm nay thành công rồi?”

“Hề hề. ^-^V”

Tôi làm biểu tượng chiến thắng hình chữ V với Trí Anh.

“Nghe nói hôm nay cậu đã diễn một vở vô cùng cảm động hả?”

“Xì! Ai nói chứ? A?! Là ai? Lý Vân Quân là cậu phải không? Cậu cút ngay cho tớ nhờ!”

“wuxiiiiii. Cậu thì chỉ hung dữ với tớ! TOT”

Chúng tôi dọn lên một bàn đầy thức ăn, thứ gì cũng có. -_-;; Tuy đơn giản hơn một chút, nhưng mùi vị cũng khá. Trên thực tế để tăng thêm mùi vị đã cho thêm gia vị của mì cay, lúc mọi người ăn cứ bảo rằng có mùi vị của mì cay, thật khiến tôi với Chí Hồi bực mình, suýt chút nữa nói cho bọn hắn chết luôn.

“Tuy là vở kịch do Vân Quân tạo ra, nhưng kết quả rất tốt. Mọi người nói xem phải không?”

“Mỗi một lần đau là một lần trưởng thành mà. Haha…”

Thái Dân liếc nhìn Trí Anh đang nói, dốc một ly rượu vào miệng. Không khí này thật lạ! Tóm lại là giữa Thái Dân và Trí Anh, Tuấn Anh và Tiểu Mẫn đã xảy ra chuyện gì rồi chứ?

“Phác Tuấn Hỷ, kính cậu một ly.”

“Được, biết rồi, nhóc! Tiểu Mẫn, cạn ly nhá!”

“Ừ. ^^*”

Tiểu Mẫn đã uống một lượng kha khá rồi, Phác Tuấn Anh nhìn bằng cặp mắt không tán đồng.

“Này, uống ít thôi, không lại gây chuyện nữa.”

“Không! Không thế nữa đâu. =_;”

“Ặc.”

Tôi ngạc nhiên, lại gây chuyện nữa? Có lẽ là ý nói Tiểu Mẫn uống say rồi sẽ gây ra chuyện gì sao? Ôi thắc mắc quá, muốn điên lên rồi đây. Hic. TT_TT Có hỏi thì cũng không chịu nói tôi nghe đâu. Ừ-

Uống một ly lại thêm ly nữa, cứ uống đến lúc bắt đầu thấy say.

“Này, nước Mỹ có xa lắm không?”

Mọi người đều gật đầu xác nhận, xa lắm! Ôi! Sao lại xa chứ! Nhớ anh quá. Có lẽ nhận ra tâm tình tôi hẫng đi, tài tử Xương Sườn của chúng tôi đứng dậy đi vào trong phòng. Vào đó làm gì vậy? Hắn lấy cà vạt ra thắt quanh đầu. Nghĩ ra cảnh này rồi -_-;; Lúc trước say rượu ở quán hắn đã hát bài “Tạm biệt” với điệu bộ như thế, đúng là phá phách mà. Hôm nay hắn muốn hát bài gì đây? Tâm trạng buồn rầu tệ quá, thì chơi cho đã vậy, hic. T_T

Hôm nay mới được thưởng thức no mắt màn trình diễn phong phú mang tính lịch sử của Vân Quân và Thái Dân sau khi uống say.

“Này! Ban nhạc phải có chỉ huy chứ, trước khi hát phải có nhịp mà!”

“Biết rồi! Không phải lo, cứ để đó cho tớ. Nhìn tớ đây!”

Bao ánh mắt dồn vào cậu ta. Tôi cũng nhìn cậu ta đầy tò mò, Thái Dân cũng được mong đợi luôn. +_+

“Nghỉ! Một nè! Tạm dừng hai phách, hít thở sâu ba phách, một hai ba bốn!”

Mọi người bị cậu ta chọc cười lăn lộn, có người còn ôm bụng ngã xuống dưới đất.

“Mười lăm nè, mặt trăng sáng quá! Cao cao trên bầu trời~ ai da da~ không thể ngừng suy nghĩ, nhớ mong cô nàng, mất ngủ cả đêm a~ da da~ Nơi nào vẳng đến tiếng sáo quen thuộc? Người tôi yêu đã cho tôi một mối tình, hãy vui vẻ cất lên tiếng sáo, không thể khiến tim thôi ngừng đập. Ai cha~”

Tức cười thật. Hai người bọn hắn, đi qua đi lại, nhảy điệu múa cổ xưa, thêm dáng điệu kỳ cục, vẻ mặt kỳ cục, xem ra Vân Quân rất có vẻ “tài tử”, động tác tay của Thái Dân, cả động tác thân người kỳ lạ… Thật khiến người ta cười đến đau bụng. Màn biểu diễn của hai tên này kéo dài một lúc lâu.

“Nhớ đội trưởng hả? Phải chịu đựng thôi, biết chưa? >_
Vân Quân, không, hắn là tên khiến người ta muốn ghét mà không nỡ lòng nào ghét được, lời quạ đen nói khiến tôi vui trở lại rồi, ^_^ Tên này cũng đã đến lúc nên có một người con gái tốt yêu thương rồi… Như thế mới giải phóng được hắn ra khỏi bầy quạ chứ.

“Tớ sẽ khiến cậu cười mỗi ngày như thế này đây, nhưng cậu không được quyền thích tớ, nếu không tớ sẽ khó xử đó, >_
Thật sự hi vọng Vân Quân nhanh chóng có người yêu quá đi mất!! Tôi nói thật đó…! -_-

trướctiếp