Đồng Yên ngồi ở trên ghế salon, ôm lấy máy tính chăm chỉ gõ
chữ. Kịch bản của cô đã đến giai đoạn hoàn thiện, cô đang hăng hái thì tiếng
chuông cửa vang lên. Cô sửng sốt, vội vàng tắt máy tính, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng
bệch vài phần. Khi phản ứng lại thì là tiếng chuông cửa chứ không phải tiếng
chìa khóa mở cửa thì cô mới khẽ thở phào nhẹ nhõm, nhưng lập tức cô đã hối hận
đến mức muốn đập đầu vào tường.
Vừa rồi quá vội vàng mà cô quên mất không lưu lại đoạn kịch
bản vừa mới viết thêm rồi.
Bởi vì Lăng Khiên quy định mỗi ngày thời gian cô ngồi máy
không được vượt quá nửa tiếng, hơn nữa nhiều khi anh còn ngồi cạnh giám sát. Cho
nên thừa dịp anh đi làm thì cô luôn lén lút ngồi một lát, vừa rồi cô bị dọa cho
sợ mất hồn.
Đồng Yên đứng dậy đi về phía cửa, trong lòng vẫn còn sợ, hai
chân khẽ run run. Cô mang thai đã hơn bảy tháng, bụng cô đã rất to rồi, một tay
cô đỡ lấy thắt lưng, một tay mở cửa. Khi nhìn thấy người đứng ngoài cửa thì cô
lại bị kinh hãi thêm một phen nữa, sững sờ một chút rồi cung kính nói: “Mẹ, sao
mẹ lại tới đây?” Vừa rồi cô lại nghiêng người mới: “Mẹ mau vào nhà đi ạ.”
Mẹ Lăng Khiên nhìn cô, lúc đầu là nhíu mày sau đó đi vào.
Nhìn Đồng Yên cúi xuống định lấy dép đi trong nhà cho mình thì bà không vui
nói: “Cẩn thận đứa bé trong bụng, để ta tự làm.”
Đồng Yên nghe vậy, ngoan ngoãn đứng thẳng lên dẹp sang một
bên, chờ cho mẹ chồng đổi được dép mới đi theo bà vào phòng khách. Đợi bà ngồi
xuống, cô vội vàng vào bếp pha một ấm chà, rót cho bà một chén rồi đi ra đặt
lên bàn, nghe được bà nói: “Đừng có nôn nôn nóng nóng làm gì. Lại đây ngồi đi.”
Đồng Yên mặt trắng nhợt, mím môi ngồi xuống.
Bà Lăng cầm chén chà lên uống một ngụm rồi nói: “Trong khoảng
thời gian này cảm thấy thế nào?”
Đồng Yên dè dặt trả lời: “Dạ, con cảm thấy tốt lắm, đi bệnh
viện kiểm tra thì mọi chuyện đều ổn ạ.”
Mẹ chồng cô gật đầu nói: “Tiểu Khiên công việc rất bận rộn,
con nên hiểu chuyện một chút, không nên luôn luôn để nó phải bận tâm. Ngày hôm
qua về nhà ta thấy nó gầy đi không ít. Mặc dù con đang mang thai thì phải được
quan tâm nhiều nhưng con cũng nên quan tâm đến thân thể nó nhiều hơn.”
Đồng Yên e sợ, trộm nhìn mẹ chồng một cái rồi gật đầu: “Là
do con sơ suất. Sau này con sẽ chú ý hơn.”
Mẹ Lăng Khiên đáp một tiếng, cũng không mở miệng nói thêm nữa.
Bà nhìn xung quanh một chút, liếc nhìn thấy laptop trên ghế salon thì hai chân
máy nhíu lại. Rồi tiếng chìa khóa mở cửa vang lên, thì bà mím môi, trên mặt
trong nháy mắt hiện lên nét lúng túng.
Đồng Yên nghe thấy âm thanh mở cửa thì vẻ mặt rõ ràng buông
lỏng hơn, từ từ đứng dậy cũng không dám có nửa động tác kế tiếp, chỉ là có chút
khổ sở nhìn người đàn ông anh tuấn đi vào phòng khách.
Lăng Khiên đi mấy bước tới trước mặt vợ, ôm lấy cô đồng thời
cẩn thận quan sat nét mặt vợ mình một chút, nhìn ánh mắt ủy khuất của cô thì
trong lòng anh hung hăng đau một cái. Rồi quay đầu nhìn mẹ mình, anh nói: “Mẹ,
mẹ tới đây sao không nói trước một tiếng với con?”
Bà Lăng hừ lạnh một tiếng rồi đứng lên, vỗ vỗ áo nói: “Mẹ chỉ
đi qua để xem một chút cháu nội mình cũng cần phải báo với con sao? Với cả bây
giờ, không phải con đã biết rồi sao?”
Lăng Khiên cảm giác được bàn tay Đồng Yên nắm chặt lấy ống
tay áo của mình, anh bí mất vỗ nhẹ sau lưng cô rồi nhẹ nói: “Một lát nữa con bảo
dì giúp việc nấu vài món, mẹ gọi ba đến đây cả nhà mình cùng ăn một bữa cơm
nhé.”
Mẹ anh từ chối: “Không cần, người khác nấu cơm ba con sẽ ăn
không được. Mẹ về đây, nói với dì giúp việc không nên cho quá nhiều muối và xì
dầu vào thức ăn, nấu nhạt một chút, đối với con, đối với thai nhi cũng tốt.”
Lăng Khiên nghe xong thì mi tâm khẽ nhăn một chút, đáp một
tiếng không nói gì thêm, cùng Đồng Yên tiễn mẹ mình ra cửa. Khi trở lại phòng
anh mới xoay người ôm lấy Đồng Yên, vuốt vuốt tóc cô sủng nịnh hỏi: “Làm em sợ
sao?”
Đồng Yên mím môi cười, tận lực muốn làm mặt mày nhẹ nhõm đi
một chút nhưng đáy mắt ưu thương vẫn rõ ràng. Lăng Khiên nhìn cô mà cảm thấy
đau lòng, anh đi tới đỡ cô ngồi xuống ghế còn mình đứng trước mặt cô, đưa tay sờ
sờ lên bụng cô, sau đó áp mặt vào. Một lát sau anh trẻ con cười cười nói: “Vợ
à, anh thấy hình như con mình đang tập Thái Cực Quyền.”
Đồng Yên bị anh trêu cho bật cười, sờ sờ tóc anh nói: “Em
không sao.”
Lăng Khiên thở dài, ngẩng đầu nhìn cô với ánh mắt nhu hòa. Một
lát sau anh đứng dậy đi tới rồi ngồi xuống ghế, đem cô ôm ở trên đùi rồi cẩn thận
nắn bóp bắp chân cho cô. Anh cảm thấy trong lòng bất lực. Đồng Yên cũng vô cùng
hiểu chuyện và biết điều. Trước khi kết hôn, Đồng Yên phát hiện ra mẹ anh không
thích mình, cô vẫn cố gắng lấy lòng mẹ, nhưng khi mẹ anh biết cô mang thai ,thì
bà vẫn không có nhìn cô với ánh mắt tốt hơn. Mỗi lần từ nhà anh trở về, Đồng
Yên lúc nào cũng mang một bụng ủy khuất, còn anh không biết nên phải làm như thế
nào nữa, bất kể có làm gì thì cuối cùng vẫn là mẹ anh. Anh chỉ có thể trơ mắt
nhìn bà đối với Đồng Yên một bộ thờ ơ lãnh đạm, lạnh nhạt.
Vì thế, anh quyết định không để Đồng Yên cùng mình trở về
nhà nữa, mỗi ngày cuối tuần anh sẽ trở về nhà một chuyến, ăn cơm xong sẽ trở về
với cô. Đồng Yên đã nói với anh mấy lần, bảo là muốn cùng anh trở về nhưng đều
bị anh cự tuyệt. Nếu quả thật không có cách nào giảng hòa thì cũng đừng gặp mặt
nữa. Nói thật, khi nhìn người yêu thương mình nhất khi dễ người mình yêu thương
nhất không hề dễ chịu chút nào.
Cơm tối rất nhẹ, Đồng Yên ăn rất ít nhưng vẫn không ngừng đốc
thúc Lăng Khiên ăn nhiều một chút. Lăng Khiên cũng đau bụng nên ăn cơm cũng
không thoải mái. Sau khi ăn xong, anh đợi cô tắm rửa xong rồi lên giường thì mới
đi vào thư phòng làm việc.
Đồng Yên ngồi ở trên giường một lúc rồi cầm lấy thuốc đau dạ
dày cùng một cốc nước ấm đi vào thư phòng, nhìn Lăng Khiên một tay xoa dạ dày một
tay hoạt động con chuột mà mũi cô xót xót. Mẹ anh nói không sai, anh thực sự gầy
đi rất nhiều.
Lăng Khiên thấy cô đi vào khẽ cười cười, đi tới nhận lấy
chén nước trong tay cô, kéo cô ngồi xuống ghế salon bên cạnh và ngoan ngoãn uống
thuốc, sau đó ôm cô vào trong ngực, dịu dàng nói: “Không vui à? Anh dẫn em ra
ngoài đi dạo nhé?
Đồng Yên lắc đầu, tựa vào trong ngực anh, một tay đặt ở trên
bụng anh nhẹ nhàng xoa. Nửa năm qua anh đã kiêng thuốc kiêng rượu, dạ dày cũng
đã khá hơn, không còn đau nhiều nữa. Trong khoảng thời gian này tâm tình cô hơi
không ổn định anh cũng bị tội, hơn nữa Lục Tư Triết lại theo Tô Tô đi Thụy Sĩ
nên việc công ty là do một mình anh quản lý. Mấy hôm trước cô phát hiện anh ngủ
không yên ổn, chẳng qua là không biết có phải cô mang thai nên đầu óc trở nên
chậm chạp hơn hay không mà lại không phát hiện ra anh không thoải mái. Vì vậy
trong lòng cô cảm thấy rất áy náy.
Lăng Khiên cũng không ngăn lại động tác của cô, cúi đầu hôn
lên trán cô, sau đó dựa vào lưng ghế nhắm mắt nghỉ ngơi, trên khóe miệng nhếch
lên một độ cong nho nhỏ, cảm giác rất hạnh phúc.
Đồng Yên nhẹ nhàng xoa bụng cho anh được mười phút thì lăng
Khiên cầm lấy tay cô đặt lên miệng mình hôn một cái nói: “Được rồi. Chúng ta đi
ngủ thôi.”
Cô nhìn anh, hơi ngạc nhiên hỏi: “Anh không làm việc sao?”
Anh lắc đầu cười: “Không. Vợ anh tối nay không vui, cho nên
anh phải chịu trách nhiệm làm cho vợ mình vui vẻ trở lại.”
Đồng Yên ôm hông anh rầu rĩ nói: “Em thật không có chuyện gì
đâu mà, anh đừng lo lắng. Nhưng anh hôm nay không thoải mái, không có nhiều việc
thì nên nghỉ ngơi sớm đi thôi.”
Lăng Khiên không nói gì thêm, đứng dậy ôm ngang người cô đi
vào phòng ngủ, đặt cô lên giường xong mới nhìn cô cười: “Tiểu mập bé con, em nặng
lên không ít nha.”
Đồng Yên đỏ mặt, giơ chân lên đá anh một cái, Lăng Khiên bị
dọa cho sợ đến mức vội vàng đỡ lấy chân cô, thuận tiện vịn bả vai cô nhíu chặt
mày nói: “Cẩn thận một chút. Đã nói với em bao nhiêu lần rồi, không được làm động
tác có biên độ lớn như vậy, làm sao cứ nôn nôn nóng nóng thế hả?”
Đồng Yên nghe anh nói bốn chữ “nôn nôn nóng nóng” lập tức
nghĩ tới lời mẹ anh nói, sắc mặt bỗng dừng trầm xuống, đẩy cánh tay anh ra nằm
xuống giường, lấy chăn đắp che kín mặt. Giận rồi nhé.
Lăng Khiên đứng ở bên giường, cầm lấy chăn kéo ra, lấy lòng
cười nói: “Em giận à? Ngoan, buông chăn ra, che kín vậy hô hấp sẽ không thuận,
đối với cục cưng không tốt.”
Đồng yên nắm chặt chăn không buông tay, bất mãn lầm bầm:
“Cũng biết nói cục cưng cơ đấy.”
Lăng Khiên không có nghe thấy tiếng cô nói, cúi người ôm lấy
cô, từng chút một kéo chăn ra, sau đó nâng lên khuôn mặt đã trở nên tròn trịa
hơn của cô, hôn một cái lên miệng cô nói: “Em vừa mới nói gì thế?”
Cô quay đầu hừ một tiếng, cự tuyệt trả lời.
Anh nghiêng người nằm xuống ôm lấy cô, mặt chôn ở cổ cô, nhẹ
cọ, một lát sau cười khẽ hai tiếng nói: “Anh nói em là cục cưng chú không phải
là cái thằng bé trong bụng em kia.”
Đồng Yên mím môi cười, bất quá vẫn là không để ý đến anh.
Lăng Khiên nâng mắt thì thấy khóe miệng cô cong cong thì cười
vui vẻ hơn, sau đó bắt đầu hôn cô, từ cổ đến vàng tai, cảm giác được cô rủn rẩy.
Anh trở mình đặt cô dưới thân nói: “Bà xã, anh muốn.”
Đồng Yên hai tay đặt trước ngực anh, thẹn thùng nói: “Không
được.”
Lăng Khiên chống hai tay nhìn cô, ánh mắt nóng bỏng và mãnh
liệt. Anh đấu tranh một lát, sau đó giọng năn nỉ: “Bác sĩ nói bây giờ làm được
rồi mà, anh đã nhịn lâu lắm rồi. Anh sẽ cẩn thận một chút, nhẹ nhàng thôi mà,
anh bảo đảm sẽ không đụng vào con. Có được không?”
Đồng Yên vẫn còn muốn cự tuyệt, nhưng thấy đáy mắt anh khát
vọng cùng vẻ mặt vô cùng khổ sở vì đè nén dục vọng, suy nghĩ một lát rồi cô cắn
môi khẽ gật đầu.
Ngoài cửa sổ bóng đêm bao trùm cảnh vật, trong vòng một cảnh
xuân sắc.
Một tuần sau, Lăng Khiên đưa Đồng Yên tới bệnh viện khám
thai. Sau khi siêu âm xong, bác sỹ cẩn thận kiểm tra, Lăng Khiên ngồi phía sau
nhìn màn ảnh máy vi tính, đột nhiên anh chỉ tay vào màn hình, nhướng mày hỏi
bác sỹ: “Bác sĩ, tại sao trên đầu con tôi lại có cái gì đen đen thế?”
Bác sĩ nhìn màn hình chốc lát, rồi quay đầu hỏi anh: “Một tuần
gần đây, hai người có sinh hoạt vợ chồng không?”
Lăng Khiên sửng sốt, mấp máy môi nhìn thoáng qua Đồng Yên mặt
đã đỏ ửng nằm trên giường, khàn khàn đáp: “Có.”
Bác sĩ ho nhẹ một tiếng, bĩnh tĩnh nói: “Không có chuyện gì,
chẳng qua bị đụng phải thôi.”
Nghe xong lời bác sĩ, Đồng Yên xấu hổ nhắm chặt hai mắt lại
trong khi Lăng Khiên mím môi trầm mặc một hồi, bình tĩnh nói: “Tôi đã rất khống
chế rồi, lại không nghĩ con mình lại đụng vào. Thật bất lịch sự.”
Bác sỹ và Đồng Yên: im lặng – ing T_______T.
Phiên ngoại 2: Phụ tử
Ba năm sau, một sáng sớm tràn ngập ánh nắng.
Đồng Yên mở mắt, theo bản năng nhìn sang bên phải một chút rồi
mỉm cười.
Không có bất ngờ gì xảy ra, con trai bảo bối của hai người
lúc này đang ngoan ngoãn nằm ngủ trên ngực Lăng Khiên, cánh tay nhỏ bé mập mạp
ôm lấy cổ anh. Hai soái ca một lớn một nhỏ vẫn đang say giấc.
Cô duỗi thẳng lưng một cái, đi qua hôn lên mặt hai cha con họ
mỗi người một cái rồi hai người kia đồng loạt nhíu mày, cô bật cười suýt nữa cười
ra tiếng. Cô đắp lại chăn cho họ rồi nhẹ nhàng rời khỏi phòng đi chuẩn bị bữa
sáng.
Lăng Khiên bị tiếng sột soạt trên ngực làm thức giấc. Anh
không có mở mắt, đem cái tiểu tử đang bò trên bụng mình bắt lấy rồi ôm chặt, cảm
giác được con giãy dụa thì anh nhíu mày, khẽ mở mắt ra cúi đầu nhìn con. Nhìn
thấy hai mắt con trai nước mắt lưng tròng, trong lòng anh mềm nhũn nên buông
cánh tay ra rồi kê dưới đầu, cưới híp mắt nhìn con trai lại bò lên bụng mình lần
nữa, ngồi phía trên và lại không an phận giãy dụa.
Qua mấy phút đồng hồ, anh bị con hành hạ đến sắc mặt trắng bệch,
một tay giơ ra tóm lấy tiểu tử kia, ép về phía trước rồi kẹp dưới cánh tay mình
nói: “Lăng tiểu mập, sáng sớm dậy con lại ngứa da rồi đúng không?”
Lăng tiểu soái ca đối với ba rất bất mãn, khẽ nhướng máy cố
nhíu một cái rồi hướng ra cửa bắt đầu gọi: “Mẹ ~”
Tiểu tử họ Lăng chưa gọi xong hai tiếng “mama” đã bị Lăng
Khiên nhanh chóng bịt miệng, sau đó hướng cậu bé trợn mắt: “Không cho gọi viện
binh. Đàn ông phải có phương pháp giải quyết của đàn ông. Đồng ý với lời ba thì
mở to mắt ra nhìn đi.”
Tiểu soái ca rất phối hợp mở trừng hai mắt, và bàn tay to
đang bịt lấy miệng cậu nhanh chóng rời đi. Cậu bĩu môi, trong mắt nhoáng cái đã
tràn đầy nước.
Lăng Khiên nhìn con bộ dáng đáng thương phải chịu ủy khuất lớn
thì đau lòng, giơ tay lên giúp con lau nước mắt, ôm con rồi hôn một lần từ đầu
đến chân. Anh nghe tiếng cười khanh khách không ngừng của Lăng tiểu mập mới một
lần nữa đặt con trên bụng mình, thằng bé lại cao hứng phấn chấn giày xéo dạ dày
anh. Anh cắn răng nói: “Tiểu mập mạp, nếu không phải con có đôi mắt to tròn
xinh đẹp giống hệt vợ ba, ba đã dạy dỗ con vô cùng vô cùng tốt.”
Đáp lại lời anh nói là Lăng tiểu mập của chúng ta nhấc mông
lên rồi ngồi mạnh xuống bụng anh, Lăng Khiên mãnh liệt hít vào một hơi, sau đó
nghe thấy giọng nói êm ái.
“Lăng Mặc Dương, tại sao con lại khi dễ ba mình rồi hả?”
Lăng Khiên trên mặt lập tức mỉm cười, trong khi tiểu soái ca
trong mắt nhanh chóng hiện lên tia bối rối. Cậu quay đầu, xoay người, cực kỳ cứng
nhắc từ trên bụng Lăng Khiên bò xuống rồi xiêu xiêu vẹo vẹo chậm chạp đi đến
trước mặt Đồng Yên. Trước khi cô kịp nói ra một câu nữa, thằng bé đã vươn tay,
làm nũng: “Mẹ, ôm một cái.”
Đồng Yên thở dài, nhẹ nhàng ôm lấy con. Thấy Mặc Dương trực
tiếp đem mặt chôn ở cổ mình thì không đành lòng nói thêm gì nữa. Cô ngồi xuống
giường, hai tay đặt lên bụng chồng mình xoa xoa: “Anh không thể lúc nào cũng
chiều con như thế được. Anh đau lắm à?”
Lăng Khiên cúi đầu khẽ cười, đứng dậy đem cả hai mẹ con ôm
vào lòng: “Không sao đâu. Hai cái mông tròn của Tiểu mập mạp mềm mại lắm ý.”
Đồng Yên trừng mắt lườm chồng một cái: “Sau này anh đừng gọi
con là Tiểu mập mạp nữa. Con nó không thích nghe đâu.”
Lăng tiểu soái ca nghe được lời nói của Đồng Yên thì không
ngừng đật đầu, tỏ vẻ tán thành.
Lăng Khiên cười lớn, nhận lấy con từ trong ngực Đồng Yên,
hôn mạnh lên hai cái má bầu bĩnh của con nói: “Namtử hán đại trượng phu không
câu nệ tiểu tiết, phải dũng cảm chấp nhận thực tế. Mập thì có làm sao, dù có mập
nữa cũng là một soái ca ngất trời.” Nói xong trực tiếp ôm con đi vào phòng vệ
sinh.
Đồng Yên lắc đầu cười cười rồi thu dọn phòng. Khi đi ngang
qua phòng vệ sinh, nghe được hai cha con nhỏ giọng nói chuyện.
Con nói: “Ba, ba thật lợi hại!”
Cha nói: “Tất nhiên, như thế mới có thể nắm được phương hướng
trong tay.”
Đồng Yên nghi ngờ đẩy của nhìn, cảnh tượng trước mặt làm cô
choáng váng không thể cất nổi lên lời.
Hai kẻ dở hơi một lớn một nhỏ đang đứng trước bồn cầu đi tiểu.
Lăng Khiên nắm tiểu đệ đệ trong tay mình rồi kiêu ngạo biểu diễn cho con xem.
Trong khi Lăng tiểu soái ca của chúng ta thì vẻ mặt sùng bái và kính ngưỡng vô
hạn nhìn cha mình.
Nhìn thấy cô, hai soái ca rất nhất trí lộ ra nụ cười sáng lạn.
Lăng Khiên nói: “Bà xã, anh yêu em.”
Lăng tiểu soái ca nói: “Mẹ, con cũng yêu mẹ.”
Từ phòng vệ sinh đi ra, Đồng Yên đỏ mặt đi nhanh về phòng bếp.
Cô cảm thấy cái vấn đề về đạo sinh con này, cô cần thiết phải nói chuyện một
chút với Lăng Khiên nên phụ giúp cô như thế nào.
Ban ngày, Đồng Yên vừa trông con vừa viết kịch bản. Một năm
trước đây kể từ khi kịch bản của cô được chuyển thể thành phim chiếu bóng đã nhận
được rất nhiều lời khen ngợi, từ đó nghề nghiệp của cô là biên kịch. Nhưng hiệu
lực của cô là ở công ty Viễn Đông của chồng mình nên công việc, thời gian công
tác, địa điểm làm việc của cô vô cùng thoải mái. Trừ hội nghĩ mỗi tuần một lần
thì trên căn bản cô làm việc ở nhà. Thật ra thì Lăng Mặc Dương căn bản không cần
người trông nom, thằng bé hiểu chuyện, ngoan ngoãn, trừ việc làm những đồ chơi
bằng điện chạy trong nhà chia năm xẻ bảy thì không có bất kỳ ham mê tiêu cực
nào.
Lăng Khiên mua cho cậu nhóc toàn những máy bay điện, ô tô điện
siêu đẹp, cực hoàn hảo. Bất quá làm cho hai vợ chồng tặc lưỡi hít hà chính là
thỉnh thoảng có một, hai món đồ chơi bị Mặc Dương tháo dỡ ra hoàn toàn. Nếu như
tâm tình vui vẻ thì cậu nhóc sẽ lắp lại như cũ, hơn nữa còn hoàn toàn giống với
hình dáng ban đầu của vật đó. Vì thế mà hai người cảm thấy, con mình khi lớn
lên nhất định sẽ là một kỹ sư cơ giới.
Sáu giờ tối, Lăng Khiên đúng giờ về nhà ăn cơm. Sau khi ăn
cơm xong anh đi rửa bát, Lăng tiểu soái ca đứng trên cái ghế nhỏ giúp ba úp
bát. Một lớn một nhỏ phối hợp với nhau tương đối ăn ý.
Khi lần đầu thấy con cầm chén, Đồng Yên thực sự kinh hãi một
phen, muốn ôm con lên thì lại nghe thấy giọng con trai vang lên: “Mẹ, ba nói,
là nam tử hán thì phải học làm việc nhà. Vì thế sau này ăn cơm xong thì ba rửa
bát, con úp bát.”
Đồng Yên nghe xong thì cảm động vô cùng, hai mắt đỏ hồng. Chồng
cô, con cô thật tuyệt vời, cô cảm thấy mình là người phụ nữ hạnh phúc nhất trên
thế gian này.
Buổi tối, Đồng Yên tắm rửa cho con xong rồi ôm con lên giường,
kể chuyện xưa cho con nghe. Lăng tiểu soái ca tựa cả người vào trong ngực cô, rất
an tĩnh nghe chuyện, bộ dáng thật là ngoan ngoãn.
Lăng Khiên xử lý xong công việc thì trở về phòng ngủ, thấy
con nằm trong ngực vợ đã ngủ rồi. Đồng Yên đưa tay lên miệng suỵt, ra hiệu anh
đừng lên tiếng. Anh gật đầu, nhẹ nhàng ngồi lên giường, véo véo hai má con, rồi
giảm thấp giọng nhẹ nhàng nói với Đồng Yên: “Bà xã, chúng ta sang phòng bên bàn
bạc chính sự đi.”
Đồng Yên đỏ mặt, lườm anh một cái: “Dương Dương còn chưa ngủ
say. Anh chờ một chút đi.”
Lăng Khiên có chút ủy khuất nhếch miệng, nhìn cô trong chốc
lát sau đó nằm vào trong chăn nhìn trần nhà ngẩn người. Anh phải nghĩ ra biện
pháp đuổi cái chướng ngại vật này đi mới được.
Ngày thứ hai sau khi ăn cơm tối xong, Lăng Khiên không có giống
mọi ngày đi vào thư phòng mà chủ động yêu cầu trông con. Đồng Yên mừng rỡ đáp ứng,
đi vào thư phòng an tâm viết kịch bản.
Trong phòng ngủ, Lăng Khiên đem con đặt ở trên thảm, còn
mình ngồi ở bên cạnh, rồi móc từ trong một cái túi ra hai cái mô hình máy bay,
đặt ở giữa hai cha con. Nhìn hai ánh mắt con trai sáng ngời, anh cúi đầu cười
cười nói: “Lăng tiểu mập, chúng ta cùng nhau chơi một trò chơi có được không?”
Lăng tiểu soái hai mắt nhìn chằm chằm mô hình máy báy xinh đẹp
có chút không yên lòng đáp: “Trò chơi gì ạ?
Lăng Khiên bóp bóp khuôn mặt mập mạp của con nói: “Trò chơi
của nam tử hán.”
Nghe được ba chữ “nam tử hán”, Lăng Mặc Dương đem tầm mắt
chuyển về trên mặt ba, đôi mắt to xinh đẹp tràn đầy khốn hoặc.
Lăng Khiên cười nói: “Tiểu mập mạp không phải luôn muốn làm
một nam tử hán hay sao? Bây giờ chúng ta sẽ chơi một trò chơi mà nam tử hán
thích nhất, đó là đánh cuộc. Bây giờ có hai chiếc máy bay, ba con mình thi nhau
xem ai tháo dỡ nhanh hơn. Người thua sẽ phải đáp ứng người thắng cuộc một yêu cầu.
Thế nào?”
Lăng Tiểu soái nghiêng đầu suy nghĩ một chút nói: “Yêu cầu
gì ạ?”
Lăng Khiển gật đầu tán thưởng, tiểu hài nhi còn biết hỏi trước
yêu cầu cơ đấy. Anh hắng giọng một cái nói: “Nếu như ba thắng, bắt đầu từ hôm
nay con phải tới phòng riêng của mình ngủ. Một nam tử hán chân chính không thể
ngủ cùng với ba mẹ được.”
Lăng tiểu soái ca ngướng mày trầm tư một chút rồi gật đầu
nói: “Nếu con thắng, ba sau này không được gọi còn là tiểu mập mạp nữa, cũng
không được gọi là Lăng tiểu mập.”
Lăng Khiên cười to hai tiếng nói: “Được, ba đồng ý.”
Mấy phút đồng hồ sau, Lăng Khiên hai tay khoang trước ngực,
người tựa vào thành giường, nhìn con trai vẻ mặt như đưa đám ở đối diện, cười
giống như hồ ly tinh gian ác.
“Tiểu mập mạp, con thua rồi nhé.”
Lăng Mặc Dương hít hít lỗ mũi, quật cường nhìn ba sau đó đứng
lên, vặn vặn hai tay nói nhỏ: “Ba, nhất định là tối nay con phải sang phòng
riêng ngủ sao? Con có thể ngủ cùng mẹ một đêm nữa, ngày mai bắt đầu có được
không?”
Lăng Khiên nhìn con lắc đầu nói: “Namtử hán nhất ngôn cửu đỉnh,
nói lời phải giữ lời.”
Lăng Mặc Dương quệt mồm, cúi đầu đứng im một lúc rồi nói: “Vậy
ba lấy hộ con cái gối đi.”
Lăng Khiên nhổm người dậy, vươn tay với lấy cái gối nhỏ đưa
cho con.
Mặc Dương nhận lấy gối rồi ôm vào trong ngực, cửa phòng ngủ
liền mở ra. Thấy người đang đi tới, đôi mắt cậu bé nháy mắt tràn đầy nước.
Đồng Yên vốn đang cười, tự nhiên nhìn thấy bộ dáng con trai
buồn rầu, lệ nóng vòng quanh mắt thì lập tức cứng đờ cả người, ngồi xuống bên cạnh
con, kéo vào lòng đau lòng hỏi: “Dương Dương, sao thế?”
Lăng tiểu soái ca một tay ôm gối, một tay ôm cổ Đồng Yên, tựa
vào trong ngực cô hít hít mũi, nghẹn ngào nói: “Mẹ, bắt đầu từ hôm nay con sẽ
ngủ riêng.”
Đồng Yên sửng sốt, quay đầu nhìn về phía Lăng Khiên.
Lăng Khiên mím môi, cúi đầu tránh ánh mắt cô.
Đồng Yên xoa xoa tóc con nói: “Dương Dương vẫn còn nhỏ, chờ
con lớn hơn một chút thì mới ngủ riêng.”
Lăng tiểu soái ca nhìn Lăng Khiên một cái, sau đó lắc đầu
nói: “Mẹ, con cùng ba đánh cuộc bị thua, nam tử hán dám đánh cược dám chịu
thua. Con sẽ mơ tới mẹ.” Nói xong trong mắt cậu lại hiện nước, thơm lên má Đồng
Yên một cái, quay lại đi tới bên Lăng Khiên, ôm cổ anh rồi thơm anh một cái,
sau đó xoay người ôm cái gối nhỏ đi ra cửa.
Đồng Yên hốc mắt đỏ hồng nhìn con trai thân hình nhỏ bé cô
đơn vô hạn mở cửa rời đi, nước mắt chảy ra. Lăng Khiên vẻ mặt cũng căng thẳng,
thầm nghĩ cái con thỏ nhỏ chết tiệt kia không biết đã học được tiết mục tuyệt hảo
này ở đâu làm mũi anh cũng chua chua.
Đồng Yên cho con ngủ xong trở lại phòng, nhìn Lăng Khiên đã
nằm ở trên giường, cô bò lên giường thì lập tức bị anh ôm lấy đặt dưới thân.
Khi anh bận rộn vứt bỏ những chướng ngại vật giữa hai người, cô hỏi: “Anh cùng
con đánh cuộc gì thế?”
Lăng Khiên dừng lại động tác trên tay, mím môi chỉ chỉ hai
cái máy bay trên thảm.
Đồng Yên nhướng mày hỏi: “Tháo dỡ máy bay?”
Lăng Khiên gật đầu.
Đồng Yên có chút kinh ngạc nói: “Anh sao lại có thể thắng
con được?”
Lăng Khiên trầm mặc, cúi đầu xuống nhậm lấy một trái anh
đào, khàn khàn nói: “Anh đã tập tháo dỡ trước rồi.”
Cả người một trận run rẩy, Đồng Yên một lát sau mới suy nghĩ
cẩn thận lời anh nói. Sau khi anh vào trong cơ thể cô thì đồng thời cô không khỏi
ai thán cho đứa con trai khả ái, đơn thuần, thiện lương của mình.
Tại sao con lại có một người cha phúc khắc, vô sỉ như vậy chứ?