Cơm tối mà Lăng Khiên làm còn Đồng Yên chỉ đạo cũng đã hoàn
thành. Không thể không nói đàn ông nấu cơm so với đàn bà đúng là có thiên phú.
Một ngày trước anh còn ngay cả dấm với xì dầu cũng không phân biệt được nhưng
ngày thứ hai là có thể làm ra một bữa ăn tối, chưa nói đến mùi vị ra sao nhưng
nhìn bàn đã có thể đánh giá là tương đối khá.
Tô Tô ăn không nhiều lắm, Lục Tư Triết một bữa ăn chỉ chăm
chăm nhìn mèo hoang nhỏ của mình, cơm không động tí nào. Lăng Khiên cũng không
ăn nhiều lắm, không phải là anh không đói bụng mà Đồng Yên không để anh ăn nhiều,
sợ anh tiêu hóa không tốt.
Cho nên cả một bữa ăn thì Đồng Yên là người ăn nhiều nhất,
còn vừa ăn vừa khen cơm ngon không dứt miệng, làm cho Lăng Khiên nghe mà hai
bên tai đều đỏ hồng.
Sau khi ăn cơm xong, Lục Tư Triết rửa chén, Tô Tô phụ anh.
Nửa giờ sau, trong phòng khách.
Đồng Yên ngồi sát bên cạnh Lăng Khiên trên ghế salon, Tô Tô
ngồi ở một bên ghế khác, Lục Tư Triết ngồi ở chỗ salon bên cạnh cô.
Lăng Khiên nhìn Lục Tư Triết một cái ý bảo anh hỏi Tô Tô đi.
Lục Tư Triết mím mím môi rồi nhìn Tô Tô nói: “Bọn anh muốn biết
chân tướng chuyện này thật rõ ràng.”
Tô Tô nhìn anh sau đó cúi đầu trầm mặc, không nói lời nào.
Lục Tư Triết không nhìn cô nữa, cầm cốc cà phê lên uống một
ngụm, rồi nhẹ nhàng vuốt ve miệng cốc.
Đồng Yên kéo ống tay áo Lăng Khiên. Anh quay sang vuốt vuốt
tóc cô ý bảo không có chuyện gì.
Ước chừng khoảng mười phút sau, Tô Tô ngẩng đầu nhìn Lục Tư
Triết chậm rãi mở miệng: “Trước khi qua đời, ba em đã đem năm mươi phần trăm cổ
phẩn Thắng Thiên giao cho quỹ quản lý, chờ sau khi em kết hôn thì chỗ tài sản
đó sẽ giao lại cho em, hơn nữa có một nửa số cổ phần sẽ cho chồng tương lai của
em. Ở Thụy Sĩ, khi gặp anh cũng là khi em đang trốn những người mà chú em phái
tới, bọn họ muốn bắt em trở về để kết hôn với một người đàn ông mà em chưa từng
quen. Ngày thứ hai em về nước cùng anh, chú đã tới tìm em. Ông ta dùng sự an
nguy của mẹ em để uy hiếp em, bắt em lừa lấy chữ ký cùng với bản sao giấy căn
cước*, sau đó lại bắt em gọi điện cho anh nói là muốn mượn tài khoản ngân hàng
của anh. Chuyện về sau anh cũng biết rồi đó, sau khi chuyện này xong xuôi thì
em liền bị ông ta mang về nước và giam lỏng. Ngoại trừ ông ta cho em nhìn thấy
mẹ thì nơi nào cũng không cho em đi. Hôm nay thừa dịp đi gặp mẹ, em đã trốn đi
từ cửa sau rồi tới tìm anh.”
Sau khi cô nói xong, Lục Tư Triết và Lăng Khiên nhìn nhau một
cái, và hai người đều hiểu rõ vẻ mặt của đối phương. Vì căn bản chuyện này
không khác với suy đoán của bọn họ cho lắm.
Lục Tư Triết lại hỏi: “Là ai đã nói cho em biết đến nơi
này?”
Tô Tô nói: “Chú em đều có tài liệu cá nhân của các anh, em
thấy được nên đã học thuộc lấy.”
Lục Tư Triết cau mày: “Vậy tại sao em không trực tiếp đến
nhà anh?”
Tô Tô ánh mắt ủ rũ, nói: “Em sợ anh không muốn thấy em.”
Lục Tư Triết nắm chặt tay, không nói gì thêm.
Lăng Khiên nhìn hai người kia một cái rồi nói với Tô Tô: “Tiếp
theo em định làm thế nào?”
Tô Tô ngẩng đầu nhìn anh, nói nhỏ: “Em bây giờ muốn cứu mẹ
em ra. Chỉ cần mẹ em được bình yên, thì các anh muốn em làm gì cũng được.”
Lăng Khiên suy nghĩ một chút nói: “Tô Mục Hâm có sai người
giám sát mẹ em không?”
Tô Tô gật đầu nói: “Có hai người, cũng là hai bác sỹ trong
đó.”
Lăng Khiên gật đầu: “Cái này cứ giao cho tôi. Yên tâm đi, mẹ
em sẽ không có việc gì.”
Sau đó tất cả mọi người đều trầm mặc không nói gì. Mấy phút
sau, Lăng Khiên bế Đồng Yên đã buồn ngủ díp cả mắt đứng dậy, hướng Tư Triết gật
đầu rồi đi vào phòng ngủ.
Lục Tư Triết vẫn cúi đầu, chờ cho Lăng Khiên đóng cửa phòng
lại thì anh mới nâng mắt lên nhìn người bên cạnh, giọng nói có chút chua chát
nói: “Vậy em tới tìm anh chỉ là muốn cứu mẹ em ra?”
Cặp mắt cô to tròn và ươn ướt, trong suốt, sáng ngời, điềm đạm
đáng yêu làm cho người ta đau lòng, giống hệt như lần đầu tiên hai người gặp
nhau, nhưng thân thế cô lại phức tạp như vậy. Anh bây giờ đã không còn xác định
được cô gái trước mặt mình đây đang suy nghĩ cái gì. Ba cô năm năm trước đã qua
đời trong vụ tai nạn xe cộ, sau đó mẹ cô lại bị đưa vào trại an dưỡng, cũng bị
giam lỏng, khi đó cô mới mười sáu tuổi.
Lục Tư Triết anh không tưởng tượng được, mấy năm qua cô đã
dùng loại hình thức tâm thái nào mà ở bên cạnh Tô Mục Hâm. Lời nói vừa rồi của
cô cho thấy cô biết Tô Mục Hâm muốn chiếm lấy Thắng Thiên, mẹ cô thì bị ông ta
giam lỏng, mình lại bị buộc kết hôn với một người không quen biết. Nếu như nói
trong lòng cô không có hận thù thì tuyệt đối là không thể nào.
Nhưng một người trong lòng tràn đầy thù hận thì làm sao có
thể có một đôi mắt trong suốt không một tia tạp chất nào? Giải thích duy nhất
và hợp lý nhất chính là cô đang diễn trò.
Anh vô cùng không muốn thừa nhận điều này, nhưng mà anh đã vấp
ngã một lần rồi, gặp lại cô lần này, thật sự trong lòng anh có nhiều hơn một phần
tâm tư. Lăng Khiên cái gì cũng không hỏi nhưng không có nghĩa là cái gì cậu ta
cũng không nghĩ, cậu ta chẳng qua là giao cho anh xử lý mà thôi.
Tô Tô ngồi ở trên ghế salon lặng lẽ nhìn người đàn ông bên cạnh.
Trên mặt anh không có bất kỳ biến hóa gì, nhưng mà đáy mắt anh lại không ngừng
run rẩy. Cô biết, người đàn ông này đã không hề tin tưởng cô nữa, trong lòng cô
dâng lên một sự khủng hoảng. Kể từ sau khi ba cô qua đời, cô sẽ không bao giờ
tin tưởng bất kỳ một kẻ nào nữa. Cô đem chính mình hoàn toàn phong bế trong một
không gian nhỏ hẹp, chỉ khi cùng mẹ mình nói chuyện, cô mới có thể thỉnh thoảng
buông lỏng mình một chút. Cho đến khi gặp được Lục Tư Triết, cô chẳng bao giờ
nghĩ tới anh lại có thể dễ dàng bị mắc lừa như vậy. Khi anh không chút do dự
đem tài khoản cùng mật mã nói với mình, cánh cửa lòng cô đã mở ra cho người đàn
ông này bước vào. Cô biết mình đã hại anh, hại Viễn Đông nhưng cô không sợ, bởi
vì cô có kiếp con ngựa**, cô có biện pháp giúp đỡ bọn họ.
Sau khi nghe một tiếng thở dài trầm trầm, Tô Tô trước khi Lục
Tư Triết kịp mở miệng đã mạnh dạn nói: “Chúng ta kết hôn đi.”
Lục Tư Triết rõ ràng sửng sốt và khiếp sợ nhìn cô, một lát
sau anh mím môi nói: “Em không cần phải làm như vậy. Bọn anh sẽ có biện pháp cứu
mẹ em ra.”
Tô Tô không nói gì, hai tay từ từ ôm lấy hai chân, một lúc
lâu cô úp mặt mình lên hai đầu gối hỏi thật nhỏ: “Anh không còn quan tâm em nữa
sao?”
Nghe giọng nói vô cùng thương cảm của cô mà lòng anh đau
nhói. Anh theo bản năng tiến tới cầm lấy hai vai cô, nói với giọng ôn nhủ:
“Không phải thế.”
Tô Tô ngẩng đầu nhìn anh nói: “Em yêu anh, cho dù anh không
giúp em cứu mẹ em ra, em vẫn muốn ở cùng một chỗ với anh. Tư Triết, chúng ta kết
hôn có được không?”
Đầu óc Lục Tư Triết đã “hỏng”, anh nhìn cô gái đơn thuần trước
mặt mà cảm thấy rối tinh rối mù. Anh không biết nên theo lý trí cự tuyệt hay
nên đáp ứng theo tình cảm, cuối cùng anh ôm lấy cô vào trong ngực, tay nhẹ
nhàng vỗ về lưng cô không đáp lại.
Tô Tô tựa vào trong ngực anh, hai tay ôm chặt lấy eo anh.
Sau mấy phút yên lặng, cô ngẩng đầu, trong mắt đã có một tầng nước và ánh mắt cầu
xin nhìn anh: “Anh sẽ đuổi em đi sao?”
Lục Tư Triết đau lòng, hai tay ôm má cô, cúi người hôn lên
ánh mắt cô nói: “Sẽ không. Anh vĩnh viễn sẽ không đuổi em đi.”
Tô Tô cười, cười giống như một đứa trẻ và nói: “Vậy chúng ta
kết hôn nhé, có được không anh?”
Lục Tư Triết nhìn cô, cũng mỉm cười, nhẹ gật đầu nói: “Được.”
Sáng sớm ngày thứ hai, bốn người ngồi vây quanh bàn ăn ăn điểm
tâm. Lục Tư Triết gắp cho Tô Tô một quả trứng gà, nhìn cô ngoan ngoãn ăn rồi cười
cười hướng về phía Lăng Khiên và Đồng Yên nói: “Một lát nữa chúng tôi đi ra
ngoài một chút.”
Đồng Yên nghi hoặc nhìn anh không nói gì, Lăng Khiên mạn bất
kinh tâm nói: “Tôi đã thu xếp phân phó người giúp chuyện mẹ Tô Tô rồi. Chờ sau
khi thăm dò được thời gian làm việc và nghỉ ngơi của hai bác sỹ kia sẽ động thủ.
Sẽ không có gì ngoài ý muốn.”
Lục Tư Triết nhìn Lăng Khiên mím môi nén cười, sau đó cuối
cùng thì nở nụ cười hãnh diện và đắc ý, họ nhẹ một tiếng rồi ôm Tô Tô nói:
“Chúng tôi không phải đi tới trại an dưỡng mà đi tới cục dân chính.”
Lăng Khiên cùng Đồng Yên lập tức ngây ngẩn cả người, trên mặt
nhất trí một vẻ khiếp sợ và không thể tin được. Lục Tư Triết càng thêm đắc ý,
nhướn mi nói: “Tôi hôm qua Tô Tô đã hướng tôi cầu hôn rồi, và tôi cũng đã đồng
ý rồi. Hôm nay chúng tôi sẽ đi tới cục dân chính để chứng nhận.”
Đồng Yên há to miệng, Lăng Khiên mím môi, nuốt nuốt ngụm nước
bọt, đưa tay vỗ vỗ khuôn mặt nhỏ nhắn của người yêu, rồi cầm lấy bàn tay nhỏ bé
của cô, hướng hai người đối diện cười cười nói: “Chúc mừng hai người.”
Lục Tư Triết nhìn Lăng Khiên, hoàn toàn không có đạt tới hiệu
quả kích thích như anh đã dự tính, suy nghĩ một chút sau đó kéo Tô Tô đứng dậy,
lúc rời đi cố ý nói: “Ai nha, thật là hạnh phúc quá đi. Thế là mình sắp có vợ rồi
nha.”
Sau đó không cần quay đầu lại cũng có thể cảm giác được hai
ánh mắt lạnh như dao bắn về phía mình. Lục Tư Triết cố giả bộ trấn định kéo kéo
lại lưng áo, ôm lấy Tô Tô nhanh chóng chạy đi.
Mà hiện giờ trong phòng ăn, Đồng Yên sau khi nhìn Lục Tư Triết
đã rời đi thì quay đầu nhìn sang người đàn ông bên cạnh mình lúc này sắc mặt rõ
ràng vô cùng tồi tệ, rồi cúi đầu tiếp tục ăn cơm.
Lăng Khiên mặt cứng nhắc, bàn tay vẫn nắm chặt lấy tay
cô, mấp máy môi định nói gì đó, cuối
cùng vẫn là im lặng.
Anh vẫn chưa tới nhà Đồng Yên cầu hôn, cho nên bây giờ không
có cách nào kết hôn. Nhưng lại nghĩ đền vẻ mặt cần ăn đòn của Lục Tư Triết là
anh hận đến nghiến răng. [=))))))), đọc đoạn này buồn cười đau cả ruột. 2 anh
suốt ngày chọc tức nhau =))]
Sau khi ăn cơm xong Lăng Khiên đi vào phòng xử lý công việc,
mặc dù bây giờ Lục Tư Triết là tổng giám đốc nhưng chuyện tình của Viễn Đông
căn bản vẫn do anh xử ký, chẳng qua địa điểm làm việc là ở nhà mà thôi.
Buổi trưa, Lục Tư Triết gọi điện thoại cho Lăng Khiên nói là
anh mang vợ mình đi hưởng tuần trăng mật, một tuần sau mới trở về, chuyện của
Viễn Đông đã giao lại cho thư ký Trần, mỗi ngày sẽ tới nhà anh báo cáo tình
hình.
Lăng Khiên khi cúp máy có loại muốn mắng chửi và đánh nát
xương Lục Tư Triết.
Lúc ăn cơm tối, Lăng Khiên nhìn trong bát mình chỉ có mấy
thìa nước đặc như cháo loãng, dùng thìa khuấy khuấy mấy cái, bất mãn cau mày hỏi:
“Đây là cái gì vậy?”
Đồng Yên cầm đũa chống cằm, rất chân thành nói: “Nước cơm.”
Lăng Khiên mặt đen xì nói: “Tại sao lại bắt anh ăn cái này?
Anh muốn ăn thịt.”
Đồng Yên đặt đũa xuống, hai tay vỗ vỗ mặt anh, cười híp mắt
nói: “Ngày mai phải đi kiểm tra dại dày, bác sỹ nói là tối nay chỉ được ăn cái
này thôi.”
Lăng Khiên sửng sốt một chút, quay đầu nhìn cô trầm giọng
nói: “Ai nói là ngày mai anh muốn đi kiểm tra dạ dày?”
Đồng Yên đưa mắt nhìn anh, bình tĩnh trả lời: “Em. Làm sao?”
Lăng Khiên mím môi nhìn cô, sau đó cầm thìa vừa uống nước
cơm vừa rầu rĩ nói: “Tại sao em không thương lượng với anh một chút? Ngày mai
anh có rất nhiều việc.”
Đồng Yên quệt mồm bất mãn nói: “Tại sao anh ấy là tổng giám
đốc nhưng anh lại bận rộn như vậy? Căn bản không có nghỉ ngơi được nhiều gì cả.
Quá đáng!”
Ánh mắt Lăng Khiên nhu hòa nhìn cô, anh cầm tay cô nói: “Cậu
ta không phải vừa mới kết hôn nên rất hưng phấn sao? Chờ khi cậu ta trở lại,
anh sẽ lập tức cho cậu ta biết thế nào lễ độ.”
Đồng Yên mãnh liệt đật đầu, dùng đũa chọc chọc vào bát cơm
hai cái nói: “Nhất định phải làm cho anh ấy cực khổ chết đi thì thôi! Kết hôn
thì có gì đặc biệt hơn người chứ. Chúng ta cũng không phải là không thể kết
hôn.”
Cô vừa mới dứt lời đã nghe ầm một tiếng, cái thìa trong tay
Lăng Khiên đã rơi xuống và chìm hẳn vào bát, và anh đã há hốc mồm, thụ sủng nhước
kinh nhìn cô, rồi cẩn thận, dè dặt hỏi cô: “Yên yên, em… vừa rồi nói là có ý
gì?”
Đồng Yên vẻ mặt mờ mịt nhìn anh, dùng chiếc đũa gắp cái thìa
trong bát anh ra, sau đó lấy một cái thìa khác bỏ vào trong tay anh nói: “Cái
gì là có ý gì, anh mau ăn cơm đi rồi nghỉ ngơi sớm một chút. Sáng mai còn đi kiểm
tra dạ dày nữa.”
Lăng Khiên nhìn cô không có bất kỳ vẻ mặt khác thường gì, có
chút ủy khuất mấp máy môi rồi im lặng cúi đầu húp cháo.
Đồng Yên thu hồi tầm mắt, kín đáo vỗ vỗ ngực. Cô thầm nghĩ:
“Nguy hiểm thật! Suýt nữa thì không cẩn thận nói ra lời cầu hôn với anh. Xấu hổ
chết đi được!”
Chương 52: Có tiểu cầm thú
Lăng Khiên đã từng đi kiểm tra dạ dày rồi, nhưng đã là nhiều
năm trước, hơn nữa anh nhớ là lúc đấy không khó chịu nhiều lắm nên cũng không để
ở trong lòng. Trước khi đi theo bác sỹ vào phòng bệnh, Lăng Khiên còn an ủi Đồng
Yên không cần lo lắng.
Nhưng nửa giờ sau anh đã được một cô ý tá nhỏ vịn ra ngoài.
Anh đã nôn ra hết sạch, người dường như muốn ngất.
Đồng Yên thấy bộ dạng của anh thì hốc mắt lập tức đỏ, vội
vàng chạy tới, đỡ lấy anh. Cô nghe y tá nói: “Phản ứng của anh ấy rất kịch liệt,
nôn mửa tới mức muốn ngất. Bác sỹ đề nghị anh ấy vào phòng bệnh truyền nước,
nghỉ ngơi một chút.”
Đồng Yên nhìn cô y tá đứng bên cạnh người yêu mình thì thấy
cô ta đang trong trạng thái ngây ngất, vẻ mặt đỏ ửng mà mê trai nhìn chằm chằm
Lăng Khiên. Cô giận, dẩu dẩu môi đem tay Lăng Khiên đặt lên vai mình, ôm hông
anh nói nhỏ: “Chúng ta đi vào phòng bệnh thôi.”
Lăng Khiên vẫn cúi đầu, nghe được giọng cô thì mới ngẩng mặt
lên nhìn một chút thì thấy sắc mặt cô không được vui vẻ cho lắm thì lập tức
nhíu mày, rút cánh tay đang vịn lên người y tá lại, nhẹ nhàng nói: “Cảm ơn”.
Sau đó ôm Đồng Yên rời đi.
Cô ý tá mặt không còn đỏ ửng nữa mà thay vào đó là vẻ sững sờ,
ánh mắt vẫn chăm chú nhìn bóng lưng Lăng Khiên, lẩm bẩm: “Đẹp trai quá đi mất.
Quả thực đẹp trai đến ngây người.”
Đến phòng bệnh, Lăng Khiên ngồi xuống giường, ôm Đồng Yên ngồi
ở trên đùi mình, đặt cằm lên vai cô dồn dập hít thở. Một lát sau anh nói với giọng
khàn khàn mà vô lực: “Em giận à?”
Đồng Yên mím môi không nói chuyện, mím môi đưa tay từ ngực
anh xuống bên dưới bụng, nhẹ nhàng xoa bụng cho anh.
Lăng Khiên vỗ vỗ phía sau lưng cô, anh mệt đến mức ngay cả
khí lực để giải thích cũng không có. Lại thấy cô y tá vừa nãy đi vào cầm theo
túi nước biện thì anh lập tức nhíu máy.
Cô y tá đưa thuốc cho Lăng Khiên sau đó vịn anh nằm xuống, Đồng
Yên bất mãn đứng ở bên giường nằm lấy tay anh. Lăng Khiên bất đắc dĩ nhếch khóe
miệng lên, chờ sau khi cô hộ lý châm kim chuyền cho mình xong, nhìn bộ dáng mê
trai của cô ta đang nhìn mình mà cúi đầu thở dài một hơi, bình tĩnh mở miệng:
“Mong cô đừng dùng loại ánh mắt này nhìn tôi nữa, vợ tôi sẽ không vui.”
Sau đó cô y tá quẫn bách thu hồi ánh mắt, nhanh chóng thu thập
đồ đạc rồi chạy chối chết.
Đồng Yên trên mặt lập tức vui vẻ, cái miệng nhỏ nhắn khẽ
cong lên, cúi người xuống hôn lên trán anh một cái, vỗ vỗ má anh nói: “Thật là
ngoan.”
Lăng Khiên cười cười sau đó nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Đồng Yên ngồi ở bên giường, bàn tay nhỏ bé vẫn xoa bụng cho
anh, cô cảm thấy vô cùng đau lòng. Cô không biết lần kiểm tra dạ dày này lại
làm anh khó chịu đến như vậy, sớm biết như vậy thì cô nên cùng anh đi vào trong
phòng khám rồi. Hiện tại sắc mặt anh vẫn trắng bệch, chắc lúc vừa kiểm tra xong
anh khó chịu nhiều lắm.
Lăng Khiên không thoải mái nhưng cũng không phải là đau đến
mức nói không ra lời. Anh chỉ là đang nghĩ tới những lời vừa rồi bác sỹ nói. Thật
sự rất đúng.
Khi vừa kiểm tra xong, bác sỹ hỏi anh: “Có phải anh đã từng
xuất huyết dạ dày không?”
Lăng Khiên gật đầu, nhíu mày hỏi: “Tình hình không tốt sao
bác sỹ?”
Bác sỹ thở dài một tiếng, nói: “Dạ dày loét rất lớn, hơn nữa
nếu chuyển biến xấu đi sẽ trở thành ung thư dạ dày. Anh tuổi còn trẻ như vậy mà
không chịu thương lấy thân thể mình. Các anh cậy mình là những người tinh anh của
xã hội, là những nhân sỹ thành công mà cho tới bây giờ không để những lời
khuyên của bác sỹ vào tai. Đoạn thời gian trước có một người là tổng giám đốc của
công ty nào đó, bình thường chỉ đơn giản là cảm thấy dạ dày trướng đau nên
không không thèm quan tâm, để ý nhiều. Chờ cho đến khi ngất xỉu trên bàn rượu mới
đưa tới bệnh viện, kiểm tra xong thì phát hiện đã bị ung thư dạ dày giai đoạn
cuối rồi, các khối u bắt đầu di căn, dù có giải phẫu cũng không còn kịp nữa.
Hơn nữa lúc đó vợ anh ta còn đang mang bầu, biết tin mà khóc đến mức ngất xỉu,
suýt nữa là đẻ non. Có tiền thì cũng chỉ kéo dài tính mạng ra thêm một chút, đến
cuối cùng mới biết thế nào là sợ. Cả đời này suốt ngày chỉ kiếm tiền mới đáng
giá sao? Hơn nữa còn hi sinh cả sức khỏe, thậm chỉ là tính mạng để kiếm tiền,
đáng giá sao? Cuối cùng người khổ không phải anh ta mà chính là vợ anh ta và đứa
con không có cha mà thôi. Cô gái đang ở ngoài kia là vợ cậu phải không, nhìn rất
đơn thuần a, vừa nhìn là đã thấy cô gái này không thể nào chịu nổi đả kích lớn
được. Cậu thử nghĩ mà xem nếu như mình gặp bất trắc gì thì vợ cậu, cô ấy sẽ sống
như thế nào a.”
Lăng Khiên bị những lời nói này làm cho sợ đến thất thần cả
người. Cũng không phải là anh sợ chết, mà là anh nghĩ đến vạn nhất mình xảy ra
chuyện gì thì Đồng Yên sẽ làm sao bây giờ? Cô ngốc nghếch như vậy, đầu óc không
thông mình nhanh nhạy, nếu không có mình chăm lo, che chở thì cuộc sống sau này
của cô sẽ như thế nào?
Chỉ mới nghĩ như vậy thôi mà dạ dày anh đã đau dữ dội rồi.
Môi anh mấp máy đang định nói gì đó thì cảm nhận được một cảm giác ấm áp nhè nhẹ
truyền đến. Anh mở mắt ra thì thấy Đồng Yên vẻ mặt lo lắng đang cầm một chiếc
khăn mặt ẩm chấm chấm lên môi anh.
Anh khẽ cười cười, cầm tay cô nói: “Anh không sao mà, em đừng
lo.”
Cô vừa nhìn thấy anh mỉm cười nhưng nụ cười của anh lập tức
biến mất làm trong lòng cô lại càng sợ hơn. Hai chân mày anh nhíu chặt lại, nỗi
sợ hãi trong lòng cô càng tăng lên.
Đồng Yên đặt chiếc khăn mặt xuống, cúi người đem mặt chôn ở
cổ anh cọ cọ chà chà, nói: “Có phải bác sỹ đã nói gì đó với anh không? Kết quả
không tốt? Rất nghiêm trọng sao? Nói cho em biết có được không, em có thể chịu
đựng được.
Lăng kHiên hai tay ôm chặt lấy eo cô, ghì chặt cô vào ngực,
vuốt vuốt tóc cô, nói với cô bằng giọng chắc nịch, bảo đảm: “Anh đã nói sẽ chăm
sóc em cả đời thì sẽ không nuốt lời. Ngoan, đừng sợ.”
Về đến nhà, Lăng Khiên rất nghe lời nằm trên giường bệnh nghỉ
ngơi, thật ra thì anh không ngủ được, chỉ nằm nghiêng nhìn ra ngoài cửa sổ ngẩn
người. Có đôi khi quá hạnh phúc, ngược lại sẽ làm cho người ta hay lo được lo mất.
Anh vốn định chờ sau khi chuộc lại được Viễn Đông sẽ trở về nhà ba mẹ cô xin
phép cưới cô, nhưng bây giờ anh không muốn lãng phí thời gian thêm nữa. Có Viễn
Đông hay không không quan trọng, quan trọng là Đồng Yên nhất định phải là vợ
anh.
Cho đến buổi tối hôm đó, Lăng Khiên gọi điện cho ba mẹ mình,
nói về chuyện của mình và Đồng Yên. Ba anh thì không sao nhưng mẹ anh quyết tâm
phản đối. Đây cũng là nguyên nhân anh không có mang Đồng Yên về nhà. Mấy năm
trước sau lễ đính hôn, mẹ anh đã giới thiệu bao nhiêu người con gái khác cho
anh, nhưng lần nào anh cũng cự tuyệt, làm anh và mẹ mình đã cãi nhau vô số lần.
Lần cuối cùng anh mang Yên Yên về nhà là mấy ngày trước, khi
đó anh trở về tìm ba mình thương lượng đối sách, sau khi mẹ anh biết thì bà ra
sức phản đối. Bà nói: “Tiểu Khiên, con nghe kỹ cho mẹ. Mẹ thà cả đời này không
có con dâu còn hơn là cô ta bước chân vào cửa Lăng gia. Mẹ tuyệt đối không cho
phép, con đã làm mẹ chết tâm bao nhiều rồi.”
Anh lúc ấy im lặng nhìn mẹ mình một lúc lâu rồi nói: “Mẹ, chỉ
cần cô ấy nguyện ý gả cho con, con nhất định sẽ cưới.” Nói xong anh giơ tay làm
dấu hiệu riêng với ba mình rồi xoay người rời đi.
Xuống dưới nhà, anh không lập tức rời đi mà ngồi ở trong xe
hút thuốc lá, cho đến khi ba anh gọi điện báo là mẹ anh không có chuyện gì, đã
ngủ rồi thì anh mới khởi động xe rời đi.
Cúp điện thoại anh nhìn về phía Đồng Yên, ánh mắt trước sau
như một vẫn tràn đầy sủng nịnh và yêu thương . Nhìn bộ dạng thấp thỏm lo âu mà
anh bật cưới, kéo cô tới gần và hôn cô rồi nói: “Yên tâm, ba mẹ anh bên kia đã
không có vấn đề gì, bọn họ còn rất cao hứng. Ngày mai chúng ta trở về nhà ba mẹ
em cầu hôn.”
Bên nhà Đồng Yên đã sớm không có vấn đề gì, cho nên hai người
về nhà ba mẹ cô ba ngày rồi trở lại thành phố G đi đăng ký kết hôn. Lăng Khiên
ôm lấy Đồng Yên đi ra từ cục dân chính, đứng ở bên đường hướng về phía mặt trời
cười ngây ngô một lúc mới quay đầu, vô cùng hạnh phúc gọi cô một tiếng: “Bà
xã!”
Đồng Yên mặt đỏ bừng, cúi đầu, nắm lấy tay anh nhẹ nhàng lên
tiếng.
Lăng Khiên xoay người ôm cô nâng mặt cô lên, nhìn cô bằng
ánh mắt cực kỳ ôn nhu nói: “Gọi anh đi.”
Đồng Yên ôm lấy eo anh, hai mắt mở to, cười hì hì gọi: “Ông
xã.”
Và… Lăng Khiên rất không có tiền đồ mà hốc mắt hồng hồng,
anh cúi đầu trực tiếp nuốt lấy môi cô, tất cả chua xót trong lòng nhanh chóng
hóa thành cảm giác hạnh phúc vô bờ bến. Hai người hôn nhau triền miên, nụ hôn
thật dài thật sâu như là cả một thế kỷ đã trôi qua.
Sau khi cầm được tờ đăng ký kết hôn, Đồng Yên chính thức
thôi việc, triệt để thành tâm làm một người vợ hiền. Mỗi ngày trừ việc nấu cơm
và quan tâm, để ý đến các món ăn, đồ uống cho Lăng Khiên thì tất cả thời gian rảnh
còn lại trong ngày của cô đều dùng vào việc viết kịch bản.
Lăng Khiên nói với cô: “Chỉ cần em dám viết, anh liền dám
làm.”
Cho nên sức mạnh mà anh tiếp cho cô là vô cùng to lớn.
Lục Tư Triết và Tô Tô cũng đã hoàn thành kỳ nghỉ tuần trăng
mật của mình và trở về. Chiều hôm đó Lăng Khiên phái người đem mẹ Tô Tô từ trại
an dưỡng ra ngoài an toàn, ba ngày sau người phụ trách quỹ quản lý bên Thụy Sĩ
đã liên lạc được với bọn họ, Tô Tô tự nguyện đem toàn bộ của phần thuộc về mình
chuyển sang cho Lục Tư Triết.
Một tuần sau, Lục Tư Triết lấy thân phận là cổ đông lớn nhất
ngồi vào vị trí tổng tài của Thắng Thiên. Mười ngày sau, Lăng Khiên chuộc lại
được Viễn Đông, thật ra anh phải trả số tiền với giá cao hơn giá thị trường năm
phần trăm. Nhưng đối với yêu cầu này anh không có bất cứ dị nghị gì.
Sau hai tuần, công ty Thắng Thiên trở thành một công ty con
chịu trách nhiệm quản lý của Viễn Đông, Tô Tô cùng mẹ cô đồng ý tên công ty vẫn
là Viễn Đông. Lăng Khiên tiếp tục nắm giữ năm mươi phần trăm cổ phần, Lục Tư
Triết như cũ là ba mươi phần trăm, còn Tô Mục hâm chỉ nắm giữ tám phần trăm.
Tất cả kế hoạch của Tô Mục Hâm gây dựng trong năm năm đã sụp
đổ chỉ bằng một tờ hôn thú, ngày hôm Thắng Thiên hợp vào Viễn Đông thì ông ta lập
tức từ chức, cổ phần của ông ta theo giá thị trường bị Viễn Đông thu hồi.
Sau đó hai đôi tình nhân của chúng ta bắt đầu chuẩn bị đám
cưới. Cảm giác khẩn trương có, vui mừng có nhưng mà mọi người đều vô cùng bận rộn.
Hai tuần sau, vào một buổi sáng rất đỗi bình thường, Lăng
Khiên và Đồng Yên cùng nhau ngồi ở trên bàn ăn bữa sáng, anh giống như vô tình
mở miệng: “Yên Yên, hôm nay là ngày bao nhiều rồi?”
Đồng Yên nghiêng đầu suy nghĩ một chút nói: “Ngày mười sáu ạ.”
Lăng Khiên đặt đũa xuống, nhìn cô ra điều suy nghĩ gì đó rồi
nói: “Một lát nữa ăn cơm xong thì em theo anh tới bệnh viện.”
Đồng Yên kinh ngạc nhìn anh, lo lắng hỏi: “Sao thế anh? Anh
lại khó chịu ở đâu à?”
Lăng Khiên cười cười, lấy khăn giấy lau miệng nói: “Không phải
anh, mà là em.”
Đồng Yên khốn hoặc nói: “Em rất tốt mà.”
Lăng Khiên hai tay chống bàn đứng dậy, sau đó khom lưng nhìn
cô. Một lát sau, anh vươn ngón trỏ ra chà chà khóe miệng cô, đem giọt nước còn
đọng lại lau sạch sẽ rồi cười cười nói: “Em thật sự là rất ngốc nghếch. Kinh
nguyệt của em đã chậm mất mười ngày rồi.”
Đồng Yên nghe xong lời anh thì lập tức trừng lớn hai mắt,
sau đó hai gò má đỏ bừng, cúi đầu nhu nhu nói: “Cái này mà anh cũng nhớ được
sao?”
Lăng Khiên nhướn nhướn mi: “Tất nhiên rồi. Mỗi tháng vào mấy
ngày đó anh quả thực sống không bằng chết.”
Đồng Yên cáu giận, lườm anh nói: “Cầm thú!”
Lăng Khiên cười lớn, đi vòng qua bên kia bàn kéo cô đứng dậy,
sau đó đặt bàn tay to lên bụng cô nhẹ nhàng vuốt ve: “Em đi thay quần áo nhanh
lên. Chúng ta phải đến bệnh viện kiểm tra xem nơi này có phải hay không đã có
tiểu cầm thú.”
Một canh giờ sau, Đồng Yên cầm tờ giấy xét nghiệm, quay đầu
có chút không dám tin nhìn người đàn ông bên cạnh đang cười nhe nhởn, hai mắt hồng
hồng nói: “Ông xã à, em thật sự là mang thai rồi.”
Lăng Khiên ánh mắt ôn nhu nhìn cô, sủng nịnh nhéo nhéo mũi
cô, hôn lên mắt cô nói: “Tiểu ngu ngốc a. Không cho em khóc nhè, như vậy không
tốt cho thai nhi.”
Đồng Yên nhìn thần thái bình tĩnh của anh cắn cắn môi, lau
nước mắt rồi bất mãn nói: “Tại sao anh một chút cũng không kích động thế?”
Lăng Khiên cười, trực tiếp cúi người ôm lấy cô đi về phía
thang máy nói: “Kích động hả? Đương nhiên là anh kích động rồi. Nhưng mà anh đã
sớm dự liệu được kết quả là như vậy.”
Đồng Yên hai tay ôm cổ anh khó hiểu nói: “Làm sao mà anh biết
được?”
Lăng Khiên vào thang mái, cười cười cúi người ở bên tai cô
nói nhỏ: “Thì trên xe lần đó anh không có dùng bảo hộ mà.”
Đồng Yên đỏ mặt, không phục nói: “Anh biết chắc em sẽ mang
thai sao?”
Lăng Khiên ôm cô ra khỏi thang máy, nhíu mày nói: “Dĩ nhiên
rồi, bách phát bách trúng!” *=))))))))))))*
Đồng Yên cười khanh khách, sau đó ngửa đầu nhìn anh cười híp
mắt nói: “Vậy thì anh nói xem, con sẽ là con trai hay con gái?”
Lăng Khiên nhìn bụng cô một hồi rồi bình tĩnh mở miệng: “Con
trai!”
Đồng Yên ôm cổ anh cười càng thêm thoải mái nói: “Làm sao
anh biết?”
Lăng Khiên vân đạm phong khinh nói: “Bởi vì đêm đó anh tương
đối cầm thú mà! Cho nên nhất định là một tiểu cầm thú. Nếu như lần đó mà anh nhẹ
nhàng một chút thì sẽ ra một con mèo ngoan nhỏ.”