Đồng Yên về đến nhà đã là mười giờ tối. Cô nhón chân nhẹ
nhàng bước từng bước chuồn về phòng thì cửa thư phòng đột nhiên mở ra.
“Yên Yên, vào đây.” Giọng nói của ba cô trầm trầm vang lên.
Khuôn mắt nhỏ nhắn của
Đồng Yên tái nhợt, mím môi đi vào.
“Ba, ba còn chưa ngủ ạ?”
“Đang đợi con. Yên Yên, ba có vài lời muốn nói với con.”
Đồng Yên hai tay nắm chặt lại hỏi nhỏ: “Chuyện gì ạ?”
“Con hãy chia tay với Lăng Khiên rồi quay về bên cạnh Tiếu
Diệc Trần đi. Nó mới là người có thể cho con hạnh phúc.”
“Ba, bây giờ con yêu Lăng Khiên.”
Đồng ba đứng lên, hai tay đặt trên hai vai cô lời nói sâu
xa: “Lăng Khiên, người này lòng dạ quá sâu, con sẽ không nhìn thấu được nó đâu.
Nếu như có một ngày con phát hiện ra nó
không giống như tưởng tượng của con, con sẽ rất đau khổ.”
Đồng Yên ngẩng đầu, ánh mắt quật cường nhưng hai mắt đã bao
phủ một tầng nước mỏng: “Ba à, Lăng Khiên là một thương nhân thành công
như vậy thì không thể thiếu được lòng dạ
sâu kín. Nhưng những điều đó đều là đối với người khác, còn với con bây giờ anh
ấy rất chân thành, những việc anh ấy đã hứa với con thì nhất định sẽ làm được.
Có lẽ hiện giờ anh ấy đang giấu con điều gì đó, nhưng tuyệt đối sẽ không gạt
con. Con biết ba đối với ba Lăng Khiên có bất mãn, nhưng mà chuyện đó không hề
liên quan đến anh ấy, sự thật đúng ra thì con mới là người phải xin lỗi Lăng
Khiên. Ba, hãy thành toàn cho chúng con được không ba?”
Ánh mắt ông khổ sở nhìn cô: “Yên Yên, con quá thuần khiết,
do đó rất dễ dàng mắc lừa và bị kẻ khác lừa gạt. Thân thể ba càng ngày càng
không tốt, chỉ có thể đem con giao cho Diệc Trần. Như vậy ba mới có thể yên
tâm.”
Đồng Yên đỡ ba mình ngồi xuống ghế salon, thành thật nói:
“Ba, xin ba hãy tin tưởng vào ánh mắt của con, Lăng Khiên tuyệt đối sẽ không
làm tổn thương con. Anh ấy quý trọng con như
thế nào con rõ ràng cảm nhận được, huống chi dù không có Lăng Khiên, con
cũng sẽ không tiếp nhận Tiếu Diệc Trần đâu. Con đối với anh ta không còn cảm
giác gì nữa rồi.”
Đồng ba nắm lấy tay cô, thật lâu không nói gì. Qua thật lâu
sau ông mới ngẩng đầu lên nhìn cô, trong mắt là không đành lòng cùng thương tiếc:
“Yên Yên, nếu như ba nói nhất định phải làm cho con chia tay Lăng Khiên thì
sao?”
Đồng Yên khó hiểu nhìn ông: “Ba, tại sao… tại sao ba phải
làm như vậy?”
Đồng ba cúi đầu, khàn khàn nói: “Yên Yên, coi như ba ích kỷ
cũng được, ba không cách nào chấp nhận con gái mình gả cho người nhà họ Lăng được.
Ban đầu ba nó chưa trực tiếp nói rõ ràng với ba đã cách chức của ba. Mấy năm
nay ba cũng đã ngộ ra được nhiều điều, ba cảm thấy quyền lực địa vị đã không
còn quan trọng nữa. Nhưng đối với ông ta ba không cách nào tha thứ được. Coi
như là vì ba, con hãy rời khỏi cậu ta được không?”
Nước mắt càng ngày càng nhiều, cô cúi đầu thật sâu vô lực phản
bác. Là một người cha, ông đã dùng giọng nói trầm thống, khổ sở nói lên lời thỉnh
cầu với con gái mình thì cho dù người đó là ai cũng không thể cự tuyệt. Nhưng
cô là một người kiên cường, sau một thời gian dài trầm mặc, cô nghẹn ngào nói:
“Ba, nếu như ba không cách nào chấp nhận được việc con gả cho Lăng Khiên thì cả
đời này con sẽ không lấy chồng. Con có thể đồng ý với ba, đảm bảo với ba rằng
sau này anh ấy sẽ không xuất hiện trước mặt ba nữa, nhưng lại không thể đáp ứng
việc con phải rời xa anh ấy. Như vậy đối với Lăng Khiên và cả với con là không
công bằng.”
Ba cô nghe cô nói xong thì buông tay cô ra, thân thể ngả về
sau dựa vào lưng ghế, có chút mệt mỏi nói: “Con đi ra ngoài đi. Ba muốn yên
tĩnh một mình.”
Đồng Yên theo lời ông đứng dậy, rót cho ông một cốc nước
nóng đặt trên mặt bàn rồi xoay người đi ra ngoài. Đi qua phòng mẹ nói với mẹ
vài câu rồi trở về phòng mình.
Cô tắm rửa qua rồi nằm trên giường, không kiềm chế nổi nữa
mà từng giọt nước mắt cứ lặng lẽ chảy xuống, từ trên mặt cô rồi thấm ướt gối.
Cô cảm thấy rất ủy khuất, còn ủy khuất hơn cả việc bốn năm trước đây, ba cô
không hề có sự đồng ý của cô đã một mình
quyết định hôn sự của cô. Khi đó cô còn
là một sinh viên, suy nghĩ chưa được chín chắn còn nhất quyết phản kháng ông,
còn có thể thẳng thắn thể hiện sự bất mãn của mình. Nhưng bây giờ, ngay cả khả
năng để óan giận cô cũng không có, đơn giản giờ cô đã trưởng thành, đơn giản
ông ấy là cha cô, người đã sinh ra và nuôi nấng cô lớn khôn. Nhìn ba mình ngày
càng già đi, cô thật sự không muốn làm trái ý ông, nhưng khi nghĩ đến người đàn
ông kia mà cô yêu thương, cô làm sao có thể gật đầu đồng ý được.
Giờ khắc này cô cảm thấy vô cùng mệt mỏi. Cô chẳng bao giờ
nghĩ tới sẽ có một ngày cô phải lựa chọn giữa tình thân và tình yêu.
Sáng ngày thứ hai, Đồng Yên gọi điện thoại cho Lăng Khiên bảo
anh đến nhà ăn điểm tâm. Anh vẫn còn đang ngủ, giọng khàn khàn đáp lại: “Anh
không qua đâu, anh không muốn gặp ba em. Anh đoán rằng lão nhân gia cũng không
muốn gặp anh đâu. Em ăn xong rồi mang sang cho anh đi.”
Đồng Yên ăn sáng xong, nói với bố mẹ mình một tiếng rồi ra
khỏi nhà, trong tay cầm theo một hộp giữ ấm, bên trong đừng đồ ăn sáng mang đến
cho Lăng Khiên.
Đến phòng trọ, cô ấn chuông ở ngoài cửa một lúc lâu thì cửa
mới mở ra. Lăng Khiên đứng đó nhưng không có mặc áo, anh chỉ mặc một cái quần,
đầu tóc ướt nhẹp, rõ ràng là anh vừa mới tắm xong, nhưng sắc mặt anh lại không
tốt lắm, hơi tái đi, đáy mắt có màu xanh nhạt.
Đồng Yên từ trong rương lấy ra một cái áo đưa cho anh mặc,
giúp anh cài lại cúc rồi bất mãn lầm bầm: “Chẳng sợ lạnh gì cả.”
Lăng Khiên cười, ôm chầm và hôn cô một cái, sau đó mở hộp
cơm ra bắt đầu ăn sáng.
Đồng Yên ngồi bên cạnh anh, tay cô bị anh nắm chặt, nhìn anh
ăn uống rất chậm chạp có chút đau lòng: “Đồ ăn không ngon hả anh?”
Anh vừa mới ăn vài miếng đã để muỗng xuống, sau đó ôm cô kéo
vào trong lòng, mặt chôn ở cổ cô hỏi: “Chúng ta phải ở đây vài ngày sao?”
Đồng Yên vuốt vuốt cái lưng hoàn mỹ của anh nói nhỏ: “Nếu
anh cảm thấy không quen thì ngày mai chúng ta trở về thôi.”
Lăng Khiên lắc đầu, hai tay càng ôm cô chặt hơn nói: “Thật vất
vả em mới về nhà được một chuyến, cứ ở với ba mẹ vài ngày đi. Anh không sao.”
Cảm giác được thân thể anh căng thẳng, cô đưa tay sờ sờ trán
anh thì thấy tay mình ướt mồ hôi: “Có phải dạ dày anh lại đau không?”
Lăng Khên lôi tay cô đặt lên trên bụng mình rầu rĩ nói: “Có
chút khó chịu, em xoa bụng cho anh một chút đi.”
Đồng Yên thấy anh làm nũng thì hôn mặt anh một cái rồi từ từ
xoa bụng cho anh.
“Yên Yên, tối hôm qua trở về, ba có nói gì với em không?”
Đồng Yên ôm lấy anh, rúc đầu vào ngực anh nói: “Có.”
“Ông ấy nói cái gì?”
“Cũng chẳng khác lắm với những lời nói với anh, chính là không
đồng ý gả em cho anh, nói rằng em phải rời xa anh.”
“Em đã nói như thế nào?”
Đồng Yên càng rúc mạnh vào ngực anh hơn, nói: “Em nói rằng nếu
như ông ấy không đồng ý thì cả đời này sẽ không lấy chồng, nhưng cũng sẽ không
rời xa anh.”
Lăng Khiên sửng sốt, ngạc nhìn cô, một lúc lâu sau mới cười
thật tươi, hai tay ôm lấy mặt cô nói: “Em dũng cảm như vậy sao? Ông ấy còn nói
những gì nữa không?”
Cô nhếch miệng cười, chà chà má vào ngực anh: “Ông ấy nói
anh lòng dạ quá sâu, nói rằng em sẽ không nhìn thấu được anh, còn nói rằng nếu
một ngày em có phát hiện ra anh không giống một chút nào so với tưởng tượng của
anh thì em sẽ rất đau khổ.”
Lăng Khiên nhíu mày, mồ hôi lạnh chảy từ trán xuống mặt anh.
“Em cảm thấy sao?”
“Em nói anh vĩnh viễn sẽ không làm em tổn thương.”
Lăng Khiên nâng mặt cô lên, ánh mắt chăm chú nhìn cô, một
lúc lâu cúi đầu hôn nhẹ vào trán cô nói: “Yên Yên, em vẫn như vậy mà tin tưởng
anh sao?”
Đồng Yên cười cười: “Tất nhiên rồi. Em đã nói với ba em rằng
có lẽ anh đang giấu em điều gì đó, nhưng tuyệt đối sẽ không gạt em!”
Lăng Khiên cảm thấy ngực mình bị cảm xúc ấm áp và ngọt ngào
vô cùng vây kín, ngay sau đó bụng dưới lại nóng lên. Anh cầm lấy cánh tay đang
đặt trên bụng mình từ từ kéo xuống dưới, cuối cùng đặt tay cô lên cái vật đang
nóng bừng bừng kia nắm chặt. (Vi: ặc ặc sặc sặc >”<).
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Đồng Yên nháy mắt đỏ bừng, mới vừa
quay người một cái đã nghe giọng nói khàn khàn anh.
“Yên Yên của không đợi được nữa hả?”
Đồng Yên lườm anh, rồi cũng theo anh một trận cười khẽ. Cuối
cùng cả người cô bị anh bế lên.
Lăng Khiên đặt cô trên giường, mặt anh áp lấy mặt cô. Anh
cũng không trực tiếp hôn cô mà đưa tay vuốt ve khắp khuôn mặt nhỏ nhắn của cô,
cuối cùng ngón trỏ dừng lại trên đôi môi đỏ mọng của cô mà vuốt ve.
Đồng Yên bị anh trêu chọc mà cả người nóng ran, ngực phập phồng
thở hổn hển. Một lát sau, đột nhiên cô ngẩng đầu nhìn anh, hai tay ôm lấy cổ
anh, trở mình đè anh ở phía bên dưới. Nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của anh cô xấu
xa cười cười, cúi đầu ghé vào lỗ tai anh nói nhẹ nhàng: “Chờ đấy, em sẽ ăn anh
sạch sẽ cho coi.”
Lăng tổng tài của chúng ta xưa nay luôn luôn trấn định,
không hề sợ hãi bấ cứ điều giờ hiện giờ đã hoàn toàn hóa đá =)).
Triền miên dây dưa xong thì tất nhiên không thể thiếu việc cảm
thụ “sự sung sướng” và nghỉ ngơi lấy lại sức, cho nên đến khi hai người tỉnh dậy
lần nữa thì đã là giữa trưa =.=. Vừa định rời giường thì Đồng Yên nhận được điện
thoại của mẹ mình bảo cô về nhà ăn cơm trưa, trước khi cúp máy còn đặc biệt
thêm một câu: “Cả hai đứa cùng về đi.”
Lăng Khiên hai tay lại ôm lấy eo cô cười hỏi: “Làm gì mặt
mày lại bí xị ra rồi?”
Đồng Yên trong chăn tiến vào trong ngực anh rầu rĩ nói: “Mẹ
nói là chúng ta cùng trở về ăn cơm.”
Lăng Khiên hai tay nghịch tóc cô, lười biếng cười cười: “Vậy
thì trở về thôi.”
Cô cầm lấy ngón tay anh cắn cắn: “Nghĩ lại không khí bữa cơm
tối qua nặng nề như vậy, đừng nói anh, ngay cả em cũng không tiêu hóa nổi.”
Anh kéo cô ngồi dậy, vuốt vuốt tóc cô sau đó ngồi xuống mép
giường, hướng cô ngoắc ngoắc ngón tay rồi bẻ bẻ cổ.
Đồng Yên cười hì hì, thân thể bị bọc ở trong chăn, tiếp lại
sau lưng anh giúp anh xoa bóp bả vai. Một lúc sau nghe giọng anh vang lên khàn
khàn mà khiêu gợi: “Em chỉ cần ngoan ngoan ăn cơm thôi, còn lại cứ giao cho anh.”
Cô ôm lấy cổ anh, hôn mạnh một cái vào mặt anh, sau đó đầu
cô áp vào cổ anh cọ cọ, cuối cùng mềm nhũn nói: “Em luôn luôn ủng hộ anh. Cố
lên!”
Anh hai tay kéo lại cái người đang muốn rời khỏi kia vào
trong lòng mình ôm lấy, mân mê trên đôi môi đỏ hồng của cô hung hăng hôn nói:
“Nghĩ khá lắm. Anh lại muốn rồi, nếu trên tinh thần ủng hộ thì lại phục vụ đi.”
Đồng Yên kháng nghị nhưng Lăng Khiên đâu có đồng ý. Cô vừa mới
lấy lại sức thì lại bị anh ăn thịt một lần nữa.
*
Không khí bữa cơm trưa nay so với tối hôm qua lại càng quỷ dị.
“Chú Đồng, cháu mới chú một chén.” Lăng Khiên cầm chén rượu
cực kỳ cung kính cười nói.
Ba cô cau mày nhìn anh, nhưng không hề cầm lấy chén rượu.
Lăng Khiên không nói gì thêm, chẳng qua là cười rồi cầm chén
rượu chờ đợi.
Mẹ cô nhìn vẻ mặt kiên định của anh một bộ không biết làm
sau nhìn thần thái của chồng mình.
Đồng Yên chẳng dám nhìn ai, vùi đầu ăn cơm.
Năm phút đồng hồ sau, ba Đồng Yên cầm chén rượu lên, đụng
chén Lăng Khiên một cái, không nói gì uống cạn một hơi, sau đó hai chân mày
đang nhíu chặt lại khẽ buông lỏng.
Lăng Khiên nhìn sự tình có biến hóa thì không để ba Đồng Yên
thấy nụ cười của mình, sau đó lại rót cho mỗi người một chén nữa. Lúc anh cầm
chén rượu lên, nghe được giọng nói trầm thấp của ông: “Tám mươi năm trước không
phải uống rượu Mao Đài như vậy.”
Anh cười, cúi đầu đáp lời: “Người Trung Quốc uống rượu thì lần
đầu gặp sẽ uống ba chén. Cháu lần đầu tiên uống rượu cùng chú, dĩ nhiên phải
kính chú ba chén rượu rồi ạ.”
Ba Đồng Yên lần này chỉ dừng lại vài giây đồng hồ rồi lại cầm
chén rượu lên, khẽ chạm qua chén Lăng Khiên rồi uống xuống.
Trước lúc uống chén thứ ba, Lăng Khiên gắp cho Đồng ba một
chút thức ăn, nhìn ông ăn vài miếng rồi mới uống hết chén rượu.
Sau khi ngồi xuống nhìn ánh mắt ân cần của Đồng Yên, anh hướng
cô mở to hai mắt, chọc cô suýt nữa cười ra tiếng.
Đồng Yên ngẩng đầu nhìn thấy hai chân mày của ba mình đã
giãn ra, vừa múc một bát canh định đưa cho ông thì lại nghe ông nói: “Đưa cho cậu
ta. Uống rượu mạnh nhiều quá sẽ tổn thương dạ dày, uống chút canh ấm đi.”
Đồng Yên khẽ cắn môi nhìn ba mình cười cảm kích, sau đó đem
bát canh đặt trong tay Lăng Khiên. Lăng Khiên nhận lấy cười nói: “Cảm ơn chú Đồng.”
Sau đó không khí cũng dễ chịu hơn rất nhiều. Mặc dù Đồng ba
không hay nói chuyện nhưng mà vẻ mặt nhu hòa đi rất nhiều. Đối với việc Đồng
Yên gắp thức ăn cho Lăng Khiên thì cũng làm như không thấy. Bữa ăn được coi như
là vui vẻ đi.
Sau khi ăn xong, Đồng Yên đã thấy mặt Lăng Khiên trắng bệnh
như tờ giấy, cô lấy cớ dẫn anh ra ngoài đi dạo một chút rồi kéo anh
ra cửa.
Đến phòng trọ, Lăng Khiên nôn hết những gì đã ăn ra, sau đó
nằm thẳng người trên giường, Đồng Yên đau lòng ôm lấy anh và xoa dạ dày cho
anh, hốc mắt đều đỏ lên.
Anh giơ tay bóp mũi cô cười: “Anh không sao đâu, nghỉ một
chút rồi khỏe thôi.”
Đồng Yên ngả đầu trên ngực anh, anh lại nhẹ nhàng nói: “Chỉ
cần có thể đạt được mục đích thì đau dạ dày như vậy rất đáng giá.”
Đồng Yên hít hít mũi nói: “Anh có chai rượu này từ lúc nào vậy?
Hơn nữa em cũng không nhớ khi nào thì nói với anh là ba em thích uống rượu Mao
Đài?”
Lăng Khiên ôm cô, ngực phập phồng thở khó khăn: “Anh trước
đó đã hỏi ba anh rồi. Ông ấy nói rằng lúc ba em còn tại vi rất thích uống Mao
Đài, hơn nữa đối với rượu tám mươi năm trước vô cùng yêu quí.”
Đồng Yên sửng sốt: “Ba anh biết anh theo em về nhà à?”
Lăng Khiên gật đầu: “Anh nói với ông ấy trước rồi. Thật ra
thì ban đầu đối với việc kia, ông ấy đối với ba em cũng có áy náy. Chẳng qua là
vì thể diện nên ngại không gặp ba em thôi. Lần nay anh nói về nhà cùng em, ông ấy
lập tức chỉ chiêu cho anh.”
Đồng Yên nghe giọng nói khó nhọc của anh, anh không ngừng
hít thở mạnh thì đau lòng vỗ vỗ lưng anh nói: “Đừng nói chuyện nữa, anh nằm nghỉ
đi. Đau dữ dội thế sao?”
Lăng Khiên hai tay ôm chặt lấy eo cô, cúi đầu đáp một tiếng.
Qua một lúc lâu mới vui vẻ nói: “Yên Yên, thật ra thì ba em thật đáng yêu.
Haha!”