Long Ngạo Phỉ mở
mắt thật to nhìn Đới Tư Dĩnh đang ngủ say bên cạnh. Nghĩ đến những
chuyện cô làm ngày hôm qua khóe miệng không tự chủ mà nhếch lên, anh có
chút cảm động khi nghĩ đến những thứ cô phải trả giá, nghĩ đến tình yêu
thương không oán hận của cô, lòng anh từ từ bị cô làm tan chảy.
Nhẹ nhàng đứng dậy giúp cô đắp chăn, anh mặc quần áo vào, lần đầu tiên hôn lên đôi mày của cô một chút rồi mới đi làm.
“Tốt lắm, cuộc họp hôm nay đến đây kết thúc.” Long Ngạo Phỉ trong một giờ đã chủ trì xong cuộc họp, mọi người đều đi ra khỏi phòng họp.
“Này, bạn thân, sao hôm nay vui vẻ như thế? Nói cho mình nghe một chút đi.”
Từ Tây Bác ở lại, đi đến trước mặt Long Ngạo Phỉ nhìn anh dò xét hỏi.
Vui vẻ ? Mình có sao? Long Ngạo Phỉ hỏi lại anh nhưng không phát giác mắt mình đang ánh lên nét cười
‘Cậu nói đi, nói cho mình nghe lẹ lên, đã lâu rồi không thấy cậu cao hứng
như vậy ?’ Từ Tây Bác hỏi, dường như cảm thấy hứng thú vô cùng.
‘Tây Bác, cậu nghĩ Đới Tư Dĩnh rốt cuộc là người như thế nào ?’ Long Ngạo Phỉ đột nhiên hỏi một cách nghiêm túc
‘Cô ấy như thế nào à? Mình không tiếp xúc với cô ấy nhiều nhưng thật ra
mình cảm thấy cô ấy là một người thực sự lương thiện.’ Từ Tây Bác sửng
sốt một chút nhưng vẫn nói ra suy nghĩ của mình một cách chi tiết.
‘Tại sao ?’
‘Tư Giai bỏ trốn trước hôn lễ, cô ấy vì không muốn cậu bị mọi người nhạo
báng, quyết định gả cho cậu. Đối với sự trả thù của cậu, những nhục nhã
mà cậu gây ra, cô ấy đều không hề oán hận. Điều quan trọng nhất là cô ấy yêu cậu, thật sự yêu cậu, yêu cậu bằng cả mạng sống. Cô ấy biết cậu
không thương cô ấy nên cô ấy cố gắng tự tay nấu cơm cho cậu, không ngại
cực khổ mang đến tận đây, chăm sóc cho cậu. Đương nhiên những điều này
đối với cậu, có lẽ cậu không cần, cũng sẽ cho rằng cô ấy đang làm điều
vô ích. Nhưng đó chính là tấm lòng của cô ấy, cô ấy yêu cậu thật lòng.
Thật ra, là bạn bè, mình thật sự hy vọng cậu sẽ yêu thương cô ấy, có lẽ
như thế cậu sẽ thật sự hạnh phúc.’ Từ Tây Bác dùng ánh mắt chân thành
nhìn anh.
‘Có lẽ cậu nói đúng. Cho tới bây giờ, mình vẫn chưa từng nghiêm túc suy nghĩ
về cô ấy, vẫn coi cô ấy là thế thân của Tư Giai để tra tấn nhục nhã. Từ
nay về sau, mình phải quên nỗi nhục nhã mà Tư Giai gây ra, bắt đầu suy
nghĩ về Tư Dĩnh.’ Long Ngạo Phỉ nghe Tây Bác nói dứt lời, sửng sốt một
lúc mới mở miệng nói.
‘Bạn thân, mặc kệ cậu có quyết định gì, mình đều ủng hộ cậu.’ Từ Tây Bác khoát tay lên vai Long Ngạo Phỉ nói.
‘Anh bạn yêu quý, vậy mình đem mấy hạng mục này giao cho cậu.’Long Ngạo Phỉ
cười xấu xa, giao cho Tây Bác một xấp văn kiện tài liệu rồi muốn chuẩn
bị rời khỏi.
‘Khoan đã. Đây không phải là do cậu phụ trách sao ?’ Từ Tây Bác nhìn thoáng
qua văn kiện, nhanh chóng gọi Ngạo Phỉ lại. Nói giỡn sao, chính anh đã
có vài hạng mục rồi.
‘Bây giờ giao cho cậu, mình mới có thời gian để tiếp nhận Tư Dĩnh một lần
nữa nha. Ha hả. Ai biểu cậu là bạn thân làm chi.’ Tiếng cười sang sảng
của Long Ngạo Phỉ như quanh quẩn khắp cả phòng họp.
‘Này, không phải tôi tự mình tìm phiền phức sao?’ Từ Tây Bác hối hận nhìn xấp văn kiện, than thở.
Đới Tư Dĩnh ôm chặt thắt lưng, mở mắt thật to. Tại sao cả người đau nhức?
Tư Dĩnh nhớ tới một đêm triền miên tối qua, sắc mặt có chút ửng đỏ. Thì
ra yêu là một chuyện rất hưởng thụ như vậy.
Nhìn thấy trên người mình đầy dấu hôn do một đêm phóng túng để lại. Cô nở nụ cười, đây là dấu vết của hạnh phúc
Tâm tình sảng khoái đứng dậy, suy nghĩ về bước tiếp theo của kế hoạch săn tình yêu. Hắc hắc, phải giữ bí mật.
Long Ngạo Phỉ nhìn đồng hồ, đã đến giờ tan sở. Hôm nay, anh thực chờ mong cô sẽ làm gì để hấp dẫn mình. Ngày hôm qua, cô thật sự làm cho anh cảm
thấy kinh ngạc về vẻ diễm lệ của cô, và cũng thật thoải mái khi thưởng
thụ. Hiện tại, anh có chút chờ mong.
—
Lãng mạn dưới ánh trăng
Sau khi ăn cơm chiều, Long Ngạo Phỉ đi vào phòng đọc sách như thường lệ.
“Có chuyện gì vậy em?” Thấy Đới Tư Dĩnh nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào, Long Ngạo Phỉ dùng giọng điệu hết sức dịu dàng hỏi cô.
“Anh có thể đi ra ngoài với em một chút được không?” Đới Tư Dĩnh nhẹ giọng
mở miệng hỏi, cô có chút khẩn trương và lo sợ anh sẽ cự tuyệt.
“Được.”Long Ngạo Phỉ lập tức bỏ tài liệu xuống, đứng lên bước về phía cô đang ngẩn người nói: “Đi thôi.”
“Vâng.” Đới Tư Dĩnh không nghĩ anh sẽ thoải mái đáp ứng với cô nhanh như vậy, tâm tình trong nháy mắt trở nên vui vẻ.
Hai người sánh vai nhau bước đi thong thả trên con đường nhỏ trong vườn
hoa, Đới Tư Dĩnh nhiều lần vươn tay ra định nắm tay anh nhưng mỗi lần
đều lặng lẽ rút tay về.
Long Ngạo Phỉ đã sớm chú ý tới động tác của cô nhưng vẫn làm bộ như không
biết gì, tiếp tục bước đi, anh không biết mình có nên nắm tay cô hay
không? Cái nắm tay, liệu có ý nghĩa khác biệt gì?
“Ngồi trên cỏ với em một chút được không?” Đi một hồi lâu, Đới Tư Dĩnh cuối cùng mở miệng.
Ngồi trên cỏ? Long Ngạo Phỉ sửng sốt một chút nhưng vẫn không đành lòng từ chối cô, nên ngồi xuống trước.
Đới Tư Dĩnh ngồi xuống sau lưng anh, dựa vào tấm lưng cường tráng ấm áp
rộng lớn của anh, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời chậm rãi mở miệng nói.
“Trước đây em có một nguyện vọng đó là hi vọng có thể cùng người mình yêu ngồi trên bãi cỏ nhìn bầu trời xanh tâm sự với nhau, hôm nay cuối cùng có
thể thực hiện được, em không có lý tưởng to lớn gì, chỉ thầm nghĩ muốn
làm một người vợ tốt, chờ đợi người yêu của mình tan sở về nhà, bây giờ
quả thật giống như đã thực hiện được, em cảm thấy rất hạnh phúc.
“Phỉ, hãy yêu em được không? Để cho em và anh cùng nhau được hạnh phúc.” Đới
Tư Dĩnh đột nhiên xoay người, trong đôi mắt đẹp mang theo vẻ chờ mong
nhìn anh.
“Được .” Long Ngạo Phỉ đột nhiên ôm cô vào lồng ngực, thở nhẹ nói ra, từ bây giờ trở đi sẽ khiến bản thân yêu cô.
“Tư Dĩnh.” Long Ngạo Phỉ nhẹ nhàng gọi cô một tiếng, trong đôi mắt đẹp mang theo mấy phần dịu dàng cúi đầu khẽ hôn lên trên đôi môi đỏ mọng như
trái anh đào kia.
Ánh trăng chiếu rọi trên hai bóng dáng đang quấn quít lấy nhau, làm cho
hình bóng của họ trải dài, những vì sao sáng lấp lánh cũng xấu hổ, hơi
thở hạnh phúc vây quanh hai người họ.
Hạnh phúc đến đây, Đới Tư Dĩnh cùng Long Ngạo Phỉ như bắt đầu yêu nhau trở lại, mỗi ngày đều ngọt ngào ở cùng một chỗ.
Hôm nay là bữa ăn tối lãng mạn dưới ánh nến, ngày mai đi đến rạp chiếu
phim, như đôi tình nhân thuê chung một phòng, ngày mốt hẹn hò trên
đường, cảm tình mãnh liệt tăng lên từng ngày
Mỗi ngày trên mặt Đới Tư Dĩnh đều tràn đầy hạnh phúc, trái tim của Long
Ngạo Phỉ bị cô chiếm lấy từng chút, chuyện anh chờ mong mỗi ngày chính
là tan sở sau đó trở về nhà.
Sau khi hoan ái Đới Tư Dĩnh tựa vào trước ngực Long Ngạo Phỉ, đột nhiên
ngẩng đầu lên hỏi: “Anh nói em sẽ không có em bé phải không?”
Nghe được hai chữ em bé đột nhiên làm lòng Long Ngạo Phỉ co rút có chút đau
đớ , có lẽ về sau cô cũng không có em bé nữa, anh phải nói với cô như
thế nào đây? Mà tất cả chuyện này do anh là người gây ra.
“Tư Dĩnh, anh không thích con, chúng ta không cần phải sinh em bé.” Anh nén đau lòng ôm lấy cô, bắt buộc phải nói như thế nhưng thật ra anh rất yêu thích trẻ con.
“Không thích con, không cần con”. Đới Tư Dĩnh ngây ngẩn cả người, tuy nói rằng hiện tại có rất nhiều gia đình không muốn con cái cô cũng có thể hiểu
được, chỉ là cô chưa từng nghĩ anh không cần đứa nhỏ và có tư tưởng đinh khắc[1]. Nhưng cô không muốn cùng anh cãi nhau về vấn đề này, hắc hắc,
về sau cô sẽ chậm rãi thay đổi anh, có lẽ cô sẽ trộm mang thai sinh ra
đứa nhỏ.
………
“Vậy được rồi”. Sau khi hạ quyết tâm, Đới Tư Dĩnh bất đắc dĩ tỏ vẻ đã chấp nhận.
Thời gian hai tháng, chớp mắt đã trôi qua, Đới Tư Dĩnh đang đắm chìm trong
hạnh phúc bình yên nên không hề cảm nhận được sự thay đổi bất ngờ, hạnh
phúc mới vừa tới tay sẽ vuột mất khỏi tầm tay cô, tình cảm của cô nhất
định vụt bay trong gió mưa.
[1] Đinh khắc (丁克): từ nguyên gốc là DINKY (Double incomes, no kids yet),
một thuật ngữ dùng để chỉ những cặp đôi có mức thu nhập cao, họ quyết
định không muốn (hoặc chưa muốn) có con để hưởng thụ một cuộc sống xa
hoa hơn những người có thu nhập tương tự khác.