Khuyết Danh

Q.4 - Chương 27: Vòng Loại.


trướctiếp



- Huynh này, không ngờ thể thệ thi đấu lại khó khăn như vậy, biết bao nhiêu vòng làm sao mà thắng được đây?

- Ta nói này, đệ đối với cuộc thi đấu này chỉ mang tính chất rèn luyện bản thân, tăng thêm kinh nghiệm, khi thấy không địch lại cường nhân thì tự động bỏ cuộc để tránh thương tổn, biết chưa?

Tiểu Vũ cẩn thận dặn dò Tiểu Nguyệt, vốn biết cậu không thể phát ra nội kình lực nên không thể tu luyện nội cảnh tầng 4, chắc chắn sẽ không thể nào đấu lại các cao thủ tu chân của các chi phái khác được nên hắn vô cùng lo lắng. Nhưng nhìn gương mặt cậu cứ phụng phịu ra vẻ không vừa lòng, hắn đành thay đổi thái độ, vỗ vai chúc vài câu.

- Thôi được rồi, cố gắng hết sức nhé, ta chúc đệ may mắn.

- Huynh cũng vậy, nhớ chiến thắng đấy nhé, đệ hi vọng ở huynh.

2 người vừa định tách ra bước lên đài thi đấu thì ở đâu 1 cô gái xuất hiện, nói cô gái cũng không đúng vì gương mặt người này thể hiện sự từng trãi, mạnh mẽ, không hề thấy nét e dè, thục mị ở các cô gái bình thường, nhìn có vẻ lớn tuổi hơn cả 2 người. Bất ngờ, cô ta nhào tới, nắm lấy tay Tiểu Vũ, rồi bắt đầu cất giọng the thé, lả lơi.

- Hạ Tiểu Vũ, sao huynh cứ trốn muội hoài vậy, hôm nay muội mà không tham gia thi đấu chắc suốt đời cũng chẳng thể nào gặp được huynh, huynh có nhớ muội không?

Tiểu Vũ lạnh lùng, hất tay cô ả ra, lạnh nhạt.

- Lam Tú Linh sư tỷ, xin sư tỷ cẩn ngôn, sư tỷ lớn tuổi hơn ta, lại là đại đệ tử của Lam Tuyết Lệ sư thúc chưởng quản Thủy Hành Sơn, đệ không dám thất lễ.

Lúc này Tiểu Nguyệt hết nhìn hắn rồi nhìn cô gái vừa xuất hiện, thập phần chẳng hiểu gì cả, mặt cứ nghệch ra, Tiểu Vũ thấy vậy liền đẩy cậu lên sân đấu, còn hắn cũng phi thân về phía sân đấu của hắn, bỏ mặc Tú Linh đang có vẻ rất tức giận.

Tiểu Nguyệt không biết sư tỷ đó là ai, đoán chắc là người quen của Tiểu Vũ sư huynh, định bụng sẽ hỏi sư huynh sau, bây giờ lo cho trận đấu trước đã.

Cậu bước lên võ đài, đã thấy 1 nam nhân đứng đợi sẵn, hắn ta mặc 1 bộ đạo phục màu nâu đen, đoán chắc đây là người của Thổ Hành Sơn. Vừa trông thấy Tiểu Nguyệt hắn ta phá lên cười.

- Ha ha, Âm Dương Đài nhân tài cạn kiệt, hết người rồi hay sao lại cho 1 tiểu hài tử lên thi đấu, thật mất mặt quá.

Đúng là dù đã 18 tuổi nhưng cậu vẫn như 1 hài tử 14 tuổi, khuôn mặt trắng như tuyết, đôi lúc còn ửng hồng, mái tóc đen láy được búi lên gọn gàng, toàn người mặt 1 bộ đạo phục trắng, tay cầm thanh thiết kiếm mỏng tang và yếu ớt. Nhìn vào cậu chỉ thấy như băng sương tuyết ngọc, đụng mạnh vào là vỡ tang tành, đã thế còn điểm xuyết vào đó 1 gương mặt như tuyết hoa núi thiên sơn, thanh tú nhưng ma mị và dị ảo.

- Xin huynh cẩn ngôn, ta năm nay đã 18 tuổi, không phải 1 tiểu hài tử.

Nghe đến đây, hắn ta còn cười to hơn nữa, thật không ra thể thống con nhà có học chút nào cả, cơ thể thì to lớn, khuôn mặt vuông vứt khắc khổ, trên trán còn có vết sẹo lớn do binh khí để lại. Nhìn hắn không thể nói là đạo sĩ được, Tiểu Nguyệt bắt đầu cảm thấy khó chịu, nói lớn.

- Thế huynh muốn cười hay muốn chúng ta thi đấu?

- Ha ha, ta khuyên đệ hãy bỏ cuộc sớm đi, không thì hối hận không kịp.

- Chuyện ta không cần huynh quản, hay là huynh sợ thua 1 tiểu tử như ta.

Nam nhân kia không chịu nỗi chiêu khích tướng, hắn lao vút về người Tiểu Nguyệt phát 1 chưởng.

- Thế thì đừng trách ta nặng tay.

Vốn đã có căn bản kiếm thi, mấy năm qua cậu đã áp dụng được vào cả cước bộ của mình, toàn thân uyển chuyển nhẹ nhàng, như bay như xoay trong gió, thân thể biến ảo, Tiểu Nguyệt tránh 1 chưởng kia vô cùng dễ dàng.

- Huynh chỉ có thế này thôi sao, thật thất vọng mà.

Cậu vừa nói vừa cười khúc khích, lúc này hắn ta đã thập phần điên tiết, bắt đầu vận kình lực toàn thân phát ra 1 đạo cuồng lực, nguồn nội khí này khi vừa mới bắt đầu phóng ra đã hội tụ lại nơi 2 bàn tay hắn, 2 bàn tay vốn đen đúa bây giờ tỏa ra 1 thứ ánh sáng nhàn nhạt. Đây chính là chiêu thức đem nội lực bổ trợ cho kình lực bản thân của Thổ Hành Sơn.

Hắn tấn công không theo bài bản gì, chỉ nhằm hướng Tiểu Nguyệt mà loạn chưởng, 1 chưởng tung ra thì kèm theo 1 đạo lực phát tán theo, mặt sân bị đánh trúng 1 chưởng đã lõm 1 húm sâu hình bàn tay, đủ thấy uy lực nội kình dũng mãnh.

Nhưng Tiểu Nguyệt nhìn không có vẻ gì là sợ hãi cả, cậu bắt đầu di chuyển nhanh hơn né những chưởng lực uy dũng đó, 1 mặt bắt đầu sử dụng kiếm thi chiêu thức quen thuộc.

Trâu điên xông tới phát nội kình

Kiếm thi vũ loạn trâu thất kinh

Kiếm như hoa nở trong yên tĩnh

Chợt khi nhận thấy bỗng giật mình.

Tiểu Nguyệt lẩm bẩm bài thơ vừa đủ cho hắn nghe, tuy có ý ám chỉ hắn như trâu điên chỉ biết đánh cuồng, nhưng bên trong lại chứa đựng thần diệu kiếm chiêu.

1 chưởng của hắn vừa lao tới thì kiếm bỗng vũ loạn lên, trăm phương ngàn hướng phóng đến các đại huyệt nguy hiểm trên người hắn, thất kinh vội thu chưởng về hộ thủ trước thế kiếm như thiên la địa võng, chợt khi hắn định thần lại thì đã thấy 1 thanh thiết kiếm lạnh ngắt kề ngang cổ tự lúc nào.

Hắn ta thất kinh, đúng như bài thơ, kiếm chiêu như đóa hoa nở trong lặng im, khi phát hiện thì nó đã vô cùng rực rỡ rồi.

Hắn có nằm mơ cũng không ngờ, 1 đứa bé mà mình coi thường lại có kiếm pháp lợi hại như vậy, đứng trước hắn vẫn ung dung tự tại, giao đấu mà miệng vẫn còn có thể ngâm thơ, thực lực của Âm Dương Đài thực sự là quá kinh khủng.

Tiểu Nguyệt tất nhiên thắng trận đầu, đi tiếp vào vòng trong, vừa đi vào sàn đấu bên trong vừa quay nhìn sang sân đấu của Tiểu Vũ.


trướctiếp