Đế Quốc Thiên Phong

Q.6 - Chương 58: Phản Kích Từ Trong Tuyệt Địa (Phần 3-4)


trướctiếp



Đúng như lời Lão Tát khuyên bảo hắn, Thiết Huyết Trấn không thể không có Thiển Thủy Thanh, cho nên lúc này trong kế hoạch cùng chết với địch này, Thiển Thủy Thanh bắt buộc phải làm một tên đào binh. Không phải là vì hắn sợ chết, chỉ vì Thiết Huyết Trấn còn rất nhiều người ở Đế quốc Kinh Hồng. Nhưng lý do này nếu để cho binh sĩ hắn tự nói ra sẽ đáng tin tưởng, tốt hơn nhiều nếu để hắn nói. Mặc dù hắn tự biết trong chiến tranh có rất nhiều lúc hắn sẽ không do dự mà lựa chọn tử vong, nhưng trong tình huống trước mắt, chuyện hắn cần làm không phải là chứng minh mình không sợ chết mà phải làm sao ngay từ đầu không để cho binh sĩ nghi ngờ mình.

Cho nên hắn phải làm ra thái độ khẳng khái chịu chết, sau đó chờ cho Lão Tát đáp lại.

Lúc nãy hắn làm ra vẻ khẳng khái hy sinh đơn giản là vì muốn kích thích tâm huyết trong lòng Lão Tát. Bởi vì trong trận thiên tai sắp sửa xảy ra này, phải có một người chấp hành mệnh lệnh của hắn không oán không hối.

Sau khi hắn tiễn nhiều người như vậy đi chết, hắn sẽ thoát khỏi nguy hiểm.

Hiện giờ Lão Tát nói những lời này là để thuyết phục Thiển Thủy Thanh, nói đúng hơn là Thiển Thủy Thanh đang dụ dỗ Lão Tát thuyết phục hắn. Mặc dù hắn tin rằng cho dù hắn ra lệnh cho Lão Tát đi tìm chết, Lão Tát cũng sẽ đồng ý. Nhưng dù sao cách thức trước mắt này vẫn có hiệu quả tốt hơn, binh sĩ của hắn sẽ càng thêm trung thành mà tự động nhận lấy vận mệnh này, sẽ không oán không hối, vả lại làm như vậy, danh tiếng của hắn sau này cũng sẽ không hề tổn thất.

Đây gọi là danh tướng trên thế gian này không chỉ phải lừa gạt đối thủ, cũng phải lừa gạt binh sĩ của mình. Chỉ có làm như vậy mới có thể kích thích ý chí chiến đấu trong lòng bọn họ, chỉ có làm như vậy mới có thể trăm trận trăm thắng. Trên con đường trở thành một vị chiến tướng vô địch, mọi người nhất định phải trả bằng một cái giá là gạt bỏ lương tâm của chính mình sang bên.

Lúc này, Thiển Thủy Thanh khẽ lắc đầu, sau đó thản nhiên nói:

- Ta phải tự mình lên núi, cùng sống cùng chết với các huynh đệ.

Sau đó, hắn xoay lưng về phía Lão Tát.

Lão Tát nghiến răng nói:

- Nếu là như vậy, Thiển Tướng quân, Lão Tát xin lỗi ngài một lần!

Dứt lời, hắn nện một cái thật mạnh vào sau gáy Thiển Thủy Thanh.

Trước khi Thiển Thủy Thanh hoàn toàn ngất đi, trong đầu hắn chỉ có một ý nghĩ: “Tất cả chính nghĩa trên chiến trường đều là lừa dối, một chút lương tâm cuối cùng của mình, lúc này cũng đã xóa bỏ hoàn toàn…”

o0o

Chiều hôm đó, Lão Tát lấy danh nghĩa của Thiển Thủy Thanh dẫn dắt mọi người ra khỏi đầm lầy Thâm Uyên, xông thẳng lên Ma Vân phong. Hắn lại hạ lệnh cho toàn bộ tù binh Đế quốc Kinh Hồng thay khôi giáp của quân Đế quốc Thiên Phong, sau đó giả vờ phái người đi ra ngoài dạo một vòng, lúc trở về nói rằng Tô Nam Vũ đã từ chối trao đổi tù binh, vì bất đắc dĩ, tất cả mọi người phải chạy lên Ma Vân phong. Một khi quân Đế quốc Thiên Phong tiến vào lãnh thổ của Lê quốc, tất cả tù binh Đế quốc Kinh Hồng sẽ được phóng thích. Về phần năm trăm người được giữ lại, Lão Tát không cần khách sáo, nói rằng đó là đội cảm tử ở lại tập kích Tô Nam Vũ và đoạn hậu cho tất cả mọi người.

Đội cảm tử thật sự lại trở thành những người được yểm hộ, một đám binh sĩ may mắn được tuyển chọn lại có thể thoát khỏi đại nạn, lại được mang danh hiệu anh hùng… Trò đời đôi khi chính là buồn cười như vậy, hoang đường như vậy, mà sau lưng sự hoang đường ấy, vô số màn máu lệ buồn vui đã diễn ra.

Đêm hôm đó, sau khi Tô Nam Vũ nhận được tin tức chính xác rằng Thiển Thủy Thanh đã dẫn người của hắn xông lên Ma Vân phong, hắn chỉ thản nhiên ra lệnh:

- Truyền mệnh lệnh của ta, dẫn bảy ngàn người lên Ma Vân phong đuổi theo, số còn lại chia ra bảo vệ các nơi yếu đạo, không được đuổi!

Cố nhiên kế hoạch của Thiển Thủy Thanh là dùng tuyết lở để tiêu diệt toàn quân Tô Nam Vũ, nhưng tên Cửu Tử lang này đối mặt với kình địch Thiển Thủy Thanh, vẫn giữ được sự cẩn thận chưa từng có từ trước tới nay.

Hắn luôn luôn nhớ kỹ lời dạy của thầy hắn là Ích Tử Khiêm:

- Đối mặt với một đối thủ như Thiển Thủy Thanh, nhát gan một chút sẽ sống lâu hơn là can đảm. Dùng trầm ổn đối phó với gấp gáp, ắt sẽ đưa mình vào thế bất bại.

Kế hoạch của Thiển Thủy Thanh vốn định tiêu diệt hoàn toàn ba vạn đại quân của Tô Nam Vũ, lại bị quyết định trầm ổn của Tô Nam Vũ làm cho sai lệch rất nhiều. Tuy nhiên vận mệnh vốn là như vậy, rất nhiều khi đi ra ngoài dự tính của con người một cách ly kỳ.

Hôm nay là ngày Mười Bốn tháng Ba, một tin tức tới từ nước ngoài đã lặng lẽ cải biến chiến cuộc trong nước.

o0o

- Ngươi xác định ngươi thấy rõ ràng? Chỉ có bảy ngàn người truy kích thôi sao?

Bên cạnh đầm lầy Thâm Uyên, giọng Thiển Thủy Thanh trầm thấp, khàn khàn.

Một tên binh sĩ gật đầu:

- Đúng vậy, Tướng quân, Tô Nam Vũ chỉ phái ra bảy ngàn người truy kích bọn Lão Tát, những người còn lại chia ra bao vây Ma Vân phong.

Thiển Thủy Thanh thở dài thật dài.

Kế hoạch của Thiển Thủy Thanh về mặt lý thuyết mà nói, không có vấn đề gì.

Nhưng có một chuyện mà hắn không thể không đối mặt.

Đó là rốt cục Tô Nam Vũ phái ra bao nhiêu người đuổi lên núi.

Ma Vân phong là một nơi hiểm yếu, không dễ dàng ứng phó hơn đầm lầy Thâm Uyên, điểm này Tô Nam Vũ không phải không biết. Mọi người thường nói đầm lầy Thâm Uyên thông tới địa ngục, còn Ma Vân phong là cánh cửa dẫn tới thiên đường. Trong sự so sánh này, thiên đường và địa ngục không có nghĩa là chính nghĩa hay tà ác, mà chỉ đại diện cho một chuyện: chết chóc.

Bởi vì qua khỏi Ma Vân phong chính là Lê quốc, cho nên Thiển Thủy Thanh dám khẳng định rằng Tô Nam Vũ nhất định sẽ phái truy binh đuổi theo hắn, tuyệt đối không để cho hắn ung dung tự tại qua núi mà đi. Nhưng vấn đề là hắn không nắm chắc Tô Nam Vũ sẽ phái bao nhiêu người tới.

Có lẽ ba ngàn… có lẽ một vạn…

Thiển Thủy Thanh không biết.

Khi bước lên đường đi Ma Vân phong không có lối về này, Thiển Thủy Thanh đã quyết định hy sinh một ngàn một trăm thủ hạ của mình để chấm dứt sự truy kích của Tô Nam Vũ. Nhưng Thiển Thủy Thanh cũng không nắm chắc có thể bắt địch nhân phải chôn theo bao nhiêu sinh mạng…

Trong lúc này, sinh mạng bắt đầu trở nên không còn nhiều ý nghĩa, tỷ lệ về giá trị mới có nghĩa.

Nếu như Tô Nam Vũ dẫn tất cả lên Ma Vân phong, như vậy tỷ lệ này là một đổi lấy hai mươi sáu. Vấn đề là Tô Nam Vũ sẽ làm như vậy sao?

Thiển Thủy Thanh không muốn suy nghĩ…

Hắn chỉ biết là trong giờ phút này, địch nhân ngày càng quan tâm tới hắn, số quân phái ra truy kích sẽ cành mạnh hơn, nhiều hơn. Cho nên hắn chỉ hy vọng hiện giờ Tô Nam Vũ có thể xem trọng hắn một chút, quan tâm hắn một chút, như vậy sự hy sinh của một ngàn một trăm tướng sĩ Thiết Huyết Trấn mới có giá trị hơn.

Lúc này, hắn không thể xem sinh mạng như sinh mạng thông thường, mà chỉ là những con số.

Sau khi biết Tô Nam Vũ chỉ phái ra bảy ngàn người truy kích bọn Lão Tát, những người còn lại bao vây Ma Vân phong, Thiển Thủy Thanh cũng chỉ có thể thầm khen ngợi đối thủ thật sự quá cẩn thận, muốn tiêu diệt toàn quân bọn chúng, thật sự là quá khó khăn. Một khi tuyết lở bắt đầu, bởi vì đại đa số binh mã của Tô Nam Vũ đều ở dưới chân núi, lại đều là kỵ binh, có thể tưởng tượng được rằng, đại đa số bọn chúng có thể kịp thời thoát chết. Thiển Thủy Thanh không tiếc tống táng hơn một ngàn chiến sĩ, rốt cục cũng không thể đạt được chiến quả là tiêu diệt toàn quân đối thủ. Mặc dù có thể tiêu diệt được gần vạn tên địch, nhưng cũng không thể động tới gân cốt của chúng, ngược lại bên mình chỉ còn lại có năm trăm người.

Chuyện đáng tiếc là hắn không được lựa chọn, với sự chênh lệch binh lực quá xa như vậy, trận chiến này đã sớm thất bại, không còn gì để nghi ngờ nữa.

Lúc này hắn chỉ có thể nói một câu:

- Chúng ta chỉ có thể làm hết sức mình, còn lại phải nghe theo mệnh trời. Quân nhân chúng ta, tử trận sa trường, không oán không hối!

Nhưng cũng vào lúc ấy, lại có một tên thám báo vội vàng chạy vào đầm lầy Thâm Uyên, kêu to với Thiển Thủy Thanh:

- Thiển Tướng quân, vừa mới phát hiện ra Tô Nam Vũ đã hạ lệnh triệu tập toàn quân, xuất phát lên Ma Vân phong!

- Ngươi nói cái gì?!

Thiển Thủy Thanh hét lớn, suýt nữa nhảy dựng lên.

Tâm trạng của hắn vừa mới ở địa ngục giờ đây đã vọt lên tận thiên đường, rốt cục cũng không biết là nguyên nhân gì khiến cho sự việc thay đổi đột ngột như vậy.

Có lẽ chúng ta nên chuyển sang nơi khác, để xem trong khoảng thời gian mà Tô Nam Vũ đang truy sát gắt gao Thiển Thủy Thanh này, ở những nơi khác rốt cục đã xảy ra chuyện gì, và nguyên nhân nào đã khiến cho Tô Nam Vũ đột ngột thay đổi kế hoạch của mình như vậy.

o0o

Ngày Hai Mươi tháng Hai, cùng lúc với Thiển Thủy Thanh bị ép phải chạy vào đầm lầy Thâm Uyên, bắt đầu cuộc hành trình gian nan nguy hiểm, trong nội bộ và chung quanh Đế quốc Kinh Hồng đã xảy ra chiến tranh và các sự kiện chính trị.

Đầu tiên là Huyết Phong Kỳ đại khai sát giới ở miền Bắc Đế quốc Kinh Hồng. Bích Không Tình cầm quân quả thật có tài, không có mặt Thiển Thủy Thanh, nhưng hắn vẫn phát huy ra năng lực chỉ huy xuất sắc của mình.

Đầu tiên là ngày Mười Lăm tháng Hai, Bích Không Tình dùng kế phá vỡ tuyến phòng ngự của quân canh giữ Tảo Dương, xông ra khỏi vòng vây miền Bắc. Sau đó vào ngày Mười Tám, ngày Hai Mươi Sáu tháng Hai, ngày Bốn và ngày Mười Hai tháng Ba, trước sau bốn lần đánh bại quân phòng thủ ở các địa phương, tiêu diệt tổng cộng bảy ngàn quân địch, thanh thế có một không hai.

Sau đó Linh Phong Kỳ rẽ sang hướng Đông, tiến về miền Đông Nam, trước sau cũng thắng mấy trận vô cùng đẹp mắt.

Khi tầng lớp cao cấp của Đế quốc Kinh Hồng đều tập trung ánh mắt vào cuộc chiến mèo bắt chuột giữa Tô Nam Vũ và Thiển Thủy Thanh, Thiển Thủy Thanh chia quân ra ba đường, không ngờ có hai đường thể hiện ra sự hung dữ của mình, khiến cho quân trấn thủ các địa phương của Đế quốc Kinh Hồng hết sức đau đầu. Ngược lại Thiết Phong Kỳ bị quân Sơn cẩu ép sát từng bước một, cho đến nay vẫn còn trốn chui trốn nhủi tại vùng núi miền Nam.

Lúc này, đoàn xe vận chuyển vật tư của Thủy Trung Liên và Phong Nương Tử đã bắt đầu chạy tới thành Hỏa Vân. Ở nơi đó, các nàng thành lập mối liên hệ với Ly Sở, lấy nơi đây làm điểm liên lạc bí mật thứ hai, tiến hành tàng trữ và chuyển vận vật tư. Tuy nhiên tất cả những chuyện này tạm thời còn chưa ảnh hưởng tới Thiển Thủy Thanh, thật sự ảnh hưởng tới trận chiến phản kích từ trong tuyệt địa của Thiển Thủy Thanh, là Cơ Nhược Tử.

Ngày Hai Mươi Tám tháng Hai, Cơ Nhược Tử đi tới thủ đô Ba Tư Lạp của Lê quốc, được Quốc chủ nhiệt liệt hoan nghênh.

Ngày Ba tháng Ba, ở biên giới giữa Đế quốc Kinh Hồng và Lê quốc đã xảy ra một trận xung đột ở phạm vi nhỏ. Vài tên binh sĩ Đế quốc Kinh Hồng vượt qua khỏi biên giới, xâm nhập vào nông trang bên Lê quốc, sau khi giết ba nông phu, cướp đi hai con trâu, bảy con gà và năm con vịt. Vốn chuyện xung đột giữa vùng biên giới như vậy là chuyện thường, nhưng lần này đây, sự tình lại không có vẻ tầm thường chút nào. Dưới sự cố ý lợi dụng của Cơ Nhược Tử, hành vi cố ý vượt qua biên giới của người Đế quốc Kinh Hồng bị Lê quốc biết được, làm cho tất cả dân chúng Lê quốc nổi giận. Xung đột vùng biên giới thường là cướp đoạt lẫn nhau. Binh sĩ Lê quốc cũng không phải là kẻ tốt lành gì. Nhưng hành vi lần này, rất nhiều binh sĩ và dân chúng Lê quốc kêu gào về phía quân trấn thủ biên giới Đế quốc Kinh Hồng, đòi phải giao ra hung thủ giết người, bồi thường tài sản gấp trăm lần, đương nhiên là quân trấn thủ biên giới Đế quốc Kinh Hồng không thèm để ý tới. Cơ Nhược Tử ra lệnh cho Vệ Thanh Lăng trà trộn vào trong đám nông phu Lê quốc, lén lút ám sát một tên Vệ Giáo trong quân trấn thủ biên giới Đế quốc Kinh Hồng, dẫn đến xung đột đổ máu.

Chuyện lần này dẫn tới hậu quả là quan hệ vùng biên giới giữa Đế quốc Kinh Hồng và Lê quốc bất chợt trở nên căng thẳng.

Ngày Bốn tháng Ba, Cơ Nhược Tử lại bái kiến Quốc chủ Lê quốc Pha Lợi Ngõa Đặc một lần nữa, trên cơ sở của sự kiện đổ máu vùng biên giới vừa xảy ra, chuyện hợp tác giữa hai bên được đưa ra thương thảo, đã nhanh chóng đạt thành hiệp nghị sơ bộ.

Ngày Sáu tháng Ba, Cơ Nhược Tử phát biểu Tuyên ngôn Ba Tư Lạp hết sức nổi danh ở Lê quốc. Tuyên ngôn Ba Tư Lạp là một sự kiện quan trọng mang tính đột phá trong lịch sử ngoại giao của Đế quốc Thiên Phong, nó đã đem lại cho Đế quốc Thiên Phong một đồng minh có ý nghĩa chính trị thật sự, thành lập trên cơ sở hợp tác về mặt chính trị, kinh tế, quân sự. Bắt đầu từ lúc này, Đế quốc Thiên Phong vốn tứ phía là địch đã biến đổi chiến lược trở thành gần thì đánh, xa làm thân. Mặc dù trước kia, người Đế quốc Thiên Phong từng thử làm như vậy, nhưng phải đến phiên Cơ Nhược Tử ra tay mới có thể thành công.

Tuyên ngôn Ba Tư Lạp lợi dụng chuyện thuê hành lang Thánh Khiết thành công của Công quốc Thánh Uy Nhĩ, tiến hành rất nhiều sự giúp đỡ Lê quốc về mặt kinh tế. Để báo đáp chuyện này, người Lê quốc sẽ hết sức giúp đỡ và ủng hộ Đế quốc Thiên Phong về mặt chính trị và quân sự. Về mặt chính trị, người Lê quốc tuyên bố ủng hộ khẩu hiệu ‘Thống nhất Đại Lương’ của Đế quốc Thiên Phong, về quân sự, người Đế quốc Thiên Phong tự tiện lấy một vùng lãnh thổ rộng hai ngàn năm trăm dặm vuông ở vùng biên giới Tây Bắc của Đế quốc Kinh Hồng, cấp cho Lê quốc. Đối với sự khẳng khái của người Đế quốc Thiên Phong, người Lê quốc tiếp nhận với lòng biết ơn sâu sắc, đồng thời cũng phái ra ba vạn chiến sĩ, bắt đầu tiến vào vùng đất mà người Đế quốc Thiên Phong đã khẳng khái cho mình.

Lương Khâu Húc của Đế quốc Kinh Hồng hết sức giận dữ đối với chuyện này, nhưng Tuyên ngôn Ba Tư Lạp đã được công bố, nên chỉ đành lấy mắt mà nhìn.

Ngày Mười tháng Ba, thành Bá Nghiệp đã biết về Tuyên ngôn Ba Tư Lạp, cùng ngày hôm ấy, nội dung rõ ràng của Tuyên ngôn Ba Tư Lạp nhanh chóng bay đến tay các quan thủ thành lớn trong Đế quốc Kinh Hồng. Mỗi người đều biết rằng, quan hệ ở biên giới giữa Đế quốc Kinh Hồng và Lê quốc, từ sau người Công quốc Thánh Uy Nhĩ đã bắt đầu xuất hiện tình trạng khẩn trương.

Ngày Mười Bốn tháng Ba, tin từ thành Bá Nghiệp rốt cục đã đến tay Tô Nam Vũ, chuyện biên giới giữa Đế quốc Kinh Hồng và Lê quốc trở nên căng thẳng, có nghĩa rằng nếu như Thiển Thủy Thanh chạy qua khỏi Ma Vân phong, tiến vào Lê quốc, rất có thể nhận được sự trợ giúp của Cơ Nhược Tử mà trở về Đế quốc Thiên Phong. Kế hoạch vốn đã được chuẩn bị hoàn hảo từ trước để tiêu diệt Thiển Thủy Thanh của Tô Nam Vũ, vì Cơ Nhược Tử phá rối mà xuất hiện vấn đề, coi như tiêu tan thành mây khói.

Bởi vì lần này, thành Bá Nghiệp không chỉ đưa tới tin tức xấu kia, đồng thời cũng ban ra mệnh lệnh hết sức rõ ràng: Bằng bất cứ giá nào cũng không thể để cho Thiển Thủy Thanh vượt qua Ma Vân phong, nếu không, Tô Nam Vũ phải lấy cái chết để đền tội. Nếu Thiển Thủy Thanh muốn vượt qua Ma Vân phong, Tô Nam Vũ nhất định phải dẫn toàn quân đuổi theo, tiêu diệt Thiển Thủy Thanh trước khi hắn vượt qua Ma Vân phong.

Đối với chuyện này, Tô Nam Vũ chỉ có thể thở dài: quả là thiên ý trêu người.

Rốt cục hắn không phải là Thiển Thủy Thanh, không có lòng can đảm chống lệnh trên trong khi lâm trận, cũng không đủ quyết đoán và quyền phản đối mệnh lệnh sai lầm của cấp trên, cho nên hắn chỉ có thể nghe theo mệnh lệnh, kéo hết toàn quân xông lên Ma Vân phong.

o0o

Con chuột họ Thiển kia đã chạy thoát khỏi chảo nước sôi, trong nháy mắt đã chui vào tủ lạnh. Chủ nhà múa may gậy trong tay đuổi giết, chú mèo họ Tô bị ép buộc, chỉ có thể theo vào tủ lạnh đuổi bắt. Sau khi kết thúc cuộc đuổi giết ngàn dặm ở chảo nước sôi đầm lầy Thâm Uyên, lại bắt đầu một cuộc đuổi giết mới trong tủ lạnh Ma Vân phong.

Nhưng lần này, người quyết định vận mệnh cuộc đuổi giết này không phải là Thiển Thủy Thanh, cũng không phải là Tô Nam Vũ. Thiển Thủy Thanh cũng không biết rốt cục bên ngoài Đế quốc Kinh Hồng đã phát sinh ra thay đổi như thế nào, khiến cho bàn tay điều khiển vận mệnh trong cõi vô minh lại phối hợp với hành động của hắn, đưa một vị danh tướng của Đế quốc Kinh Hồng đến bờ vực của bại vong. Bởi vì quan hệ của Đế quốc Kinh Hồng và Lê quốc bất chợt trở nên căng thẳng, Hoàng thất Đế quốc Kinh Hồng phá lệ đưa tay xuống điều khiển chỉ huy, chiến thuật của Tô Nam Vũ bị bắt buộc phải thay đổi, khiến cho toàn bộ kế hoạch của Tô Nam Vũ đi theo tính toán ban đầu của Thiển Thủy Thanh.

Mọi người cũng sẽ vĩnh viễn không thể nào hiểu được một chuyện, trong trận đại chiến mèo bắt chuột này, người thật sự quyết định vận mệnh của cả hai bên là một người mà không ai ngờ tới: Cơ Nhược Tử.

Mãi đến sau này, Thiển Thủy Thanh mới biết hành động lần này của hắn có quan hệ với Cơ Nhược Tử và Lương Khâu Húc như thế nào. Đúng là vì mệnh lệnh sai lầm của Lương Khâu Húc làm cho Đế quốc Kinh Hồng bị mất đi ba vạn chiến sĩ tinh anh. Trong lịch sử có rất nhiều vị Tướng quân xuất sắc mà sự thất bại của bọn họ chưa chắc là vì kém tài hơn đối thủ, chỉ là vì bọn họ không có quyền quyết định chiến lược chiến thuật thật sự.

Tướng quân như Thiển Thủy Thanh, trong thời đại này phải nói là vô cùng hiếm có.

Trên Ma Vân phong, gần ba vạn binh mã đuổi theo đầy cả núi đồi nhắm về phía đỉnh núi. Trên đó là một cánh quân nhỏ chừng khoảng ngàn người đang gian nan trèo lên. Lão Tát buồn bã quay đầu nhìn lại, ánh mắt hắn xuyên thấu tầng mây, loáng loáng có thể nhìn thấy vô số bóng địch đang truy đuổi phía dưới. Hắn không đếm được có bao nhiêu người, hắn chỉ có thể biết là rất nhiều.

Hắn quay đầu lại nhìn về phía chân núi, tuyết phủ đầy trời đã biến nơi hắn đứng thành một thế giới khoác lên chiếc áo choàng màu trắng, trời và đất dường như đang say cơn mộng đẹp. Hơi thở ẩm ướt trong không gian lạnh lẽo làm cho hoàn cảnh nơi này càng trở nên tuyệt vọng, rất có thể khiến cho con người phát điên. Trong gió tuyết có thể mơ hồ thấy được, rất nhiều quân Đế quốc Kinh Hồng đang trèo lên đỉnh núi, Lão Tát cười hăng hắc:

- Đám rùa đen này đuổi thật hăng say!

Hắn không biết kẻ nào trong số người đang đuổi theo kia là Tô Nam Vũ, nhưng hắn biết rõ trước sức mạnh của thiên nhiên hùng vĩ, danh tướng cũng vậy, binh sĩ tầm thường cũng vậy, rốt cục cũng chỉ là một con người nhỏ bé mà thôi.

Thời gian tịch mịch cứ như vậy lặng lẽ trôi đi trên núi tuyết, từng bước chân của các chiến sĩ giẫm lên mặt tuyết lầy lội, mỗi lần nhấc chân có thể nghe được thanh âm tuyết vỡ răng rắc. Nếu ngửa mặt nhìn trời, sẽ phát hiện ra dường như mặt trời ở gần mình hơn một chút, tuy ánh mặt trời vẫn rực rỡ như trước, nhưng không cách nào xua đi cái lạnh thấu xương.

Sau đó Lão Tát nở một nụ cười khoái chí.

Tới đây đi, địch nhân tới càng nhiều càng tốt.

Hắn nhớ lại lời của Thiển Thủy Thanh đã nói với hắn:

- Sau khi lên núi, không cần trèo lên tới đỉnh, chỉ cần ở lưng chừng núi phát ra âm thanh đủ lớn, tuyệt đối có thể nhẹ nhàng khiến cho một trận tuyết lở xảy ra. Không cần bỏ trốn làm gì, bởi vì chúng ta muốn tạo ra một trận thiên tai bất cứ kẻ nào cũng không thể thoát…

Sau đó, hắn cười lớn:

- Các huynh đệ, còn nhớ rõ quân ca của chúng ta hát thế nào không? Mọi người, cùng nhau hát lên cho ta!

o0o

Ngày hôm ấy, trên đỉnh Ma Vân phong tuyết phủ trắng xóa, một đám dũng sĩ hát vang quân ca, ai nấy đều cất tiếng hát rõ to lần cuối trong đời:

- Đế quốc đánh trăm năm.

Dũng sĩ thủ bốn phương.

Ba ngàn thiết kỵ giẫm qua, xương trắng chất thành núi lớn.

Tám ngàn hảo hán tan tác, máu chảy thành sông.

Hái sao trên trời xuống làm gan anh hùng.

Múa trường thương thay cho xương sống thép.

Dám chiến đấu chốn sa trường không ngã xuống.

Thét gào khiến cho địch táng đởm hồn kinh.

Đánh đến máu ngập đỏ đất trời, mộng thấy hoa lan còn kinh hãi.

Giang sơn bốn ngàn dặm như tranh vẽ, chính là của ta.

Hà Đông ba ngàn dặm đổ ra biển lớn, cũng là của ta…

Tiếng quân ca rõ to rung trời chuyển đất, phá tan sự yên lặng của thế giới màu bạc này. Khi Tô Nam Vũ phát hiện ra hắn truy kích địch nhân vô cùng vất vả, nhưng mục đích của địch không phải là chạy trốn, mà là muốn cùng chết với quân mình, tất cả đều đã muộn…

Tầng tuyết đọng trên đỉnh núi bị tiếng ca uy vũ làm cho chấn động, đầu tiên kêu lên một tiếng rắc hết sức trong trẻo, tầng tuyết đã vỡ ra, sau đó rất nhanh, từng khối tuyết khổng lồ bắt đầu cuồn cuộn tuôn xuống dưới, tạo ra một cơn lũ màu trắng vô cùng mạnh mẽ trong trời đất bao la…

Cùng vang lên với tiếng ca hào hùng của quân Đế quốc Thiên Phong là tiếng kêu to kinh hoảng của đại quân Tô Nam Vũ. Tuyết lở cuốn xuống với khí thế hủy thiên diệt địa, phủ toàn ngọn núi. Những khối tuyết trắng lăn xuống vang lên âm thanh như thần Núi đột ngột dùng nội lực chấn rớt chiếc áo khoác trắng trên người, lại giống như một con rồng trắng đang đằng vân giá vũ, gào thét cuốn xuống phía dưới chân núi, quét sạch tất cả những gì gặp phải trên đường. Từng khối tuyết lớn như căn nhà, mang theo trọng lượng trăm vạn tấn đổ xuống ào ạt. Bởi vì tốc độ của tuyết lở quá nhanh, cho nên thậm chí tạo ra một luồng khí thổi quét cực mạnh. Dường như có vô số bom nguyên tử bùng nổ trên đỉnh núi, kích động ra vô số luồng khí quét xuống chân núi, luồng khí này quét tới đâu, người bị hất tung lên cao ngựa cũng bị quăng lên không, cây cối bị phá hủy. Trong sơn cốc lúc này vang lên tiếng động ầm trời, một đám mây màu trắng rộng khoảng một trăm sáu chục dặm vuông chậm rãi bốc lên cao, tràn ngập khắp trên Ma Vân phong. Luồng khí màu trắng kia trong nháy mắt khuếch trương ra tới cực độ, tràn ngập phạm vi hơn mười dặm chung quanh Ma Vân phong. Thậm chí ngay cả Thiển Thủy Thanh ở xa trong đầm lầy Thâm Uyên cũng có thể cảm nhận được, luồng khí kia toát ra sức mạnh lan tới chỗ hắn như đập vào mặt.

Hắn đã tận mắt nhìn thấy Ma Vân phong trong khoảnh khắc biến thành một địa ngục băng tuyết, toàn bộ thế giới vì vậy mà biến thành một mảng trắng xóa. Dưới kế hoạch của hắn, tất cả đối thủ đều đã bị chôn vùi trong giá lạnh vô biên…

Cánh cửa của thiên đường lúc này cũng ầm ầm mở rộng, gió tuyết đầy trời cũng biến thành tiếng nhạc du dương. Lão Tát mỉm cười, dùng hết sức lực rống lên một chữ cuối cùng trong bài quân ca, nghênh đón gió tuyết, trở thành một pho tượng điêu khắc bằng băng vĩnh viễn ngạo nghễ trên đỉnh Ma Vân phong.

Tất cả đã kết thúc hết sức nhẹ nhàng đơn giản.

o0o

“Bản chất của chiến tranh chính là dùng mọi thủ đoạn để giết chết địch nhân, cũng vì vậy mà phải trả giá bằng tính mạng của vô số người!”. Nhà thơ Lan Đức Nhĩ.

Ngày Mười Lăm tháng Ba năm Một Trăm Lẻ Tám lịch Thiên Phong, Thiển Thủy Thanh mượn sức của trời đất, phái ra một ngàn một trăm chiến sĩ Thiết Huyết Trấn thêm năm trăm tù binh của Đế quốc Kinh Hồng, tạo nên miếng mồi để tổ chức lần phản kích cuối cùng. Sau khi quân Đế quốc Kinh Hồng mắc bẫy đuổi theo lên Ma Vân phong, dứt khoát dẫn phát tuyết lở, một lần mai táng hơn hai vạn bảy ngàn chiến sĩ tinh anh của Tô Nam Vũ.

Kế hoạch phản kích từ trong tuyệt địa của Thiển Thủy Thanh là kế hoạch phản kích hết sức tàn nhẫn mà hắn đã thực hiện từ lúc chào đời cho tới nay. Chiến thuật đổi quân vô cùng hung ác, chết chung với địch này, trở thành thủ đoạn nghịch chuyển càn khôn cuối cùng của hắn. Hắn rất may mắn có được binh sĩ thuộc hạ dũng cảm trung thành, bọn họ kiên cường không sợ chết, thản nhiên đối mặt với sinh tử. Cho dù là trong tình huống gian nan nhất, bọn họ cũng đã phát huy ra toàn bộ lòng dũng cảm của mình. Khi còn sống bọn họ là những chiến sĩ dũng cảm nhất, lúc hy sinh cũng là những liệt sĩ không hề sợ sệt.

Bọn họ dùng cái chết lừng lẫy để chứng minh bản thân mình, làm rung động cả thế giới.


trướctiếp