Đế Quốc Thiên Phong

Q.6 - Chương 7: Bọc Vòng (Phần 1-2)


trướctiếp



Ngày Mười Sáu tháng Mười.

Ở Hàn Phong quan.

Cô Viễn Ảnh vội vàng đi vào trong phòng họp tác chiến.

- Phụ thân, thành Hỏa Vân truyền thư tới báo tin, nói rằng Thiển Thủy Thanh đã bắt đầu chuyển hướng, đang theo hướng Đông Nam chạy thẳng về phía này, có lẽ là muốn chạy tới chỗ chúng ta. Xem ra bọn Khương Trác đã làm rất khá, đã hoàn toàn ngăn chặn và cắt đứt con đường tiến quân của Thiết Phong Kỳ, lúc này thành Bá Nghiệp không còn nguy hiểm nữa.

Cô Chính Phàm không ngẩng đầu lên nói:

- Nếu như chuyện này còn làm không được, vậy Khương Trác và Lâu Thiên Đức đã uổng công cầm quân nhiều năm như vậy. Nhưng theo tình hình trước mắt, chẳng lẽ Thiển Thủy Thanh định tới Hàn Phong quan thử vận may hay sao?

Cô Viễn Ảnh nói:

- Sợ rằng Thiết Phong Kỳ còn chưa chạy tới Hàn Phong quan, hai vị Tướng quân Khương Trác và Lâu Thiên Đức đã bày xong thiên la địa võng ở vùng Đông Nam, lúc ấy cho dù Thiết Phong Kỳ có chạy nhanh tới mức nào đi nữa, cũng không thể thoát khỏi bàn tay chúng ta.

- Đem bản đồ phân bố điều động binh lực mới nhất cho ta xem thử.

Cô Chính Phàm vừa xem bản đồ vừa cau mày, Cô Viễn Ảnh thấy vậy bèn hỏi:

- Phụ thân, có vấn đề gì sao?

- Hai mươi vạn đại quân chia làm mười hai lộ, chia đều ra, mỗi lộ có trên một vạn quân, nếu như phối hợp tác chiến với nhau, một khi gặp được đối thủ, có thể chiến đấu kịch liệt một ngày. Trong vòng một ngày, có thể đợi được khoảng hai đến ba đợt viện quân, bảo đảm tối thiểu cũng có binh lực gấp ba, có thể đánh tan đối thủ, nếu nói về chiến pháp thì không có vấn đề gì. Nhưng vì bày ra trên phạm vi quá rộng, rải quân quá mỏng, vòng vây thưa mà không dày đặc, nếu như tốc độ chiến đấu của Thiết Phong Kỳ nhanh một chút, vẫn có thể chạy đi trước khi viện quân tới kịp.

- Phụ thân, con cảm thấy chuyện này không có vấn đề gì, căn cứ vào tư liệu mà chúng ta thu thập được, trước mắt Thiết Phong Kỳ đang bố trí theo tiêu chuẩn một kỵ sĩ mang theo hai chiến mã, nhờ vậy nên tốc độ của bọn chúng mới có thể nhanh hơn chúng ta, nếu như vòng vây quá nhỏ, e rằng không thể giữ được con lươn trơn tuột này. Thế nhưng bọn chúng không có tốc độ, bởi vì thực chất của chúng vẫn là lính bộ binh, cho nên không giỏi về chuyện giao chiến trên lưng ngựa. Mấy lần trước Thiết Phong Kỳ chỉ là công thành, nhờ vào bộ binh nên chỉ cần xuống ngựa là có thể công thành, nhìn qua thì thấy tiện lợi cả hai đường kỵ binh và bộ binh, vô cùng sắc bén. Thật ra nếu tiến hành giao phong giữa kỵ binh với nhau, lập tức bọn chúng sẽ lộ ra sơ hở. Khương Tướng quân thấy được điểm này cho nên mới quyết định mở rộng vòng vây, không sợ đối chiến cùng bọn chúng trên vùng bình nguyên rộng rãi, lấy công đối công. Về điểm này, nếu như xem tình huống mà ngày trước quân của Lữ Tướng quân giao thủ, quả thật là như vậy. Lúc ấy Lữ Tướng quân dẫn dắt sáu ngàn quân đối chiến với Thiết Phong Kỳ, kết quả mặc dù tổn thất hai ngàn, nhưng cũng tiêu diệt được gần ngàn quân địch. Nếu đánh giá theo chiến lực của Thiết Phong Kỳ, vốn không phù hợp với thương vong lớn như vậy, quá nửa chính là Thiết Phong Kỳ không hề luyện tập chiến đấu trên lưng ngựa, chỉ nhờ vào trọng giáp thiết kỵ của Thiết Sư Doanh phát huy ra uy lực mới có thể đánh lui quân ta, nếu không ai thắng ai thua khó mà nói được. Phải biết rằng lần này quân ta truy kích đều là quân thủ thành, nói về lực chiến đấu thì kém hơn quân thủ biên cương rất nhiều, cho nên sách lược của Khương Tướng quân thừa sức ứng phó mà không có vấn đề gì.

- Nhưng vấn đề là nằm ở chỗ Thiển Thủy Thanh!

Càng ngày đôi mày của Cô Chính Phàm càng cau chặt:

- Nếu đã là bộ binh cỡi ngựa, vậy thì phải tránh chiến đấu trên lưng ngựa, vì sao còn sử dụng đấu pháp như vậy? Theo như những trận chiến điển hình trong quá khứ của hắn, tên Thiển Thủy Thanh này có năng lực dùng binh trên chiến trường cục bộ vô cùng xuất sắc, năng lực của hắn biến hóa khôn lường, ngay cả ta cũng không dám nói, nếu quyết đấu với hắn dưới tình huống binh lực ngang nhau nhất định sẽ thắng được hắn, vậy vì sao hắn lại tiến hành một trận chiến tổn thất như vậy? Chuyện này không phù hợp với năng lực thật sự của hắn.

- Ý của phụ thân là…

- Ta hơi lo lắng…

Cô Chính Phàm chắp tay sau lưng rảo bước quanh phòng:

- Ta lo rằng Thiển Thủy Thanh có âm mưu, con nhìn xem, sự bố trí của Khương Trác trước mắt chính là vì mục đích bao vây tiêu diệt Thiết Phong Kỳ. Sau khi vòng vây ấy thành công, bởi vì khoảng cách giữa các cánh quân lúc ấy quá xa, hết sức rời rạc, cho nên khó lòng bảo đảm viện quân sẽ đuổi tới nơi trong vòng nửa ngày. Dưới tình huống như vậy, nêu như có một cánh quân bất ngờ xuất hiện, coi như sự tính toán của Khương Trác sẽ đảo lộn hoàn toàn, không chỉ Thiết Phong Kỳ sẽ phá vây thành công, chỉ sợ lúc ấy đối thủ sẽ phản kích ngược lại, tổn thất của chúng ta nhất định hết sức nặng nề.

- Nếu là như vậy, Thiển Thủy Thanh cũng phải có phục binh mới có thể làm được, nhưng hôm nay đã qua mười tám ngày, ngoại trừ Thiết Phong Kỳ đang kiêu ngạo trong lãnh thổ của chúng ta, chúng ta không tìm được manh mối tồn tại của bất kỳ cánh quân nào khác.

Cô Chính Phàm khẽ lim dim:

- Nếu Thiển Thủy Thanh muốn giấu binh, các ngươi sẽ không tìm được, trừ phi là lời đồn không đúng sự thật, tên này hữu danh vô thực.

- Thiển Thủy Thanh đang dẫn dắt Thiết Phong Kỳ, có người còn trông thấy hắn mang mặt nạ quỷ, cỡi Phi Tuyết, chỉ huy chiến đấu, đao pháp tung hoành vô ngại, rất giống Thiên Nhân Trảm trong truyền thuyết, trên ngực còn đeo chiếc huân chương Huyết Sắc Ưng Dực.

Vừa nghe tới huân chương Huyết Sắc Ưng Dực, mắt Cô Chính Phàm chớp sáng:

- Con nói là huân chương Huyết Sắc Ưng Dực sao? Nói như vậy, Liệt Cuồng Diễm đã đem vật kỷ niệm đắc ý nhất của cả đời ông ta cho Thiển Thủy Thanh sao?

- Đúng vậy!

Cô Chính Phàm gật gật đầu:

- Thì ra là như vậy, chẳng trách Thiển Thủy Thanh dám điên cuồng, liều lĩnh tấn công Kinh Hồng. Hai tháng trước Thương Dã Vọng đột nhiên công bố Thiển Thủy Thanh ngang ngược kiêu ngạo, ương ngạnh bất tuân, không nghe lệnh trên, cho nên rút từ Trấn Đốc Thiết Huyết Trấn xuống trở lại làm Chưởng Kỳ Thiết Phong Kỳ. Ta vẫn lấy làm ngạc nhiên, không hiểu Thiển Thủy Thanh đã làm chuyện gì khiến cho Hoàng đế mất hứng tới mức như vậy. Hiện tại xem ra, tám phần là hắn muốn báo thù cho nghĩa phụ, cho nên sau khi phát hiện ra bí đạo, muốn kéo cả Quân đoàn Bạo Phong sang nước ta cũng không chừng. Nhất định là Thương Dã Vọng đã từ chối đề nghị điên cuồng của hắn, cho nên mới dẫn đến kết quả như hôm nay. Thù hận… Thù hận làm cho người ta trở nên điên cuồng… Đáng tiếc cho một người có thể viết ra Thiển thị binh pháp, không ngờ rốt cục lại rơi vào con đường như vậy! Nếu như có thể, sau này ta sẽ thêm một câu vào quyển binh thư của hắn: “Kẻ không có lối suy nghĩ bình tĩnh và năng lực chịu đựng bền bỉ, cho dù là có tài năng thiên phú, rốt cục cũng không thể nào trở thành tướng tài trong chiến tranh!”

Ngẫm nghĩ một chút, Cô Chính Phàm lại nói:

- Lần này Khương Trác làm rất tốt, công lao bắt Thiển Thủy Thanh cứ giao cho hắn đi thôi. Tuy nhiên con hãy dùng giọng điệu của ta truyền tin cho hắn, bảo rằng nếu như có thể, cố gắng bắt sống Thiển Thủy Thanh. Người này cũng có thể coi như tướng tài, có can đảm có hiểu biết, có tình có nghĩa, ta rất muốn gặp hắn. Nếu như có thể, ta muốn chiêu dụ hắn.

- Nếu như có thể làm như vậy, ngày mạt vận của Đế quốc Thiên Phong đã tới,

- Hy vọng là như vậy.

Cô Chính Phàm thở dài. Một quốc gia hùng mạnh đương nhiên không phải thành lập nhờ vào một Tướng quân vô địch, tuy nhiên nếu như Thiển Thủy Thanh chịu đầu hàng, đó là một đòn đả kích nặng nề giáng vào lòng quân và sĩ khí của người Đế quốc Thiên Phong.

- Như vậy chúng ta còn cần thiết phải giữ tình trạng phòng ngự phía sau hay không? Trước mắt Hàn Phong quan không có chiến sự, binh sĩ phía sau lại bị đặt vào tình trạng chiến đấu ở mức cao nhất, không được nghỉ ngơi đầy đủ, oán thán rất nhiều. Vả lại bọn thương nhân không thể vào quan, một ít mặt hàng sinh hoạt không được bổ sung, cuộc sống của dân chúng trong quan cũng vô cùng bất tiện, giá hàng hóa đã bắt đầu tăng lên, có một ít thương nhân đang bắt đầu đầu cơ tích trữ.

- Cứ tiếp tục giữ nguyên trạng thái phòng ngự như trước trong ba ngày nữa, nếu như không có chuyện gì xảy ra, lúc ấy hãy mở cửa quan.

Đối với Thiển Thủy Thanh, suy nghĩ của Cô Chính Phàm vô cùng mâu thuẫn. Ông ta hy vọng Thiển Thủy Thanh không bất tài đến mức như vậy, chỉ một trận chiến đã thất bại, hy vọng hắn có thể xuất ra chút bản lãnh gì đó làm cho ông ta vui mừng kinh ngạc, như vậy chiêu hàng hắn mới có ý nghĩa. Nhưng mặt khác ông ta lại không hy vọng Thiển Thủy Thanh sẽ tạo ra cho Đế quốc Kinh Hồng thương tổn quá lớn trước khi bị bao vây bắt sống...

Cô Chính Phàm tin tưởng vào phỏng đoán hiện tại của mình, nhưng vẫn còn một chút hoài nghi, tóm lại vẫn cảm thấy mình được hay mất một cái gì…

Đêm nay, tâm trạng của Cô Chính Phàm mâu thuẫn như vậy đó…

o0o

Ngày Mười Bảy tháng Mười.

Ở miền Nam của Đế quốc Kinh Hồng, cánh quân của Phương Hổ chạy tới một thôn nhỏ, xuống ngựa nghỉ ngơi.

Bởi vì từ sau khi Thiết Phong Kỳ tiến vào Đế quốc Kinh Hồng, chưa hề có thái độ tàn sát giết chóc khát máu hung tàn với dân chúng địa phương, cho nên dân chúng địa phương cũng yên lòng rất nhiều. Tuy nhiên, vẫn có rất nhiều người nhìn các chiến sĩ tới từ quốc gia của địch này bằng ánh mắt hoài nghi và hoảng sợ.

Bề ngoài của bọn họ thật là mạnh mẽ, thật là cường tráng, toát ra khí thế không gì ngăn nổi.

Các chiến sĩ của Thiết Phong Kỳ cũng không cần biết đến phản ứng của dân chúng địa phương, bọn họ vừa tới nơi này lập tức phái ra thám báo, bố trí trạm canh gác, lập doanh hạ trại, bố trí hệ thống phòng ngự tạm thời. Sau đó mới mang nồi ra nấu cơm, động tác của ai nấy cũng nhanh chóng gọn gàng, mặc dù nhân số rất đông nhưng vẫn không hề rối loạn.

Về phần Phương Hổ và các tướng lĩnh thì lập tức vây quanh bản đồ nghiên cứu và thảo luận kế hoạch tác chiến cho bước tiếp theo, nên đi theo lộ trình như thế nào, nên đối phó với đối thủ như thế nào, chạy trốn, tấn công, hay là ẩn nấp.

Hiện giờ dưới tình huống không có Thiển Thủy Thanh, các tướng Thiết Phong Kỳ đã bắt đầu quen dần với chuyện phải tự mình động não để giải quyết vấn đề. Bọn họ biết mình đối mặt với địch nhân có binh lực cao gấp mười mấy lần, chính mình lại đang ở trên lãnh thổ của địch, mỗi một người dân của địch đều có thể là thám tử, mỗi một tấc đất đều có thể ẩn giấu bẫy rập của địch nhân.

Sau khi trải qua bối rối lúc ban đầu, người Đế quốc Kinh Hồng đã bắt đầu tiến vào giai đoạn phản kích. Loại phản kích này Thiết Phong Kỳ không thể nào ngăn nổi, sẽ tiếp tục cho đến khi nào tiêu diệt được họ mới thôi.

Dưới tình huống như vậy, không chỉ có các tướng lĩnh của Thiết Phong Kỳ bắt đầu quá trình tự mình học tập, tiến bộ hơn, thậm chí ngay cả mỗi một tên binh sĩ Thiết Phong Kỳ cũng bắt đầu quá trình như vậy.

Trận chiến hôm qua làm cho rất nhiều chiến sĩ Thiết Phong Kỳ khó quên. Phong cách chỉ huy, năng lực ứng biến của Phương Hổ đã dần dần mang phong cách của Thiển Thủy Thanh, mà kỹ xảo chiến đấu trên lưng ngựa của các chiến sĩ cũng đã dần dần vượt trội so với năng lực chiến đấu dưới đất của bọn họ.

Trong số các chiến sĩ, trọng giáp thiết kỵ của Thiết Sư Doanh vốn nổi danh là lực lượng phòng ngự chắc chắn nhất, lúc này cảm nhận được sâu nhất, có tiến bộ lớn nhất, nhưng thương vong cũng nặng nề nhất. Phương thức chiến đấu mà bọn họ đã quen thuộc từ trước so với phương thức chiến đấu hiện giờ khác xa nhau một trời một vực.

Nếu không phải lúc ấy còn có kỵ binh của Hổ Báo Doanh và Hữu Tự Doanh mà Thiển Thủy Thanh đã huấn luyện bằng phương pháp của giặc cướp chống đỡ đại cục, trận đại chiến hôm qua có lẽ Thiết Phong Kỳ đã thất bại hoàn toàn.

Nhưng mỗi một tướng lĩnh, chiến sĩ đều đang dần dần trưởng thành trong chiến đấu.

Trải qua hai tháng huấn luyện gian khổ chẳng qua chỉ giúp cho các chiến sĩ học được cách cỡi ngựa mà thôi, nhưng sau khi trải qua những trận đại chiến gian khổ, bọn họ đã dần dần hiểu được cách chiến đấu trên lưng ngựa như thế nào, làm cách nào chuyển đổi cách chiến đấu giữa kỵ binh và bộ binh trong thời gian ngắn nhất, lại hiểu được vào thời điểm nào, nên áp dụng phương thức chiến đấu như thế nào cho thich hợp.

Học tập trên chốn sa trường luôn luôn có hiệu quả cao gấp trăm lần trên thao trường, thường là một trận chiến có thể so sánh với một năm huấn luyện. Đương nhiên, cái giá phải trả không còn là mồ hôi, mà là máu và sinh mạng.

Trong quá trình học tập kinh nghiệm này, các chiến sĩ Thiết Phong Kỳ dần dần học được rất nhiều kỹ xảo chiến đấu của kỵ binh, thí dụ như khi xung phong chiến đấu không thể ngừng lại như bộ binh, mà nhờ vào sức ngựa và tốc độ xông lên mới là kỹ xảo nắm giữ thắng lợi. Giữ vững đội hình lại không phải là cơ sở để sinh tồn, mà cần phải phá tan đội hình của đối thủ mới đúng. Mặc dù mấy chuyện này, các tướng lĩnh của bọn họ từng nhắc nhở qua rất nhiều lần, nhưng cho đến bây giờ, rốt cục bọn họ mới bắt đầu dùng chính kinh nghiệm bản thân để ghi nhớ nội dung quan trọng này.

Thí dụ như khi chuyển đổi từ kỵ binh sang bộ binh, có thể buộc một cọc gỗ vót nhọn vào yên cương, khi xuống ngựa có thể cắm cọc gỗ kia xuống đất. Làm như vậy, chiến mã của bọn họ sẽ đứng yên một chỗ chứ không chạy loạn lên. Đây cũng là tiểu xảo do các chiến sĩ phát minh ra.

Thí dụ như trường mâu của bộ binh phải dài hơn trường mâu của kỵ binh rất nhiều, cho nên nếu muốn tiến hành chiến đấu trên lưng ngựa ngay lập tức mà không vướng víu, có thể dùng chiến đao chặt bỏ một đoạn cán ngay tại chỗ, đồng thời bỏ ra đoạn lưỡi liềm nằm trên mũi, nhờ đó sẽ sử dụng thuận tiện hơn. Những chuyện này nói lên rằng tâm lý của các chiến sĩ đã bắt đầu không còn cảm thấy sợ hãi chuyện xung phong chiến đấu trên lưng ngựa, bọn họ bắt đầu tin rằng mình có thể làm tốt vai trò của một kỵ binh.

Thí dụ như chiến sĩ của Trường Cung Doanh phát hiện ra trong trận chiến vừa đánh vừa lui, binh chủng có thể phát huy tác dụng tối đa chính là cung tiễn thủ. Bọn họ có thể vừa giục ngựa chạy vội vừa bắn tên về phía sau, lúc ấy địch nhân từ phía sau lưng đang đuổi gấp, cho nên tự đưa thân mình hứng lấy những mũi tên sắc nhọn. Lúc này thủ đoạn bắn bao trùm không còn là thủ đoạn sát thương chủ yếu của Trường Cung Doanh nữa, Vô Song đã huấn luyện cho bọn họ cách thức khống chế chiến mã thật hoàn hảo, sau đó vừa chạy vừa xoay người bắn tên về phía sau, thủ đoạn này đã trở thành pháp bảo hạng nhất bảo đảm sự an toàn cho toàn bộ tướng sĩ Thiết Phong Kỳ. Sau khi trải qua một năm được huấn luyện nghiêm ngặt, bọn họ đã trở thành những cung tiễn thủ kỵ binh ưu tú hơn, xuất sắc hơn.

Trưởng thành từ trong những trận chiến máu lửa như vậy, tốc độ tiến bộ của mỗi chiến sĩ nhanh đến kinh người. Sau một thời gian nữa, có lẽ bọn họ sẽ trở thành chiến sĩ kiêm cả hai chức năng kỵ binh và bộ binh hùng mạnh nhất trong Đế quốc, tuy nhiên hiện tại bọn họ còn rất nhiều khó khăn cần phải vượt qua. Trên con đường đầy chông gai hiểm trở này, nhất định không phải bất cứ ai cũng có thể thành công, kẻ tiến bộ quá chậm sẽ chết đi, mà những người sống sót sẽ thật sự trở thành những chiến sĩ tinh anh.

Trong một căn nhà tranh giữa thôn, Phương Hổ và bọn Mộc Huyết đang thảo luận chiến cục trước mắt, vẻ mặt ai nấy vô cùng nghiêm túc.

- Từ ngày xuất binh tới giờ, chúng ta đã đánh tất cả hơn hai mươi trận chiến lớn nhỏ, trong đó phần lớn đều là những trận công thành chiến đánh bất ngờ, vả lại là tiến hành ở khoảng thời gian đầu. Chỉ có hai trận đại chiến là tiến hành trên vùng bình nguyên trống trải, gặp phải địch quân phục kích, hai bên xông vào liều mạng với nhau. Trong ba trận chiến nhỏ, một trận chiến lớn gần đây nhất, tổn thất của chúng ta nặng nề nhất chính là trong trận đại chiến hôm trước. Hiện tại xem ra, binh sĩ của chúng ta vẫn chưa hoàn toàn thích nghi với phương thức chiến đấu hoàn toàn mới mẻ này, mà chúng ta chỉ huy cũng xảy ra chút vấn đề.

Mộc Huyết lập tức nói:

- Ta cảm thấy rằng mọi người tiến bộ rất nhanh, mà muốn trở thành một tên kỵ binh ưu tú nếu không được huấn luyện năm ba năm trở lên thì không thể được. Tuy rằng chiến sĩ của chúng ta rất ưu tú, nhưng sự thật không thể bàn cãi là chúng ta thiếu thốn huấn luyện kỵ binh. Muốn cho bọn họ đánh như kỵ binh thật sự là làm khó cho bọn họ. Trong khoảng thời gian này, bọn họ liều mạng học tập, vẫn tiến bộ không ngừng, điểm này chúng ta không thể phủ nhận.

Phương Hổ nói:

- Nhưng vấn đề là chúng ta không có tư cách lấy sinh mạng mọi người để trả giá cho sự tiến bộ của bọn họ. Nếu còn đánh thêm vài trận như vậy nữa, e rằng Thiết Phong Kỳ sẽ chết sạch không còn một mống. Thế nhưng chúng ta không có cách nào tránh né phương thức chiến đấu trên lưng ngựa này, nhất là trong thời điểm đột phá vòng vây.

Lúc này, Mộc Huyết lại nói:

- Ta thấy chủ yếu vẫn là vấn đề của Thiết Sư Doanh. Dù sao bọn họ cũng là trọng trang bộ binh, phương thức chiến đấu chủ yếu từ trước tới nay của họ là lập ra phương trận dày đặc, giờ đây đòi hỏi bọn họ phải lập tức chuyển biến từ thế trận mai rùa phòng ngự thành thế trận mũi nhọn tấn công, sự biến hóa từ tĩnh tới động như vậy thật sự là quá lớn, trong lúc nhất thời khó mà thích ứng. Còn về Trường Cung Doanh và Hữu Tự Doanh, ngược lại bọn họ thuận lợi hơn nhiều.

Lôi Hoả lập tức gật đầu:

- Mộc thiếu nói rất đúng, mỗ đang đau đầu về chuyện này đây.

Vô Song lập tức nói:

- Ta cảm thấy Thiết Sư Doanh không chỉ có vấn đề này mà thôi, trang bị của bọn họ trước mắt vẫn là giáp trụ của trọng trang bộ binh. Trong quá trình hành quân của toàn quân, tốc độ của Thiết Sư Doanh là chậm nhất, nếu không có song mã thay đổi, Thiết Sư Doanh sẽ trở thành một nửa trọng giáp thiết kỵ, nhưng không có chút năng lực chiến đấu nào của trọng giáp thiết kỵ, chúng ta nên nghĩ biện pháp giải quyết vấn đề này.

Phương Hổ ngẫm nghĩ một chút rồi nói:

- Vô Song nói quả thật không sai, lúc đầu chúng ta công thành, chúng ta còn cần trọng trang bộ binh của Thiết Sư Doanh, nhưng ta thấy trong thời gian tới, chúng ta không có nhiều cơ hội quyết đấu trực diện với đối thủ, mà sẽ hoàn toàn lấy chuyện chạy trốn và rút lui là chuyện chính. Trang bị của Thiết Sư Doanh có thể vứt bỏ toàn bộ, trọng thuẫn, trọng giáp, đầu khôi, tất cả chiếm trọng lượng tới vài chục cân, hiện tại có thể không cần tới những thứ đó nữa. Các ngươi không thấy rằng chiến sĩ Thiết Sư Doanh đã đổi trọng thiết mâu thành thương của kỵ binh hay sao? Hiển nhiên bọn họ đã ý thức được chuyện này. Không lẽ kẻ làm tướng lĩnh như chúng ta, phản ứng còn chậm hơn binh sĩ hay sao?

Thác Bạt Khai Sơn lập tức nói:

- Nhưng nếu là như vậy, chiến sĩ Thiết Sư Doanh ngay cả giáp da cũng không có, làm sao có thể phòng ngự?

Phương Hổ vung tay:

- Trong trận chiến này, tốc độ quyết định hết thảy, giáp da của kỵ binh ngoài tác dụng ngăn đỡ những mũi tên bay lạc ra, trước mặt công kích trực tiếp của địch thì không có tác dụng gì, chỉ đơn thuần dùng an ủi người ta mà thôi. Không có cũng tốt, mặc quần áo nhẹ ra trận, chúng ta cố gắng giảm bớt thời gian chiến đấu và áp lực cho Thiết Sư Doanh, để cho bọn họ có cơ hội học tập, ba Doanh còn lại gánh vác thêm một chút. Dù sao, chờ sau khi chiếm được Hàn Phong quan, nếu Thiết Sư Doanh muốn quay về làm trọng trang bộ binh trở lại, lúc ấy bổ sung trang bị mới cho bọn họ là được.

Lôi Hoả thở dài:

- Xem ra cũng chỉ có thể làm như vậy, không thể để lại trang bị cho quân địch, mang tất cả ra hủy diệt hết là xong!

Giải quyết xong vấn đề này, Phương Hổ nói tiếp:

- Tốt lắm, chiến sự cho tới bây giờ, tình thế của chúng ta có thể nói là không mấy lạc quan. Hiện tại Thiển thiếu không có ở đây, chúng ta chỉ có thể tự mình quyết định. Ta chú ý địa hình chung quanh mấy hôm nay, không biết các ngươi có thấy được chuyện này không?

- Chuyện gì vậy?

Phương Hổ tiếp tục nói:

- Trước mắt người Đế quốc Kinh Hồng truy kích chúng ta có binh lực khoảng chừng hơn mười vạn đại quân, số lượng cụ thể không rõ. Trong số đó, tuyệt đại bộ phận bọn chúng đều là bộ binh, tốc độ không bằng chúng ta. Chỉ có kỵ binh và quân chặn đường trước mặt mới thực sự sinh ra uy hiếp đối với chúng ta. Kỵ binh lợi công không lợi thủ, kỵ binh của người Đế quốc Kinh Hồng cũng chỉ tầm thường, vả lại số lượng không nhiều, chúng ta có song mã thay đổi, cho dù bọn chúng miễn cưỡng đuổi kịp chúng ta, cũng rất khó mà ngăn cản được chúng ta. Còn quân chặn đầu chúng ta ở phía trước, bởi vì truyền tin mất thời gian, rất khó biết hướng đi của chúng ta đúng lúc. Cho nên chỉ cần chúng ta thiết kế lộ trình cho thật hoàn hảo, bọn chúng chưa chắc đã có thể ngăn chặn được, từ đó có thể thấy, vòng vây của địch không có hiệu quả nhiều đối với chúng ta. Cho nên ngay từ đầu ta nghĩ rằng vòng vây này sẽ không gây ra trở ngại cho chúng ta bao nhiêu, nhưng sau đó ta lại nhớ tới một câu Thiển thiếu đã từng nói: xem thường địch nhân chẳng khác nào tự đưa mình vào con đường chết!

Nói đến đây, Phương Hổ thở dài một tiếng:

- Hiện tại danh vọng của Thiển thiếu không nhỏ chút nào, người Đế quốc Kinh Hồng sẽ tuyệt đối không coi thường chúng ta, nếu không sẽ không phái ra nhiều quân như vậy để đối phó chúng ta. Như vậy, vòng vây mà chúng ta đang thấy là không có hiệu quả này, rất có thể bên trong nó có ngầm ẩn giấu sát cơ!

- Hay lắm, cứ việc nói tiếp.

Mọi người cười nói.

Phương Hổ tiếp tục:

- Nếu muốn thật sự ngăn lại được chúng ta, ta thấy người Đế quốc Kinh Hồng chỉ dựa vào kỵ binh là không đủ, nhưng bộ binh của bọn chúng lại không đuổi kịp chúng ta, vậy bọn chúng phải làm sao? Nhất định phải chuyển quân tới thật nhanh! Nếu đưa ra thí dụ như vầy, kỵ binh của địch đuổi theo từ bên sườn chúng ta, để tránh cho bị người Đế quốc Kinh Hồng bao vây tiêu diệt, khả năng lớn nhất là chúng ta sẽ dừng lại tiêu diệt cánh kỵ binh ấy của địch, sau đó nghênh ngang mà đi. Nhưng nếu như lúc ấy đột nhiên có một cánh bộ binh khác của địch đột ngột hiện ra ở sườn bên kia của chúng ta, lúc ấy tình cảnh của Thiết Phong Kỳ sẽ vô cùng nguy ngập. Một khi bị bọn chúng kềm chân tại đó, đến lúc toàn tuyến bao vây của địch nhân khép lại, nhất định Thiết Phong Kỳ ta sẽ bị tiêu diệt toàn quân!

Mọi người nhìn nhau, sau đó đồng thanh nói:

- Trừ phi bộ binh của địch phía trước biết được lộ trình của chúng ta, nếu không, bọn chúng rất khó có thể đột ngột xuất hiện bên cạnh chúng ta như vậy.

Phương Hổ bật cười hăng hắc:

- Thiển thiếu có thể ẩn nấp phía sau lưng địch mà địch không hay biết, người Đế quốc Kinh Hồng chưa chắc đã không làm được chuyện chuyển quân tới thật nhanh! Đừng quên dù sao ở đây cũng là địa bàn của bọn chúng, có rất nhiều chuyện chúng ta không biết, nhưng bọn chúng lại biết rất rõ ràng.

Phương Hổ đưa tay chỉ lên bản đồ:

- Ở phía Nam của miền Trung Đế quốc Kinh Hồng, tức là chỗ này, ở phía dưới chúng ta, có một con sông tên là sông Nhật, đầu nguồn của sông Nhật là vịnh Nhật Chiếu, cuối nguồn thông tới bến Lạc Nhật. Sông Nhật dài ba trăm dặm, là một con sông tương đối quan trọng ở miền Trung Đế quốc Kinh Hồng, thế của nó là Tây cao Đông thấp, cho nên nước sông chảy từ phía Tây về phía Đông. Khi chúng ta đột phá vòng vây trên đất liền, cũng vô tình cứ men theo dọc con sông Nhật này chạy về phía Đông. Nếu như người Đế quốc Kinh Hồng đi theo đường sông, lấy thuyền chuyển quân, xuôi dòng mà xuống, tốc độ của bọn chúng sẽ không chậm hơn chúng ta bao nhiêu. Vả lại bộ binh đi thuyền có thêm một lợi ích là được nghỉ ngơi hoàn toàn, các loại trang bị, vũ khí khí giới đều có thể nhờ tàu thuyền vận chuyển. Nói cách khác, trong khi chúng ta còn đang dốc hết tâm trí chú ý tới số kỵ binh đang đuổi theo kia, lúc đám bộ binh này đột ngột xuất hiện ra phía sau lưng chúng ta… Các huynh đệ, không phải là ta hăm dọa vô cớ đâu, chúng ta chết chắc rồi!

Mọi người nghe xong đều chết lặng trong lòng.

Bởi vì thiếu hiểu biết nhất định đối với thế cục của Đế quốc Kinh Hồng, không ai có thể ngờ tới người Đế quốc Kinh Hồng còn có thể có chiêu thức ấy, càng không ngờ tới Phương Hổ luôn luôn hung ác tàn nhẫn lại có thể nhìn ra.


trướctiếp