Đế Quốc Thiên Phong

Q.5 - Chương 2: Nhân Duyên Đứt Đoạn (Thượng)


trướctiếp



Thiển Thủy Thanh cười lạnh lẽo:

- Chẳng có gì là lạ, tuy nhiên không lẽ Dã Vương cũng bằng lòng nghe theo hắn hay sao? Đều là công thần, Đế quốc còn chưa ban thưởng đã hạ đao chia cắt, Hoàng đế anh minh, không sợ làm cho lòng người sinh ra bất mãn hay sao?

- Hoàng thượng tự nhiên là không được hài lòng, nhưng cũng đồng ý phân chia. Nam Sơn Nhạc đề nghị tách Hữu Tự Doanh và Hổ Báo Doanh ra khỏi Thiết Phong Kỳ, giao cho Bích Không Tình chấp chưởng một Kỳ, cũng coi như là khen thưởng. Bốn Doanh Chủ hiện tại vì tạm thời bổ nhiệm trong chiến tranh, không phù hợp với quân pháp của Đế quốc, cho nên xin Hoàng thượng bổ nhiệm lại!

- Ha ha, thật là một đề nghị hay ho, chia binh của ta, lấy tướng của ta, Nam Sơn Nhạc cũng bắt đầu giở trò vặt lông bẻ cánh rồi sao? Vậy Hoàng thượng nói như thế nào?

- Hoàng thượng chỉ đồng ý nửa phần trước, cho rằng Bích Không Tình cai quản một Kỳ cũng tạm được, nhưng từ chối miễn nhiệm Doanh Chủ các Doanh. Hoàng thượng cũng xuất thân là quân nhân, biết rằng phàm là người tham gia quân ngũ không dễ dàng chịu phục bất cứ ai, trừ phi tướng lĩnh bất tài, nếu không không thể khinh thường bỏ cũ thay mới như vậy, không khéo sẽ xảy ra nổi loạn như chuyện ở trấn Xích Thủy khi trước!

Địa vị Doanh Chủ của bọn Mộc Huyết có thể giữ được, còn được phong Tướng không cần phải nói, nhưng để cho Bích Không Tình cai quản một Kỳ chính là một hành động khiêu khích. Với tác phong của Bích Không Tình, một khi nắm được quyền thế trong tay, sau này còn nghe lệnh của Thiển Thủy Thanh hắn hay không rất là khó nói. Hữu Tự Doanh là do Thiển Thủy Thanh xây dựng, Hổ Báo Doanh là Thiển Thủy Thanh gia nhập đầu tiên, quan hệ của Vệ số Ba với Thiển Thủy Thanh càng sâu đậm, một khi bị Bích Không Tình mang đi, Thiển Thủy Thanh chẳng khác nào bị người rút đi cột sống, muốn oai phong như ngày trước là rất khó.

Lão già gian xảo Nam Sơn Nhạc này không trực tiếp công kích Thiển Thủy Thanh, mà là tấn công vào Thiết Phong Kỳ trước, chuyện này hiển nhiên có liên quan tới vụ mật đàm trong cung mà Vân Nghê đã báo.

Câu bình phẩm của Nam Sơn Nhạc về hắn chính là chỉ ngay vào chỗ yếu của hắn, làm tướng cho dù có tài năng, nhưng một khi đã bất trung, rốt cục sẽ không được trọng dụng.

Lúc này, Thiển Thủy Thanh hừ lạnh một tiếng:

- Lão già này còn âm hiểm hơn con của hắn nhiều, hẳn là hắn không chỉ có một chiêu này mà thôi…

Sắc mặt Thân Đồng trở nên nặng nề:

- Đương nhiên còn nữa, vì sao thành Thương Thiên không quan tâm tới công lao của Tướng quân ngài, ngược lại vội vàng lệnh cho ngài dẫn quân về kinh? Chính là vì muốn sau khi ngài về kinh sẽ không đi đâu được nữa, Nam Sơn Nhạc đã xin chỉ, đến lúc ấy sẽ phong cho ngài một chức quan thật cao mà nhàn nhã.

- Chức quan nhàn nhã gì vậy?

- Dường như là Đại học sĩ của điện Giảng học gì đó, quan cao tam phẩm, có thể tham gia chính sự, địa vị cực cao nhưng không có thực quyền.

Thiển Thủy Thanh bật cười ha hả:

- Ha ha ha, ta đường đường là một vũ phu, không ngờ lại cho ta làm Đại học sĩ gì đó, lão Nam Sơn Nhạc này cũng thật biết đùa giỡn!

Sắc mặt Thân Đồng vô cùng áo não:

- Nhưng bệ hạ là không tỏ vẻ gì là phản đối, còn đang cân nhắc việc này!

- Còn gì nữa không?

Thiển Thủy Thanh trầm giọng hỏi.

- Trưởng tử của Nam gia là Nam Vô Kỵ vốn có hôn ước với tiểu thư của Hồng gia, nhưng vì chiến sự mà trì hoãn. Nay thành Đại Lương đã hạ, Hoàng đế cảm thấy đã đến lúc cho phép bọn họ thành thân, Nam Sơn Nhạc mượn cơ hội này đưa ra chuyện của Nam Vô Thương và tiểu thư Vân Nghê, cũng nên tới lúc thành hôn, nếu không có gì thay đổi sẽ cho thành hôn sau trưởng tử một tháng. Cho nên… thành Thương Thiên đã truyền tin khẩn cấp, cho gọi Nam Trấn Đốc từ Chỉ Thủy nhanh chóng chạy về thành Thương Thiên thành hôn cùng tiểu thư Vân Nghê, chuyện này… bệ hạ đã gật đầu!

- Bốp!

Một cái vỗ lôi đình giáng xuống bàn, tất cả mâm bát chén đũa trong nháy mắt nảy lên, sau đó rơi xuống đất vỡ tan.

Thân Đồng sợ hãi bật dậy, sắc mặt Thiển Thủy Thanh đang xanh mét đã chuyển thành trắng bệch, sau đó lại khôi phục bộ dạng như thường, duy chỉ có đôi mắt hắn đỏ ngầu, trông vô cùng dữ tợn.

Hắn chỉ thản nhiên nói:

- Ta biết rồi, nếu không còn gì nữa, ta đi trước, có việc ta sẽ liên hệ với ngươi!

Thân Đồng chỉ có thể gật đầu đáp lại.

Bước trên đường rộng rãi mênh mông, đột nhiên Thiển Thủy Thanh cảm thấy vô cùng mỏi mệt.

Vừa mới đánh xong trên chiến trường, vẫn chưa trở lại kinh thành đã phải tranh đấu cùng người trong chốn quan trường.

Nam Sơn Nhạc qua không hổ là con cáo già lão luyện chốn quan trường, Thiển Thủy Thanh đang quay về với khí thế bừng bừng, lão ta bèn âm thầm ra tay thao túng, cho dù khí thế của hắn hùng hồn đến mức nào, cũng phải cẩn thận vô số tảng đá dưới chân kẻo vấp.

Thiển Thủy Thanh hoàn toàn có thể tưởng tượng được, một khi trở về kinh, cái chờ đợi hắn chính là thủ đoạn dùng đao cùn giết lần giết mòn của con cáo già Nam Sơn Nhạc, dần dần nuốt sống Thiển Thủy Thanh hắn.

Đôi mắt đỏ ngầu vô cùng dữ tợn, hào tình dâng cao trong lồng ngực, Thiển Thủy Thanh lẩm bẩm:

- Nam lão đầu, ngươi đã xuất chiêu trước ta một bước, vậy hãy chuẩn bị đón đỡ đòn phản kích của ta!

Tối hôm ấy, khi Thiển Thủy Thanh vừa về đến quân doanh, lập tức hạ vài đạo quân lệnh khẩn cấp.

Hàng chục con bồ câu truyền thư, hàng chục con khoái mã từ trong doanh nhanh chóng tỏa ra khắp nơi, tấm lưới dày đặc đã được sắp xếp nửa năm về trước, rốt cục từ từ chuyển động theo bàn tay khéo léo của Thiển Thủy Thanh.

Thế lực nấp trong bóng tối bắt đầu vươn ra bàn tay mạnh mẽ sắc bén của nó, kế hoạch đã sắp xếp xong xuôi từ trước cũng bắt đầu hành động. Một đám diễn viên chờ đợi đã lâu cũng dần dần hóa trang bước ra sân khấu, phát huy tác dụng của mình trong trận tranh đấu giữa hai nhân vật kiệt xuất một già một trẻ của Đế quốc Thiên Phong.

Vân Nghê, Tô Vân, Lâm Dược, Thân Kỳ, những chiến sĩ từng ở binh đoàn Phú Quý của Hữu Tự Doanh, cả bọn ở những nơi khác nhau, vào thời gian khác nhau đều nhận được một phong thư do cùng một người gởi, bọn họ cũng đối mặt với những nhiệm vụ khác nhau.

Hành động, rốt cục đã bắt đầu.

o0o

Thiển Thủy Thanh bị bệnh.

Bệnh không dậy nổi.

Nghe nói là khi hắn bị người ám toán ở Lam Thành, dư độc còn lại lúc này phát tác.

Hiện giờ độc đang hoành hành trong người hắn, ngay cả ngồi dậy cũng khó khăn.

Vì vậy, các tướng của Thiết Phong Kỳ tỏa ra khắp nơi tìm y cầu dược cho Thiển Thủy Thanh, còn chuyện ban sư hồi triều thì…

Hãy từ từ đã, dù sao quân ta lập công lớn, chúng ta cũng không cần gấp gáp đi lãnh thưởng, Hoàng đế trong kinh tự nhiên cũng không cần quá nôn nóng làm chi…

Đối với tình huống xảy ra như vậy, đương nhiên thành Thương Thiên cũng không thể thúc giục gấp gáp được, chỉ có thể chờ Thiển Thủy Thanh hết bệnh rồi hãy nói. Nhưng bệnh của Thiển Thủy Thanh lần này qua mười ngày nửa tháng cũng không thấy có chuyển biến tốt, rất có thể bệnh sẽ kéo dài rất lâu…

Thành Thanh Dã, trong Tể Thiện đường.

Trong một sương phòng nhỏ ở nội đường, Thiển Thủy Thanh đang nằm hưởng thụ sự phục vụ cẩn thận tỉ mỉ của Cơ Nhược Tử.

- Thì ra quan trường và chiến trường lại khác nhau như vậy.

Gác đầu trên ngực Cơ Nhược Tử, Thiển Thủy Thanh cười tít mắt.

Cơ Nhược Tử xoa bóp hai vai cho hắn, cất tiếng hỏi:

- Chàng nói vậy là sao?

Thiển Thủy Thanh đáp:

- Trên chiến trường, thân là người lãnh đạo, cho dù là bị thương cũng không dám để người khác biết, sợ rằng nếu như có người khác biết, vậy lòng quân sa sút, quân địch thừa cơ lấn át. Nhưng trên quan trường, phát bệnh lại là một phương pháp tuyệt diệu, có thể làm lá bùa hộ mệnh tốt nhất, tiến có thể công, lui có thể thủ, lui tới tự nhiên. Chỉ cần gặp phải tình huống không như ý, bèn tùy tiện nói rằng mang bệnh liệt giường là có thể tránh né bình yên. Nếu như cơ hội tới, tự nhiên sẽ khỏi bệnh, mặc giáp ra trận. Bệnh này không phải phát sinh tùy theo thân thể của mọi người, mà là tùy theo tình thế quyết định nên bệnh hay là không bệnh!

Cơ Nhược Tử bưng miệng cười ha hả:

- Vậy chàng sinh bệnh lần này là có mục đích gì vậy?

Thiển Thủy Thanh nở nụ cười quỷ quyệt:

- Nam lão đầu đào một cái hố to ở thành Thương Thiên, chờ ta nhảy xuống. Nếu ta cứ như vậy mà đi tới một cách lỗ mãng, lọt xuống hố rồi muốn lên sẽ rất khó khăn. Nếu dùng sức mạnh mẽ vượt qua đương nhiên là chuyện vô cùng sảng khoái, tuy nhiên người khác bố trí bẫy rập như vậy, nếu như tránh giẫm chân lên vẫn tốt hơn. Ta cứ ở nơi đây đấu với hắn là được!

Ánh mắt Cơ Nhược Tử chuyển động như gợn sóng:

- Chỉ đơn giản vậy sao?

- Ừ!

Thiển Thủy Thanh lim dim mắt.

- Nếu chàng có thể nói ra kế hoạch của chàng cho ta biết, có lẽ ta sẽ giúp chàng đề ra chủ ý hay nào đó cũng không chừng!

Thiển Thủy Thanh mở mắt:

- Lúc này ta không cần chủ ý của nàng, bởi vì kế hoạch này ta đã sắp xếp xong xuôi từ nửa năm trước, ta chỉ cần vài người có thể giúp ta tiến hành mà thôi!

- Là sao?

Thiển Thủy Thanh vỗ vỗ tay nàng:

- E rằng phải làm phiền nàng đi thành Thương Thiên một chuyến để gặp một người.

Cơ Nhược Tử cười hỏi:

- Nam nhân hay nữ nhân vậy?

- Một nữ nhân, thân phận của nàng ấy… thật ra còn đáng thương hơn cả nàng!

- Không phải tiểu thư Vân Nghê sao?

- Không, nàng ấy tên là Nhạc Thanh Âm.

Thiển Thủy Thanh chậm rãi nói:

- Trước đây, ta muốn nàng ấy giúp ta làm một chuyện, nhưng chuyện này nàng ta cũng không thích hợp lắm, nếu có nàng nhúng tay vào, ắt chuyện này sẽ trở nên hoàn hảo.

- Chuyện gì vậy?

- Đến nơi đó, nàng sẽ biết!

o0o

Thành Thương Thiên, kinh đô của Đế quốc Thiên Phong.

Hôm nay, không khí trong kinh vô cùng vui vẻ, vì có một hôn lễ vô cùng long trọng sắp sửa được cử hành.

Tiểu thư Hồng Nhạn con gái của Quân Suất Long Nha Quân Hồng Bắc Minh xuất giá.

Đó không phải là ai khác, chính là trưởng tử Nam Vô Kỵ của Thừa tướng Đế quốc Nam Sơn Nhạc.

Tin chiến thắng từ tiền phương báo về liên tục, như vậy hôn lễ hai đứa con của hai nhân vật cao cấp trong Đế quốc đương nhiên phải long trọng náo nhiệt hơn thường lệ.

Lẽ ra hai bên đã sớm nên duyên giai ngẫu từ trước, nhưng nguyên nhân vì trận chiến này mà không thể nào không trì hoãn.

Nay thành Đại Lương đã bị đánh hạ, Chỉ Thủy đã diệt vong, tất cả những vất vả gian lao đã trở thành dĩ vãng, dùng một hôn lễ hoành tráng để bày tỏ vui mừng trong giờ phút đặc biệt này vẫn có thể xem như là một biện pháp rất tốt.

Chuyện đáng tiếc duy nhất chính là, có lẽ phụ thân của tân nương tử giờ đây vẫn còn ở ngoài ngàn dặm xa xôi, dẫn dắt đại quân chỉ huy chiến đấu, đệ đệ của tân lang cũng đang ở nơi đất khách quê người, xem ra không còn cách nào khác để tham gia hôn lễ đã được chuẩn bị vô cùng hoàn hảo này.

Nghe nói vì vậy, Hoàng đế bệ hạ đặc biệt tham dự hôn lễ, để bù đắp cho nỗi tiếc nuối vì Hồng Bắc Minh và Nam Vô Thương vắng mặt.

Mặc dù thân nhân của cả hai bên nam nữ đều không thể quay về tham gia hôn lễ, tuy nhiên tâm hồn của bọn họ trong giờ phút này cũng bay bổng về tới thành Thương Thiên.

Nam Vô Thương phái người mang tới một đôi Thiết Bích Ngọc Sư Tử, chúc cho tân lang và tân nương bách niên hảo hợp, bạch đầu giai lão. Hồng Bắc Minh đưa tới một đôi Phỉ Thúy Đồng Tâm Tỏa, chúc cho bọn họ hòa hợp đồng tâm, vĩnh viễn không rời. Ngay cả Thương Dã Vọng cũng đưa tới một pho tượng Tống Tử Quan Âm bằng vàng ròng, chúc cho bọn họ mau sinh quý tử, khai hoa nở nhụy.

Sau khi một trận chiến với thanh thế to lớn vừa chấm dứt, hôn lễ được tổ chức dưới tình huống Đế quốc vừa thắng lợi hoàn toàn như vậy, nhất định là hấp dẫn sự chú ý của vô số người.


trướctiếp