Hỗn Nguyên Võ Tôn

Q.3 - Chương 230: Giao Dịch (1).


trướctiếp



Trận đấu gần đó, gần như một mình Diệp Phong chặn hết mọi đòn tập kích của bạch viên. Mộ Dung Tử Thanh ở ngoài chỉ thỉnh thoảng mới phối hợp với gã chuyển đổi thân hình, tránh khỏi chủ công của yêu thú.

Mùi vị được gã bảo vệ tuy rất ngọt ngào nhưng cảm giác là gánh nặng, không giúp được gì này khiến cô không cam lòng xen lẫn với tự trách. Nếu cô tấn nhập võ sư thì độc khí sẽ không ảnh hưởng quá lớn, dù không đủ sức đối kháng với bạch viên nhưng ít nhất cũng không tạo thêm phiền phức cho gã.

Xưa nay cô không quá để tâm đến thực lực của mình, hơn nữa với tuổi và tiến độ tu luyện của cô, dù thế nào cũng là bậc kiệt xuất trong cùng trang lứa. Cô chưa bao giờ ý thức rằng thực lực của mình không đủ, cùng không mong mỏi gì về thực lực. Tấn cấp võ sư tuy gian nan nhưng với cô chỉ là chuyện thời gian.

Nhưng qua nhiều lần tiếp xúc với Diệp Phong, đặc biệt là kinh qua lần đào vong này, sau cùng cô cũng cảm giác được có gia tộc che chở thì sao, thiên chi kiêu nữ thì thế nào, ánh mắt hâm mộ của người khác có là gì? Trước thực lực chân chính, tất cả hư ảo đó đều vô dụng.

Nếu không có gã, e rằng giờ này cô đã Âu Dương gia bắt làm con tin uy hiếp gia tộc, hoặc bị bạch viên xé xác từ lâu… Thiếu niên này vì cô mà không ngại đắc tội với Âu Dương gia hùng mạnh, tấm thân đơn bạc của gã còn gánh cả trách nhiệm đấu tranh với Lục Lâm bang nữa. So ra, Mộ Dung gia đại tiểu thư như cô có là gì?

Chưa bao giờ cô khao khát sức mạnh đến thế. Cô muốn mình mạnh hơn, chí ít… cũng không là gánh nặng cho gã.

Tuy dồn chú ý lên trận chiến giữa Diệp Phong và bạch viên nhưng cô cũng không bỏ hẳn trận chiến kia. Lúc thấy Dâm Dục ma cơ trong nháy mắt đã thắng chín võ sư vây công thì lòng cô chìm hẳn xuống.

Bọn Âu Dương Thiên liên thủ, Diệp Phong chỉ còn nước bỏ chạy mà giờ Dâm Dục ma cơ dễ dàng thắng được, vậy gã mà đấu với ả thì thắng bại không phải quá rõ rồi sao? Hà huống còn cả bạch viên lược trận.

Khi thấy Dâm Dục ma cơ giữa ban ngày ban mặt làm cái việc đáng hổ thẹn đó với tám võ sư như dã thú phát tình thì lòng cô thắt lại, không thấy khinh bỉ mà lo lắng nhiều hơn.

Rõ ràng ma cơ hứng tú với Diệp Phong hơn, nếu gã thật sự bị chế trụ thì hậu quả… cô không dám nghĩ tiếp. Cô hiểu rõ một thanh niên bị Dâm Dục ma cơ xử lý thì hậu quả thế nào.

Được ả kích thích, tám võ sư ai cũng có chỉ chưa đầy một phút là xong việc. Dâm Dục ma cơ hưởng thu xong, mặt đầy thỏa mãn, gương mặt nhợt nhạt vì mất tinh huyết dần hồng nhuận trở lại.

Tám võ sư thê thảm khôn cùng, nếu giao hợp với nữ tử khác để phá giải dâm độc, họ mất mấy tháng tu vi là cùng, rồi sẽ không tiến bộ được trong một thời gian. Nhưng đối tượng là Dâm Dục ma cơ thì họ lập tức rớt về sơ giai võ sư, hơn nữa muốn tu luyện tiếp cũng là vọng tưởng.

Nhưng tất cả đều không trọng yếu nữa, xong việc là Dâm Dục ma cơ lấy mạng họ luôn. Ả tha cho Âu Dương Thiên vì hắn biết giữ chữ tín lại có bối cảnh, còn những dung binh này không được như thế, chỉ có người chết mới hoàn toàn giữ được bí mật.

“Được rồi Tiểu Bạch, dừng lại đã, ta và tiểu nha đầu có việc cần bàn.” Dâm Dục ma cơ yêu diễm bước tới, liếc Diệp Phong rồi dồn chú ý lên mình Mộ Dung Tử Thanh.

Bạch viên nhảy lên, lùi về cạnh ả, thò cái lưỡi đỏ au ra liếm lên vòm ngực trắng ngần vun cao của ả, mắt ánh lên dâm tà thỏa mãn khiến bọn Diệp Phong dựng tóc gáy, yêu phụ này lại có quan hệ đó với bạch viên?

“Cô nương là cháu gái của võ hoàng Mộ Dung Yên?” Dâm Dục ma cơ khẽ vuốt ve lớp lông trắng mềm mại của bạch viên, cười hỏi.

“Thì sao?” Mộ Dung Tử Thanh tuy thấy Âu Dương Thiên quỳ trước mặt đối phương nói một lúc nhưng không nghe rõ chúng nói chuyện.

“Đã vậy, chỉ cần cô nương ngoan ngoãn nghe lời, ta cũng không khó dễ.”

“Ngươi định lợi dụng ta để giành thiên niên linh trì của gia tộc?” Mộ Dung Tử Thanh hừ lạnh, cô không ngốc, đã đoán được đôi phần. Thiên niên linh trì đã bị đồn ra nhưng chỉ hạn chế trong mấy đại thế lực của nam chiêm bộ châu. Âu Dương Thiên để giữ mạng nên khai ra tất cả.

“Ha ha, ta không tham đến thế.” Dâm Dục ma cơ bật cười: “Thiên niên linh ngọc tinh hoa, thứ đồ chơi đó mà tự cầm lấy có khác gì tự rước phiền? Ta chỉ cần một giọt thiên niên linh ngọc dịch, điều kiện giao dịch này cũng khá công bình với Mộ Dung gia.”

"..." Mộ Dung Tử Thanh trầm mặc, Dâm Dục ma cơ nói không sai, nếu chỉ là một giọt thiên niên linh ngọc dịch, phụ thân khẳng định sẽ không do dự lấy ra trao đổi, bảo vật tuy quý nhưng với Mộ Dung gia chỉ năm năm là có được một giọt, không thể trọng yếu bằng cô.

“Nếu đó là ý nghĩ thật sự của ngươi, ta rất vui lòng chấp nhận.” Không cần đối địch với nữ tử yêu dị này, Mộ Dung Tử Thanh cũng thở phào.

“Như vậy là giao dịch coi như đã thành.”

“Chỉ cần ngươi không giở trò, ta có thể cùng ngươi đi gặp phụ thân.” Mộ Dung Tử Thanh lạnh lùng đáp.

Diệp Phong nhíu mày, tuy không tiếc thiên niên linh ngọc dịch hộ Mộ Dung gia, nhưng giờ bị Tử mẫu hoàn trói buộc cùng Mộ Dung Tử Thanh, chẳng phải gã cũng bị kéo vào chuyện này sao? Nếu cùng cô tìm chỗ nào đó đợi mười bữa nửa tháng thì gã không có ý kiến gì nhưng giờ có thêm một yêu cơ đầy mình dâm độc thì…

Nhưng gã chưa kịp phản đối, ánh mắt Dâm Dục ma cơ đã đóng đinh vào mình gã.

“Tiểu suất ca, còn đệ? Có chịu ngoan ngoãn ghe lời không? Ha ha.” Dâm Dục ma cơ cười câu hồn, cố ý lắc lắc bầu ngực.

Mộ Dung Tử Thanh chặn trước mặt gã, khí phẫn: “Ngươi không được nhắm vào y.”

“Tiểu nha đầu, giờ ngươi chỉ là con bài trong tay ta… còn chưa có tư cách chỉ tay chỉ chân.” Dâm Dục ma cơ lạnh giọng.

“Ban nãy ngươi đã nói chỉ cần ta phối hợp là sữ không khó dễ bọn ta cơ mà?”

“Chỉ cô nương thôi… không tính hắn.” Dâm Dục ma cơ nhếch môi.

“Ngươi…” Mộ Dung Tử Thanh đỏ bừng mặt, nghiến răng: “Ngươi dám động vào y, đừng mơ lấy được thiên niên linh ngọc dịch của Mộ Dung gia.”

“Vậy ư? Trước đây ta khách khí vì nể vị gia gia thất tung của ngươi, đừng tưởng là ta sợ gì Mộ Dung gia! Chỉ cần ngươi nằm trong tay ta thì một giọt thiên niên linh ngọc dịch đó có lấy được hay không không do ngươi quyết định.”

“Ta… ta…” Mộ Dung Tử Thanh cắn môi, không dám chắc.

“Xem ra… trận chiến này còn phải tiếp tục?” Diệp Phong khẽ kéo cô ra sau lưng, lạnh giọng nói. Gã vốn không đời nào chịu khuất phục trước dâm uy của đối phương, huyết độc của Dâm Dục ma cơ tuy lợi hại nhưng không làm gì được gã.

Trận chiến ban nãy, gã trói chân trói tay vì sợ Dung Tử Thanh bị thương. Hiện tại Dâm Dục ma cơ hiển nhiên cũng muốn lợi dụng cô nên tất không thương tỏn đến, gã có thể thoải mái đấu một trận, chỉ cần phát huy toàn bộ thực lực, gã tin rằng ma cơ và bạch viên không phải đối thủ của mình.

“Tiểu tử có vẻ tự tin với thân thể mình nhỉ.” Dâm Dục ma cơ không giận mà bật cười: “Sinh mệnh khí tức của ngươi rất nồng, chắc đề kháng với huyết độc của ta rất cao.”

Diệp Phong giật mình, yêu phụ này lẽ nào cũng biết đến nguyên nguyên lực?

“Vì thế nên ta càng hứng thú với ngươi, chỉ cần lấy được sinh mệnh tinh hoa của ngươi thì dục huyết phí đằng mà ta tu luyện sẽ đạt tới mức cao hơn. Ngươi ngoan ngoãn phối hợp thì ta đảm bảm không hại mạng ngươi.” Dâm Dục ma cơ tỏ vẻ quyết tâm.

Kỳ thật Huyết độc công của Bách Thảo cốc cũng cần một lượng nguyên nguyên lực nhất định mới tăng tiến được. Họ biết tính chất thật sự của loại năng lượng đó, mà chỉ từ kinh nghiệm nghiên cứu dược thảo suy đoán rằng nó có liên quan đến sinh lực. Sinh mệnh lực càng mạnh, tính đề kháng độc chất trong huyết dịch càng cao, như vậy tu luyện Huyết độc công cực kỳ dễ dàng.

Mỗi tầng Huyết độc công đều đòi hỏi người tu luyện có sinh lực thịnh vương hơn, công pháp thái bổ của Dâm Dục ma cơ nhằm cưỡng đoạt sinh mệnh tinh hoa của người khác. Diệp Phong với ả chính là bổ phẩm tươi sống, làm gì có chuyện dễ dàng bỏ qua. Có lẽ… ả không cần thiên niên linh ngọc dịch cũng đề thăng được đến võ tông cảnh giới!

“Tiếc là ta không có hứng thú với ngươi.” Nghĩ đến việc ả và bạch viên có thể có quan hệ ghê tởm thì lưng gã lại lạnh buốt. Loại nữ nhân này dù quyến rũ gấp mười cũng không khiến gã động lòng nổi.

“Ngươi bức lão nương bùng bạo lực?” Câu nói đó phá ra từ miệng một nữ tử, cảm giác quái dị vô cùng, Mộ Dung Tử Thanh ở phía sau cũng há miệng.

“Nếu ngươi tưởng dựa vào chút đặc thù của thân thể là chống được huyết độc của ta thì lầm to rồi. Dâm độc của lão nương đâu có dễ ứng phó như thế.” Quanh mình Dâm Dục ma cơ lại dấy lên huyết vụ.

Ả cho rằng gã đã ăn được kỳ vật gì đó như thiên địa linh quả nên thổi nội mới sung mãn sinh mệnh lực. Ả tuy thô lược cảm thụ được sinh mệnh khí tức của một người nhưng không thể nào nhận ra mức độ thật sự, dù sinh lực của Diệp Phong có nồng hơn thì gã chỉ là võ sư, mà võ sư tuyệt đối không chống nổi huyết độc của ả.

“Thử xem là biết ngay.” Gã giơ như ý bổng lên, tư thế sẵn sàng chiến đấu.


trướctiếp