Cực Phẩm Thái Tử Gia

Q.4 - Chương 855: Dám Ra Tay À, Đồ Khốn Kiếp


trướctiếp



Trung tuần tháng sáu ở Tuyền thành nhiệt đột tương đối cao,do Tuyền thành không ở gần biển, không có bãi biển tự nhiên để có thể vui chơi ngày hè, nhưng Tuyền thành có không ít các vịnh, mọi người muốn vui chơi dịp hè thì chỉ có thể đi bơi, Đường Sinh rất muốn dẫn Đàm Bảo Chân đi bơi.

Tuy nhiên, chị Bảo Chân xấu hổ không dám đi, cô nói rằng:

- Mông lớn như vậy, đi làm gì? Đi để người ta chê cười tôi à?

Đồng Nữ cùng Đường Sinh cười, hắn nói:

- Thực ra cô còn rất đẹp, chị Đồng còn đẫy đà hơn cô nhiều, nên cô cười chị ấy trước đi?

- Tôi đây không dám đi đâu, tới bể bơi của nhà còn được.

Bị Đồng Thiến Thiến nói một lời, thế làkế hoạch đi bể bơi bị phá sản.

Đàm Bảo Chân thực ra là đang có chuyện, việc xây dựng căn cứ Ngân Loan đã hơn nửa năm, có hiệu quả rất rõ, nguồn vốn cũng được, đây mới là quan trọng nhất, việc xây dựng tự nhiên sẽ không chây lười. Căn cứ Ngân Loan là một trong những xưởng chế tạo thuyền lớn nhất trong nước nhưng lại không có nhiều đơn hàng, khiến nó rất xấu hổ, so với Tập đoàn tàu thủy Trung Quốc thì kém hơn nhiều, Đàm Bảo Chân vội tới nói với Đường Sinh tin này.

- …Đơn đặt hàng trong nước rất ít, nước ngoài cũng ít, nói cách khác xưởng chế tạo thuyền của chúng ta kinh doanh không hiệu quả, tuy nhiên mấy hôm trước có tham gia hội nghị quân ủy, quân đội sẽ có một lượng lớn đơn đặt hàng gửi tới, nhưng rắc rối chính là ông chủ của Ngân Loan chưa đủ cứng rắn.

Đàm Bảo Chân nói tới vấn đề này là quan trọng nhất, Tập đoàn công nghiệp tàu thuỷ Sắc Hinh mặc dù thu mua Sở Đại, cũng để lại dấu vết, nhưng thực tế cổ đông lớn nhất của Sở Đại vẫn là người đại diện của Sở Đại Uông Sở Tình, cổ phần khống chế tài sản vẫn được nắm giữ trong tay cá nhân, chứ không nằm trong tay nhà nước.

Nói như vậy, anh muốn có được đơn đặt hàng thì sẽ liên quan tới vấn đề an ninh quốc phòng, anh không phải xí nghiệp công nghiệp quân sự do nhà nước chỉ định, nhà nước tin rằng trình độ của anh cũng có hạn, làm sao dám đem một lượng lớn đơn đặt hàng gửi cho anh? Đó là vấn đề về thể chế của nhà nước.

Đường Sinh cũng thở dài:

- Kỳ thật nước ta vẫn chưa tin tưởng giao việc cho doanh nghiệp tư nhân, cũng không trách được người ta, luận về ưu thế kỹ thuật, Tập đoàn công nghiệp tàu thuỷ Sắc Hinh vẫn còn nhiều khiếm khuyết, nếu không phải cùng hợp tác với Sở Đại, căn cứ Ngân Loan chỉ là một cái thùng rỗng, bây giờ đang trong thời kỳ xây dựng, khi hai công trình khai trương, trước tiên tôi sẽ cố kêu gọi được năm mươi nhà nghiên cứu khoa học, tôi không tin mình không có năng lực về khoa học kỹ thuật, đúng không?

- Trước đó cậu cũng kêu gọi rồi mà, cá nhân tôi thấy công việc làm hạng mục này cũng không được cấp trên ủng hộ, đề tài khắc phụ khó khăn cũng có khó khăn nhất định, ở sở trên dưới nhất trí cho rằng thực tế là thiết thực, chiến hạm đời thứ năm của chúng ta thiết bị vẫn là nòng cốt.

Đàm Bảo Chân tuyệt đối có quyền uy trong giới kỹ thuật, chính cô đề ra hạng mục mũi nhọn, là sự đột phá vô cùng lớn, nhưng sức người có hạn, không dám tưởng tượng tới hạng mục lớn, sở công nghiệp quân sự 8561 cũng không dám tiếp nhận để thực hiện, có thể thấy được có bao nhiêu bi kịch chứ? Khẳng định là hạng mục của cô sẽ trở thành hạng mục hão huyền.

- Có phải đang cần kinh phí lớn để nghiên cứu phát triển không? Cần bao nhiêu thời gian để nghiên cứu phát triển? Cần bao nhiêu nhân tài để nghiên cứu phát triển?

- Đúng vậy, đương nhiên tôi cũng thừa nhận là mình nghĩ hơi xa, nhưng quốc gia chúng ta có lực lượng, thật sự không kém Mỹ là mấy, một quốc gia muốn sống yên ổn trên thế giới thì quốc phòng chính là nền tảng cơ bản, không có quốc phòng thì sẽ không có chủ quyền, chủ quyền quốc gia sẽ bị một số quốc gia có chủ quyền lớn mạnh ức hiếp, ví dụ như Irac, Iran, họ không có chủ quyền sao? Có, nhưng vì nền quốc phòng của họ quá yếu.

Đường Sinh đồng ý, đột nhiên phát hiện ra Đàm Bảo Chân cùng mình có nhiều tiếng nói chung, người phụ nữ này có lẽ không hiểu gì về chính trị, nhưng cô hiểu được về quần sự, cô hiểu được uy lực có ý nghĩa uy hiếp như thế nào, nước cộng hòa muốn hùng mạnh hơn nữa, quốc phòng phải bước vào thời kỳ đổi mới.

- Chị Bảo Chân, tôi mua chị, chị ra giá đi, tôi sẽ bao để chị làm nghiên cứu.

Lời nói này vốn có hai ý, Đường Sinh lại còn cười cười nữa.

Đàm Bảo Chân cũng không tin được chuyện này, má lúm đồng tiền hiện lên vẻ mặt.

- Cậu thật sự đồng ý bao tôi? Cậu không sợ tiền như nước trôi sông sao?

- Muốn trôi thì cứ trôi đi, trôi rồi sẽ lại kiếm được thôi, chúng ta đều có một giấc mộng chung, chính là muốn quốc gia ngày càng hùng mạnh, mọi chuyện trên thế giới lời nói cần có sức mạnh, luận về quân đội chính quy của nước ta còn kém Mỹ một khoảng lớn, toàn cầu không có nước nào đối chọi với Mỹ được, Trung Nga liên thủ lại cũng không chắc sẽ là đối thủ của người ta, tuy nói các nước lớn thời gian gần đây không ra tay, nhưng không hậu thuẫn mạnh mẽ, nói chuyện sẽ lo lắng không yên, cứ như vậy đi, tôi quay lại nói với Tập đoàn công nghiệp tàu thuỷ Sắc Hinh nghiên cứu một chút, lấy đề tài của cô lập một tổ nghiên cứu mới.

Đàm Bảo Chân nghe Đường Sinh nói như vậy, cũng hơi chột dạ, sắc mặt bắt đầu chuyển sang màu khác, là hưng phấn, là kích động, nhưng cũng có mấy phần hoảng sợ, cô không nắm chắc cả mười phần.

- Đường Sinh, cậu không nên xúc động quá, tôi cũng không nắm chắc lắm đâu, thật sự…

- Năm đó khi chúng tôi nghiên cứu bom nguyên tử ai cũng khẳng định sẽ thành công? Rồi tự bản thân mình chán nản thì làm sao mà được? Tôi rất xem trọng cô, cô sợ cái gì? Nghiên cứu không ra cũng không sao, tôi cũng không nói cô phải hoàn lại tiền, tôi tin tưởng, chuyên gia của Tổ chức y tế thế giới đã nói, phụ nữ có mông lớn đều là những phụ nữ thông minh, tôi xem cô cũng vậy…

Cô cũng hơi hiểu được ngụ ý trêu chọc mờ ám của hắn.

- Thật chẳng nghiêm túc gì cả.

Đảm Bảo Chân không đỏ mặt cũng khó, Đồng Nữ cũng không nói xen vào chỉ lẳng lặng nghe, lúc này liền mỉm cười.

- Đường Sinh, có phải tôi rất thông minh không?

Đồng Nữ nói mình cũng giống như vậy.

- Chiếu theo lời nói của chuyên gia y tế, phụ nữ Nga là thông minh nhất? Nói các cô ấy có mông như cối xay cũng không phải nói quá, là như vậy phải không?

Cả ba người đều cười, sau đó Đường Sinh hỏi:

- Nói cho tôi biết, chị Bảo Chân, cần bao nhiêu tiền để nghiên cứu phát triển?

- Tay phê duyệt kinh phí ước chừng sẽ không dưới ba trăm triệu, khả năng tiền trôi như nước cao tới 95% trở lên, cậu còn muốn đầu tư sao?

- Dựa vào có ba trăm triệu mà cô đã nói dè dặt như vậy sao? Tôi thêm cho cô hai trăm triệu là năm trăm triệu, tiền như nước trôi sông cũng được, tôi sẽ đánh vào mông cô.

Phù, Đàm Bảo Chân nghe thấy những lời đó, khuôn mặt xinh đẹp ửng hồng nói:

- Cậu dám?

Đột nhiên cô thấy nghi ngờ Đường Sinh.

Đồng Nữ che miệng cười, không ngờ còn nháy mắt với cô, Đàm Bảo Chân không biết làm thế nào, trái tim lại đang nhảy nhót.

Đường Sinh nghiêm mặt đáp lại:

- Tôi dám đấy, thật sự tôi có gan lớn lắm, cô hỏi Đồng Thiến Thiến là biết rõ mà, không tạo áp lực cho cô sao được? Mông nhất định phải đánh, hơn nữa sẽ lột quần đánh trước mặt Đồng Thiến Thiến, bởi vì cô ấy là nhân chứng.

- Vui nha, tôi bằng lòng làm nhân chứng.

Đồng Thiến Thiến cười khanh khách.

- Chị Chân, phải chịu áp lực rất lớn rồi?

Mắt Đàm Bảo Chân trợn trắng:

- Tôi chẳng thèm nói lại với tiểu tử thối nhà cậu.

Mặt vẫn ửng hồng, đầu vẫn kinh hoàng, mồ hơi rơi, tôi hoảng sợ rồi?

Đêm, Đường Sinh mời Đàm Bảo Chân, Đồng Thiến Thiến ăn cơm, một bên suy xét về phòng nghiên cứu của Đàm Bảo Chân, chỉ kéo một mình cô làm nghiên cứu cũng không được, quốc gia nếu không ủng hộ cô, cô nghiên cứu cái rắm à? Chủ yếu là kỹ thuật tàu chiến hạm đời thứ năm? Đề bài đưa ra thật lớn, trải qua tất cả các lĩnh vực của quân đội chính quy, có rất nhiều thể chế, cô không thể vượt qua sự cản trở của tài nguyên, thì không phải là người có năng lực.

Sau khi ăn xong, ba người đi tới một quán rượu, Đường Sinh còn chia ra nhảy từng điệu với các cô, sau khi điên cuồng hoàng dã thì ngừng lại một chút, Đàm Bảo Chân cùng Đồng Thiến Thiến cũng cười đùa vui vẻ, tránh không phải tiếp xúc da thịt một chút cùng Đường Sinh, thật là đã quá.

Sau mười giờ, bọn họ vào một phòng yên tĩnh trong quán rượu, ở trong phòng riêng, uống rượu đầu óc không tỉnh táo nói chuyện, tình cảm cũng có, một nam hai nữ, làm như trái ôm phải ấp, đương nhiên vốn là một nam ba nữ, chị Trần chỉ theo sau, cô giống như không khí vậy.

Trong lúc đó Đường Sinh luôn luôn suy xét vấn đề của Đàm Bảo Chân, cuối cùng nghĩ đến biện pháp duy nhất chính làđưa nó vào trong kế hoạch tuyệt mật (gặp rồng ở ruộng), nói như vậy là có thế lách qua chứ không thể vượt qua trở ngại, hơn nữa càng có cơ hội được ủng hộ nhiều.

- Cơ hội khó có được, như vậy có thể âm thầm làm mọi chuyện, tôi muốn chị Chân được thỏa mọi ước nguyện.

Đường Sinh chìa tay mời Đàm Bảo Chân ra sản nhảy, Đàm Bảo Chân hoảng sợ:

- À không… Tôi không nhảy đâu, thả tôi ra…

Rồi ngay sau đó là lôi kéo, Đàm Bảo Chân cũng chưa hiểu chuyện gì, sau đó bị đánh một cái lên mông.

- Đi thôi, đang tơ tưởng cái gì.

Đồng Nữ cũng có ý này, không biết vì sao cô có suy nghĩ kéo Đàm Bảo Chân làm chuyện xấu, cô cũng không phải không gật đầu một cái, Đường Sinh là đại diện của Đường gia, Đảm Bảo Chân là người Đàm gia, nếu có quan hệ thân mật, hiển nhiên có lợi cho việc xây dựng mối quan hệ hòa hảo giữa hai nhà, tuy rằng được che giấu kĩ.

Bảo Chân để Đường Sinh ôm, càng căng thẳng vô cùng, ngươi này không phải có ý định gì chứ? Ôm nhanh như vậy? Cô có cảm giác ngực lớn của mình dán tới trong lồng ngực rộng lớn của hắn, chân chân kéo lê đi, mồ hôi toát muốn chết… Đường Sinh cũng là do rượu làm anh hùng cường tráng lớn mật, trên thực tế cũng có vài lần phản ứng sinh lý, khi thì khiến chị Trần ngăn chặn mình, đỡ phải xấu mặt, hiện tại không sợ nữa rồi.

Tiếc rằng Ca-chiu-sa phát triển ở nơi nào, khi cùng Đàm Bảo Chân chạm vào nhau, liền lộ ra một khoảng mềm mại dán trên dáng người thon dài, đó là gò đất của Bảo Chân, không phải uống nhiều rượu quá, không phải nghĩ thầm trong lòng là “gặp long ở điền”. Đường Sinh thật không có can đảm lớn như vậy.

Đường Sinh thật đúng là không để ý, nhưng xương cốt Đàm Bảo Chân như cứng lại. Trời ơi, sao lại… Cô đang muốn mở miệng nói.

- Chị Chân, tôi đã nghĩ rồi, muốn khắc phục khó khăn của cô, muốn vượt qua các loại chướng ngại, chúng ta phải lách qua các trở ngại của thể chế quốc gia, không tất cả những điều tôi nói là nói suông…

Nghe được những lời này của Đường Sinh, Đàm Bảo Chân không tiếp thu vì cho là hắn nói giỡn.

Trong nháy mắt, cô mới hiểu Đường Sinh, trước đó nghĩ hay hắn nói giỡn, bởi vì hắn chỉ nói thành lập viện nghiên cứu, không chỉ ra những trở ngại, tâm lý Bảo Chân cũng có một chút thất vọng, cô hiểu rằng sẽ có rất nhiều trở ngại, ngày càng nhiều.

Đường Sinh cũng suy xét không cẩn thận, đầu tư như vậy có khả năng lớn như nước trôi sông, nhưng không nghĩ tới hóa ra hắn cũng suy xét việc này.

- Chỉ Chân, cô viết một bản kế hoạch nghiên cứu phát triển, trước giai đoạn cuối đầu tư vào cùng các khâu đề cấp đến vấn đề tài nguyên, mọi việc không thể để xuất hiện, tôi cũng khiến Tập đoàn công nghiệp tàu thuỷ Sắc Hinh xuất ra một phần vốn đầu tư cho kế hoạch, hợp lại thành một phần, đưa ra quân ủy lập hồ sơ.

Đàm Bảo Chân có chút hoảng sợ, gần gũi nhìn một thanh niên mới mười chín tuổi, nuốt nước miếng,

- Cậu thực sự làm vậy?

- Đúng vậy, vì được đánh mông của cô, tôi quyết định làm như vậy, quân ủy lập hồ sơ tôi sẽ có con đường khác, chỉ là đem hạng mục nghiên cứu phát triển của cô xếp vào một kế hoạch lớn khác, không ngại chuyện gì, lại sẽ là kế hoạch lớn mạnh, mượn hạng mục này cho cô lách khỏi tất cả trở ngại.

Lúc này nói đến đánh đòn dường như là nói đùa, Đàm Bảo Chân cũng biết nếu thật sự quân ủy lập hồ sơ dự án, tất cả các thể chế tài nguyên được coi là trở ngại sẽ được giải quyết toàn bộ, ngoại trừ tồn tại cánh cửa khách quan thì có thể thoải mái nghiên cứu phát triển.

Giờ khắc này Đàm Bảo Chân có chút kích động, vì cuối cùng lý tưởng mà mình theo đuổi có thể thực hiện mà không cảm thấy hứng phấn sao được, cô đã quên chính mình đang dính sát vào trong lồng ngực Đường Sinh, Đường Sinh cũng quên là đang ôm Đàm gia nữ, bàn tay to đi xuống, khống chế gò đất vểnh lên của cô.

- Tay… tên khốn kiếp…

Bảo Chân vẫn rất cảnh giác, khẽ đẩy Đường Sinh, tránh xa người hắn một chút, thật xấu hổ.

- A… Tôi, tôi uống hơi nhiều, đã quên là ôm cô từ bao giờ, nếu không cô đánh tôi đi.

Tay Đường Sinh khẩn trương dịch lên cao.

Lần đầu tiên bị tay đàn ông sờ vào mông, cô không kìm lòng nổi liền co rút lại, cùng Ca-chiu-sa thiếp càng nhanh, trời ạ.


trướctiếp