Cực Phẩm Thái Tử Gia

Q.4 - Chương 792: Đậu Đậu Lại Gây Họa


trướctiếp



Trường Cảnh sát Trung ương? Chết tiệt thật, các sĩ quan của cục cảnh sát Bắc Kinh đều trợn tròn mắt, trường Cảnh sát Trung ương sao? Đó là cái nôi của của cảnh sát đặc công tương lai mà.

Cục trưởng cục cảnh sát Đinh Hán Trung sau khi nhận được tin báo thực có chút khó nghĩ, bởi đây lại chính là học viên của trường gây họa, nếu muốn được tiến hành điều tra thì phải thông qua sự phê chuẩn của Cục cảnh vệ Trung ương và Bộ tổng tham mưu. Tuy là hai bộ phận nhưng nhiệm vụ đều như nhau.

Trường Cảnh sát Trung ương là trường đặc chủng đặc thù của Cục cảnh vệ thiết lập. Các học viên nếu không vượt qua cuộc thẩm tra chính trị thì không thể vào được nơi đây. Thông thường các học viên ở đây đều thuộc gia đình có gia thế hoặc những nhân vật có quyền thế bảo lãnh vào. Nếu xảy ra vẫn đề gì có thể tìm người trực tiếp bảo lãnh đó giải quyết. Trường không chiêu sinh bên ngoài.

Bên ngoài cũng không mấy người biết đến sự tồn tại của ngôi trường của chính phủ này. Thực tế thì đa phần các học viên trong đặc công cảnh sát Trung ương đều được tuyển chọn từ bộ đội đặc chủng.

Về việc một công tử có gia thế bị đánh gẫy một chân kia thì đó chính là người nhà họ Khuông, là một trong năm gia tộc quyền thế nhất. Trong đó có nhà họ Đường, Đinh, Vương, Miêu. Việc Khuông thiếu gia bị gãy chân thật khiến người ta đau đầu mà, ai bảo tự nhiên lại đi chòng ghẹo Quan Đậu Đậu chứ?

Khi Đinh Hán Trung cùng Cục cảnh sát trung ương chào hỏi nhau thì Đường Sinh cũng xuất hiện ở sân bay Bắc Kinh. Khi mở điện thoại ra thì cùng một lúc hai tin nhắn được gửi đến. Gửi đến trước là của Đậu Đậu: “Đường Sinh, có chuyện rồi, bọn tôi đánh gãy chân người ta, mau đến cứu mạng!”

Ôi trời, chị Đậu Đậu, chúng ta không cần phải hung hăng như vậy chứ. Đường Sinh khổ sở mà trợn tròn mắt. Một tin nhắn nữa là của Đinh Hải Quân: “Đường Sinh, tôi đã trở thành Bí thư chi bộ, tối nay mời cậu ăn cơm nhé.” Từ Đinh Trưởng thôn trở thành Bí thư chi bộ cũng không có gì thay đổi cả.

Lúc lên xe, Đường Sinh đưa điện thoại cho Quan Cẩn Du đọc tin nhắn của Đậu Đậu. Cẩn Du cũng phải kinh ngạc tròn mắt.

Ở Bắc Kinh, Tập đoàn Sở Đại đã sớm thiết lập văn phòng Tổng bộ chuyên để tiếp đãi các nhân vật lớn, chủ yếu là người của tám Cục lớn ở Giang Trung và Cảng Tân Đại. Hai phía này người vào kinh làm việc khá nhiều. Thường thì khi vào Kinh giải quyết công việc thì bọn Sở Tình cũng đều ở đây và chắc chắn lần này cũng không ngoại lệ.

Liễu Vân Huệ ôm Đường Tiểu Sắc lên núi Thanh Trúc còn Đường Thiên Tắc một ngày trước đã vào Kinh để tham dự đại hội Đảng.

Biết bao nhiêu việc, nào là việc nước, việc dân, việc nhà cứ dồn dập cùng một lúc. Những ông lớn của núi Thanh Trúc cũng được mời đến dự lễ khai mạc Đại hội. Các nhà quân sự, chính trị, cách mạng thế hệ trước của nhà nước cộng hòa đều được mời tham dự nhưng học chỉ xuất hiện ở đầu và cuối buổi lễ còn trong quá trình diễn ra thì họ đều vắng mặt.

Đinh Hải Quân và quân khu Quân Lão Ngũ đến sân bay đón tiếp đoàn người Đường Sinh. Một dãy xe Audi được mở một lượt thật khiến người ta phải kinh ngạc.

Xe của Đường Thiên Tứ là đến đón chị dâu là Liễu Vân Huệ, họ giả vờ như không nhìn thấy Đinh Hải Quân và Quân Lão Ngũ vậy. Hai người này khi nhìn thấy Bộ trưởng Đường thì cũng cố tránh không dám đến chào hỏi.

-Lần này may mắn có anh Sinh và anh Hải Quân nên có thể ba tôi sẽ được thăng chức, ông ấy vô cùng phấn khởi đấy. Quân Lão Ngũ trực tiếp lái xe chở Đường Sinh, Đinh Hải Quân và Quan Cẩn Du, còn Sắc Sắc, Sở Tinh, chị Trần và những người khác thì đi cùng Liễu Vân Huệ, bọn họ đều đi cùng đường, có lẽ họ đều muốn lên núi Thanh Trúc. Cẩn Du muốn về thăm nhà bởi cả chị gái và anh rể đều ở Bắc Kinh, mà anh trai cô cũng gọi cô về nên cô đã ngồi nhờ xe của Đường Sinh và Quân Lão Ngũ, cô không ngờ rằng lại gặp phải tai họa Đậu Đậu gây ra.

Cô không nói lời nào mà đưa điện thoại trả cho Đường Sinh. Ý của cô chính là muốn cho Đường Sinh biết dù có cho cô xem rồi thì cũng chẳng ích gì, cậu tự đi mà giải quyết bởi cậu là người bảo hộ của nó mà.

Bên này Quân Lão Ngũ cũng đang thở dài, Quan Cẩn Du biết rằng cha của Quân Lão Ngũ là Phó tư lệnh trạm Chu đã nhập vào bên nhà họ Đường. Lần này ông được điều cụ thể đi đâu thì phải xem sự điều chỉnh sau khi kết thúc Đại hội Đảng nhưng một điều chắc chắn là vị Phó tư lệnh này sẽ phải chuyển nơi khác chứ không phải lưu lại ở Bắc Kinh.

Đinh Hải Quân ở một bên chỉ cười mà không nói chuyện. Hắn vô cùng mãn nguyện với vị thế gia tộc nhà mình khi đã ngầm kết giao với Đường gia.

Đường Sinh đưa điện thoại cho Đinh Hải Quân xem tin nhắn đó.

- Xem chừng chú hai của cậu lại phải một phen đau đầu đây.

- Á…

Đinh Hải Quân nhìn thấy đó là tin nhắn của Quan Đậu Đậu thì rất ngạc nhiên. Hắn biết xung đột trước đây với Đường Sinh chẳng phải đều do người nhà họ Quan mà ra sao? Nếu không sớm xóa bỏ mọi thù hằn rồi thì bây giờ hắn đâu có ngồi chung một xe với Quan Cẩn Du. Hắn lấy điện thoại và bấm số của Đinh Hán Trung.

-Chú hai, cháu và Đường Sinh đang ở cùng nhau, có phải trường Cảnh sát Trung ương có người đánh ai đó bị thương không ạ? Chú hai, thật ngại quá, mấy tên đánh người đó có quan hệ với cháu và Đường Sinh, chúng cháu nên làm thế nào đây?

-Tên tiểu tử thối này, mới biểu hiện tốt được vài hôm thì lập tức lại gây chuyện, đánh gẫy chân của cháu đích tôn nhà họ Khuông, biết giải quyết thế nào?

-Chân gãy thì có thể nối lại mà, tiền chữa trị chúng ta sẽ trả, bao nhiêu tiền cũng không vấn đề, cháu tự mình đi xin lỗi hắn là được chứ gì, việc lớn nên hóa nhỏ, việc nhỏ hóa không. Lúc này không phải đang là thời gian Đại hội Đảng sao? Đừng để chuyện của bọn trẻ ảnh hưởng đến việc chính trị.

-Đưa điện thoại cho Đường Sinh đi, ta muốn nói chuyện với cậu ta.

Đinh Hán Trung có vẻ tin tưởng Đường Sinh hơn là đưa cháu này.

Đinh Hải Trung bĩu môi rồi đưa điện thoại cho Đường Sinh.

-Cậu nói chuyện với chú hai đi, tôi nói không được,hix

-Chào chú hai, sự việc cụ thế thế nào cháu cũng không rõ lắm, cháu vừa vào Kinh, cháu sẽ lập tức đi hỏi thăm tình hình, chú hãy khoan hành động nhé.

Đường Sinh biết chắc Đậu Đậu đã đắc tội với một gia đình có quyền thế nào đó nhưng cô không tùy tiện ra tay mà không có lý do.

-Ừ, cháu hãy đi xác thực tình hình đi. Buổi tối nếu có thời gian thì đến nhà chú uống chén rượu nhé.

-Cảm ơn chú, chắc chú đã để dành một bình Mao Đài phải không? Cháu nhất định sẽ đến.

Đường Sinh nói xong rồi tắt điện thoại.

Đường Sinh quay đầu lại nói với Quân Lão Ngũ:

-Lão Ngũ, cậu biết bác Chu được điều đi đâu chưa? Cậu không biết sao?

Lão Ngũ lắc đầu.

-Tôi làm sao biết được chuyện của ông ấy, đến ông ấy cũng còn không rõ nữa kia, dù gì cũng chỉ là việc của cấp trên nhưng chú tư Đường trong lòng cũng đã có tính toán.

Chú tư Đường mà Lão Ngũ nói đến chính là Đường Thiên Tứ, trong mắt họ thì Đường Thiên Tứ là nhân vật lớn khiến người ta phải kính sợ.

Xe của họ đã đến gần trường Cảnh sát Trung ương, Đường Sinh nhắn tin hỏi Đậu Đậu xem có thể ra ngoài được không. Cô nói sẽ phải xin phép trước đã.

Sắp đến giờ nghỉ trưa rồi nên xin phép cũng không khó khăn. Bên cạnh xe của Lão Ngũ còn có hai chiếc Audi nữa. Hiện tại những người đi theo Quân Lão Ngũ rất nhiều, suốt ngày đi theo y, y trở thành một tấm gương.

Quan Cẩn Du gọi điện thoại về cho chị gái là Quan Cẩn Tú nói rằng mình đang đến thăm Đậu Đậu thì Quan Cẩn Tú cũng không nói thêm lời nào nữa.

Khi đợi Đậu Đậu cùng những người khác đi ra thì Đường Sinh cũng đã xuống xe. Đặc biệt là sau hơn một năm thì cái cảm giác khi gặp lại La Tiểu Hổ cũng không biết phải diễn tả như thế nào. Khi quyết định đưa Đậu Đậu vào trường Cảnh sát Trung ương thì chú Tứ cũng âm thầm đưa La Tiểu Hổ và Lý Dật Phong vào đó. Ở đây họ sẽ được đào tạo một cách nghiêm khắc và nhờ đó mà hiện giờ Tiểu Hổ đã thay đổi khá nhiều.

Tiểu Hổ giờ đã là một thanh niên cường tráng, rắn chắc, một cú va đụng chỉ khiến cậu ta lảo đảo một chút, còn ánh mắt thì kiên định nhìn chằm chằm vào Đường Sinh.

-Anh Sinh, lại được gặp anh, đã gần hai năm rồi nhỉ!

Gần hai năm rèn luyện cực khổ thì giờ Tiểu Hổ có vẻ đã trưởng thành và chín chắn hơn. Còn Dật Phong thì vẫn cái bộ dạng đó.

Đậu Đậu, Tiểu Yên, Ninh Manh khi nhìn thấy Đường Sinh, trước cả ba đôi mắt dường như có một làn sương mờ vây quanh như đang mơ vậy, người trong mộng của mình đang đứng gần trong gang tấc.

Nhưng sau đó Đậu Đậu lại lao vào lòng dì út Quan Cẩn Du nũng nịu:

-Dì ơi, người ta nhớ dì muốn chết đi được.

Trong mắt Quan Cẩn Du thì Đậu Đậu không còn là một cô bé nữa, dáng người đã vượt quá 1m75, khi đứng cùng Tiểu Yên và Ninh Manh thì đúng là mỗi người một dáng vẻ nhưng cả ba đều là những thiếu nữ xinh xắn đáng yêu, trang phục màu xanh lam càng làm tôn thêm vẻ nhanh nhẹn hoạt bát của họ.

-Tiểu yêu tinh rắc rối này, tại sao lại gây ra họa nữa chứ? Không biết làm cho người khác bớt lo lắng gì cả.

Quan Cẩn Du không nhịn được mà quở trách cô.

Đậu đậu làm ra vẻ mình đã phải chịu ấm ức sợ hãi nói:

-Cháu đã bị người ta trêu ghẹo đó, suýt nữa còn bị người ta sờ mông đấy.

Khi nghe Đậu Đậu nói như vậy thì vẻ mặt của Tiểu Yên và Ninh Manh có chút biểu hiện kỳ lạ. Từ đó mà Đường Sinh có thể nhận ra những lời của Đậu Đậu có phần hơi quá.

Mà dù là nói quá nhưng đối phương thực sự cũng có ý định đó chỉ có điều chưa thực hiện được thì đã bị Đậu Đậu…, nếu việc này thực sự xảy ra thì Đường Sinh cũng không biết chuyện sẽ thế nào nữa.

Vừa nói Đậu Đậu vừa liếc nhìn Đường Sinh tỏ ý rằng cô đang nói cho anh nghe đây, chẳng lẽ anh lại làm bộ như không nghe thấy rằng cô sắp bị người ta giở trò vô lễ với mình.

-Tìm một nhà hàng ăn cơm trước đi.

Đường Sinh quay sang nói với Lão Ngũ, tất cả mọi người đều lên xe, ba chiếc Audi từ từ rời đi. Khi ngồi ăn cơm, Đường Sinh mới bảo bọn họ kể tường tận lại sự việc xảy ra ngày hôm qua, thực ra người ra tay không phải là các cô mà là La, Lý.

Tiểu Hổ và Dật Phong có thể coi là hai vệ sĩ của ba cô gái này, nếu bất kỳ ai dám động vào họ thì hai người tuyệt đối không tha.

Bọn Đậu Đậu cũng biết Tiểu Hổ là em trai của chị Sắc Sắc, nên sẽ liều mạng mà bao che cho y, hơn nữa Dật Phong cũng là bạn bè của Đường Sinh nữa. Việc gây họa làm người khác bị thương cô đều thay họ nhận trách nhiệm. Nếu Đường Sinh muốn trách thì cứ trách cô là được.

Buổi chiều, ở Cục cảnh sát Bắc Kinh, một nữ cảnh sát của cục điều tra hình sự Bộ công an đã đến văn phòng của Đinh Hán Trung. Đó chính là con gái nhà họ Khuông.

Khuông Thế Anh khoảng chừng hai bảy hai tám tuôi, Phó Cục trưởng Cục trọng án hình sự, một phụ nữ đã có chồng, ánh mắt lạnh tanh. Dựa vào thân phận của cô ta mà có thể trực tiếp vào văn phòng Đinh Hán Trung thì có thể thấy được giữa họ đã có quan hệ cá nhân.

Dù sao thì Đinh Hán Trung cũng là Phó chủ tịch thành phố kiêm Cục trưởng cục công an. Đường đường là một quan lớn như vậy nói gặp là có thể gặp được sao?

Nói đến nhà họ Khuông cũng là một danh gia. Ông cụ Khuông đã từng là ủy viên đầu tiên của ủy ban khi mới được thiết lập, đến giờ tuy tuổi đã cao nhưng vẫn rất khỏe manh. Hiện tại thì con trai cả đời thứ hai của nhà họ Khuông, Khuông Chấn Quốc cũng vẫn là một trong những lãnh đạo của quốc gia, ông đang là Bí thư của Phòng thư ký, Trưởng ban tổ chức Trung ương. Tại nhiệm kỳ năm 2006 ông được bổ nhiệm và trở thành một trong những nhân vật nổi tiếng trong tầng lớp tối cao. Còn người con thứ hai là Khuông Chấn Hải đang là Chủ tịch tỉnh, tạm thời còn ra nhập vào các bộ và ủy ban trung ương trong thành phố. Người con thứ ba là Khuông Chấn Dã hiện là Phó tham mưu trưởng quân khu Tây Nam, chính trực nhiều năm.

Khuông Thế Anh ngồi nói chuyện trước mặt Đinh Hán Trung chính là con gái của Khuông Chấn Hải, nếu luận về vai vế thì phải gọi Đinh Hán Trung là chú.

-Chú Đinh, tôi cũng không biết kẻ nào đã ra tay nhưng đã đánh gãy chân em tôi thì tôi nhất định sẽ truy xét đến cùng.

-Thế Anh này, tình hình có đôi chút phức tạp, cậu Khuông Thế Hùng kia cũng thực nông cạn. Nếu các người cứ nhất định truy cứu đến cùng thì ta sợ việc này sẽ khó khăn đây, giờ đang trong thời gian đại hội Đảng, không thể làm bừa được.

Khuông Thế Anh nghe vậy thì cau mày lại:

-Chú nói như vậy thì chắc chắn cái tên đó cũng thuộc gia đình có quyền thế? Như vậy cũng không thể đánh gãy chân người khác chứ?

- Những lớp con cháu ở trong trường Cảnh sát này cháu còn không hiểu rõ hay sao? Chính cháu cũng là được đào tạo ở đây mà ra.

-Thế thì sao, chú Đinh, đối với việc này cháu đã có thái độ rõ ràng, kẻ nào ra tay thì phải bị trừng trị, nhà họ Khuông không thể chịu sự thiệt thòi này.

-Thôi được, nếu cháu đã kiên quyết như thế thì tôi cũng không nói gì thêm nữa, tôi nhất định sẽ xử lý công bằng, tuyệt đối không nể tình riêng.


trướctiếp