Cực Phẩm Thái Tử Gia

Q.4 - Chương 769: Nỗi Lòng Của Dung Nữ Được Giải Toả


trướctiếp



Sau khi cùng Đường Sinh nói chuyện, Bí thư Đinh phát hiện bản thân đã lâm vào trạng thái mê muội của người trong cuộc. Tôi đường đường là Bí thư Tỉnh ủy, vậy mà lại bị chuyện này làm cho rối loạn, phải nói là sự kiện Liêu Khí đột nhiên bạo phát này làm cho mình bị đả kích không nhỏ a!

Sau khi tiễn Đường Sinh đi rồi, Hi Chính Tú liền hỏi chồng:

- Ai da, anh nói xem, Tiểu Đường này thật sự là rất có đầu óc, đúng không?

- Em nghĩ thế nào?

Đinh Hán Tĩnh cười khổ một chút, sau đó thấp giọng nói;

- Con gái em cũng không phải là người dễ dàng bị lừa gạt, anh rất lo lắng Dung nhi về sau thực sự không chịu lấy chồng nữa. Chính Tú à, em làm công tác tư tưởng với con gái đi, anh rất hy vọng được ôm cháu ngoại đấy.

Hi Chính Tú trả lời rất đặc biệt:

- Ôm cháu ngoại thì còn có khả năng chứ còn hy vọng con bé lập gia đình là rất khó, trong lòng con bé có chướng ngại!

Cái gì? Có thể ôm cháu ngoại nhưng mẹ con bé lại không có chồng? Đây là nói kiểu gì vậy? Lão Đinh mắt trợn to nhìn vợ mình.

- Đừng có nhìn em như vậy, anh nếu có thể đả thông tư tưởng của con bé thì anh đi làm đi, chứ còn người làm mẹ như em thì chịu rồi.

Sau một lúc lâu, Đinh Hán Tĩnh cười khổ đi quanh phòng khách ba vòng, ông hiểu được vợ mình muốn nói gì. Con gái Đinh Hải Dung này là muốn sinh con mà không kết hôn, trời ạ, con gái nhà họ Đinh sao lại có kết cục như vậy chứ?

- Đinh Hán Tĩnh tôi làm sao mà có thể chịu đựng được a?

- Đừng nói như vậy, lúc trước muốn liên kết hôn nhân cũng là anh, hiện tại thất bại rồi anh lại vẫn còn muốn thể diện, anh không làm vậy thì không có mặt mũi chắc?

- Này, này….

Đinh Hán Tĩnh vỗ đùi, cũng không dám nói to, bởi vì con gái đang ở phòng ngủ,

- Ôi… là, là Tiểu Đường đúng không? Em, có phải em đã nhìn ra cái gì? Con gái mình hiện tại có mối quan hệ rất chặt chẽ với Đường Sinh, từ Giang Trung đuổi tận tới Lỗ Đông.

- Xuỵt!

Si Chính Tú nhíu mày, đem ngón trỏ đặt lên miệng chồng để chồng nhỏ giọng xuống:

- Anh ồn ào cái gì? Chấp nhận đi, tính tình con gái của chúng ta anh cũng hiểu rõ mà? Anh muốn ép bức nó đến mức phải nhảy lầu mới vui sao? Anh nếu muốn thể diện thì hãy giả vờ như không biết đi!

- Anh, anh….

Đinh Hán Tĩnh mắt lại trừng lớn, sau một lúc lâu cũng không nói gì nữa, trái nhìn phải trừng, cuối cùng sắc mặt cũng hòa hoãn xuống đi về phía thư phòng, khi đi đến cửa thì quay lại nói với vợ:

- Em, em nói chuyện với Dung nhi, nhờ Tiểu Đường hỗ trợ giải quyết chuyện ở Liêu Khí nhé!

Hi Chính Tú bĩu môi, dùng một loại ánh mắt nhìn nhìn chồng, ý tứ là, em nghĩ anh ý chí sắt đá chứ, hóa ra cũng biết xót thương con gái sợ nó lại phải chịu ủy khuất à? Bị vợ dùng ánh mắt khinh miệt, nét mặt già nua của Bí thư Đinh hơi hồng lên,

- Bĩu miệng làm gì? Nhanh đi đi, con bé sắp ngủ rồi.

Phù, Hi Chính Tú buồn cười nhưng trong nụ cười vẫn có một chút chua xót, đó là bởi vì vận mệnh bi thương nhấp nhô của con gái.

Có lẽ đây chính là kết thúc tốt nhất, còn nếu vẫn cố chấp vì sĩ diện mặt mũi thì có khả năng kết quả sẽ là sự thật tàn khốc người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh.

Hi Chính Tú đi vào, Dung nhi đang tựa người ở đầu giường đọc sách, kỳ thực cô cũng chẳng đọc được cái gì, cha mẹ nói chuyện làm sao có thể giấu được sự mẫn cảm của cô? Trong mắt cô có nước mắt, ba, con gái làm xấu mặt mũi của nhà họ Đinh, con gái bất hiếu, ba, mong ba tha thứ cho con.

- Mẹ, mẹ còn chưa ngủ sao? Đi ngủ sớm một chút!

Ngồi dậy, Dung nữ lau nước mắt giả vờ như không có chuyện gì.

Hi Chính Tú ngồi xuống bên cạnh giường, nhẹ nhàng vuốt ve bộ mặt xinh đẹp của con gái, trong con mắt tràn đầy vẻ dịu dàng yêu mến:

- Ừ, mẹ cũng sắp đi ngủ rồi, Dung nhi, con đã trưởng thành, có một số việc con phải tự mình làm chủ, ba mẹ không thể ở bên con cả đời, tương lai của con phải dựa vào chính bản thân mình.

- Mẹ…

Lao vào trong lòng ngực của mẹ, nước mắt của cô không kìm nén được chảy xuôi xuống:

- Con gái bất hiếu, mẹ, mẹ hãy coi như chưa từng sinh ra con.

- Đứa ngốc, không được nói như vậy, giữa thể diện và hạnh phúc của con gái, mẹ đương nhiên sẽ lựa cho hạnh phúc của con, cái gì mà thể diện với chả không thể diện, mẹ đều không cần, chỉ cần con gái của mẹ hạnh phúc, mẹ đã rất vui…

Hi Chính Tú cũng chảy nước mắt.

Dung nữ nghẹn ngào nức nở, áp sát vào lòng ngực của mẹ, khóc lớn lên, lần này trở về gặp cha mẹ đã giải toả được khúc mắc lớn nhất trong lòng cô!

- Con bé này, đừng có khóc nữa, sống thế nào cũng là cả một đời, trên thế giới này có biết bao nhiêu chuyện them chuyện này của gia đình mình cũng chẳng sap!

Bà lau khô nước mắt của con gái, nhìn con bé mặt tươi cười vẫn còn vương chút lệ, biết sầu lo khúc mắc trong lòng nó đã không còn nữa:

- Mẹ có chuyện này muốn nói với con…

Sáng sớm ngày hôm sau, Dung nữ đến khách sạn, cùng ăn sáng với Đường Sinh, Ninh Hân và Vương Tĩnh, nhắc tới chuyện Liêu Khí, cô hỏi Đường Sinh đã có ý tưởng gì chưa? Thực chất là muốn hỏi hắn khi nào thì sẽ ra tay? Ba tôi sắp chống đỡ không được nữa rồi, cậu nói cái gì đi?

Đường Sinh cũng đã có chủ ý, hắn liền nói:

- Tôi đây đều nghe theo chị Dung, chị bảo tôi có ý tưởng như thế nào, thì tôi sẽ có ý tưởng như thế đó, chị hiểu chứ?

Phù, Ninh Hân và Hummer đều mỉm cười, chăm chú nhìn nhìn Dung nữ, ai, Dung mỹ nữ, hỏi cô đấy, cô có hiểu không?

Dung nữ mặt đỏ lên, liền trắng mắt liếc Đường Sinh một cái, sẵng giọng:

- Tôi có phải là con giun trong bụng cậu đâu, tôi làm sao mà biết a?

- Cái này, cũng có thể!

Đường Sinh trêu trọc làm cho Dung nữ rất tức giận, chỉ mải ăn không thèm để ý đến hắn nữa.

Một lát sau, Sở Hùng Đông, Hoa Anh Hùng cũng đi xuống, cùng nhau ở nhà ăn của khách sạn ăn bữa sáng, mọi người ngồi cùng nhau đều bàn bạc về chuyện Liêu Khí,

- ….Về hiểu biết cơ bản thì tình trạng kinh doanh thực tế của Liêu Khí cũng không tồi, lúc này thiệt hại lớn nhất chính là ở thị trường chứng khoán và sự bất mãn của các công nhân. Chỉ cần sắp tới phương diện sản xuất và tiêu thụ của Liêu Khí trở lại bình thường, thì ảnh hưởng phải chịu cũng không phải là quá lớn.

Hoa Anh Hùng đem những tin tức thu thập được nói một chút, Đường Sinh hơi hơi nâng tay, ánh mắt nhìn về phía Sở Hùng Đông:

- Sở tổng, chúng ta hành động được chưa?

- Ha, chúng tôi đều nghe theo chủ nhiệm Tiểu Đường, cậu nói hành động thì chúng tôi hành động, cậu nói phải tiếp tục quan sát thì chúng tôi tiếp tục quan sát.

Sở Hùng Đông cười đáp.

Đường Sinh liền quay về phía Dung nữ:

- Này, chị Dung, chỉ cần chị nói hành động thì chúng tôi sẽ hành động, vậy theo ý chị đã hành động được chưa? Ha….

Dung nữ khinh thường đứng lên, dở khóc dở cười, lôi kéo Ninh Hân nói:

- Chúng ta đi thôi, tôi chẳng muốn để ý hắn!

Ba cô gái đi rồi, Đường Sinh còn vẫn còn hướng các cô hô lên:

- Đừng có đi nhanh như vậy chứ, chị Dung, rốt cuộc là có hành động hay không? Phải nói để tôi còn biết chứ!

Dung nữ bực mình mỉm cười, quay sang nói với Ninh Hân:

- Tôi sắp tức mà chết rồi, Ninh Hân, cô còn cười?

Ninh Hân vẫn còn đang cười rũ rượi.

Bên này Sở Hùng Đông và Hoa Anh Hùng cũng không hiểu bọn họ đang làm cái gì, liếc mắt nhìn nhau một cái, không ai nói gì nữa, chỉ nhìn Đường Sinh.

Đường Sinh chờ ba cô gái ra khỏi nhà hàng mới nghiêm mặt nói:

- Cứ tiếp tục quan sát đi, chờ cho đến khi các công nhân của Liêu Đông không gây rối nữa, chúng ta không cần phải quá lo lắng, chỉ là chút dao động nho nhỏ của thị trường chứng khoán, giá trị có chút giảm xuống, cũng không phải vấn đề lớn, không cần phải vội!

- Tuy nhiên, có chút tình huống mới, chúng ta phải đi khảo sát Liêu Khí, có người nói đại biểu của Nhất Khí cũng đến Liêu Khí…

Ách, Nhất Khí cũng đến đây? Không phải là muốn thu mua Liêu Khí đấy chứ? Suy nghĩ một chút thì Nhất Khí cũng không thể có tài chính hùng hậu như vậy được.

Tuy nhiên Nhất Khí cũng là một trong những tập đoàn thuộc top 50 xí nghiệp lớn nhất trong nước, tiềm lực phát triển rất lớn, trước năm 2007, ở Trung Quốc, chưa có xí nghiệp chế tạo ô tô nào đạt thành tích tiêu thụ một triệu chiếc một năm, mà Nhất Khí trong năm 2007 đã tiên phong dẫn đầu phá vỡ kỷ lục đó, quả thực là rất giỏi.

Mà Liêu Khí cũng không chấp nhận việc thua kém người ta, hiện tại thực lực của bọn họ mới chỉ bằng một phần ba của Nhất Khí, nhưng khẩu hiệu của bọn họ là trong vòng năm năm tới phải đem sự chênh lệch này thu nhỏ lại, kế hoạch mười năm tới chính là xây dựng Liêu Khí trở thành một tập đoàn tương đương với Nhất Khí trong việc chế tạo ô tô.

Nói thật, Nhất Khí nếu muốn thôn tính Liêu Khí thì khả năng không lớn, muốn chiếm giữ cổ phần lớn của Liêu Khí là có khả năng, còn muốn Liêu Khí sụp đổ thì không thể nào.

Đường Sinh cười cười:

- Không có tập đoàn chế tạo ô tô nào trong nước có khả năng nuốt trôi Liêu Khí được, Nhất Khí không được, Nhị Khí không được, Nam Khí không được, Bắc Khí cũng không được, mà Thượng Khí lại càng không có khả năng. Bọn họ cũng không có khả năng liên kết lại với nhau được, bởi vị trí trên thị trường khác nhau, thương hiệu cũng khác nhau, phải cùng cạnh tranh để tồn tại. Liêu Khí là tập đoàn chế tạo xe cộ đặc biệt lớn nhất, vị trí trên thị trường lại càng đặc biệt, cho nên nó mới có thể tiếp tục phát triển mạnh mẽ. Nhưng như thế phải bán cho những người rất giàu có, mà định mức lại lớn như vậy thì người sử dụng cũng phải nhiều tương đương, cho dù có mở thị trường quốc tế cũng khó!

Hai người Hoa, Sở đều gật đầu, người sau nói:

- Trong phương diện này, Phượng Khí của chúng tôi lại càng lạc hậu hơn một bước, miễn cưỡng cũng chỉ chen chúc được lên hạng hai của chế tạo ô tô.

- Ừ, sau khi Phượng Khí nắm được Liêu Khí thì cần phải chỉnh hợp lại tình hình mới đi, về mặt kỹ thuật còn có điểm khiếm khuyết, chúng ta còn muốn hợp tác với các công ty chế tạo ô tô quốc tế, phương diện này sau này sẽ tính tiếp. Lúc này cần phải đem mọi mặt của Liêu Khí khảo sát rõ ràng, Giang Lăng Cẩn Sinh, phải dùng cổ phần để khống chế nó!

Tiễn hai người này đi rồi, Đường Sinh gọi điện thoại cho Thiệu Tiểu Giác, hỏi cô giữa trưa có rảnh hay không, cùng nhau ăn một bữa cơm?

Thiệu Tiểu Giác đương nhiên hiểu, Đường Sinh mời mình cũng không phải chỉ đơn giản là ăn cơm, chắc hắn muốn bàn chút chuyện chính sự, vì vậy đồng ý ngay.

Cùng lúc đó, Vương Ngạn Tương cũng bay đến Thành phố Y Xuân của tỉnh Cát Lâm , hẹn gặp với Chủ tịch của Nhất Khí, đều là những người có địa vị rất lớn của xí nghiệp, giữa bọn họ đã sớm nhận biết nhau. Lão Khương ở Ủy ban quản lý giám sát tài sản Nhà nước cùng với lão Vương gia là hai cán bộ có liên hệ mật thiết với nhau, mà Ủy ban này lại quản lý các xí nghiệp, vì vậy phần lớn các cán bộ có chức vụ lớn thuộc top 50 xí nghiệp đứng đầu này cũng có liên hệ với lão Khương, dưới tình huống như vậy bọn họ thân cận với lão Vương gia cũng là điều tự nhiên.

Vương Ngạn Tương rất coi trọng cơ hội nắm giữ cổ phần lớn của Liêu Khí lần này, có thể nói Liêu Khí là doanh nghiệp công nghiệp lâu năm tại địa phương của Liêu Đông, nó đang ở giai đoạn phóng thích sức mạnh vô cùng hùng hậu, tương lai sẽ chiếm vị trí cao trong việc sản xuất khí ở trong nước, tiến vào hàng ngũ một trong năm trụ cột công nghiệp của quốc gia.

Về mặt chính trị, lão Vương gia có đủ lực ảnh hưởng, mà ở phương diện kinh tế, lão Vương gia cũng có được đủ ảnh hưởng mạnh mẽ, cứng rắn.

Việc xây dựng kinh tế của chủ nghĩa xã hội khoa học là chủ trương phát triển của quốc gia, ảnh hưởng của kinh tế càng ngày càng tăng, xu thế chính trị mới càng ngày càng mở rộng. Ảnh hưởng của các gia tộc cách mạng lại càng ngày càng thu nhỏ, ai có thể kiên trì đến cuối cùng? Hiện tại, điều này cũng khó nói được!

Trên thực tế, nhóm con cháu của các gia đình cách mạng cũng đã cố gắng nỗ lực nghiên cứu phương hướng phát triển của kinh tế, nếu chỉ dựa vào thân thế là con cháu cách mạng thì không đủ để làm chủ trung tâm quyền lực kinh tế đang phát triển rất nhanh của Trung Quốc. Những cái cũ sẽ bị sự thay đổi phát triển từng ngày nghiền nát, giống như sự xuống dốc của chế độ đế vương thời cổ đại, các gia đình cách mạng cũng không thể dựa vào công lao và ảnh hưởng của tổ tiên mà nắm giữ các cơ quan của quốc gia được, quan niệm và tư tưởng nếu không chịu tiến bộ là không được.

Nhưng nếu như con cháu của những gia đình này ở lĩnh vực kinh tế có đủ ảnh hưởng và tài năng học thức vô cùng cao minh thì dựa vào bối cảnh thâm hậu, bọn họ so với những người khác sẽ có nhiều ưu thế hơn, đây là con đường phát triển duy nhất của những gia tộc này, bọn họ đương nhiên phải lợi dụng để cha truyền con nối.

Ví dụ như vị Trưởng thôn Đinh này, cậu ta nếu không có văn hóa, kiến thức, tài hoa thì cho cậu ta làm Chủ tịch Thành phố hỏi cậu ta có làm được không? Chắc chắn là làm không được?

Cho nên nếu chỉ dựa vào gia đình mà Nhị Thế Tổ muốn làm chủ quyền lực trung tâm trong tương lai, điều đó trên cơ bản là giấc mộng xa vời.

- Tôi chỉ muốn biết, Nhất Khí có thể xuất ra bao nhiêu tiền để mua cổ phần của Liêu Khí? Tổng công ty xây dựng Hoa Đông, tập đoàn năng lượng Điện Trung Hoa, Tập đoàn tàu thủy Trung Quốc đều có thể liên hợp với nhau.

- Tôi không chắc chắn lắm nhưng chắc cũng chỉ khoảng 2 tỷ, hiện giờ Nhất Khí đang mở rất nhiều cửa hàng, nơi nơi đều phải dùng tiền, Liêu Khí ở ngay bên cạnh, tình trạng của nó chúng tôi rất rõ ràng nhưng bọn họ cũng không phải là tập đoàn nhỏ đâu, tài sản cũng phải đạt trên 40 tỷ, không thể nuốt trôi được!

Sau khi nghe xong, Vương Ngạn Tương gật gật đầu:

- Cho dù là cả mấy nhà liên hợp lại thì cũng không thể nắm giữ được quyền khống chế cổ phần, chỉ có thể làm cho Liêu Khí càng thêm sụp đổ…

Cô làm phép tính đơn giản, cho dù tập đoàn Đại Đôn Nguyên Hanh có tham gia vào đi nữa, thì cũng không thể xoay ra hơn 10 tỷ được, chỉ sợ không nắm được Liêu Khí, mà lại càng làm cho tài sản của nó mở rộng lên, danh tiếng cũng càng lớn mạnh hơn nữa, đây có phải là ý tứ đưa dê đến miệng cọp hay không? Cô bắt đầu cười khổ!


trướctiếp