Cực Phẩm Thái Tử Gia

Q.4 - Chương 732: Tôi Nói Với Cô Ta Cậu Là Một Con Ác Quỷ.


trướctiếp



Những ngọn núi ẩn trong sương càng lộ ra một vẻ đẹp từ trong ra ngoài, ngoài vẻ bề ngoài ra núi hướng về Bắc Kinh, núi rừng trùng điệp, cao ngút trời mây, khí thế hùng hồn lạ thường.

Trước tiên phải lên Núi Thanh Trúc thăm ông nội, rồi gửi ông những đặc sản của Giang Trung sau đó Đường Sinh lái chiếc Audi mang biển quân đội xuống núi.

Thôn trưởng Đinh ở cùng với Ông Nguyên và Quân Lão Ngũ trong một khách sạn lớn tên Kinh Thịnh Nguyên để chào đón Đường Sinh tới. Chị em nhà họ Lâm đi cùng trưởng thôn Đinh, bên cạnh Ông Nguyên là người yêu mới Tần Hiểu, Quân Lão Ngũ rất ít khi dẫn theo người yêu, gã có ấn tượng rằng Quân Lão Ngũ cảm thấy bất ngờ về việc Cao Tiểu Sơn đã về. Anh ta còn dẫn cả người yêu mới cưa đổ là Bàng Quyên Nhi đến dự tiệc, ở giữa bọn họ còn có Đồng Thiến Thiến, người đẹp này tạm thời không còn theo đuổi cái gì nữa, cũng từ sau hôm bị Đường Sinh doạ cho khiếp sợ cũng không dám gặp mặt Đường Sinh nữa.

Nhưng thật ra nữ giáo sư mẹ Bàng này rất quan tâm đến tình trạng của tiểu ca ca Đường Sinh, mấy lần gặp bà đều nói: “Dẫn cậu ta tới đây, để bác xem cho …

Toát mồ hôi, có thể dẫn cậu ta tới sao? Có thể lột được cái quần của cậu ta cho mẹ Bàng xem được sao? Nếu có đánh chết cũng không thể dẫn cậu ta tới đây được. Chỉ có thể nói tình hình có biến chuyển tốt.Mấy lời này nói cho Đường Sinh nghe xong, cậu ta liền trợn mắt:

- Mẹ ơi, chắn chắc một trăm phần trăm là không gặp rồi.

Giỡn cái gì mà giỡn? Lừa dối phụ nữ là điều quá quắt lắm rồi, giờ lại đi dụ dỗ

- Mẹ Bàng à? Bàng Quyên Nhi mà không tìm tôi lấy mạng chắc?

Ừ, giáo sư của Đồng Thiến Thiến là mẹ của Bàng Quyên Nhi, cũng là mẹ vợ mẫu mực của Cao Tiểu Sơn. Chỉ cần thấy ánh mắt ấm áp của Tiểu Sơn và Bàng Quyên Nhi, lại thấy đôi mi của Quyên Nhi giãn ra và trong ánh mắt như chứa đựng tình cảm cũng đã biết hai người đó như thế nào rồi.

Trong buổi tiệc, Đường Sinh nói đến chuyện chị em nhà họ Ngu thì Cao Tiểu Sơn, Đinh Hải Quân, Ông Nguyên, Quân Lão Ngũ đều mang vẻ mặt không đồng tình.

Chỉ là bọn họ còn ngại nói trước mặt nhóm người đẹp. Trong nhóm này cũng chỉ có Đồng Thiến Thiến mơ hồ biết được gốc rễ thật sự của Đường Sinh, cô ta không lớn lên ở thành phố, không biết được các công tử thành phố như thế nào. Lần trước không phải gặp Đường Sinh ở tổng tham mưu thì cũng không thể biết được Đường Sinh có thể làm một nhân vật tầm cỡ thế nào.

Lần trước đến thành phố, cô cùng Đường Sinh đến thăm ông cụ họ Đồng, lúc đó Đồng Thiến Thiến, mới biết Đường Sinh là cháu đích tôn của nhà họ Đường, nhưng cô cũng không nói với ai.

Bàng Quyên Nhi không rõ mục đích của Cao Tiểu Sơn, cô cũng như Thiến Thiến đều không lớn lên trong thành phố, thấy rất xa lạ với thành thị, về phần chị em họ Lâm và người yêu của Ông Nguyên là Tần Hiểu cũng không biết tâm can của người đàn ông bên cạnh họ. Như vậy càng tốt, không tính toán nhiều như vậy, lúc này Đường Sinh nói về Ngu Cơ Mỹ, Ngu Phong Đình, các cô đều nghe không hiểu bởi vì các cô còn chưa hiểu tới mức độ đó.

Chị em phụ nữ thì nói chuyện chị em phụ nữ với nhau. Thoáng cái các cô và Bàng Quyên Nhi nói nhỏ với nhau. Chị em nhà họ Lâm cũng hạ thấp giọng..

Đinh Hải Quân và chị em họ Ngu không xa lạ gì, hừ một tiếng rồi nói:

- Cái tên họ Vương thì đã vô ngục lần thứ hai rồi, còn chị em họ Ngu thì có thể làm được gì? Đương nhiên, người ta là người có chức có quyền, so với chức trưởng thôn này thì đáng là gì…

Cao Tiểu Sơn cười ha hả nói:

- Cậu nên than ít đi, cậu có thể làm tới chức trưởng thôn không biết đã chi hết bao nhiêu? Nên tự biết thỏa mãn đi…

Ông Nguyên cũng nói:

- Mấy lời này tôi rất thích nghe. Tên này là trưởng thôn thì đằng trước nên thêm hai chữ: Lưu manh, ha…

- Lưu cái đầu mày, lão tử bây giờ là trưởng thôn mẫu mực đứng đầu hơn ngàn hộ trong thôn. Cờ thưởng cũng đã trao rồi.

- Cờ thưởng gì? Cờ tên lưu manh thế hệ mới à? Củ chuối thật, chính quyền thôn Hoàng Liễu thiếu suy nghĩ chắc. Cờ thưởng không thể tùy tiện trao…

- Đúng là người ngoài nghành, cờ thưởng là do cơ quan cấp trên cấp cho à? Đó chính là bằng chứng do nhân dân ủng hộ chúng ta, thôn trưởng vì nhân dân…

Mấy người bọn họ chẳng nghiêm túc gì cả, Đường Sinh nói chuyện với họ cũng khó. Không một ai chịu giác ngộ ra. Mấy lời nói lung tung tầm phào càng lúc càng tuôn ra nhiều hơn. Làm cho Đường thiếu gia của chúng ta có chút bối rối. Mấy cô gái nghe thì lại cười, ai ai cũng hé miệng nở nụ cười.

Chỉ thấy Lâm Tú Hồng thỉnh thoảng nhìn Đường Sinh. Từ một đống chuyện tạp nham, trong lòng cô ta cũng có ấn tượng về một chàng Đường Sinh đẹp trai phong độ.

Đồng nữ liền phát hiện ra một trong hai chị em song sinh này đang liếc mắt nhìn Đường Sinh. Bàn tay đặt lên đùi ai đó mà nhéo, sau đó nháy mắt với hắn, Đường Sinh thật ra sớm đã phát hiện Tú Hồng đã mang vẻ mặt e lệ núp núp. Hắn chỉ giả bộ không nhìn thấy, không dám châm chọc nữa, các cô đa phần đều để lộ ra.

- Ngày mai cậu giúp tôi được không? Sinh viên trường y chúng tôi có một cuộc họp mặt, ai cũng có bạn trai đi theo chỉ có tôi là không có, cậu có thể giả mạo một chút được không …

Sau buổi tiệc họ liền đi đến một hộp đêm Đồng Nữ nói với Đường Sinh như vậy, Đường Sinh trả lời rằng:

- Cái này, còn phải giả mạo à?

Hắn ta nói một câu hai nghĩa làm cho cô ta đỏ mặt lên, liền đưa tay nhéo hắn, chỉ là một cái nhéo vừa nhẹ vừa yêu thôi.

- Cậu cho là gì? Trong mắt tôi cậu chỉ là một tên nhóc thôi, chuyện chúng ta thôi thì cậu quên đi. Dù sao tôi cũng phải lấy chồng rồi, nếu không thì tôi biết ăn nói thế nào…

Đường Sinh bĩu môi, cười ha hả, nói nhỏ bên tai cô:

- Cô còn mặt mũi nào lấy chồng nữa? Trong lòng cô đã có chướng ngại…

- Tôi chỉ hận không thể làm thịt cậu, cái tên khốn kiếp…

Đồng Nữ có lúc nào mà không bị chuyện này làm cho rối cả lên chứ? Ở trước mặt hắn nói là lập gia đình chỉ là kích thích hắn thôi. Đường Sinh vòng tay sang bàn tay to lớn đi từ mông xuống tới quần lót, cô ta cũng ngoan ngoãn để cho tay của hắn nằm ở mông dưới, để cho hắn tự do hành động, tim cũng đập mạnh dần.

- Cậu nuôi tôi cả đời à?

Mấy lời này nhẹ như tiếng muỗi, còn mang âm sắc rung rung, kèm thêm vẻ e lệ làm lộ ra một tâm tư mâu thuẫn lẫn phức tạp.

- Nuôi thì không vấn đề gì, chỉ là lại làm lại tới hạnh phúc cả đời của Thiến Thiến. Trong lòng tôi cũng không đành nhưng cô muốn lập gia đình tôi cũng có chút chướng ngại. Cô năm lần bảy lượt làm cho tôi hồn siêu phách lạc, tôi đã coi cô là người phụ nữ của tôi rồi, cô lập gia đình tôi không phải là sẽ bị yếu dương…

- Như vậy, nếu như để cậu lựa chọn, cậu lựa chọn yếu dương hay là để tôi đạt được hạnh phúc…

Đường Sinh cười ha hả,

- Cô hỏi một câu hỏi thật là ngốc, nếu không thì cũng dụ dỗ một thằng đàn ông khác, cũng có thể vứt bỏ tôi. Tôi chậm một chút cũng được cả Lục Nhân Nhân. Nhân lúc giờ chưa quá trễ, cô hay là lập gia đình cho rồi. tôi phân tích có đúng không?

- Hứ, đừng có mơ, cậu nghĩ tôi mà yêu một tên tiểu tử thối tha như cậu sao? Chỉ là đùa chơi một chút thôi.

Đồng Nữ nói rất cứng.

Nhưng thân người lại dán chặt vào Đường Sinh hơn, cũng cảm thấy tay ở mông đang siết chặt hơn.

- Thì ra Đồng Thiến Thiến bề ngoài thì trong sáng ngây thơ nhưng trong lòng thì đầy ham muốn. Được rồi, vậy tối nay tôi phải chiếm được cô, ngày mai thì vứt bỏ cô, để cho cô tự đi lập gia đình để cho thằng khác đổ vỏ cho tôi.

- Cậu là một tên súc sinh, lại còn ăn hiếp phụ nữ như thế.

Đồng Thiến Thiến chửi nhỏ, cũng cho hắn áp chặt đến nóng cả người.

- Đối với phụ nữ không súc sinh không phải là con trai. Khẩn trường thề là chỉ làm người phụ nữ của mình tôi thôi, nếu không tôi sẽ “xử” cô tại đây luôn …

Người cô đã mềm nhũn ra rồi, chỉ dán cái lưỡi nóng bỏng lên tai hắn miệng nhấp đôi vành tai ấm mềm mà nói:

- Tôi lại không phải là Phan Thị Kim Liên, đương nhiên là người của một mình cậu rồi, suốt đời tôi cũng là của cậu, nhưng chỉ làm tình nhân thì tôi thấy không cam lòng…

Đường Sinh quay đầu chặn đôi môi của cô lại, lúc buông ra thấy mặt cô ta có ánh lệ

- Kiếp sau tôi sẽ nhất định chuộc lỗi, vì đã ăn hiếp chị rồi…

Đồng Thiến Thiến lại dán chặt môi, chủ động hôn hắn:

- Yêu rồi thì không hối hận, tội của cậu chúng ta cùng gánh chịu. Bởi vì tôi cũng yêu cậu nhưng nếu ngày cậu mà bỏ tôi, thì tôi sẽ chết cho cậu xem.

Lại thêm một cô gái trinh nữa, Đường Sinh ôm chặt cô.

Hộp đêm là một chỗ tối tăm và u ám, lại còn ánh đèn mờ nhạt tỏa ra ánh sáng ủy mị, một âm thanh du dương lãng mạn. Trong điệu nhảy cả nam lẫn nữ đều ôm lấy nhau. Tất cả đều tình cảm nồng nàn, ủy mị. Cao trào nhất là lúc Cao Tiểu Sơn và Bàng Quyên Nhi cùng Đinh Hải Quân và Lâm Tú Chi, hai tên lưu manh với ánh mắt u ám dùng tay sờ vào mông hai cô, Ông Nguyên và Tần Hiểu thì còn trong sáng xíu.

Ở một góc thì Lâm Tú Hồng đang ngồi một mình, đối diện cô là tư lệnh Quân Lão Ngũ, Đường Sinh và Thiến Thiến thì càng ngồi sát vào nhau hơn.

Xem ra Đường Sinh và Đồng Nữ có quan hệ với nhau. Lâm Tú Hồng trong lòng chua xót, nhẹ nhàng nghiến răng, cũng từ quan điểm và nhận thức của cô, dĩ nhiên là phải đau lòng rồi, ai cũng có người yêu, Đồng Nữ tuyệt đẹp khỏi bàn, so với mình thì đẹp hơn bội phần, khó trách hắn không ngó ngàng tới mình.

Cũng không phải Đường Sinh không ngó tới Lâm Tú Hồng một cô gái có mùi vị đặc biệt như vậy sao mà không muốn, chỉ có điều Đường Sinh không nhẫn tâm làm hại cô ta thôi.

- Cái cô thôn nữ kia có tình ý với cậu đấy, chúng ta ngồi cùng nhau thế này người ta cứ nghiến răng ken két đấy, chỉ hận là không thể xông lên cắn tôi vài cái thôi …

Đồng Nữ mắt càng sáng rực, tự khắc thấy được tâm tư của Lâm Tú Hồng, Đường Sinh cười khổ:

- Thiến Thiến à, tôi không muốn tổn thương cô ta…

- Ừ, để tôi đi nói với cô ta, cậu là một tên lang sói hiểm độc, để xem cô ta còn để ý tới cậu không…

Đồng Nữ đứng dậy.

Đường Sinh cũng không nói gì, đứng dậy qua chỗ Quân Lão Ngũ đang ngồi, Đồng Nữ thì nói nhỏ với Lâm Tú Hồng cũng không biết cô ta nói gì, Đường Sinh chỉ thấy ánh mắt Lâm Tú Hồng nhìn mình càng thêm sợ hãi, đổ mồ hôi bà chị Đồng này, cô nói xấu tôi hơi nhiều rồi đó.

Hắn cũng đứng ngồi không yên, vỗ vai Quân Lão Ngũ:

- Đi, Lão Ngũ, đi toilet xả nước cái, để chút nữa thì uống rượu…

Lại là oan gia ngõ hẹp mà, cũng không ngờ trong toilet lại đụng phải Ngu Phong Đình, hai người gặp nhau ở sự kiện lần trước, nên cũng có ấn tượng. Hôm nay là có dịp đọ “súng” với nhau, cũng là một màn hiếm gặp trong thế kỉ.

Đây là những người đàn ông rất có bản lĩnh. Nhưng Ngu Phong Đình đang bị thương, mẹ nó, cái tên súc sinh, nhân tài trời phú sao!

Tiểu xong cũng phải lắc lắc “con chim”, hồi trước Trần Tỷ có nói với Đường Sinh. Phần da của hắn có phần dài, lúc tiểu nên kéo phần da ra, tiểu xong nhớ làm sạch sẽ, đừng để cho nước tiểu tồn đọng lại, sẽ có mùi lạ, có thể gây ra các loại chứng viêm nhiễm.

Và nhìn động tác tiểu của Đường Sinh làm cho Ngu Phong Đình cảm thấy bị xỉ nhục. Giống như hắn đang khoe khoang của quí của mình vậy, hừ!

Đương nhiên Đường Sinh không có ý đó, nhàm chán, nhưng người ta không nghĩ như vậy, Ngu Phong Đình nghiến răng, ánh mắt càng u ám hơn.

Quân Lão Ngũ thì đang rửa tay, thấy Ngu Phong Đình ra trước nghĩ thầm “ủa, không phải thiếu gia Ngu đây sao? Trùng hợp nhỉ…”

- Hi, Quân Lão Ngũ phải không, trùng hợp nhỉ.

Gã đi qua rửa tay, vẫn còn đang suy nghĩ tới Đường Sinh, tên họ Đường kia đợi đấy.

Lúc Đường Sinh đi ra thì gã cũng đã ra ngoài rồi, quay về phòng cùng với chị là Ngu Cơ Mỹ và Thiệu Tiểu Giác nói là có gặp Đường Sinh, đương nhiên chưa nói tới cái chuyện đi tiểu cũng không có cách nào để mở miệng nói, còn có người yêu Chương Tú Vân đang ngồi ở đây:

- Cái tên nhóc đó đã về thành phố rồi…

Thiệu Tiểu Giác cắn răng:

- Để tôi đi gặp nó, tôi muốn nói chuyện với nó chút. Hắn tại sao lại hại Ngạn Đôn một cách độc ác như vậy chứ…

Đường Sinh và Quân Lão Ngũ đi ra sau, ngước mắt nhìn thấy Ngu Phong Đình và Thiệu Tiểu Giác. Xem ra hình như người ta cố tình tới tìm mình.

- Đường Sinh phải không? Tôi là Thiệu Tiểu Giác của tập đoàn Đại Ngôn Nguyên Hanh, có thể nói chuyện riêng với cậu một chút được không ...

Thiệu Tiểu Giác khí thế rất lãnh đạm.

- A, chắc không có gì đâu? Lão Ngũ cậu về trước đi…

Đường Sinh đuổi Lão Ngũ đi trước, cùng với Thiểu Tiểu Giác tiến vào quán rượu, Ngu Phong Đình không nói năng gì cả, lấy một chai rượu xong rồi đi luôn, để cho hai người nói chuyện riêng.

- Thiệu tổng, nghe danh đã lâu, có gì nói thẳng đi. Uống rượu của cô tôi thấy hơi ngại chút…

Đường Sinh cười rạng rỡ nói.

- Không có gì, một chai có đáng bao nhiêu? Tôi chỉ muốn hỏi cậu xem cậu và Vương Ngạn Đôn có thù hắn lớn như thế nào…

Cô ta vô thẳng vấn đề.


trướctiếp