Cực Phẩm Thái Tử Gia

Q.4 - Chương 726: Thương Vụ Làm Ăn Trị Giá Hai Tỷ


trướctiếp



Thứ sáu, ngày ba mươi tháng mười một âm lịch, chỉ còn một ngày nữa là bước sang năm 2006, cũng chính vào thời khắc chuyển giao giữa hai năm, Vương Ngạn Đôn lại ra tòa, bị tòa án nhân dân trung cấp Tuyền Thành tuyên phạt, phạm tội trong thời gian tại ngoại chữa bệnh.

Mục tiêu ra tay lần này là nhân viên cảnh sát có mang theo băng ghi hình làm bằng chứng, tòng phạm lại là bốn người có thân phận đặc biệt.

Cuốn băng đó đã bị cắt bỏ, đoạn nội dung không nên có ở sau đó đã bị Ninh Hân xóa đi, những gì cần có đều có cả, rất có sức thuyết phục. Bên này có phán xét, tư liệu hay gì đó tất cả đều có thể trình cho Tòa án nhân dân tỉnh, cuối cùng nhận định Vương Ngạn Đôn hành vi phạm tội nghiêm trọng, lại phạm tội trong thời gian được tại ngoại chữa bệnh, hai tội gộp lại, kết quả là lãnh án tù chung thân, tin tức này ngay trong ngày đã ttruyền về thủ đô…

Ở Giang Trung Lương Cẩm Quang đang kêu than không thành tiếng: “Trời tị anh tài, Vương lão gia đời này thế là hết, hết thật rồi.”

Ở Lỗ Đông Chương Khởi Minh lặng lẽ không nói được gì, có gì để nói nữa chứ? Thành cũng vì Dung nữ, bại cũng vì Dung nữ, đúng là ý trời!

Ở thủ đô tuyết rơi trắng trời, báo hiệu một năm tuyết rơi nhiều nhưng đối với Lão Vương gia mà nói thì lại là một lần bị đả kích trầm trọng.

- Chuyện của Ngạn Đôn phải nói với ông cụ như thế nào?

Lão Nhị Vương gia Vương Ngạn Khởi tâm trạng vô cùng đau xót, hết rồi, hết thật rồi!

- Nói ư? Ngươi có mặt mũi đi nói hay là ta? Không làm cho ông cụ tức chết thì không được sao?

Vương Ngạn Đức trừng mắt:

- Để nó tự làm tự chịu, tự sinh tự diệt đi. Nó từ nhỏ vốn tính kiêu ngạo, tự phụ, tự tin, kết cục là như thế này đây!.

Lão tam Vương Ngạn Chương, trưởng nữ Vương Ngạn Vân, thứ nữ Vương Ngạn Tương đều không nói được gì, người gạt nước mắt, người không biểu lộ chút cảm xúc nào ra ngoài mặt.

- Nhưng chung quy lại chỉ sợ không giấu được ông cụ, nhỡ may để ông biết được thì chúng ta…

Lão nhị Ngạn Khởi nói đến đây thì dừng lại không nói tiếp được nữa, với tình hình sức khỏe của lão gia như hiện tại, nếu không làm ông tức giận còn có thể sống được ba đến năm năm, còn không thì cũng khó nói.

Vương Ngạn Đức khoát tay.

- Vậy cũng phải giấu, thông báo cho tất cả mọi người không được nhắc đến chuyện này, ngăn chặn tất cả mọi nguồn tin có thể đến được tai lão gia, tin tức này giấu được đến đâu hay đến đó, không thể để ông cụ tết nhất mà tức đến xỉu đi được. Ài..

Cũng tương tự, Đinh gia cũng có phản ứng, mọi người đều không biết được nội tình nhưng đúng là hận tên Vương Ngạn Đôn này đến tận xương tủy, mà việc xấu trong nhà không thể để truyền ra ngoài. Việc bê bối của Đinh đại tiểu thư cũng không thể để lộ được, Tòa án nhân dân tỉnh xử án cũng đều là nội thẩm.

Vương Ngạn Đôn cũng không thể nào ngờ mình gặp hạn nhanh đến vậy, nếu như không phải bị ma ám cứ muốn Đinh Hải Dung quay lại thì cũng có thể còn được tự do vài ngày. Theo dự định của Đường Sinh thì hắn cũng không chuẩn bị xử lý Ngạn Đôn nhanh như vậy. Xét ra thì tranh chấp như vậy thì đơn giản chỉ là hoặc thắng hoặc bại, kiểu gì cũng không thể xử án chung thân, có thế cũng được rồi, chỉ có điều Hải Dung phút cuối xuống tay quá tàn nhẫn.

Hải Dung ban đầu không định ra tay với y tàn nhẫn như vậy, nếu y thành tâm thành ý muốn níu kéo mình quay lại thì chỉ sợ có vai khó diễn. Ai dè mới bước vào cửa đã bị như vậy, lại còn để y nói Hải Dung không có gì e dè, cuối cùng lại chính là một chiêu độc đâm trúng vào Vương Ngạn Đôn, cái thứ của quý của hắn bây giờ ngòai việc dùng để đi tiểu ra thì không còn có khả năng gì khác.

Quan trọng nhất là chiêu này không nhắm vào khả năng nào có, nó tuyệt tình tuyệt dục, nó khiến cho người ta đoạn tuyệt hoàn tòan cái ý niệm đấy.

Đinh Hải Dung cho rằng Vương Ngạn Đôn đối với thái độ tự phụ và sự tôn sùng khả năng thu phục phụ nữ của mình, ngòai ra là vì lòng ham mê sắc đẹp vô độ của nam giới, cắt đứt ý nghĩ này của y thì có thể y sống cũng sẽ bớt phiền lụy chăng?

Vương Ngạn Đôn lại một lần nữa đi tù kéo theo bao nhiêu người sống cũng không được thoải mái, ví như Ngu Cơ Mỹ, Thiệu Tiểu Giác và vô số người có quan hệ với y, có người cảm thấy y thật không đáng như thế, có người than khóc vì y, có người rơi lệ cũng có người đau thương…

Bọn họ đều hận một người là Đinh Hải Dung, nếu không phải vì cô ta Vương Ngạn Đôn không bị hủy hoại như vậy. Ngu Phong Đình nói phải, cô ta chính là bạch hổ tinh của Vương Ngạn Đôn, đặc biệt là Ngu Cơ Mỹ hận Đinh Hải Dung đến tận xương tủy, Thiệu Tiểu Giác cũng vậy.

Trong lúc này không ai quan tâm đến một nhân vật rất đỗi bình thường, là ai? Bích Tông Nguyên, thế nhưng vẫn còn có người tiếp xúc với y.

- Không cần biết ngươi dùng cách nào, chỉ cần ngươi có thể làm cho Đinh Hải Dung thân bại danh liệt, ta sẽ trả ngươi một tỷ.

Trong một quán café ở Tuyền Thành, Bích Tông Nguyên đóng nguyên bộ da ngồi đối diện một người phụ nữ, Thiệu Tiểu Giác thì ra là cô ta. Khi một người con gái hận đến điên cuồng thì hoàn toàn không còn lí trí, cô ta sẽ trả bất cứ giá nào để giúp người đàn ông báo thù, để trút giận thay cho người đó.

Đối với cô ta mà nói thì không dễ gì để tìm được một người đàn ông như vậy, thế mà trong chớp mắt người ấy bị xử chung thân, trời sập xuống thì sao chứ? Cũng không thể đáng sợ hơn chuyện này. Thậm chí đến mười lăm năm nữa cũng không được thả tự do, coi như nhà họ Vương có thế lực nhưng nhà họ Đinh cũng không chịu để yên, người ta hận Vương Ngạn Đôn như vậy sẽ theo sát gã, không tin cứ đợi xem sẽ rõ.

- Một tỉ? haha, cô lắm tiền thật đấy nhưng chuyện này không dễ làm, Vương Ngạn Đôn là nhân vật tiếng tăm như thế còn chẳng làm gì được Đinh Hải Dung, tôi có làm được gì? Tôi sợ không đảm nhiệm được, cô hãy đi tìm người khác đi.

Bích Tông Nguyên học được cách xảo trá, y lấy tiến làm lùi.

Thiệu Tiểu Giác cũng biết là rất khó nhưng hiện tại cô chỉ biết tìm đến gã họ Bích này hơn nữa y còn biết Hải Dung, biết được ưu thế của cô ta, ngòai y ra còn biết tìm ai? Người đàn ông của mình bị người phụ nữ ấy hủy hoại trong khi cô ta lại tự tại sung sướng bên ngòai. Thật bất công!

- Tôi không tin một tỉ không có sức hấp dẫn đối với anh? Chỉ cần anh đưa tôi cuộn băng ghi hình cảnh anh lên giường với Hải Dung ta sẽ đưa tiền, thế nào?

Bích Tông Nguyên nuốt nước miếng nhìn chăm vào người phụ nữ xinh đẹp trước mặt mình, y chợt nảy sinh ý muốn bỡn cợt, chẳng phải nói gì nhưng đúng là người phụ nữ của Vương Ngạn Đôn hấp dẫn thật

- Hay là tôi thử xem thế nào? Nhưng tôi có điều kiện đi kèm, chính là cô, tôi thích cô rồi đấy!

Thiệu Tiểu Giác hơi tái mặt khẽ nghiến răng, ngươi là cái thứ gì chứ, ngươi dám bỡn cợt cả ta?

- Tôi sẽ thêm tiền.

- Hả… Nhiều tiền quá cũng có làm gì đâu, có những thứ không mua được bằng tiền, cô thấy đấy, Vương Ngạn Đôn bị kết án rồi còn gì? Cô còn muốn thủ tiết sao? Tôi biết cô là người tình của gã, đừng có ra vẻ thuần khiết nữa, cùng lắm tôi với cô chỉ làm một vài lần xong là thôi!

- Tôi sẽ thêm cho anh năm trăm triệu. Anh dùng chỗ tiền ấy muốn chơi bao nhiêu phụ nữ cũng được nhưng không phải là tôi, nếu đồng ý thì chúng ta thống nhất.

Ồ, lại thêm năm trăm triệu, làm thế này cũng kiếm được tiền à? Bích Tông Nguyên nhếch miệng cười.

- Xem ra cô rất coi trọng trinh tiết, vậy thì được, thêm năm trăm nữa vậy.

Xem ra cũng dễ bắt chẹt thật, có thể thấy Thiệu Tiểu Giác muốn giữ thân, như vậy y cũng đã nói rồi chẳng sợ cô gật đầu.

- Được, tiền không thành vấn đề chỉ cần anh làm được việc tôi yêu cầu.

Thiệu Tiểu Giác quyết tâm trả thù cho Vương Ngạn Đôn, để đánh vào nhà họ Đinh cô không tiếc chi ra một tỷ rưỡi, Nguyên Hanh vẫn còn có thể có món tiền này, bán cả sản nghiệp cũng phải có món tiền này. Đến người đàn ông cũng không còn thì sản nghiệp để làm gì? Thật quá đau lòng, con của ta không còn cha nữa, có bao nhiêu tiền đi nữa cũng không thể bù đắp được!

Buổi trưa ngày hôm sau, Đường Sinh, Hải Dung và Ninh Hân đi tham dự hôn lễ của con trai Lưu Quang Chấn, các cán bộ Thành ủy tỉnh ủy cũng đến chúc mừng. Mặc dù đã cố gắng để khiêm tốn chừng mực nhưng người ta đến cũng không thể đuổi đi được, đến cả Lão Đinh gia ở thủ đô Đinh Hán Trung cũng tới dự.

Đinh Hán Trung cũng là đến thăm cháu gái, thiếu chút nữa thì đem dâng đứa cháu gái cho tên Vương Ngạn Đôn kia, gì thì gì cũng phải đến an ủi đôi câu.

Ngày mai chính là tết Nguyên Đán rồi, trong thành phố nơi nơi đều vui mừng thế nhưng có một vài người sầu khổ chỉ trốn vào một góc rơi lệ.

Bích Tông Nguyên nghĩ cả đêm cũng không tìm ra cách nào để thực hiện việc Thiệu Tiểu Giác yêu cầu, chi bằng tìm thẳng Đinh Hải Dung để thương lượng. Chắc chắn không thể dùng sức mạnh cưỡng ép được, như thế là chỉ tìm đến chỗ chết, phải nghĩ cách, phải thuyết phục được cô ta mới là cao sách.

Đêm trước tết Nguyên Đán, Bích Tông Nguyên lớn gan hẹn Đinh Hải Dung. Dựa vào quan hệ qua lại giữa chị gái mình với Hải Dung, chẳng lẽ hẹn cô ra có chút việc cũng không nể mặt sao? Quả nhiên Đinh Hải Dung cũng nể mặt gã, cô nghĩ Bích Tông Nguyên dính vào sự việc gì muốn tìm cô giúp đỡ.

Hẹn tại một quán café có phần hơi riêng tư Hải Dung cũng không để ý. Lúc gặp Bích Tông Nguyên, y vẫn hồi hộp không yên.

- Có việc gì cứ nói đi, coi tôi như chị cậu cũng được, dù sao thì quan hệ giữa tôi với chị cậu cũng là chỗ thân thiết.

Hải Dung vẫn còn tươi cười.

- Chuyện này… thực sự là khó nói. Đồng ý hay không thì chị cứ hứa trước đừng đánh tôi được không?

Bích Tông Nguyên có phần nào tự biết mình.

Hải Dung chút nữa bắn văng café ra khỏi miệng:

- Có đáng phải thế không vậy? Có việc gì mà không thương lượng được chứ, nói đi, tôi hứa…

- Được được, hiện nay có một vụ làm ăn trị giá hai tỷ buộc phải nhờ đến chị Dung giúp đỡ, sau khi hoàn thành việc này rồi hai chúng ta chia đôi mỗi người một nửa. À không, chị hơn một nửa, tôi dưới một nửa, mà không không không, chúng ta chia như thế này đi tôi hai phần chị tám phần, chỉ cần chị đồng ý.

Hải Dung có phần mơ hồ, ồ, hai tỷ kiếm dễ như vậy sao?

- Vụ làm ăn này của cậu xem ra dễ dàng quá nhỉ?

- Đúng vậy, rất là dễ kiếm, chỉ là, chỉ sợ trong lòng chị còn có gì ngăn cản, thực ra tôi thấy là, cũng chẳng có gì to tát…

- Thôi, thôi, thôi, đừng có dài dòng, cậu cứ nói thẳng ra tôi có thể giúp cậu như thế nào là được chứ gì?

Hải Dung kết thúc gọn gàng.

- Chỉ là tôi muốn nhờ chị cùng tôi quay một đoạn phim, tôi nói thẳng vậy, có người bỏ ra hai tỷ để mua đoạn phim này, cảnh giường chiếu của hai ta.

Hải Dung ngay lập tức phì ngay café trong miệng bắn cả lên mặt Tông Nguyên, cô giật mình

- Cái gì? Cậu đến thuyết phục tôi lên giường với cậu? Đầu cậu có vấn đề gì hay là bị con gì đá vào đầu?

Cô không thể thẳng thắn trút giận vì bộ dạng Bách Tông Nguyên tìm cô để thương lượng đã rất buồn cười.

Bích Tông Nguyên sợ đến nỗi nhảy bật dậy, vừa lau café trên mặt vừa lùi lại phía sau:

- Chị Dung, đừng đánh tôi, chị, chị cứ suy nghĩ đi mà, đúng không? Hai tỷ đấy, nếu đổi thành tiền mặt có thể chất đầy một phòng đấy, chẳng qua chỉ lên giường một lần mà, vừa sung sướng lại vừa được tiền.

Hải Dung không còn lời nào để nói, cô phát hiện ra Bích Tông Nguyên càng ngày càng đáng yêu, sự việc như vậy mà cũng dám tìm cô để thương lượng, thật đúng là…

- Cậu có tin là tôi có thể lấy súng bắn cậu ngay không?

Hải Dung tay cầm cốc café, không kìm được thốt ra câu này.

Bích Tông Nguyên liên tục xua tay

- Đừng đừng chị Dung à, chị không đồng ý thì thôi, làm ăn không được còn tình nghĩa, không đáng phải thế, tôi… tôi nên đi trước thì hơn.

Tông Nguyên nói xong liền chạy thẳng không cả dám quay đầu lại, mẹ kiếp, xem ra hai tỷ này không dễ kiếm mà nguy hiểm đến cả tính mạng.

Hải Dung không còn giận nữa mà lại cười, sau đó cô gọi điện kể lại chuyện này cho Bích Tú Hinh. Bích Tú Hinh chỉ biết trợn trừng mắt.

Nửa tiếng sau Bích Tông Nguyên bị chị gái gọi đến trước mặt, không nói câu nào đã bị ăn ngay bốn bạt tai, bị đánh đến hoa cả mắt

- Ngươi muốn chết phải không? Tôi nghi ngờ chỉ số IQ của cậu giờ tụt đến mức độ đáng sợ như thế nào? Hay là cậu làm luôn chuyện đó với chị cậu đi?

- Chị, chị, nghe em nói đã, dù gì thì Hải Dung cũng là hàng qua tay rồi, em có làm cô ấy một lần thì có sao, hai tỷ đấy…

Lại thêm cái tát thứ năm, Bích Tú Hinh tức tái mặt.

- Ngày mai trước lúc mặt trời mọc cậu hãy biến mất khỏi Tuyền Thành, nếu Đường Sinh có muốn giết ngươi thì chị cũng không bênh vực được đâu, ngươi có thể đi xa bao nhiêu thì đi, đợi an toàn rồi gọi điện cho chị, chị sẽ gửi tiền cho.


trướctiếp