Cực Phẩm Thái Tử Gia

Q.3 - Chương 696: Mẹ Mai Chước. Mẹ Sở Tình


trướctiếp



Nam Phong, Uông gia. Uông Sở Tình bỗng nhiên quay lại, cả nhà đều vô cùng náo nhiệt tụ họp lại. Hiện tại trong mắt của gia đình, Sở Tình có một vị trí rất lớn. Không ai có thể tưởng tượng được một tay cô có thể sáng lập ra “Tập đoàn Sở Đại” gây chấn động Giang Trung, thậm chí cả trong nước.

Uông lão Nhị Uông Ích đã từng muốn gạt bỏ lão Đại trong nhà. Mặc dù hiên tại tập đoàn Uông thị là do Uông lão Nhị chủ trì đại cục, hắn là cổ đông lớn nhất, nắm trong tay 53 phần trăm cổ phần Uông thị. Mà lão Đại sở hữu gần 28 phẩn trăm cổ phần Uông thị, Sở Tình không nắm cổ phần.

Đương nhiên. Uông lão Đại không có con. Chỉ có duy nhất một cô con gái Uông Sở Tình. Tương lai số tài sản ấy cũng sữ để lại cho cô.

Sở Tình có mẹ là Vi Ngọc Hoa hiện giờ cũng rất nở mày nở mặt. Mẹ của cô có thân phận cao quý. Hồi đó rời bỏ địa vị trong gia tộc đi ra ngoài tự đi con đường của chính mình. Mẹ cô cũng đã từng khuyên qua, nói cô tiếp quản công việc của cha cô thì thật tốt. Một mình con có thể làm được cái gì nào? Con có tiền sao?

Kết quả ư? Chỉ hơn nửa năm bỏ ra nhiều công sức, tập đoàn Sở Đại mang hào quang vạn trượng đứng vững vàng ở tỉnh Giang Trung, tài sản sở hữu đều đứng tên Uông Sở Tình cùng tỉnh ủy Giang Trung, Thành uỷ Đại Tân góp vốn, cơ cấu lại ngành công nghiệp than đá, đem tám Cục lớn của Giang Trung đồng loạt sáp nhập vào Sở Đại. Đây chính là sự nghiệp to lớn làm người ta kinh ngạc! Toàn bộ mọi người trong Uông thị đều sững sờ, ngạc nhiên thán phục không hiểu gì!

Vi Ngọc Hoa là mẹ Sở Tình có thể không nở mày nở mặt sao? Rất nhiều người đến tận cửa làm mai, làm mối, hơn nữa còn đều là con nhà có thế lực trong tỉnh, rất giàu có… Vi Ngọc Hoa đều xem thường. Có mấy người giàu hơn con gái ta hả?

Nhà Uông Ích, Sở Tình xinh đẹp ở trong phòng mình vừa ngủ được một giấc, mở mắt ra thì cũng đã gần tối. Trong khoảng thời gian này cô cũng khá nhàn rỗi. Chuyện của công ty có Phó Chủ tịch Vệ Đại Vân, Trương Triệu Toàn bọn họ chủ trì. Người đứng đầu nhóm Bát cục không phải là một hàng hóa, rất quang minh chính đại, căn bản không cần bận tâm. Mặt khác hai anh em Bạch Yến Lâm cũng rất tích cực cố gắng.

Tóm lại, phương châm chính sách lớn cô và nhóm Cẩn Du quyết định. Sự việc cụ thể thì cùng Cục than đá triển khai hoạt động do Trương Triệu Toàn cùng người đứng đầu 8 Cục phân công quản lý vận hành và thao tác. Công việc bên Đại Tân do công ty thành viên của Hạ Hoa (tình nhân của Đinh Hải Quân) nắm giữ, Uỷ ban nhân dân thành phố Đại Tân phối hợp.

Làm Chủ tịch công việc bận rộn, cho nên cô khó có thời gian rảnh để về nhà thăm mẹ.

Nói đến giới thiệu người yêu gì đó, Vi Ngọc Hoa rất để tâm, chọn đi chọn lại, không có cách nào, hiện tại con gái bà có giá rất cao. Lần này Sở Đại thu mua thêm tập đoàn công nghiệp nặng Lỗ Đông. Tổng tài sản của Sở Đại đã vượt qua hơn 230 tỷ đồng, người bình thường sẽ bị hù chết.

- Con gái, mẹ hỏi con một câu được không? Tập đoàn Sở Đại rốt cuộc có bối cảnh như thế nào hả? Sao lại “hoành tràng” như vậy chứ?

Ngời cạnh con gái bên giường, Vi Ngọc Hoa liền hỏi, bà cùng chồng là Uông Lý cũng đã bàn bạc chuyện này một hồi, khẳng định có người đứng sau lưng chống đỡ cho con gái. Nhưng bọn họ nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra được là ai đang đứng sau lưng. Là vị quan chức cao cấp nào trên Tỉnh ủy sao?

Sau đó bọn họ lại bác bỏ ý nghĩ linh tinh này. Theo Uông Lý thì: con gái tôi không thể nào có thể quen được quan chức cao cấp? Nó tuyệt đối không có cái tính này. Nhà chúng ta cũng không phải thiếu tiền. Con ta cũng không thích chốn quan trường, nó có sự nghiệp, có chí lớn. Nhưng tuyệt đối sẽ không chịu làm tình nhân hay vợ bé. Vi Ngọc Hoa cũng không muốn tin. Nhưng Sở Tình cùng Phó tỉnh trưởng thường vụ Hác Đông Minh thường xuyên qua lại.

Hoài nghi vẫn là hoài nghi, bọn họ cũng không muốn tin chuyện này là thật. Theo lý thuyết không phải, thực sự có gì với Phó chủ tịch tỉnh, cũng không thể thường xuyên ở cùng một chỗ. Cho nên khả năng này là không lớn. Vi Ngọc Hoa suy xét trong lòng hồi lâu, hỏi con gái, thì cô lại không nói.

- Mẹ… Chuyện của con mẹ đừng quan tâm là được rồi. Con cũng lớn thế này rồi, mẹ để con tự quyết định chuyện của mình được không?

- Con gái à, lớn thế nào thì mẹ vẫn là mẹ của con, mẹ không quan tâm, ai quan tâm hả? Con cũng đã hai mươi sáu rồi, nên tìm người lập gia đình, mẹ chọn đi lựa lại cho con vài người, con cứ từ từ mà gặp nhé? Không vừa ý mẹ sẽ đổi người khác, ai cũng có gia thế cả, sao nào?.

Uông Sở Tình mắt trợn trắng, duỗi lưng:

- Mẹ, cho đến nay con vẫn là người theo chủ nghĩa độc thân, trước con đã nói qua rồi, đàn ông chướng mắt lắm, con không cần. Hiện tại nói đến chuyện tình cảm gì đó con cũng chẳng quan tâm, chuyện công ty rất bận, mẹ cũng đừng quan tâm thay con.

- Xem con kìa, dù sao cũng phải lập gia đình đi! Dù sao cũng phải sinh con chứ! Dù sao con cũng phải để mẹ lên chức bà ngoại chứ? Mẹ muốn bế cháu ngoại!

- Không đơn giản thế đâu mẹ ơi! Rảnh rỗi thì con đi tìm gã nào bảnh bao, nhìn thuận mắt rồi cùng với hắn sinh một đứa con, vậy thôi, không kết hôn. Tài sản của con nhiều như vậy, cũng không muốn để cho ai lợi dụng. Hiện tại đàn ông không có ai tốt cả, khi kết hôn kiểu đó thấy không hợp, ly hôn thì thê thảm, tài sản không được chia một nửa cho hắn à? Qua ba lần kết hôn, con sẽ trở thành người nghèo, mẹ cũng biết con là người rất kén chọn.

Lần này Vi Ngọc Hoa thật sự bị hù dọa, cười gượng nói:

- Nói cũng đúng! Ôi, con gái, giàu quá cũng không tốt cho lắm?

Sở Tình cười thầm trong bụng, mẹ vẫn khá keo kiệt, thật ra là bà tiếc tài sản của con gái mình sẽ bị người ta phân chia.

- Đó là lý do mẹ ạ! Con không kết hôn, hợp ý thì con sẽ sống chung hoặc sinh con, giấy kết hôn khẳng định không làm.

Vi Ngọc Hoa ngẩn người:

- Con gái, mẹ để con quyết định, dù con thấy chướng mắt thì cũng nên đi gặp thử một lần, có thể…

- Mẹ, con không muốn gặp. Con mắt của mẹ với của con có thể giống nhau à? Quan niệm của chúng ta cũng bất đồng đấy thôi.

- Vậy cũng được. Có lẽ con không sai, không cần con nhà đại phú, cũng không cần con ông cháu cha, nhất định phải là người tài hoa, chúng ta không thiếu tiền. Con càng giàu có, mẹ sẽ chọn rể có nhân phẩm, còn gia thế này nọ, loại bỏ hết.

Mẹ thật đáng ghét. Nếu cô không nghe theo đi gặp một lần, bà sẽ không để cô yên:

- Mẹ! Đi gặp cũng uổng công thôi!

- Con gái, chẳng lẽ con để mẹ giơ cái mặt mo nhìn người ta sao? Mẹ đã nói chuyện với mẹ cậu ta rồi.

Thật đổ mồ hôi. Sở Tình không vui:

- Những chuyện như thế này về sau mẹ để cho con tự quyết định. Bây giờ là thời đại nào rồi? Ba mẹ còn ép duyên hả? Con nhất quyết không kết hôn, không có thời gian nói chuyện yêu đương, nếu mẹ muốn có cháu ngoại, con sẽ sinh cho mẹ.

Đến lượt Vi Ngọc Hoa mắt trợn trắng, là con gái chưa chồng, không làm ba mẹ tức chết không được sao?

- Con gái, con sẽ làm ba con tức chết!

- Tức cái gì? Tính con không phải ba không biết? Mẹ lại đi nói giúp cho con với ba đi..

Sở Tình nói hết chuyện này ra, là có tính toán, nói thẳng ra trước như vậy, về sau có gì cũng đều dễ làm.

Trong lúc hai mẹ con Sở Tình trao đổi thì Mai Chước cũng đón mẹ mình là Đường Hoa, cùng bà tới không ngờ vẫn là Sử Nghĩa Xương. Mai Chước vã mồ hôi, mẹ đây là làm gì vậy? Lại nhận lễ của người ta ? Đường Hoa cũng là vội vàng tới tác hợp cho con gái.

- Con gái, nghe mẹ nói đi. Sớm hay muộn không lập gia đình? Tiểu Sử cũng không tồi, công ty hắn một năm cũng kiếm mấy trăm nghìn, không hơn con đi làm công cho người khác sao? Mình làm chủ tốt hơn chứ? Cha của hắn có khả năng sẽ làm Phó chủ tịch thành phố, con xem xem…

Mai Chước ngước đoi mắt đẹp nhìn lên. Ôi! Mẹ ơi, mẹ nói cái gì tốt?

- Mẹ, con và hắn không hợp nhau.

- Mẹ xem là khá thích hợp, cả hai đều hai mươi sáu, nếu không lẫy chồng sẽ không gả được, nghe lời mẹ, quay về Giang Lăng đi, từ chức…

Có vẻ như Mai Chước không nói rõ mọi chuyện với mẹ cô, chỉ nói ở Cẩn Sinh làm Chủ tịch, kiếm tiền lương, hiện giờ mẹ cô theo tới tỉnh thành, còn dẫn Sử Nghĩa Xương đến đây để làm cái gì chứ?

- Mẹ, con nói thật với mẹ, hiện giờ con không phải làm công cho người ta, tập đoàn Cẩn Sinh có phần của con, hiểu không?

- Cái gì hả? Đường Hoa bĩu môi:

- Mẹ biết, người ta cho con nhiều nhất chỉ có chút cổ phần khích lệ, có thể có mấy người có tiền nha? Con nghĩ lại đi, nếu con lấy chồng, ăn uống toàn bộ không phải lo, sau này còn được làm bà lớn, Tiểu Sử cũng thăng quan, thật tốt!

Hắn cũng gọi là quan hả? Hiện tại người mà ta tiếp xúc, chức nhỏ nhất cũng là cấp sở, cấp nhỏ hơn sẽ không thấy ta đâu.

- Mẹ, con không muốn nói những việc này với mẹ. Tóm lại một câu, về cổ phần của con thì công ty của họ Sở có lớn hơn gấp trăm lần cũng không so được. Hơn nữa con cũng không tính đến chuyện kết hôn, mẹ đừng quan tâm con, chờ thêm ba bốn năm nữa nói sau. Hiện tại, sự nghiệp của con là trên hết!

- Cái gì? Một trăm? Con có nói quá không? Hiện tại công ty của Tiểu Sử có tài sản gần một triệu, gấp một trăm lần là một trăm triệu!

Mai Chước lại bĩu môi

- Ồ! Mới một triệu à? Vậy là con nói thiếu. Như vậy, công ty của hắn gấp một ngàn lần cũng chưa bằng. Có thể nói là quá ít. Tóm lại là số cổ phần của con, hắn không thể so sánh nổi đâu. Lại nói vì tiền mà gả cho hắn, con lỗ hay không đây?

- Cô trở lại mở ngăn kéo lấy ra một cái thẻ ngân hàng.

- Mẹ, mẹ cầm đi, bên trong có mấy triệu, mẹ muốn làm gì cũng được, nhưng về sau đừng giới thiệu người yêu cho con nữa, con không để ý đến đâu, mã thẻ là sinh nhật của con…

Đường Hoa trợn tròn mắt. Giật mình kinh ngạc nhìn con gái, như là không biết cô:

- Con… Con nói thật à?

- Ơ kìa mẹ, con lừa mẹ làm cái gì hả? Sở Nghĩa Xương kia con không nghĩ đến hắn, sau này mẹ cũng nên cách xa hắn một chút.

Đến buổi tối ăn cơm, ba nhóm người không ngờ đụng nhau. Mai Chước và mẹ là Đường Hoa cùng Sở Nghĩa Xương là một nhóm. Sở Tình và mẹ là Vi Ngọc Hoa cùng một người cao to đẹp trai là một nhóm. Đường Sinh cùng Tiểu Chu, Dật Phong, Tiểu Ngụy, Đường Vỹ là một nhóm.

Đường Sinh và mấy người trong nhóm hắn tình cờ gặp nhau, hồi chiều hắn đi ra ngoài định quay về Nma Phong thì gặp mấy người này.

Nào biết bây giờ lại gặp Mai Chước, Sở Tình cùng với người nhà của các cô. Mai Chước, Sở Tình đều xấu hổ, trời, làm sao giải thích với hắn đây?

Đường Sinh bỏ lại bọn Tiểu Chu đi trước tới chỗ Mai Chước.

- Chào bác Đường, vị này không phải Sử đại ca sao?

Tay Mai Chước ở phía dưới khẽ cấu véo hắn một cái. Đường Hoa cũng nhận ra Đường Sinh.

- Kìa! Cháu không phảỉ là học trò cũ của Mai Chước sao?

- Đúng vậy, bác gái. Bây giờ không còn là quan hệ giáo viên học sinh nữa rồi…

Đường Sinh nói đến đây thì đùi lại tê rần, bị Mai Chước nhéo mạnh.

- Hiện tại là quan hệ học bổ túc. Cháu học tập không tốt lắm, chị Mai đảm nhiệm ngoại khóa học bổ túc.

Hắn duỗi tay ra nắm lấy bàn tay ngón thon nhỏ của Mai Chước.

Đường Hoa ồ một tiếng. Sở Nghĩa Xương vừa nhìn thấy Đường Sinh đã buồn bực, nhìn vẻ mặt Mai Chước không được tự nhiên, trong lòng rõ ràng đang có tâm sự. Em trai y nói hai người này có quan hệ yêu đương, y không sao tin được. Nhưng bây giờ liếc thấy Đường Sinh hình dáng cao to, anh tuấn cùng Mai Chước thật là xứng đôi. Trong lòng hắn chua xót, nhưng cũng không có cách gì. Ôi!

Đường Sinh ngồi hai phút rồi đi, chạy đến bên bàn của Sở Tình:

- Chị Tình, trùng hợp vậy hả? Hai vị này là…

Sở Tình sớm đã trông thấy hắn, thấy hắn lại đây biết rằng trốn cũng không được, liền giới thiệu với mẹ:

- Mẹ, đây là bạn con, Đường Sinh!

Vi Ngọc Hoa không ngờ con gái mình lại đỏ mặt, trong lòng hơi hồi hộp, nhìn bộ dạng Đường Sinh thầm khen. Không phải so với người đẹp trai bên cạnh mình còn đẹp trai hơn sao?

- Ồ. Cháu ngồi đi, để bác giới thiệu, đây là bạn trai của chị Tình, Cung Phi!


trướctiếp