Cực Phẩm Thái Tử Gia

Q.3 - Chương 694: Tôi Lại Trở Về Rồi


trướctiếp



Giữa tháng 11, cuộc họp lần thứ tư nhiệm kỳ 2002 giữa các đại biểu Đảng toàn quốc được tổ chức ở thành phố, ngày 16 tháng 11, Toà án nhân dân Thành phố phúc thẩm vụ án Vương Tam Đản cuối cùng thay đổi phán quyết Vương Tam Đản vô tội, được phóng thích… Trong tòa án Vương Tam Đản cúi đầu trang nghiêm trước các vị quan tòa.

Cũng nhân vụ án này mà bắt giữ mấy tên tham quan như Đại Lưu và phó viện trưởng, chờ xem cuộc sống trong nhà giam của họ sau này ra sao, Lưu lão Thất mặc dù vẫn sống nhưng cũng tàn phế, hơn nữa y cũng không tránh được cảnh lao tù, sau khi xuất viện cũng sẽ được chuyển tới nhà giam.

Ngày hôm nay là thứ sáu ngày 18, Lâm Tú Đông và mấy người khác hôm trước đã được thả và cũng đã nhận hình phạt trị an, chỉ là phạt chút tiền bởi vì chuyện xảy ra có nguyên nhân, vì thế hành vi của bọn họ là hợp tình, đại thể là giáo dục một chút, nhưng nghe nói Đinh Hải Quân vẫn chưa được thả.

Hôm nay Đường Sinh lại xuất hiện ở thôn Dụ Long, trong khoảng thời gian này hắn thường xuyên chạy tới Ban quản lý thôn, hai chị em họ Lâm gọi cho hắn đến bảy tám cuộc điện thoại mỗi ngày, hỏi hắn Đinh Hải Quân vì sao vẫn chưa được thả? Có được thả hay không? Chẳng biết phải làm gì đây? Hắn cũng đau đầu, hắn nói với hai cô hắn sao biết được?

Ở cổng ban quản lý thôn, đỗ chiếc Audi của Đường Sinh, hắn đứng dựa vào đầu xe đối đáp hai chị em Lâm Tú Chi, Lâm Tú Hồng, một đám thôn dân cũng đứng ở bên trái, Vương Tam Đản và vợ Lý Như đứng sau Lâm Tú Chi và Lâm Tú Hồng nhìn Đường Sinh một cách thân thiết.

Lão bí thư Lưu Mậu Tài và mấy cán bộ thôn ủy đều ngồi xổm nơi cửa lớn, ai nấy đều nhìn Đường Sinh như thể nhân vật quan trọng, có thể không phải nhân vật quan trọng sao? Người ta đã bắt tay với Phó chủ tịch Thành phố như vậy tức là tư cách như thế nào? Ai biết thân phận của hắn như thế nào? Nhất định là rất lợi hại đây mà.

Trong con ngươi Lâm Tú Chi ẩn sự lo lắng, trải qua chuyện này ấn tượng của cô đối với Đinh Hải Quân hoàn toàn xoay chuyển, Đinh Hải Quân đã chiếm một vị trí quan trọng trong lòng cô, có thể nói là ngày nghĩ đêm mơ, hơn nữa cô còn gầy đi hẳn, cứ đứng nhìn cổng thôn suốt hy vọng rồi hy vọng có thể thấy Đinh Hải Quân được thả về.

Trải qua một chuyện để biết về một người, cái cảm giác khinh thị đối với Đinh Hải Quân của ngày trước sớm đã biến mất, mà thay vào đó là một sự thích thú, ca ngợi, thậm chí là mong muốn được qua lại, hóa ra là anh ta có chí nam nhi như vậy. Bình thường lại cứ giả bộ cười cười nói nói, cứ nghĩ rằng trước việc lớn anh ta sẽ run sợ không có chủ kiến, ai ngờ chính anh ta là người đã đại náo hai cấp tòa án, đã xoay chiều vụ án oan của Vương Tam Đản.

Anh ta nhất định có gia thế nhưng anh ta lại khiêm tốn ở lại cái thôn này làm ổ thật không dễ dàng, anh ta đúng là bậc trượng phu có thể co có thể dãn, để em trai mình đánh mà không trả đòn, để em trai mình hét lên anh ta sợ mà chạy, cứ tưởng anh ta có tà tâm thế nhưng có đúng vậy không? Anh ta căn bản không phải là loại người ấy.

Hiện tại Tú Chi biết anh ta chỉ là không chấp nhặt với em trai mình, đối mặt với mấy chục bảo vệ uy vũ của tòa án anh ta còn dám xông lên đánh tên phó viện trưởng, đổi lại là người khác thì sớm đã vì trận thế đó mà sợ mềm chân, thế nhưng Trưởng thôn Đinh không như vậy, anh ta vẫn cứ như vậy chấp nhất thế mới là ngạo nghễ.

Nghĩ lại việc anh ta bị em trai mình đánh tím mắt như gấu trúc, thật là đáng yêu cũng thật là buồn cười, mấy ngày nay Tú Chi cứ vừa cười vừa khóc chờ Đinh Hải Quân.

Chẳng ai biết Đinh Hải Quân sẽ trở về thôn Dụ Long hay không, không ai biết Đinh Hải Quân sẽ chịu hình phạt gì, Đường Sinh có thể biết nhưng tên này chẳng nói gì, dường như hắn chẳng quan tâm tới gì, lúc đó khi Đinh Hải Quân làm ầm ĩ đánh người hắn cũng chỉ ha hả cười.

Thật không hiểu nổi, thực sự không thể hiểu nổi hắn, Lâm Tú Hồng cứ thầm quan sát Đường Sinh, nhưng không hiểu được gã bảnh bao này thế nhưng cô thực sự bị gã đẹp trai này hấp dẫn rồi, quả thật giống như lúc đầu Đinh Hải Quân nói, hắn siêu đẹp trai, bỗng nhiên lại nghĩ tới lời của Đinh Hải Quân “Cô chị là của tôi, cô em thì cậu có thể suy nghĩ”, nghĩ đến lời này Lâm Tú Hồng bất giác đỏ mặt, thế nhưng Đường Sinh lại dường như không để ý tới cô.

Lâm Tú Hồng rất thất vọng hắn nhất định đã có bạn gái rồi, chắc chắn là vậy, nhất định là rất xinh đẹp, nghĩ đến điều đó cô thấy rất đau lòng!

Kết quả hai chị em họ Lâm đều mắc bệnh tương tư, đều là do việc này đã khiến hai chị em rơi vào bẫy tình.

Nơi cổng thôn người ta ngồi túm năm tụm ba từng đám, trời đã lạnh rồi, mùa đông việc nhà nông cũng ít, nhà kho đầy ắp rau xanh thì cũng là không phí công, mọi người càng có thời gian rảnh rỗi ngồi tụ tập tán thiên tán địa, lúc này cũng chẳng đề cập tới chuyện của Trưởng thôn Đinh Hải Quân nữa rồi, anh ta là anh hùng trong lòng mọi người.

Mọi người đều hướng đôi mắt trông mong về phía cổng thôn, bọn họ cũng như Lâm Tú Chi rất mong có thể thấy hình ảnh của Trưởng thôn.

Từ xa đất bay mù mịt, một chiếc xe khách nhỏ lảo đảo tiến vào thôn, liên kết giữa các thôn, đây là phương tiện giao thông tương đối thuận tiện, cứ mỗi ba mươi phút hay hai mươi phút lại có những chiếc xe khách đi qua đi lại, lượng khách tới thôn cũng không ít.

Chiếc xe kia dừng ở cổng Ban quản lý thôn, có mấy người đi xuống hình như là những người từ xa tới làm việc, người ở đằng sau, ôi, là Trưởng thôn Đinh?

- Trưởng thôn… Trưởng thôn…

Vương Tam Đản là người đầu tiên nhảy dựng lên, chiếc xe minibus lúc này cũng đi mất, lại tiếp tục cuộc hành trình tung bụi. Đinh Hải Quân đeo kính râm, miệng toe toét đứng đó, vẫn là cái bộ dạng kiêu ngạo của Trưởng thôn, cũng là bản sắc, tư dung của anh ta.

- Sao rồi? Tôi Đinh Hải Quân Trưởng thôn lại trở về rồi!

Hắn vỗ vỗ ngực, lại càng cười to hơn, nụ cười trên khuôn mặt càng tươi hơn, người đầu tiên vồ tới là Vương Tam Đản, anh ta tới liền quỳ xuống nước mắt trào ra, khóc như mưa.

- Trưởng thôn, Trưởng thôn, Tam Đản dập đầu trước Trưởng thôn, nếu không có Trưởng thôn thì đã không có cái mạng này của Tam Đản rồi.

Tam Đản khóc hu hu.

- Ôi… Ra cái thể thống gì chứ? Đường đường là một người đàn ông, đứng dậy cho tôi, là đàn ông chỉ được đổ máu chứ không được rơi lệ!

Mọi người xung quanh liền vây vào, từng người từng người nhìn Trưởng thôn Đinh một cách thắm thiết, cả đám lần lượt hô:

- Chào Trưởng thôn Đinh!

Ngay cả lão bí thư Lưu Mậu Tài cũng đứng lên

- Về là tốt, về là tốt, Trưởng thôn Hải Quân, thôn Dụ Long cần có anh!

Mọi người đều cười trong nước mắt, cảnh tượng này khiến Đường Sinh vô cùng cảm động, chức quan này lão Quân làm xem ra cũng có chút ý nghĩa, có thể đoàn kết với dân chúng, một ngày nào đó cậu ta sẽ có thể lãnh hội được trách nhiệm trên vai mình. Đây chính là khởi nguồn cho chí hướng lớn bắt đầu vì dân vì nước của một cán bộ, có một số quan không đi được nữa chừng thì đã phải lui về vì bọn họ có rất nhiều khiếm khuyết.

Nếu như lão Quân cứ tiếp tục kiên định đi con đường này, tương lai anh ta có thể trở thành một vị đại lão của nước cộng hòa, có lẽ cần phải mấy chục năm nữa.

Lâm Tú Chi cố kìm nén nỗi kích động để không lên đón tiếp, chân cô như mềm ra, anh ta về rồi, anh ấy về một cách rất bình yên, Tú Chi trộm lau lệ, bên này Đinh Hải Quân đỡ Tam Đản dậy, Lý Như cũng tới xin lỗi, cậu ta trấn an cả hai, tách đám đông ra nhìn Tú Chi cười.

Tú Chi xấu hổ cúi đầu, không dám nhìn anh ta khẽ đập vào Tú Hồng:

- Hồng à, chị, chị về nhà trước đây!

Tú Hồng cũng nhìn ra thái độ của chị, nói nhỏ cười:

- Về làm cái gì? Trưởng thôn Đinh có thể ăn mất chị sao?

- Con bé chết tiệt này, em muốn ăn véo à?

Khẽ gắt em, Tú Chi lại trộm ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn Đinh Hải Quân một cái.

Trưởng thôn Đinh lại bắt đầu nói khoác rồi, miệng cười ngoác ra

- Chư vị hương thân, phụ lão Trưởng thôn Đinh của các người, một sợi lông cũng không thiếu đã quay trở về, đề nghị mọi người nhiệt liệt vỗ tay, ha ha ha…

Đám đông bắt đầu vỗ tay.

- Đúng là đức tính không thay đổi được!

Tú Chi không nhịn được bật cười, đổi lại là trước kia nếu nhìn thấy bộ dạng đó của Trưởng thôn Đinh, không chừng cô đã mắng anh ta, thế nhưng bây giờ khác rồi, càng nhìn càng thấy thuận mắt, cũng càng thấy anh ta đáng yêu, anh ta là anh hùng giả bộ yếu nhân thật đáng giận!

- Chị, thói cũ của Trưởng thôn lại bắt đầu rồi thế nhưng bây giờ nhìn có vẻ thuận mắt hơn nhiều rồi, à, mẹ chúng ta không phải nói muốn mời anh ta tới ăn cơm sao?

Tú Chi lườm em một cái:

- Cứ chờ đấy? Chị không hầu hạ anh ta đâu

Miệng nói như vậy, mắt lại liếc nhìn Trưởng thôn Đinh.

Lúc này Lâm Tú Đông tiến tới:

- Trưởng thôn, Trưởng thôn, trước đây tôi đã từng đánh anh, tôi nhận lỗi với anh, về sau tôi không dám nữa.

Mọi người cười vang, Trưởng thôn Đinh hất kính lên tóc, tiến lên vỗ vai Lâm Tú Đông

- Tú Đông à, có vài người vẫn cần đánh, ví dụ như đám người ức hiếp dân chúng, cần phải đánh một cách hung hăng, thế nhưng, Trưởng thôn thì không được đánh linh tinh!

Phì, đám người bật cười, ai cũng biết chuyện Đinh Hải Quân bị Lâm Tú Đông đánh thành mắt gấu trúc, Đông tử ngượng ngùng vò đầu.

- Đông tử, về sau cậu hãy đi theo tôi, tôi dẫn cậu và Tam Đản đi, ai không phục sự quản giáo của tôi thì hãy dạy cho người đó một bài học!

- Được, Trưởng thôn, Tam Đản nghe theo lời anh, anh bảo làm gì thì sẽ làm đó.

Tam Đản cộc lốc cười, ánh mắt hào hứng.

Lâm Tú Đông cũng gật đầu luôn, cho đến hôm nay Đinh Hải Quân là thần tượng của toàn bộ thôn dân, theo anh ta nhất định có tiền đồ.

Bên kia Tú Chi và Tú Hồng trợn măt, chỉ có tốp ba người thật sự khiến người ta rất lo lắng, thật là quật khởi, thật như mấy con lừa đánh người, chém người, còn có cái gì bọn họ không dám làm?

- Chị, em nghĩ chị cần phải quản lý chặt tới người nào đó.

- Chị, chị có thể quản được à?

Tú Chi đỏ mặt, trong lòng hơi đắc ý, dù gì thì Đinh Hải Quân vẫn nghe lời cô.

- Quản được, em nghĩ chị cần đi ra Trưởng thôn Đinh sẽ vui vẻ để chị quản, để xem chị có quản được anh ta không, không tin chị thử xem?

Tú Chi không nói nữa, tim đập thình thịch, cô liếc mắt nhìn Đường Sinh một cái

- A, Hồng, cái tên Đường Sinh này cũng không tệ.

Lời nói này là cố ý nói với em gái, Tú Hồng đỏ mặt

- Bình thường thôi mà, chỉ là cái vẻ ngoài đẹp trai, em thấy hắn cũng chẳng phải người tốt nói không chừng có mấy cô bạn gái rồi cũng nên, đàn ông á đều là lũ lăng nhăng, càng đẹp trai thì càng không tin được, giống như anh Tam Đản thì có thể tin được, thế nhưng hiền lành quá lại bị người khác bắt nạt, chị, chị nói xem trên đời này chẳng ai thập toàn thập mĩ, chọn đi chọn lại vẫn vậy.

Lúc này Đinh Hải Quân đi tới trước mặt Đường Sinh

- Cậu ở lại Thủ đô cũng khá lâu rồi, chuẩn bị bao giờ quay về đi học?

Học? Nghe xong hai câu này hai chị em nhà họ Lâm đều ngẩn ra, tức là hắn vẫn còn đi học? Không giống gì cả hắn trưởng thành và điềm đạm như vậy, hắn bao nhiêu tuổi rồi?

Đường Sinh cười cười nói

- Cũng được mấy ngày rồi, chờ đại hội Đảng kết thúc tôi sẽ đi, học hay không cũng chẳng sao…

- Hà, cũng thật là, trước đó cũng được ăn uống tốt, hôm nay tôi phải thiết đãi cậu một bữa

Đinh Hải Quân quay đầu lại liếc Tú Chi:

- Đồng chí Tú Chi, bản Trưởng thôn muốn tới nhà cô ăn uống một bữa, có tiếp đãi không?

Anh ta lại nhằm vào Tú Chi, có việc hay không vẫn tìm tới cô.

Trong lòng Tú Chi vui mừng, nếu anh ta không tìm cô chắc trong lòng cô đã không vui, làm bộ bĩu môi nói:

- Dựa vào cái gì chứ? Đưa tiền!

- Hà, không vấn đề gì, tiền tôi đưa, cũng chỉ là mỗi người mười đồng chứ gì, Tam Đản, dẫn cả vợ anh tới nấu nướng đi…

- Mười đồng? Mười đồng thì anh đòi ăn cái gì chứ? Rau cải trắng luộc nhé? Không cho muối được không?

Tú Chi lườm anh ta mỉa mai.

- Rau cải trắng luộc cũng là một món ăn mà? Chỉ cần nhà cô có nhiều rau cải trắng, tôi không sợ ăn, đi…

Đám người liền rời đi, ba chị em nhà họ Lâm, Tam Đản, Lý Như, cuối cùng là Đinh Hải Quân và Đường Sinh, những người khác đều giải tán.

Ban đêm mở tiệc Vương Mỹ Hoa cũng trở về nhà, quan điểm của bà về Đinh Hải Quân cũng đã thay đổi, còn đối với Đường Sinh người được Đinh Hán Trung bắt tay bà đoán không ra, nhưng đã đãi tiệc ở nhà mình thì cũng phải toàn tâm toàn ý hiếu khách, bác Lâm Đại Thành cũng là người thật thà cũng tiếp đãi cùng.

Không biết đó có phải là ảo tưởng không, sau đó Vương Mỹ Hoa bỗng có ý nghĩ rằng có lẽ một trong hai người này sẽ là con rể của bà?


trướctiếp