Cực Phẩm Thái Tử Gia

Q.3 - Chương 690: Tránh Ra Tránh Ra, Trưởng Thôn Đến Rồi


trướctiếp



Người gào thét chạy vào là Lý Nhị mặt rỗ, hàng xóm của Vương Tam Đản, chỉ với cái cái giọng của anh ta cũng đủ khiến hớp rượu trong họng của Đinh Hải Quân phun ra.

Hai chị em họ Lâm sợ tới mức ngây người ra, tiếng kêu kinh hãi thốt ra, vẻ mặt không tin, Tam Đản giết người ư? Có thể sao?

Đinh Hải Quân hít mạnh một cái rồi đứng lên:

- Chuyện gì thế này? Rốt cuộc là chuyện gì?

Anh ta bước nhanh tới phía trước nắm cổ áo Lý Nhị mặt rỗ

- Tam Đản giết người rồi? Sao anh ta có thể giết người chứ? Cậu ăn nhầm cái gì à? Từ từ nói xem nào?

- Thực thực sự là anh ta giết người mà, chém hơn mười phát dao, là Lưu lão Thất chui vào nhà anh ta cưỡng hiếp vợ Tam Đản, Tam Đản vừa hay về nhà nhìn thấy liền chém y, hàng xóm đều rất kinh hãi, tôi, tôi nào dám nói bậy, Trưởng thôn, anh mau đi xem sao…

Lần này Đinh Hải Quân liền tin, cưỡng hiếp vợ người ta? Không lấy dao chém mới là lạ

- Đi nào, đi trước dẫn đường…

Cuộc tụ tập ăn đêm vui vẻ đột nhiên bị dừng lại vì chuyện giết người, Đường Sinh cũng chau mày, không phải vì hắn tới mà xảy ra sự này chứ? Ta phải nói rõ, ta không phải là sao chổi, hắn cũng nhanh chóng đuổi sát theo sau, hai cô gái họ Lâm cũng đứng dậy.

Sau nhà của Vương Tam Đản sớm đã bị vây kín như nêm, hàng xóm láng giềng đi tới không biết bao nhiêu người nhưng đều chỉ dám đứng ở ngoài cổng. Một ngọn đèn chiếu sáng hai bên trái phải của ngôi nhà có không biết bao nhiêu người đang đứng, từng ngọn đèn pin trên tay mọi người dệt thành từng đường hào quang chiếu vào sân nhà Tam Đản, trong sân Tam Đản tay cầm con dao làm bếp nước mắt rơi đầy mặt.

Trong nhà có tiếng khóc của phụ nữ, mùi máu tươi tỏa ra khắp mũi, sớm đã có người báo cánh sát, gọi xe cứu thương nhưng đều chưa tới. Đám người này không ai dám vào sân nhà Tam Đản sợ anh ta không kìm chế được lại cho ăn hai ba nhát dao, hiện tại anh ta đang rất kích động, thần trí không được tỉnh táo.

Trong thôn còn có các vị quan khác, ví dụ như Bí thư chi bộ, Phó Trưởng thôn, cán bộ Lâm …, lúc này cũng đang quây lại một chỗ nhưng chẳng có người nào dám xông vào. Đám đông vây quanh một người phụ nữ trung niên xinh đẹp, đương nhiên là mẹ của hai người đẹp họ Lâm Vương Mĩ Hoa rồi, Phó chủ tịch thị trấn Hoàng Liễu. Trong thôn này có lẽ chức quan của bà là to nhất, lúc đầu có người gọi điện tới nhà bà, chồng bà Lâm Đại Thành và con trai Lâm Tú Đông cùng nhau đưa bà tới nhưng tới đây chẳng ai dám vào trong, có người đứng ngoài khuyên Tam Đản anh ta liền mắng:

- Ai bước vào trong tôi chém chết!

Ai dám vào trong chứ? Tam Đản cũng là một tên đàn ông thô kệch, thân hình khỏe mạnh, lúc anh ta đã cầm dao lên thì trâu anh ta cũng chém.

Ngoại trừ việc báo cảnh sát, gọi xe cứu thương ra, mọi người đều không có cách gì, mặc dù nói Tam Đản là người thật thà, hiền lành nhưng nếu như muốn bắt nạt anh ta thì cũng không xong.

Dưới sự dẫn đường của Lý Nhị mặt rỗ, Đinh Hải Quân, Đường Sinh, hai người đẹp họ Lâm đã chạy tới

- Mọi người tránh ra, tránh ra, Trưởng thôn đến.

Đám đông xì xào, anh ta đến rồi thì có thể làm gì chứ? Anh ta là cái gì chứ? Thử vào xem sao? Lại không bị Tam Đản chém hai ba nhát sao?

Trên thực tế ảnh hưởng của Đinh Hải Quân tới những người trong thôn là như vậy, những lúc sự tình rắc rối thì có anh ta, còn khi giải quyết chính sự có gọi tới anh ta không? Anh ta nói năng và đặt mông theo một kiểu, chẳng trách Lâm Tú Chi chẳng có phản ứng gì với anh ta, đàn ông ư, chẳng làm được chuyện gì ra hồn.

Vì thế đám đông xì xào nhìn về hướng Đinh Hải Quân, ngay cả Lâm Tú Chi cũng thấy mất mặt, vì sao chứ? Bởi vì chuyện Đinh Hải Quân theo đuổi cô đã truyền ra khắp thôn rồi, mẹ cô Vương Mĩ Hoa cũng từng mắng cô, tìm đàn ông phải tìm người có thể đảm đương được việc lớn. Loại người phù hoa trơn miệng chẳng đáng mặt đàn ông, đừng có dẫn về nhà cho mẹ, mẹ sẽ chẳng nể mặt anh ta đâu, cho dù Lâm Tú Chi có chút cảm tình với Đinh Hải Quân cũng chẳng có ích gì.

Nhìn lại ngày hôm nay giây phút này trong trường hợp này, đột nhiên xảy ra chuyện toàn bộ người trong thôn đều bó tay không có cách gì, thế nhưng vừa rồi có người hét lên mấy câu để trấn tĩnh Tam Đản nhưng cũng chẳng thành, Tam Đản đáp lại

- Nhà ngươi muốn ăn mấy nhát dao à?

Có thể nói lúc đó Tam Đản đang ở trạng thái điên cuồng, ngoài việc chờ cảnh sát đến chế phục anh ta vẫn chẳng có ai dám tiến lên.

Người nhà Lưu lão Thất cũng ở bên ngoài, từng người từng người khóc lóc, người già người trẻ ngồi một chỗ, lão Thất bị chém chết rồi thế nhưng mọi người trong thôn đều mắng “Đáng đời”. Bình thường tên Lưu Lão Thất này cũng hay bắt nạt Vương Tam Đản nhưng anh ta chỉ cười ha hả chịu đựng, nhường nhịn, hôm nay bỗng nhiên cưỡng hiếp vợ người ta, chém chết cũng là báo ứng, nhẫn nhịn cũng đến cực hạn rồi không thể nhẫn nhịn được rồi, người hiền lành cũng không dễ bị bắt nạt.

Cần phải nói Đinh Hải Quân tên trưởng thôn này cũng còn trẻ, không đủ làm cho dân chúng phục, chẳng phải là nhờ những mối quan hệ thì mới được như thế hay sao? Vì thế người trong thôn không mấy có thiện cảm với Đinh Hải Quân, với Đinh Hải Quân mà nói, quan hệ giữa cậu ta và người gác đêm ở Ban quản lý thôn là tốt nhất, vì thế khi cậu ta vừa nghe tin Tam Đản giết người, thì liền lo lắng thay cho anh ta và quan tâm như vậy.

Đinh Hải Quân đi nhanh vào đám đông khuôn mặt hơi tái xanh, chỉ nhìn tình thế là biết mọi thứ đều là sự thật, cái sự ảo tưởng của cậu ta liền tan biến luôn. Cậu ta rất hi vọng Tam Đản không có giết người, một người đàn ông chất phác như vậy, vì sao người hiền lành lại phải gặp chuyện này?

Ánh mắt của tất cả mọi người đều nhìn chăm chăm vào Đinh Hải Quân, cậu ta sải bước vào trong sân, có người vội ngăn cậu ta lại

- Trưởng thôn, đừng vào trong Tam Đản không kiểm soát được đâu, ai vào là chém người ấy, anh đừng vào trong, cẩn thận lại bị nhận mấy nhát…

Hai người khác trong thôn cũng cản Đinh Hải Quân lại.

Vương Mĩ Hoa thấy hai cô con gái đi cùng Đinh Hải Quân tới, liền trừng mắt nhìn hai cô, lại thấy Đường Sinh chàng trai bảnh bao trông rất oai hùng lại càng trừng mắt hơn. Bản thân bà không có cảm tình với những chàng trai quá bảnh bao, những lớp bọc hào nhoáng mới nhìn là đã biết không phải đồ tốt rồi, tám phần là loại bạn bè hư hỏng của Đinh Hải Quân.

Hai cô gái cũng chẳng dám nhìn vào ánh mắt của mẹ, lúc này cũng chẳng nghĩ gì nhiều về nhà bị mắng rồi tính sau, hiện tại đang chú ý tới sự việc này.

- Tiểu Đinh, cậu đừng vào trong Vương Tam Đản đang mất kiểm soát, anh ta không nghĩ được gì, chờ cảnh sát tới áp chế anh ta rồi tính, ôi…

Vương Mỹ Hoa là quan chức cấp cao nhất ở đó, bà có tư cách nói những lời này, Lâm Tú Đông ở bên cạnh bà cũng chạy tới kéo Đinh Hải Quân lại.

Đinh Hải Quân đột nhiên vung ra khỏi tay Lâm Tú Đông quát lên:

- Cút ra, bây giờ là lúc nào rồi? Còn chờ nữa? Nhỡ Lưu lão thất chưa chết thì sao? Chờ Y chết sao? Cái tên khốn nạn cưỡng hiếp vợ người ta thì chết cũng đáng, nhưng Tam Đản thì không đáng.

Những lời này cũng có lý những người ở xung quanh cũng đành im lặng, Đinh Hải Quân vùng ra khỏi những cánh tay cản cậu ta lại rồi bước vào trong, cậu ta không sợ bị chém.

Tất cả mọi người đều vô cùng căng thẳng nhìn theo Đinh Hải Quân, trong lúc này ánh mắt của hai chị em họ Lâm đã thay đổi, thay đổi tới mức khó tin.

Bởi vì Đinh Hải Quân của lúc này tựa như biến thành một người khác, không còn khuôn mặt toe toét của bình thường, trong thời khắc quan trọng cậu ta giống như một người đàn ông đứng ra giải quyết. Lâm Tú Chi che miệng định nói vài lời rồi lại không nói, nhưng ánh mắt cô nhìn Đinh Hải Quân đã thân thiết hơn nhiều.

Vương Tam Đản thấy có người vào lại thấy là Trưởng thôn, liền giơ dao lên chỉ vào Đinh Hải Quân nói:

- Trưởng thôn, anh, anh đừng lại đây, tôi, tôi sẽ chém anh đấy, không được phép lại gần…

Anh ta không chỉ là mất kiểm soát, mà trong lòng cũng rất sợ hãi, là sự sợ hãi sau khi giết người.

Cần phải nói đó là phản ứng theo bản năng của con người, anh ta sợ người ta lại gần anh ta, bắt anh ta, anh ta sợ… Hiện tại anh ta như sắp sụp đổ.

Bên này Đường Sinh cũng theo vào trong, sợ Đinh Hải Quân có sơ suất gì, hai anh tài trẻ tuổi phá vỡ sự im lặng.

- Tam Đản, hạ dao xuống, tôi không sợ anh chém tôi, nghe tôi nói này, việc dù sao cũng đã xảy ra rồi, chúng ta cần phải dũng cảm đối diện, người thì cũng chém rồi, giận dữ cũng giận dữ rồi, anh còn muốn làm gì nữa? Ra đầu thú đi, Tam Đản, chúng ta không phải là người xấu, nếu tên họ Lưu mạng lớn không chết thì anh cũng không bị phán án tử hình, tôi là Trưởng thôn, anh cần phải nghe tôi, nhớ rõ, Trưởng thôn sẽ không bao giờ hại anh…

Đinh Hải Quân tiến nhanh tới.

Cậu ta chẳng mảy may sợ Tam Đản người đang cầm dao, Tam Đản thì lại từng bước từng bước lùi lại đằng sau

- Trưởng thôn, anh, anh đứng lại, tôi chém thật đấy…

- Chém con khỉ? Cậu là đồ đầu lợn hay sao? Tôi đây có thù có oán gì với cậu sao? Cậu thử chém tôi xem?

Đinh Hải Quân xông lên phía trước liền tóm lấy con dao làm bếp trong đôi tay run rẩy của Tam Đản hét lên một tiếng:

- Buông ra!

Tiếng hét này như tiếng sấm lôi đình ngày nắng, Tam Đản liền buông tay ra.

Đinh Hải Quân cướp dao và bị lưỡi dao cứa vào tay, nhưng hiện tại cậu ta chẳng quan tâm tới việc đau đớn, cướp dao rồi vứt xuống đất, đồng thời khiến cho máu trên tay cậu ta cũng bị vương xuống đất, cảnh tượng này quả thật rợn người nhưng tất cả mọi người đều cảm thấy nhẹ nhõm, khá lắm Đinh Hải Quân, cậu đúng là một người đàn ông đích thực.

Hai chị em nhà họ Lâm đều rơi lệ, hóa ra Trưởng thôn Đinh người vẫn hay bị họ coi thường trong lúc quan trọng nhất lại là người tỏ ra đàn ông nhất.

Vương Mĩ Hoa còn tưởng mình nhìn nhầm, nhìn theo bóng dáng Đinh Hải Quân một cách khó tin, ôi… Chắc là mình nhìn nhầm rồi.

Lúc đấy Tam Đản quì thụp xuống đất khóc lóc:

- Trưởng thôn, cái tên khốn nạn này nằm sấp trên bụng vợ tôi, tôi hận cả nhà y, tôi chém y!

Không nghi ngờ gì nữa, điều này là sự nhục nhã lớn nhất của một người đàn ông, là sự sỉ nhục không thể chấp nhận được.

Đinh Hải Quân vỗ vỗ vai hắn

- Cậu thật ngốc, Tam Đản, có pháp luật mà sao cậu phải dùng tới dao chứ? Ôi…

Lúc này Đường Sinh đã vào nhà, xem người bị chém có thể cứu được không, nếu chết rồi thì tên Tam Đản coi như xong.

Tam Đản khóc:

- Không được đâu, nhất định phải chém y, Lưu gia có người thân thích làm trong tòa án, chẳng tố cáo được y đâu, tôi phải đâm chết y…

Người trong thôn cũng biết Lưu gia có người thân trong tòa án thị trấn, Lưu lão thất dám hoành hành trong thôn cũng vì dựa vào người thân trong tòa án.

Đường Sinh bước vào thấy cảnh máu me be bét thì cũng nhíu mày, người phụ nữ kia thì lộ hết nửa người bên dưới nằm bò ra đấy ngẩn ngơ khóc, chẳng biết là cô ta ngẩn người ra là bị doạ cho khiếp sợ hay ngẩn người ra vì kinh ngạc, ánh mắt đờ đẫn, không có phản ứng gì.

Một người khác dính máu đang nằm trên đất, trên người có một đống vết thương, phải đến mười bảy mười tám nhát dao, có những vết thương sâu tới mức có thể thấy được xương, máu chảy ướt một vùng Đường Sinh thăm dò mạch y, mạng của tên này thật lớn mạch vẫn đập.

- Lão Quân, mau gọi xe người vẫn còn sống, gọi mấy người trong thôn lại khiêng người ta ra xe cứu thương.

Đường Sinh chỉ đạo rồi điểm vài huyệt đạo để cầm máu, hắn có học Trần Tỷ và Tiểu Yên cách điểm huyệt sơ cứu, thế nhưng có tác dụng hay không thì cũng không biết.

Dù sao ít nhiều cũng có tác dụng nếu không tên này chỉ riêng việc mất máu đã chết rồi, nhìn lớp da dày của y đã kiên nhẫn chịu những nhát dao.

Đinh Hải Quân vội gọi người chờ đám người vào trong, Đường Sinh liền đem tới chăn để giúp vợ Tam Đản che lại phần dưới.

Tới khi mọi người chung tay đưa người ra ngoài, còi cảnh sát mới rú lên, phân cục cảnh sát trên thị trấn tới rồi, xe cứu thương của thị trấn cũng tới, cảnh tượng đẫm máu tới đây cơ bản coi như kết thúc, khuôn mặt ướt lệ Tam Đản bị cảnh sát bắt đi vẫn hướng vào căn nhà.

Cả vợ của Tam Đản cũng được bác sĩ đưa đi, chỉ sợ cô phải chịu sự sợ hãi cực độ, thần kinh có gì bất thường.

Lúc Lâm Tú Chi đưa cho Đinh Hải Quân chiếc khăn tay cậu ta mới phát hiện tay mình vẫn đang chảy máu, ánh mắt vẫn nhìn theo chiếc xe cảnh sát và xe cứu thương đã dần khuất xa, trên đường toàn những người với người, Lâm Tú Đông thanh thép sắt lại đang nhẹ nhàng nháy mắt với Trưởng thôn Đinh.

Măt Đinh Hải Quân hơi đỏ cậu ta tới thôn Dụ Long không lâu, thế nhưng người có giao tình tốt nhất với cậu ta trong thôn lại bị bắt, trong long cậu ta đang tự hỏi, có phải mình là sao chổi không? Cậu ta và Đường Sinh đều tự hỏi một câu như vậy, hai người quả thực là ăn ý.

Đúng ba ngày, tòa án thị trấn mới mở phiên tòa, toà sơ thẩm phán cho Vương Tam Đản án tử hình vì tội cố ý giết người, thế nhưng họ Lưu kia vẫn chưa chết!


trướctiếp