Cực Phẩm Thái Tử Gia

Q.3 - Chương 666: Trần Khiết Mách Lẻo


trướctiếp



Khi nghe Kỳ Liên nói những lời này Vu Lỵ đứng một bên còn huých huých vào người cô, má ơi, sao mà cô ngốc vậy? Tuyển cô rồi lại còn từ chối?

Chị Trần ôm đứa bé lại, cô bé tụt xuống từ trên người chị, chạy tới trước mặt Đường Sinh:

- Chú đẹp trai bế Gái nhi đi.

Nha đầu thật đáng yêu, Đường Sinh cười ha ha rồi bế cô bé lên, Kỳ Liên vội nói:

- Gái Nhi, tay con bẩn kìa.

- Chú nói không sợ con bẩn, con thích chú đẹp trai.

Hai cánh tay cô bé ôm lấy cổ Đường Sinh, không để ý tới mẹ, Đường Sinh ôm chặt cô bé rồi vỗ vỗ mông, cười lên nói:

- Chú cũng thích Gái Nhi lắm,

Lời nói này chọc cho người ta cười.

Đúng là bệnh ngôn ngữ, cậu thích cũng không cần nói ra mà? Ở đây có rất nhiều phụ nữ vậy mà cậu còn nói thích gái sao? Cậu đúng thật lợi hại!

Trần Khiết đứng sau bật cười, ngay cả chị Trần đang ngồi cạnh Đường Sinh cũng che miệng, ối, tiểu thủ trưởng của tôi chúng tôi đều biết cậu thích điều này, không cần nói như vậy. Ờ, cũng lạ tên của cô bé này đặt thật là hay, Kỳ Liên và Vu Lỵ đều đỏ mặt.

Mọi người im lặng, Đường Sinh cũng phản ứng lại, ít nhiều có chút xấu hổ, hắn vội đính chính lại nói:

- Chị Kỳ, ở ngoài sảnh tôi đã nghe thấy cuộc nói chuyện của chị và chị này, nói thật lòng tôi rất khâm phục cá tính kiên cường và thái độ đối với con người của chị Kỳ. Tập đoàn công nghiệp tàu thủy Sắc Hinh có được nhân viên như vậy thì thật là may mắn, đối với những người nghèo không vì năm đấu gạo mà cúi đầu, chính là biểu hiện tốt nhất của hắn, Sắc Hinh cần những nhân tài như vậy, về việc riêng của chị, công ty có thể ứng tiền lương cho chị để giải quyết.

Cũng không biết anh chàng đẹp trai bị Vu Lỵ tưởng là đến ứng tuyển bảo vệ này rốt cuộc làm gì, nhưng hắn rõ ràng có thân phận không bình thường, lúc này Kỳ Liên và Vu Lỵ cũng đã nhìn ra, nghe hắn nói như vậy Kỳ Liên cảm động rơi nước mắt:

- Cảm ơn công tử.

- Không cần cảm ơn tôi, cảm ơn niềm tin kiên định của chị vào con người ấy, tôi chỉ là vô tình đụng phải một nữ đại biểu của dân tộc có truyền thống mỹ đức thôi. Chị Tịnh, đặc biệt chi một khoản một triệu tạm ứng cho chị Kỳ, chị trực tiếp gọi điện tới Sắc Tổng, nói là tôi nói vậy.

- Ừ.

Cam Tịnh rút điện thoại gọi Kỳ Liên và Vu Ly cũng rất ngạc nhiên, cái gì? Tạm ứng một triệu à?

- A.. công tử, đừng, không cần chỗ đó, tôi, tôi,

Kỳ Liên hơi nói lắp, không diễn đạt được ý của cô.

Đường Sinh cười ha ha,

- Tôi sợ người khác đoạt mất chị, một triệu để chị ở lại Sắc Hinh, tôi tin tương lai không xa chị sẽ không chỉ kiếm được một triệu cho Sắc Hinh, có người có cá tính thì mọi thứ đều có thể làm, xin cứ tin tưởng tất cả đều sẽ trở nên tốt đẹp.

Kỳ Liên ôm mặt nức nở, cô không có cách nào để tự thuật lại sự xúc động đang dâng trào trong lòng, có lẽ, mọi vận rủi đã được xua tan.

Vu Ly hâm mộ rơi cả quai hàm xuống đất mất mấy lần, có dạng háng ra cũng không tìm thấy chuyện tốt như vậy? Đúng là chó ngáp phải ruồi rồi.

Sau đó mấy người cùng ngồi xuống, Đường Sinh cũng nói với Kỳ Liên và Vu Ly mình là “Chủ nhiệm Đường” được viết trên tấm biển treo trên cửa, hắn lại xem sơ yếu lí lịch và bằng cấp của Vu Ly, tuy không xuất sắc như Kỳ Liên, nhưng Đường Sinh cũng nhìn ra, Vu Ly này rất có năng lực.

Cũng vậy, Vu Ly này cũng là đi ra từ tập đoàn Thanh Cương, sao quản lý cấp trung của tập đoàn Thanh Cương lại lủi ra bên ngoài hết thế này nhỉ?

- Hiện nay Thanh Cương đang bị vây bởi một tình thế rất không thuận lợi, nhưng nhìn xa thì thấy nó sẽ không sụp đổ, các cơ quan Tỉnh ủy tỉnh sẽ không ngồi nhìn tập đoàn to lớn này bị chia lìa, bọn họ sẽ nghĩ cách để bảo vệ Thanh Cương. Tôi có chút không hiểu là tại sao các quản lý cấp trung của Thanh Cương đều chạy mất chứ? Chị Kỳ và chị Vu đều đi ra từ Thanh Cương, có thể giải thích nghi hoặc này giúp tôi không?

Kỳ Liên hơi đỏ mặt, quả thật cô không phải là muốn đổi nghề chỉ là không còn cách nào khác, trên thực tế Đường Sinh cũng hiểu vì lúc trước có nghe các cô ấy nói chuyện, cho nên lúc này hắn mới nhìn chằm chằm vào Vu Lỵ để chờ nghe cô nói rõ nội tình, chứ không phải để Kỳ Liên nói.

Vu Lỵ cũng đã hiểu ý liền nói,

- … Nội bộ tập đoàn Thanh Cương đang tồn tại khủng hoảng rất lớn, ai cũng cho rằng như vậy, cổ phiếu Thanh Cương đang giảm, mọi người đều khóc. Công nhân viên của công ty có máy người không mua cổ phiếu Thanh Cương đâu? Cả nhà tôi đều vứt ở trong đó, những người quản lý cấp trung có không ít người đổi việc rồi. Sau khi Đông Thái bị Sắc Hinh thu mua có không ít nhân viên của Thanh Cương vay tiền mua cổ phiếu của Đông Thái. Bọn họ cũng vớ được cái lợi ích này, lấy những lợi ích thu được của bên này sẽ bù trừ tổn thất của bên kia, ít nhất rất nhiều người đều cân bằng lại, tôi cũng vậy, cho nên chuyển đến Sắc Hinh cũng là tất yếu. Những người có tình trạng giống tôi không phải số ít, tóm lại Thanh Cương đang trên nền băng vỡ.

Vu Lỵ truyền tới Đường Sinh một tín hiệu quan trọng, hắn dùng hết sức gật đầu:

- Cảm ơn chị Vu đã cung cấp thông tin này.

Hắn rút điện thoại gọi cho Sắc Sắc nói có vài chiến lược phải điều chỉnh, hắn không muốn thấy Thanh Cương sụp đổ, điều này sẽ làm một đả kích lớn đối với ngành công nghiệp tàu thủy Lỗ Đông.

- Sắc Tổng, sự xuống dốc của tập đoàn Thanh Cương sẽ có ảnh hưởng rất lớn đối với tổng thể tình hình kinh tế của Lỗ Đông. Hơn nữa không vì sự tổng công quật khởi của Sắc Hinh mà có thể thay đổi, rất nhiều người biết sự đối đầu giữa Thanh Cương và Đông Thái, hiện nay cũng có rất nhiều người cho rằng Sắc Hinh muốn Thanh Cương sụp đổ, nhưng tôi phải nói đây không phải là bổn ý của tôi, cũng không phải là mục đích của chúng ta. Thanh Cương sụp đổ không có lợi ích gì với chúng ta cả, có lẽ trong thời gian ngắn, trị giá cổ phiếu của Đông Thái còn có thể kéo lên mức cao nhất, nhưng như vậy có thể sẽ sinh ra tác dụng phụ tôi không muốn nhin thấy Thanh Cương phá sản, càng không muốn thấy hàng vạn người của Thanh Cương thất nghiệp. Tôi đề nghị tập đoàn tàu thủy Sắc Hinh có thể tiếp xúc với Thanh Cương, cứu thành phố không hiện thực chúng ta không có nhiều tiền như vậy để cứu, nếu Thanh Cương muốn bán cổ phiếu đang lưu thông trong tay họ, Sắc Hinh có thể xem xét nhận lấy. Phải từ sự chuyển biến cơ bản đối với nhận thức của Thanh Cương, tình thế mới xuất hiện sẽ khiến giá cổ phiếu của Thanh Cương tăng trở lại, chỉ có sự chuyển biến tốt đẹp của tình hình kinh tế lớn của Lỗ Đông mới có lợi cho sự phát triển của chúng ta. Hơn nữa không phải phát triển Sắc Hinh mà tiêu diệt Thanh Cương, có thể tiết lộ chiến lược của Sắc Hinh cho chính quyền tỉnh, sự ra mặt của bọn họ sẽ gắn kết được Sắc Hinh và Thanh Cương.

Mấy người đang ngồi đều chăm chú nghe Đường Sinh nói, bao gồm cả đứa bé đang ôm chặt hắn, mắt mở to không hề chớp.

Lúc này Kỳ Liên đã có cách nhìn khác với Đường Sinh, cái người được gọi là Đường chủ nhiệm này không phải là một nhân vật bình thường, hắn có thể gọi điện thẳng tới Tổng giám đốc của Sắc Hinh La Sắc Sắc, còn nói chuyện bằng giọng điệu đó, mà sự quyết đoán và trí tuệ của hắn thất khiến người ta khâm phục.

Con ngươi của Vu Lỵ cũng lóe sáng đầy kinh ngạc giống như Kỳ Liên, cái con người đẹp trai tuổi trẻ này rút cuộc là người gì ở Sắc Hinh?

Đường Sinh cúp điện thoại xuống, Trần Khiết lại nói,

- Thanh Cương chưa chắc đã muốn hợp tác với Sắc Hinh? Khiến bọn họ bán ra cổ phần là rất khó, người nhà họ Triều lại bằng lòng phụ thuộc vào người lạ sao? Tôi thấy bọn họ thà để Thanh Cương sụp đổ chứ cũng sẽ không bán rẻ cho Đông Thái, việc này không dễ nói.

- Đó là việc của họ, bọn họ thật muốn biến thành chó nhà có tang, tôi không ngại thấy màn này, lựa chọn phụ thuộc vào người lạ mà có thể giữ được Thanh Cương rồi lại vùng dậy. Triều Công Nguyên có thể khiến tập đoàn Thanh Cương phát triển đến quy mô bây giờ, tuyệt không phải hạng người có tầm nhìn hạn hẹp, ông ta sẽ biết lựa chọn, nếu một chút tính trách nhiệm của dân tộc cũng không có ông ta chưa chắc đã đẩy được Thanh Cương tới mức độ này, không thể xem thường người ta.

Nói tiếp một số chuyện rồi Đường Sinh liền đứng dậy nói:

- Đi nào vào thăm quan phòng chủ nhiệm Đường xem nó xa xỉ thế nào.

Trần Khiết thè lưỡi, nói là phòng chủ nhiệm Đường, thật ra là phòng riêng của cô và Cam Tịnh, Kỳ Liên liền ôm Gái Nhi kia, và ngồi trên sofa, cô và Vu Lỵ không tiện đi vào, đợi bọn họ đi vào Vu Lỵ mới nói:

- Kỳ Liên, chị đổi vận rồi.

- Tôi hiện giờ dường như vẫn như đang trong mơ, thật không phải hiện thực, chủ nhiệm Tiểu Đường hình như là một nhân vật rất cừ?

- Ai nói không phải đâu? Chị nói cậu ta tuổi không nhiều, hình như rất có ý chí và kiến thức? Không hiểu đề nghị của hắn có tác dụng không?

Kỳ Liên nhỏ giọng nói:

-Cô không thấy hai vị Cam Trần này đều rất cung kính cậu ta sao? Lời nói của cậu ta mà không có trọng lượng thì bọn họ có cần như vậy không?

- Ồ, cũng phải, không hiểu là phòng thư ký này làm gì? Hình như không tính vào phòng ban chính quy của Tổng bộ Sắc Hinh.

Khi bọn họ ở bên ngoài nói thầm, trong này Trần Khiết cũng nói thầm cáo trạng với Đường Sinh:

- Cái ông chủ quản Lý kia rất kiêu ngạo, ông ta làm như hai vị trợ lý tổng giám đốc chúng tôi là vật trang trí sao? Nói cái gì mà tuyệt đối không ký linh tinh, nhân viên cũ của Đông Thái tài lắm sao?

Cam Tinh nhìn Trần Khiết, ý là cô không có gì khác, nói người ta thì cũng phải hàm ý một chút, như vậy là hợp lý hợp tình sao?

Đường Sinh nhìn Cam Tịnh, hiển nhiên là nhìn thấy cô đang nhìn Trần Khiết, Cam Tịnh đỏ mặt xoay người bước đi giả bộ hỏi chị Trần xem có vấn đề gì không, Trần Khiết cũng không nghe tiếp tục nói:

- Tôi thấy cái ông họ Lý kia muốn tạo bè kết phái, ức hiếp người khác.

- Ông ta ức hiếp cô à? Thật ra là tôi lo là cô bắt nặt ông ta.

Đường Sinh nhíu mày, nhìn Trần Khiết nói như vậy.

Trần Khiết nhìn Cam Tịnh đang dẫn chị Trần vào phòng ngủ tham quan, liền mạnh dạn dựa vào lòng hắn, để bộ ngực của mình ép chặt lên người hắn rồi bĩu môi nói:

- Ai ức hiếp ai là quyền trong tay, người ta Lý chủ quản có quyền, tôi có là gì? Người ta không ký những thứ linh tinh ở đây phải bỏ đi, cùng lắm là tôi và Cam Tịnh ra ngoài thuê trọ, không sao cả.

- Ừ, hai phòng một phòng khách, một vệ sinh, diện tích không vượt quá 80m2, công ty chi trả 50% cho các cô, như thế nào?

Trần Khiết cắn môi, không thuận theo liền ôm cổ hắn

- Cậu thật là nhẫn tâm, cho dù tôi và Cam Tịnh là vợ tám vợ chín, mà không có một căn phòng 80m2 thì đâu có tương xứng? Trước giờ tôi cũng không nghĩ là sẽ so sánh với Sắc Tổng và Hinh Tổng, nhưng cậu cũng không thể ức hiếp người quá như thế, cậu làm như là tôi ức hiếp họ Lý kia vậy, là anh ta bới lông tìm vết trước, còn cố ý gây áp lực cho Phòng Thư Ký.

Đường Sinh cười ha hả:

- Nên cấp cho phòng thư ký thì cấp, còn cô, nhất định phải khiêm tốn cho tôi, bằng không đừng trách tôi đấy

- Phải, phải, khiêm tốn, hai tròng mắt của anh ta chỉ dán lên “cô bé” của tôi, tôi cũng phải vâng lời mỉm cười, tốt nhất là chủ động nằm bò lên bàn làm việc nói chủ quản Lý à, chỉ cần ông ký tên rồi ông “xử” tôi luôn tôi cũng không dám hé miệng nói nửa lời à!”

Đường Sinh trợn mắt đồng thời đánh một cái vào cái mông đang vểnh lên của Trần Khiết nói:

- Yêu tinh cô, có phải cô nói hơi khoa trương không?

- Sao lại không có? Đàn ông thối không phải có ý muốn nhìn chằm chằm vào “cô bé” của người ta sao? Thiếu gia, tôi có nên bó chặt ngực lại không?

Đường Sinh hơi bối rối, chắc chắn là có phần khoa trương, với dáng người của cô mà nói, đàn ông không nhìn ngực của cô cũng không nể mặt cô rồi,

- Tóm lại, việc này không cần làm to, các quản lý cấp cao của Đông thái là Liễu Loan bọn họ tiến cử lên, cũng là lực lượng chủ yếu của Tổng bộ Sắc Hinh hiện nay, hẳn là tương trợ lẫn nhau, không xảy ra bất cứ xích mích gì.

- Vậy tôi cũng không tranh giành gì với anh ta, tôi phải trực tiếp nói chuyện này với Phó tổng Liễu, đỡ bị cậu trách là tôi ức hiếp ông ta, được chưa?

- Ừ, phải có biểu hiện uyển chuyển, hai bên còn có thời gian cọ xát, đừng cố tình tạo mâu thuẫn, như vậy sẽ không có lợi cho sự đoàn kết nội bộ.

- Vâng, thiếu gia, tôi nào dám có ý định thêu dệt chuyện? Tôi còn sợ anh giận tôi, tôi sẽ khéo léo biểu đạt với Liễu Tổng.

Ngoài miệng thì nói vậy, nhưng trong lòng cô lại rất đắc ý, họ Lý kia, hãy đợi đấy chờ xem bà cô này trị ngươi thế nào, khiến ngươi sau này nhìn thấy tôi đều phái cúi đầu, mềm dẻo.


trướctiếp