Cực Phẩm Thái Tử Gia

Q.3 - Chương 664: Cửa Phòng Đề Tên “Phòng Của Chủ Nhiệm Đường


trướctiếp



Chỉ trong vòng một đêm, cái gọi là Kê ca đều biến mất không để lại dấu vết, ngày hôm sau lão Tứ nhà họ Triều gọi điện cho anh Kê nhưng không có người nghe máy, chỉ nghe thấy tiếng tuýt tuýt vang lên mà không có người nhấc máy, trên thực tế thì người sở hữu một hội có đến tám nghìn hội viên là Kê ca đã bị bắt.

Còn những tài liệu mà anh ta nắm giữ cũng đủ để khiến cho anh em nhà họ Triều lâm vào cảnh đường cùng, nhưng Đường Sinh không định làm thế, điều khiến hắn lo lắng không phải là sự sống chết của mấy anh em họ Triều mà là sự sống chết của hàng vạn nhân viên của tập đoàn Thanh Cương. Không thể chỉ vì muốn giành giật ưu thế chính trị ở Lỗ Đông mà không đếm xỉa gì đến vấn đề miếng cơm manh áo của hàng vạn người được, cho nên Đường Sinh quả quyết ém số tài liệu này lại, tạm thời không để nó phát tán ra ngoài.

Ninh Hân vốn là một người thi hành luật pháp cũng nghe theo Đường Sinh, bởi vì tiểu tình Lang nói có lý, không thể vì việc nhỏ mà làm hỏng mất việc lớn, không thể vì mấy tên tham quan mà đập bể nồi cơm của hàng vạn con người ở Thanh Cương được. Trong quan trường từ trước đến nay có thiếu gì tham quan đâu, nếu điều tra một cách nghiêm túc thì có đến 80% quan chức là có vấn đề. Ngươi thử nói xem phải điều tra thế nào đây? Kết quả của việc bới lông tìm vết chỉ làm cho xã hội càng bấp bênh thôi.

Sắp đến ngày quốc khánh rồi, càng không thể làm bừa được, nếu đem công bố số tài liệu này sẽ làm cho cục diện tỉnh Lỗ Đông trở nên hỗn độn

Tại trụ sở chính công nghiệp tàu thuỷ Tường Hinh ở khu cao cấp Tuyền Thành, bộ phận nhân sự đang tiến hành sàng lọc viên chức. Sau khi mua Đông Thái cũng đề bạt một số người của Đông Thái, đều là những quản lý cấp trung trẻ tuổi do Liễu Tông Quyền và Loan Nghệ Mỹ cân nhắc tiến cử.

Trước mắt thì trong vòng tuyển dụng đầu tiên sẽ có một loạt ứng tuyển vào vị trí cao tương đương trợ lý, thư ký, điều kiện tương đối khá, đãi ngộ cũng cao. Vị trí này rất hấp dẫn, cho nên ngay sau khi được đăng quảng cáo trên báo và thông tin đại chúng thì đường dây nóng dùng cho việc tuyền dụng tại trụ sở chính Tường Hinh không ngừng reo.

Ăn cơm trưa xong Đường Sinh liền chạy đến đây, trưởng bộ nhân sự là do Loan Mỹ Nghệ kiêm nhiệm, nhưng cô ta không đích thân không đi phỏng vấn vòng đầu tiên, cô giám sát toàn bộ công việc của phòng nhân sự của tập cả tập đoàn, chứ không phải ngồi một chỗ ở trụ sở mà vẫn tuyển người mới, có người chuyên phụ trách làm những việc như thế rồi.

Sau khi Cam Tịnh và Trần Khiết đến thì thành lập một tổ tư vấn của Phòng thư ký, nên muốn nhân cơ hội này chọn một số nhân tài trong đám người mới, Sắc Sắc và Tú Hinh bàn bạc là cho Cam Tịnh và Trần Khiết lãnh chức vụ mới, làm trợ lý cho tổng giám đốc, cũng phải phát lương cho người ta chứ?

So với Cam Tịnh thì Trần Khiết nhanh nhẹn hơn nhiều, khu tầng lầu dành cho thư ký thì hai cô chiếm một phòng lớn, như là phòng cao cấp của tổng thống vậy

-… Không chiếm để cho bộ phận khác chiếm mất thì tiếc biết nhường nào, chúng ta ngày ngày không ở bên cạnh hắn, ra ngoài cũng phải thuê phòng, chúng ta phải học tập tổng giám đốc Sắc, tầng trên cùng chẳng phải là có phòng cấm nghỉ ngơi sao? Nói trắng ra là nơi tên đó và Hinh tổng, Sắc tổng làm chuyện đó, bình thường cũng chu cấp chỗ ăn chỗ ở cho họ, hai chúng ta ở đó chẳng phải cũng nhìn sắc mặt sao?

Cam Tịnh nghĩ một lúc cũng thấy có lý

- Nhưng chiếm phòng to như vậy, cái tay quản lý họ Lý ở phòng hậu cần tổng hợp hình như không được vui thì phải?

Trần Khiết bĩu môi nói:

- Quản lý gì chứ, gã chỉ là tên nhãi nhép, rây phải tôi thì tôi sẽ nghĩ cách cho gã ra khỏi công ty, cái phòng to như thế này mà hai đứa mình chiếm lấy thì có khả năng sẽ bị người khác lên án, nhưng mượn danh của Đường Sinh thì sẽ được thôi, sẽ treo một cái biển ngoài của là: phòng của chủ nhiệm Đường

Phù, Cam Tịnh phì cười, đôi mắt đẹp của cô lộ vẻ hơi kinh ngạc nói:

- Phòng của chủ nhiệm Đường á? Trong cái công ty này có mấy ai biết hắn chứ?

- Các chủ tịch biết hắn là đủ rồi, người khác thì không cần để ý đến làm gì, chúng ta không là được dịp cáo mượn oai hùm sao? Cứ làm như vậy đi

Mấy ngày này “phòng của chủ nhiệm Đường” được quét dọn sạch sẽ, được bố trí hoàn toàn dựa theo ý của Trần Khiết, Cam Tịnh cũng tham gia chút ít ý kiến, sau khi phòng được sắp xếp đâu vào đấy, hai người họ đều phì cười. Đây chính là phòng của chủ nhiệm à? toàn bộ nơi này chính là hoàng cung sa hoa để hưởng thụ

- Không được, tiểu Khiết à, tôi thấy phòng khách bên ngoài cần bố trí thành ba đoạn, thứ nhất là phòng họp, thứ hai là phòng làm việc của phó trưởng ban thư ký, cuối cùng là phòng làm việc của chúng ta. Giống như muốn gặp đường chủ nhiệm Đường thì phải đi qua chỗ chúng ta vào ‘phòng nghỉ ngơi’ để gặp hắn. Bên trong lại bố trí như thế này vừa giống một ngôi nhà lại hiện đại hoá như thế cũng dễ nói, dù gì thì hai trợ lý trổng giám độc cũng kiên quyết ngày đêm canh giữ ở đây.

Thế là dựa theo ý kiến của Cam Tịnh họ lại tháo rỡ ra, đây mới gọi là làm cho ‘phòng chủ nhiệm Đường’ trở về đúng nề nếp, họ cũng đã chọn hơn mười nam, nữ thư ký từ hai ba đến hai tám tuổi, đểu là trẻ trung khỏe mạnh, năng lực về các mặt tương đối là được. Nhưng có một điều kiện đó là đã kết hôn hoặc đang yêu đương thì tuyệt đối không dùng, vì sao nào? Bởi vì người có gia đinh hoặc người đang yêu đường đều rất bận, tâm tư và sức lực của họ không tập trung vào công việc.

Chỉ vì lý do này mà không ít người đã bị đánh trượt, họ đều rất thật thà khi điền vào trong sơ yếu lý lịch, chẳng ai ngờ là điều này chính là lý do họ bị đánh trượt, thật có nằm mơ cũng không nghĩ đến, cho nên một người oán thán ở đại sảnh đã bị Đường Sinh bắt gặp.

Lúc Đường Sinh đang bước lên cầu thang thì nhìn thấy một cô bé xinh xắn đang chơi dưới hành lang, hai phụ nữ xinh đẹp bên canh đang thì thầm nói chuyện.

-….Sao có thể như thế được? Kỳ Liên, dựa vào kinh nghiệm của cô mà cũng không được nhận sao? Đây chẳng phải là cố tình hãm hại cô hay sao chứ? Số chị cũng khổ thật đấy?

Người kia là một thiếu nữ xinh đẹp với dáng người yểu điệu duyên dáng, phong cách ăn mặc giản dị, cười chua chát, ôn tồn nói:

- Tôi cũng không rõ, thôi bỏ đi, tìm chỗ khác vậy, dù sao thì cũng có nhiều chỗ đang tuyển mà, nói cho cùng thì chúc mừng cô đã được nhận vào làm ở phòng lãnh đạo, với năng lực của cô chỉ cần một năm là có thể lên đến chức phó tổng rồi.

Hai thiếu nữ xinh đẹp đều hai bảy hai tám tuổi rồi, một cô có vẻ đẹp thanh tú chất phát, một cô có vẻ đẹp chói lóa, nhưng nói về dung mạo thì cô chất phát có phần đẹp hơn, lúc này liền nói:

- Kỳ Liên, cùng lắm thì cô không làm ở phòng thư ký nữa vậy vào phòng quản lý đi, nhất định sẽ được thông qua một cách thuận lợi. Tôi biết cô chê lương ở phòng quản lý thấp, tôi cũng biết hiện tại cô rất khó khăn, nhưng dù sao bây giờ cô cũng bị người ta ép phải dời khỏi Thanh Cương, theo tôi thì, phụ nữ độc thân cũng không nên suy nghĩ nhiều quá, người ta muốn bao thì cứ để cho người ta bao đi, chỉ cần người ta có tiền thì việc gì chẳng giải quyết được, hà tất phải làm khổ bản thân chứ?

Kỳ Liên khẽ lắc đầu nói,

- Khổ một chút, mệt một chút không sợ, tôi sẽ không cúi đầu trước bọn đê hèn đó đâu, tôi có thể dựa vào năng lực của chính mình để nuôi con và mẹ chồng, tình hình trước mắt rất gay go, chủ yếu là viện phí của mẹ chồng quá lớn, bệnh tình có chuyển biến tốt thì thấy nhẹ nhõm hơn rồi

- Cái cậu này, đầu óc cậu có vấn đề thật rồi, nếu đổi lại là tôi thì tôi đã bổ chân ra lấy tiền từ lâu rồi, mệt chết lên được mà chẳng có ai nói được lời nào tốt đẹp, lại không có chồng bên cạnh nữa rồi, thủ tiết cho ai thế? Người ta bỏ nhiều tiền thì để cho người ta trèo lên đi, lão già thì có thể thở được mấy hơi? Không gãi trúng chỗ ngứa phải không? Mẹ chồng cô lại mắc bệnh nan y, bệnh không có hy vọng cứu chữa được thì cô tiêu tiền một cách uổng công. Nhà cũng bán, xe cũng bán, bây giờ lại nợ ngân hàng một đống tiền, cô nói xem cô sống thế nào được đây? Cô nhìn tiểu nha đầu nhà cô mà xem, đứa bé xinh xắn đáng yêu là thế, cô lại bằng lòng để nó chịu khổ với cô được hay sao chứ? ôi!

Kỳ Liên lau nước mắt tràn ra trên vành mắt, cười buồn bã nói:

- Bố nó ra đi đột ngột bỏ lại tôi, đứa con và bà mẹ chồng, ba người chúng tôi nương tựa vào nhau mà sống, tôi làm sao có thể bỏ mặc mẹ chồng được cơ chứ? Chỉ cần có chút hy vọng tôi cũng sẽ cố để bà sống thêm ngày nào tốt ngày đấy. Không phải là tôi nhất định phải thủ tiết, nếu không có tình cảm thì tôi không làm được những việc như thế này đâu. Anh ta cũng nói là bao tôi rồi cho tôi một khoản tiền, nhưng tôi không thèm, người đàn ông mà tôi thích thì ngủ không cùng anh ta cũng được, nhưng người mà tôi không thích thì cho tôi cả ông trời tôi cũng không đồng ý, cô biết tính khí của tôi rồi, đừng nhắc đến chuyện này nữa, chán lắm!

- Chẳng phải là cô muốn chữa bệnh cho mẹ chồng sao? Còn suy nghĩ nhiều thế làm gì nữa? Đứa nhỏ sống với cô ở căn phòng thuê tồi tàn như thế có khổ không cơ chứ? Không phải tôi nói cô đâu, nhưng người làm mẹ như cô cũng ích kỷ quá, đến nước này rồi mà vẫn còn thích với cả không thích nữa ư? Còn kén chọn nữa thì ngay cả mạng sống cũng không còn nữa rồi.

- Không phải là kén chọn hay không đâu, mà mỗi người đều có giới hạn của riêng mình, tôi có thể bán máu, bán thận, thậm chí bán cả mạng sống của mình nhưng thân thể thì nhất định không bán!

Đường Sinh đứng lặng ở bậc thềm nghe rõ mồn một những lời Kỳ Liên nói, cô là một người phụ nữ vĩ đại, cô xứng đáng được mọi người tôn trọng.

Đồ chơi của cô bé bỗng rơi xuống bậc thềm, cô bé lấy tay tóm lấy nhưng không tóm được, lại tự đẩy thân hình nhỏ bé của mình ngã xuống dưới.

- Ái dà, cô bé rơi xuống dưới rồi…

Một tiếng hét kinh ngạc của Minh Diễm và tiếng hét chói tai của đứa trẻ vang lên Kỳ Liên cũng run rẩy

Đường Sinh ở bên này sải một bước dài bước lên trên, cô bé lăn đến bậc thang thứ ba thì hắn túm được cô bé, duỗi cánh tay kéo cô bé vào lòng, lúc mà khuôn mặt xinh đẹp ngẩng lên thì vết máu chảy xuống, là do cô bé bị đập đầu vào cạnh bậc thang.

Gợi dậy trong lòng Đường Sinh tình thương yêu không thể lý giải được,

- Nói cho chú biết, cháu có đau không?

Đường Sinh giơ tay nhẹ nhàng lau vết máu trên mặt cô bé, chị Trần ở đằng sau hắn cũng lên đến nơi rồi

- Chị Trần, chị xem vết thương của cô bé này không sao chứ?

Chị trần xuất thân là bác sĩ mà.

Lúc này Minh Diễm và Kỳ Liên cũng đã chạy đến nơi, Kỳ Liên nước mắt giàn giụa, đau lòng nói:

- Lại đây con gái, mẹ ôm nào, con xem cái tay bẩn của con này, làm bẩn hết áo của chú rồi kìa, mau xuống đây…

Quả nhiên là có ba dấu tay trên áo.

Cũng tại áo phông của Đường Sinh hôm nay trắng quá, có chút bẩn là nhìn rõ ngay, nhưng cô bé dường như không có ý định muốn dời khỏi Đường Sinh, cũng không khóc, đôi mắt trong veo như hai giọt nước chằm chằm nhìn Đường Sinh nói:

- Không đau, con không sợ đau, chú ơi, chú đẹp trai thế!

Cô bé này nhiều lắm cũng chỉ 4 tuổi, nhìn rất giống mẹ Kỳ Liên, là một tiểu mỹ nhân sau này lớn lên thì vô cùng xinh đẹp, tính cách của cô bé cũng cứng rắn giống mẹ mình, nếu đổi lại là đứa trẻ khác chắc đã khóc ầm lên rồi, cô bé chỉ hét lên một tiếng lúc mới đã, đúng là thật không dễ dàng!

Câu nói:’ chú ơi, chú đẹp trai thế’ làm cho Đường Sinh bật cười,

- Haha điều này thì chú thừa nhận, chú đúng là rất đẹp trai

Hắn quay đầu về phía Kỳ Liên nói:

- Con gái chị đáng yêu quá, vết tay của cô bé trên áo tôi coi như là ký tên mà!

Kỳ Liên suýt cũng bị câu nói của anh chàng đẹp trai vừa cứu con gái mình đó làm cho bật cười, thật hài ước.

Trần tỷ rút khăn tay ra đưa cho Đường Sinh

- Giúp đứa nhỏ băng bó vết thương lại, cẩn thận bị uốn ván đấy, vào trong phòng đi, băng bó qua một chút.

Đường Sinh cứ thế làm theo, nhẹ nhàng băng bó đầu đứa trẻ, động tác này có thể gọi là dịu dàng

- Cô bé, ôm chặt cổ chú nhé

Trong lòng Kỳ Liên không khỏ có chút kinh ngạc, nhìn vóc dáng rắn rỏi của người đàn ông này dường như vẫn còn trẻ, nhưng động tác dịu dàng lại giống như một ông bố hiền từ đang bảo vệ chính đứa con của mình, đối với tầm tuổi của anh ta mà nói thì chưa có sự trưởng thành như vậy, thanh niên thường là nông nổi.

Không còn cách nào khác, đành phải đi theo Đường Sinh và Trần tỷ vào trong phòng, Minh Diễm cũng không rõ Đường Sinh làm công việc gì nữa, vốn cho rằng hắn đến để ứng tuyển vừa đi vừa hỏi

- Chàng trai, thân thủ của cậu quả là rất nhanh đấy, chắc là đến ứng tuyển vào vị trí bảo vệ đúng không?

Phù, Trần tỷ và Đường Sinh suýt nữa thì phì cười, vị đại tỷ này nhìn tôi giống một tên bảo vệ lắm à? Tôi đau lòng quá đi mất đấy!

Trần tỷ che miệng khe khẽ cười, Kỳ Liên đi song song nhìn thấy vậy,

Đường Sinh quay đầu lại cười với hai người họ để lộ hàm răng trắng bóc

- Đại tỷ à, thực ra tôi đến thị sát công việc haha

Kỳ Liên và Tiểu Minh ngây người ra một lúc, sau đó mới phản ứng lại được, hắn lại đùa, cũng tương đương với vệ sĩ, nhưng sự hài ước này cũng không xóa được sự bối rối của Tiểu Minh, mặt đỏ bừng lên,

- Xin lỗi, tôi chỉ là nhỡ lời

- Haha… không sao, sau này nếu tôi không có việc gì làm sẽ thử làm bảo vệ xem sao, bảo đảm sẽ là một anh bảo vệ ưu tú nhất.

Vừa nói vừa cười đến thang máy, lúc này Tiểu Minh và Kỳ Liên mới phát hiện, trên đường đi không có người bảo vệ nào chặn đường họ cả?


trướctiếp