Cực Phẩm Thái Tử Gia

Q.3 - Chương 587: Cười Dữ Dội Đến Đâm Xe


trướctiếp



“Đông Hoa Viên” nằm trong quận Đông Thành ở Nam Phong theo kiểu kiến trúc kỳ là, đây cũng là khu nhà ở cao cấp nổi tiếng nhất Nam Phong, với phong cách xây dựng theo phong cách cổ, và là sự kết hợp giữa Trung Quốc và Phương Tây, kích thích thị giác rất mạnh mẽ.

Từ xa bạn có thể nhìn thấy quần thể kiến trúc theo kiểu mái vòm tròn lớn, ở giữa theo kiểu kiến trúc cao chót vót.

Cửa Đông Hoa Viên khí thế cực kỳ lớn, nó dựa theo phong cách cửa Brandenburg nước Đức, lại kết hợp tư tưởng kiến trúc Trung Quốc, cả về độ cao hoặc độ rộng đều không thể giống như kiến trúc của Brandenburg, nhưng khi được xây dựng tại Nam Phong nó lại hùng vĩ khác thường.

Bầu không khí trang trọng và uy nghiêm thể hiện sự uy nghiêm và cao quý của các gia tộc quý tộc bên trong vườn, trên cổng lầu là tượng nữ thần thắng lợi nguy nga đồ sộ, ngồi đối diện với phía nam, trên lưng tượng đồng nữ thần có hai cánh, ngự trên chiếc xe chiến hai bánh bốn ngựa, trong tay cầm cây quyền trượng vòng hoa, toàn bộ điêu khắc tượng trưng cho sự thắng lợi, phong cách này nằm trong phạm trù chủ nghĩa xây dựng lãnh mạn nổi tiếng trên thế giới.

Phong cách của những tòa nhà bên trong Đông Hoa Viên cũng khác nhau, toàn bộ kiến trúc đều lấy đặc điểm Hy Lạp cổ làm chủ, mặt bằng bằng phẳng hình chữ thập, có trụ bao quanh, sườn hai bên tòa nhà hình thành giống vách núi, kỹ thuật trang trí cũng được vận chuyển rộng rãi, các loại điêu khắc sống động như thật, Hy Lạp cổ tôn sung nét đẹp hình thể con người nên họ đưa nhân thể lực học dung hòa vào trong kiến trúc, hình mẫu, thần thái, dung mạo, cử chỉ, phong thái của những mỹ nữ này được đưa vào làm trung tâm kiến trúc, khiến cho toàn bộ tòa nhà tràn đầy sức sống, thể hiện niềm tự hào và sang trọng tinh thần nhân văn.

Tuy vậy kiến trúc bên trong Đông Hoa Viên cũng chỉ là tham khảo phong cách bên ngoài, bố cục trang trí bên trong tòa nhà là sự dung hòa tư tưởng chủ nghĩa thực dụng hiện đại, hầu như không chịu sự hạn chế của những bức tường to lớn mà không gian rộng mở, thông thoáng, lại định hình phong cách mang tính thực dụng mạnh.

Trước kia gia đình Đường Sinh cũng là một trong những tiểu quý tộc của “Đông Hoa Viên”, làm giám đốc doanh nghiệp nhà nước mà sở hữu một ngôi biệt thự sang trọng như vậy cũng là bình thường, Sắc Sắc cũng đã được nuôi dưỡng lớn lên ở đây, cái đêm mà hai người hạnh phúc trải qua đã để lại vô số dấu tích tình yêu.

Đường Sinh lần này lại đến “ Đông Hoa Viên” nên có một chút cảm xúc, những chuyện cũ như gió âm thầm gợi lại những ký ức sâu thẳm trong lòng hắn, mà đi cùng hắn trên xe là Ngọc Mỹ, Tú Hinh, còn lái xe là Vương Hummer, bọn họ đến hẹn gặp người bí mật.

Đó chính là tên tiểu tử đưa tài liệu muốn làm loạn loạn việc nhồi bi – a, y đã để lại cách liên lạc rồi, Vương Tĩnh và y sau khi nói chuyện xong, y hẹn Vương Tĩnh đến khu biệt thự cao cấp trong Đông Hoa Viên gặp mặt, xem ra người này cũng có chút vị thế? Nếu không có thể sống tại Đông Hoa Viên sao?

- Đông Hoa Viên rất ấn tượng, là nơi tập trung của những gia đình giàu có và tầng lớp thượng lưu ở thành phố Nam Phong phải không?

Bích Tú Hinh sống ở nước Pháp bốn năm rồi, cũng có ấn tượng về phong cách kiến trúc của nước bạn, nhất là phong cách cổ.

Đường Sinh bĩu môi:

- Rất ấn tượng sao? Trong mắt tôi thấy nó lại lộn xộn từ phong cách, Đông không ra Đông, Tây không ra Tây, cổ không ra cổ, hiện đại không ra hiện đại, ngược lại nó thể hiện tư tưởng tản mạn tự do của phong cách Baroque, để lại dấu vết kệch cỡm nhân tạo, rõ ràng là muốn trưng bày sự giàu có và đắt tiền, nó không chỉ là sự nổi loạn mà còn không thể hiện được tinh thần tượng trưng nào của người hiện đại, danh lợi phù phiếm chăng? Của cải xa xỉ ư? Theo đuổi cái đẹp đẽ quý giá mà lại rơi vào sự thừa thãi, tư tưởng trung dung trong nước ăn sâu vào trong óc quan liêu, ai dám sống trong những biệt thự xa hoa như vậy? Mọi người nhìn cái mái vòm kia, đó là đặc điểm kiến trúc của Byzantine, sau đó bị giáo hội bệnh viện ở phương Tây lấy mẫu, bây giờ ở nước ta tự nhiên biến thành một nhà bất động sản rồi sao? Nó muốn biểu hiện một loại tư tưởng như thế nào ư? Vừa tôn trọng tính chất phát của Thiên Chúa, lại tuân thủ tôn thờ tiền bạc và sự sang trọng, nhân từ tình bạn là cá tính của tôi, danh lợi và quyền lực là theo đuổi của tôi.

Ba cô gái đẹp liền mỉm cười, tỏ vẻ đang lắng nghe những lời trào phúng của Đường Sinh, tên này kiến thức cũng uyên bác đây.

- Kìa Đường Sinh, cậu ít nhất cũng cần phải thêm một điều, cậu đối với tiền tài hư danh là không được thuận mắt, nhưng đối với người đẹp là điểm yếu.

- Đó là!

Đường Sinh nói một cách không nể nang:

- Từ xưa vẫn có những người mê sắc đẹp mà bỏ bê giang sơn, có thể liệt kê vô số hôn quân, có ông nào không say mê mỹ nhân chứ? Dành hết tinh lực cả đời để theo đuổi sắc dục, tìm kiếm khoái lạc, tận lực "rèn luyện" để tìm đến cái cốt lõi tinh tuý của dục vọng, rốt cuộc luyện tới mức kiệt sức, người chết, nước mất nhà tan!

Ba người đẹp lại cười khanh khách, Tú Hinh đưa bàn tay mềm mại âu yếm khuôn mặt Đường Sinh:

- Nói như vậy, cậu cũng là một hôn quân.

- Tú Hinh quá khen rồi, chỉ là tôi nghị lực siêu phàm mà thôi, người thường làm sao có thể nhận được tình yêu của người đẹp chứ? Tôi vì đồng bào nam giới mà cạn kiệt tinh hoa sinh mạng của chính mình, vì bọn họ không lãng phí thời gian quý giá và sự nhiệt tình xây dựng chủ nghĩa xã hội lãng mạn ở người nữ giới. Sự hy sinh này của tôi là vĩ đại, cần phải lưu danh thiên cổ vào lịch sử lâu dài Quốc gia, hãy để mình tôi chịu tội đi?

Tú Hinh, Ngọc Mỹ, Vương Tĩnh lại cười ầm lên:

- ôi, mấy chị em, một người đàn ông xấu hổ, thật hiếm thấy!

- Gì chứ, chị Hummer, sự tương phùng của chúng ta là duyên phận tu từ ngàn năm, không dám mạo phạm đâu, như lấy chị làm ví dụ, từ khi bắt đầu thì không thể tự điều khiển tự động thông đồng trăm phương nghìn kế với tôi, tôi cũng là thấy chị có ý thành tâm thực lòng mới nói phục chính mình với chị.

Tú Hinh và Ngọc Mỹ lại cười điên lên, Vương Tĩnh trợn mắt, vỗ vỗ tay lái:

- Tin hay không tin tôi lái xe dâm vào tường đây?

- Không nên như thế, chị, ở đây đều là kiến trúc hùng vĩ của thế giới, chị xem có cái cột nào hoặc bức tường dày nào để xe của chúng ta đụng đổ được chứ? Tự rước lấy nhục sao? Tiết kiệm sức và tiết kiệm tiền đi, mạnh mẽ trở lại thì chúng ta cũng cần khiêm tốn, dù cho có giàu có chúng ta cũng phải tiết kiệm, chúng ta không phải giả bộ là thánh nhân, đây là truyền thống đạo đức tốt đẹp và tài sản quý giá mà lớp tiền bối của giai cấp cách mạng vô sản để lại cho thế hệ con cháu chúng ta.

Cặp mắt của ba người đẹp đều nhìn lên mặt Đường Sinh, và nhìn hắn trong khoảng thời gian rất nhanh, tràn đầy sự sung sướng.

Vương Tĩnh nói:

- Này các chị em, mấy người nói xem, giống như xã hội bây giờ, còn có được mấy người kế thừa cái truyền thống đạo đức tốt đẹp đó?

Tú Hinh cười nói:

- Cũng không phải không có, ít nhất những người chỉ biết nói ngoài miệng cũng không ít, mặc dù nói lý ra bọn họ cũng đều xấu xa.

- Ừ, tôi hoàn toàn đống ý với cách nói này của Ngọc Mỹ. Ngọc Mỹ từng gặp qua loại xa xỉ này, đúng với tình hình thực tế, không hề khoa trương.

Đường Sinh thở dài,

- Của cải tích lũy đến trình độ nhất định là phải đi tiêu xài, thời đại Trung Quốc mới vừa mới thành lập, chúng ta không phải là nghèo, cho nên đến lúc đó chũng ta theo đuổi sự mộc mạc của giai cấp vô sản, còn bây giờ thì sao? Giàu ư, quá giàu rồi, xem cách ăn mặc xem, quần cộc hiệu Chanel, tất hiệu Armani, tiền tiêu không hết, đều là theo đuổi sự xa xỉ của giai cấp tư sản.

- Sao chứ, Chanel cũng sản xuất quần cộc sao?

Câu hỏi của Vương Tĩnh làm cho Ngọc Mỹ cười ngất đến nỗi đập đầu vào cửa kính trên xe.

- Ồ, cũng không phải là không có khả năng, phải phát triển đa dạng, rất nhiều tên giàu có đều ăn óc heo, đầu óc còn ngu dại hơn so với con gái, có một số tên nói không coi cái áo chip của con gái làm chủ điểm, đi bộ là một loại gánh nặng, điên lên mất, đau cả cổ.

Chiếc xe hào hoa cuối cùng đâm vào tường rồi, Vương Tĩnh cười ghé vào trên tay lái xe, và lấy lại tinh thần phanh xe nhưng đã muộn.

Sau đó bốn người ngồi trên xe cười, người nào người ấy cười đến nỗi chảy cả nước mắt, Đường Sinh nói:

- Chị à, em vừa mới nói là cần phải tiết kiệm.

- Đâu có? Tôi chỉ nhớ là cậu nói phải tiêu xài thôi mà, Ngọc Mỹ, Tú Hinh, hai người cũng nghe thấy phải không?

Vương Tĩnh nói như thế.

- Ừ, là nói như vậy, có tiền mà, cần phải hưởng thụ tự do hóa và xa xỉ hóa của giai cấp tư sản, có ai khiến chúng ta đổ thừa đâu?

Ngọc Mỹ nói tiếp câu này, khiến cho Tú Hinh lại càng buồn cười hơn:

- Đừng nói thêm nữa được không? Tôi cười thắt ruột vào rồi!

Đường Sinh gượng cười:

- ôi, các chị của tôi, chúng ta tiêu xài chính mình, đồng thời không thể làm tổn thương người khác, người ta cho rằng có động đất đó.

Quả nhiên, trong phòng kia chạy ra hai người, trong đó có một người còn hô lên:

- Động đất rồi sao? Tại sao trong phòng còn hoảng loạn thế nhỉ?

Ba người cười không xuống xe, Đường Sinh mở cửa xuống xe, người ta cũng nhìn thấy nguyên nhân thật sự của việc “động đất”, à, hóa ra là bị xe đâm vào à? Gia chủ gồm một nam, một nữ và một đứa con đến:

- Kìa, đường rộng như thế kia mà lại còn đi lên tường sao?

Đường Sinh cười giải thích:

- Xin lỗi, rất xin lỗi, là do phương hướng lái xe không chuẩn, mọi người có tổn thất gì, tôi xin đền.

Có tổn thất gì ư? Phòng ở lung lay được sao? Ăn nói lung tung, cái biệt thự này nếu như xe con đâm phải một chút cũng sẽ bị rung, đâu còn có thể sống được chứ?

Đối phương vừa thấy xe và người thì biết là không giống như dân chúng bình thường, nên cũng nói khách sáo:

- Tổn thất không lớn nhưng cũng bị làm cho giật mình.

- Hiểu, hiểu. Xe bị tổn thất chúng tôi còn không tìm đến chủ bức tường gây phiền phức đây nè.

Đường Sinh suýt nữa thì cười, cố nén lại nói:

- Hai vị nhìn xem bức tường tổn thất bao nhiêu tiền, tôi bồi thường cho các vị, thật sự là xin lỗi nhé!

- Không có gì, tường à…tôi xem nào…

Người đàn ông kia xem xét tường, dường như không có tổn thất gì lớn, chỉ là chỗ bị đâm vào bị tróc tí mặt ngoài ra, là do đâm vào nền biệt thự nên không có ảnh hưởng gì đến phòng ở:

- Thôi đươc, đưa một nghìn là được rồi!

Cần đến một nghìn đồng đơn giản chỉ để sửa lại bề ngoài của bức tường, không nhiều cũng không ít, đủ để làm lại tường.

Đường Sinh từ xưa đến nay vốn không mang tiền, lúc này đúng lúc Ngọc Mỹ và Tú Hinh xuống xe:

- Chị, ai có một nghìn đồng, đưa đây!

Tú Hinh mở túi ra, lấy ra một xấp tiền mặt đưa cho Đường Sinh, khoảng một nghìn đồng, cô cũng lười đếm.

Đường Sinh càng lười đếm, đưa luôn cho tên chủ nhà biệt thự:

- Gây thêm phiền toái cho mọi người, thật là ngại quá.

Tên chủ nhà vừa nhìn đối phương như thế cũng không tính toán chi li, cười nói:

- Không có gì, vấn đề nhỏ.

Trong lòng lại nói, anh nên đâm mấy lần mới tốt, tôi ngồi trong nhà thì thu nhập thêm mười nghìn rồi, tuy nhiên, việc tốt này một năm gặp mấy lần.

Phía bên này, Vương Tĩnh gọi điện cho Công ty bảo hiểm, lại gọi điện thoại cho thư ký, bảo cô ấy đưa người đến giải quyết, xung quanh cũng không ít người đến xem, vừa thấy vấn đề được giải quyết rồi thì mọi người lại tản ra, tên chủ nhà kia nói mấy câu rồi cũng quay đi, người quản lý tài sản trong khu đến hỏi tình hình, vào can thiệp với gia chủ, anh đã nhận được tiền rồi, cái tốt chính là việc của anh, không tốt đẹp gì cũng không trả lời.

Hai mươi mấy phút sau, người của Công ty bảo hiểm đến, thư ký của Vương Tĩnh cũng dẫn hai người đến, cô ấy chỉ đạo một tiếng, đưa chìa khóa xe cho thư ký, cùng với Đường Sinh ba người đi, gọi điện cho tên bí mật kia, hỏi y ở biệt thự số mấy.

Y nói là ở tại số B6, có thể hỏi tên bảo vệ tuần tra thì sẽ chỉ cho cô, Vương Tĩnh hỏi một chút, đi theo hướng được chỉ.

Đường Sinh đeo kính râm, che đi gần một nửa tướng mạo sẵn có, chỉ sợ người ta nhận ra mình.

Trước cửa tòa B6 có người đang đợi, là một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi, ánh mắt cảnh giác, trên người lộ rõ vẻ hung hăng.

Nếu là Vương Tĩnh đến một mình, trong lòng khó tránh khỏi sợ hãi, vừa nhìn thấy tướng mạo của đối phương còn có vẻ giang hồ là thấy sợ rồi. Cái xã hội này cũng không nói được, có gan to lớn mật đến mấy cũng phải sợ, tuy nhiên có Đường Sinh đi theo, Vương Tĩnh lại không hề sợ hãi nữa.

Người đó gặp ba cô gái đẹp và một tên nam nhi thư sinh nên cũng không quá để ý, dẫn họ vào bên trong biệt thự…


trướctiếp