Cực Phẩm Thái Tử Gia

Q.3 - Chương 549: Anh Muốn Mua Máy Bay Sao?


trướctiếp



Khi bọn Đường Sinh đang nói chuyện thì Cam Tịnh ngồi ở bên cạnh lắng nghe, lúc ấy ở đó còn có sự xuất hiện của ba cô gái rất đẹp, vì thế mà cô hơi ngẩn người ra một chút

Tại sao bên cạnh tiểu thủ trưởng này toàn là nhưng người đẹp vậy? Bất cứ người nào trong số họ đều là người đẹp tuyệt trần, thật là khiến người ta phải đổ mồ hôi ghen tỵ.

Nhưng không ghen tỵ cũng không được. Cam Tịnh trước nay vẫn được coi là một mỹ nhân, hôm nay đúng là đã chịu đả kích rồi. Ngay cả chị Trần y tá riêng nhan sắc cũng không thua kém gì cô rồi, hơn nữa nhìn ba cô gái kia cô nào cũng toát ra khí chất đặc biệt không thể diễn đạt bằng lời, mỗi lời nói mỗi cử chỉ đều thu hút ánh mắt của người khác.

Đường sinh vừa bước vào đã tuyên bố ngay: Đây là gia sư ngoại ngữ tôi mời từ nước ngoài về”, cũng không giới thiệu bọn họ với Cam Tịnh đã bắt đầu nói chuyện rồi. Lúc này Cam Tịnh ngồi nghe cũng cảm thấy không yên, lại nghe thấy họ khoác lác cái gì mà hàng trăm triệu gì gì nữa. Không biết họ là người như thế nào?

Tình tổng và Dì út đang làm gì vậy chứ? Nói những chuyện gì mà tám cục Giang Trung, Hoa Năng, Trung Môi … cô ấy đều không thể hiểu nổi.

Cũng không thể trách Cam Tịnh được bởi vì nữ tiếp viên hàng không chuyên nghiệp chăm chỉ như cô đối với những kiến thức bên ngoài cô không hiểu rõ lắm. Nếu nói về những thắng cảnh ở nước ngoài hay ngôn ngữ các nước phương tây thì cô còn có chút kiến thức nhưng nếu hỏi về doanh nghiệp nhà nước thì cô cũng chịu chết. Nếu hỏi những thứ liên quan đến hãng hàng không cô còn biết một chút nhưng không nhiều, cô cũng chẳng nghĩ đến có một ngày nào đó cô sẽ quan tâm xem đến tình hình cục diện sẽ ra sao.

Tú Hinh mấy lần nhìn thấy Cam Tịnh ngồi đó mà trong lòng lại không yên. Cô gái này trông rất được, khí chất tốt, dáng đẹp, hơn nữa lại có đôi chân dài miên man, cao hơn 1m8, đúng là dáng người mẫu mà. Tên háo sắc lại bắt đầu xác định mục tiêu rồi đây? Hắn tới mỗi nơi mà không làm hại được con gái nhà nguời ta thì đúng là làm ô danh Nhị Thế Tổ phong lưu đa tình của hắn.

Gia sư ngoại ngữ? Đây chẳng phải là nói bừa sao? Rõ ràng nói là mời gia sư, ôi đúng là cả thế giới này cũng không thể ngăn cản được anh tán gái.

Quan Cẩn Du và Sở Tình cũng để ý tới Cam Tịnh, thấy cô có vẻ bứt rứt khó chịu cũng cảm thấy đồng cảm với cô, có lẽ cô vẫn chưa thấy hết mặt trái của cuộc đời?

Nói xong chuyện rồi Đường sinh mới quay đầu lại nói với Cam Tịnh:

- Cam tỷ xin giới thiệu với cô đây là người phụ nữ tôi gọi bằng Dì út, là Tổng giám đốc tập đoàn quốc doanh Sở Đại tên Quan Cẩn Du, là cán bộ cấp Sở do Ban tổ chức Trung ương và Uỷ ban quản lý giám sát tài sản nhà nước bổ nhiệm đấy!

Cam tịnh cũng đứng dậy chào hỏi Quan Cẩn Du, hổ thẹn rồi hả, gì chứ? Tổng giám đốc công ty nhà nước?

- Quan tổng, xin chào!

- Ngồi đi, đừng khách khí, cô đứng như vậy tôi có chút không quen, cô là gia sư của Đường sinh mà, không cần khách sáo nữa.

Tuy ngoài miệng Quan Cẩn Du nói vậy nhưng trong lòng lại mắng thầm tên tiểu tử này rằng “cậu cũng biết chọn mỹ nữ đó chứ? Đây mà là gia sư sao? Phải là một người mẫu mới đúng.”

Đường Sinh lại nói:

- Vị này là Tình tổng, là cổ đông lớn nhất của tập đoàn Sở Đại tên Uông Sở Tình, chủ tịch hội đồng quản trị!

Mồ hôi lại túa ra, xem ra tập đoàn Sở Đại đúng là quy mô rất hoành tráng? Tại sao trước đây chưa bao giờ nghe đến? Người ta mới thành lập không bao lâu mà.

- Xin chào Uông tổng!

Cam Tịnh vẫn chưa kịp ngồi xuống ghế thì lại phải đứng lên, nói ra tôi cũng chỉ bằng một nhân viên nhỏ xíu trong chi nhánh Sở Đại tại Bắc Kinh mà thôi. Trước mặt các ban lãnh đạo như vậy đúng là có chút hồi hộp lo lắng, trước nay cô vẫn chưa từng biết đến lãnh đạo lớn, trước kia chỉ cần một cán bộ nhẩntong tổ bay thôi cũng đã làm cho cô sợ hãi rồi.

- Vị này là một cổ đông lớn khác của tập đoàn Sở Đại, bà Bích Tú Hinh, Phó chủ tịch hội đồng quản trị. Ừm, cô ngồi xuống đi.

Đường sinh cười rồi nhìn Sở Tình nói:

- Ủy viên Sở thêm vào một người nữa đó là Cam Tịnh, hiện đã có hai người đến, tôi và cô ấy, tôi là chủ nhiệm, cô ấy là thư ký trưởng.

Phù, Sở Tình, Cẩn Du, Tú Hinh đều đang cười. Có người nói:

- Không sao, thiếu gia ngài cứ dặn dò, tôi sẽ làm theo.

- Cái gì? Chẳng phải tôi đang thương lượng với cô sao, sáng hôm nay có xảy ra chút chuyện mà, Cam tỷ và mấy người bọn họ đều bị tôi hại nên không thể ở lại chỗ cũ được, nên họ đã chuyển tới Chi nhánh Sở Đại tại Kinh Tân rồi. Tôi không thể mặc kệ họ được mà!

- Haizz, không cần giải thích nữa, dù sao cũng không có trừng phạt nơi hậu cung, chúng tôi muốn quản cũng không được, đây là vấn đề của Đường Cẩn mà.

Tú Hinh cười nhạo Đường sinh, Cam Tịnh hoàn toàn nghe không hiểu, cái gì mà trừng phạt nơi hậu cung chứ? Đường Cẩn là ai? Đúng là đau đầu nhức óc.

Nhưng Đường sinh lại đỏ mặt cười nói:

- Hinh tỷ đúng là có chút rảnh rỗi là trêu trọc tôi ngay, tôi sợ chị được chưa?

Tất cả mọi người đều cười ồ lên, đột nhiên tiếng chuông điện thoại của Sở Tình vang lên. Cô mở máy nghe

- Vâng, được ạ, vậy 6 giờ tối nay ạ.

Sau khi tắt điện thoại cô liền nói với Đường Sinh:

- Là thư ký Lê gọi đến hẹn, tối nay gặp mặt thư ký Lê.

- Haha vậy thì phải ăn một bữa ra trò rồi, tất cả chúng ta cùng đi, tôi đi tắm trước đã, Trần tỷ, pha nước…

Cam Tịnh nghe xong ngẩn cả người ra, Thiếu gia quả nhiên biết hưởng thụ, đến đi tắm cũng cần mỹ nhân hầu hạ, cũng phải nếu không thì thuê bảo mẫu để làm gì?

Đợi hắn và chị Trần đi rồi, Bích Tú Hinh mới hỏi Cam Tịnh:

- Cam tiểu thư có phải là người mẫu không? Trước đây đã từng làm nghề gì vậy

- Ồ … tôi trước đây là tiếp viên hàng không, Cam tịnh cảm thấy giữa cô và họ có một khoảng cách rất lớn.

Ba người Quan, Uông, Bích ngẩn người, à, tiếp viên hàng không à? Tên tiểu tử kia chẳng nói cô ta là gia sư dạy ngoại ngữ sao? Sao lại trở thành tiếp viên hàng không rồi?

- Vậy à? Vậy cô biết mấy thứ tiếng?

Bích Tú Hinh vẫn tiếp tục hỏi, cô ấy muốn hỏi thêm thông tin để dễ bề xử trí tên tiểu tử kia.

Cam Tịnh liền thật thà trả lời, Sở Tình còn hỏi thêm xem Đường sinh đã gây ra chuyện gì, tại sao lại làm mất việc của cô chứ?

Vì vậy, Cam Tịnh liền nói hết những chuyện từ hôm qua tới giờ, mặt đỏ phừng phừng, cô đúng là quá thật thà, áp lực lớn quá mà .

Ba người Quan Uông Bích nghe xong đều tròn mắt ngạc nhiên. Quả đúng là hắn đã đi tới Bắc Hàng trêu nữ tiếp viên hàng không mà, sau đó lại gây ra chuyện rắc rối lớn như thế này?

Không lâu chị Trần cũng đi ra nói nhỏ vào tai Sở Tình câu gì đó, Sở Tình gật đầu rồi quay người bỏ đi.

Còn Đường Sinh đang thoải mái trong bồn tắm, cũng không sợ Sở Tình vào sẽ nhìn thấy cái gì đó, mà cũng không phải là chưa nhìn thấy bao giờ.

Tuy nhiên Sở Tình lại cảm thấy rất xấu hổ, bèn tiện tay với cái khăn mặt che cái vật lộ ra ngoài kia của hắn,

- Đúng là không biết xấu hổ là gì?

- Heey, thật xấu hổ, Sở tình cô xem tôi đỏ mặt rồi đây này, cái cô Cam Tịnh đó nói thế nào, không phải tôi muốn chọc ghẹo cô ta đâu…

- Tôi biết.

Sở tình nhẹ nhàng vuốt nhẹ khuôn anh tuấn của Đường Sinh hỏi

- Nhưng tôi có một câu muốn hỏi anh, anh muốn mua máy bay à?

- Hic, mua máy bay á?

Đường Sinh ngạc nhiên,

- Mua máy bay làm gì? Cô cho rằng tôi cần thiết phải mua một chiếc máy bay sao?

- Tôi cũng nghĩ tới chuyện này, không cần máy bay chuyên dụng. Vậy mang trước một cô tiếp viên hàng không riêng về làm gì? Để ngắm à?

Haiz, Đường Sinh trườn người xuống ngụp trong nước, chuối thật, làm kiểu gì không biết, thế này lộ hết còn gì, chẳng phải đã dặn dò Cam Tịnh rồi sao?

Sở tình đưa tay nắm lấy cằm của Đường sinh mà không cho hắn tránh đi, Đường sinh lâu lắm rồi mới có cảm giác ngại ngùng xấu hổ như bây giờ. Vì vậy khi nhìn thấy vẻ mặt của hắn như bây giờ nhất định phải nắm chặt cằm anh ta mà nhìn cho rõ, cái vẻ đáng yêu trên khuôn mặt tuấn tú này có một chút xấu hổ của trẻ con càng khiến cho tâm trạng cô vui vẻ thoải mái, bị hắn hôn rất thê thảm nhiều lần rồi cũng phái trả thù chút chứ.

- Này này ... còn biết xấu hổ sao? Để chị xem nào… đêm hôm qua được ngủ trên giường của cô tiếp viên hàng không, rất là thoải mái phải không?

- Tôi? Đâu có? Tôi phải ngồi cả đêm đấy được không?

Đường sinh ung dung đối đáp lại,

- Tôi còn chưa động vào một sợi tóc của cô ấy nữa là.

- Không thể nào? Chẳng lẽ cô ấy không có lông sao? (trong tiếng trung lông và tóc được gọi bằng một từ là mao)

Sở tình bây giờ cũng không để ý đến những thứ này nữa, cũng là vì cô và hắn đã quá thân mật rồi.

Mặt Đường sinh chuyển dần thành màu trắng, nói

- Tình tổng, cái này tôi thực sự không nhìn thấy, chắc là phải có chứ?

Nói xong liền cười ngặt nghẽo.

Sở tình cười khẩy đánh vào vai hắn một cái nói:

- Ôi, anh còn giả vờ ngây thơ gì nữa? Anh tưởng tôi sẽ tin anh sao?

- Ồ Tình tổng, tôi xin thề có đức phật từ bi, nếu tôi mà động tới một sợi lông chân của cô ấy thì sẽ cho tôi …

Sở Tình ngăn không cho hắn nói tiếp, cười nói,

- Tôi không rảnh mà lo cho anh, ai có thể lo cho anh được chứ? Nói đi, gọi tôi đến có việc gì?

- À, là như thế này, tôi đã chót nói khoác với cô ta rồi? Cô ta biết bốn ngoại ngữ, Tôi liền nói cứ mỗi loại là mười ngàn, vậy là trả lương năm mươi ngàn rồi, tôi còn nói khoác là không tính lương chức vụ và cho cô ấy làm thư ký trưởng của Sở Cố Uỷ.

- Ồ, chị hiểu rồi, một tháng chỉ có khoảng năm mươi mấy ngàn, không nhiều, chúng ta nuôi được, nhưng tôi ghen tị vì tiền lương của tôi mới …

- Haizz, tiền lương của chị tự chị quyết định lấy, tổng giám đốc doanh nghiệp quốc doanh, một tháng sao có thể ít hơn năm trăm ngàn tệ được?

Sở tình liền nở nụ cười trong vắt, cô chỉ là đùa một chút, cô đi theo Đường sinh không lấy một đồng tiền công nào cũng không muốn hắn tiêu tiền vì cô, liền vuốt nhẹ mặt hắn nói:

- Cam tịnh đi theo anh không hợp lý lắm, nhà chúng ta cũng không phải là chỉ có mình tôi là phụ nữ, anh nói đúng không? Để cô ấy làm thư ký kiêm phiên dịch của tôi được rồi, tiền lương do tôi quyết định, được không? Cậu tán gái, tôi lại hỗ trợ cậu thiệt thòi cho tôi lắm rồi.

- Được, được, được, Sở Tình, vào tắm chung với tôi được không? Tôi toàn tâm toàn ý phục vụ Tình tổng, từ đầu tới chân đều hôn nồng nhiệt, được chứ…

- Cút … đồ lang sói, anh không sợ Cẩn Du và Tú Hinh bọn họ xông vào ư? Tôi không điên mà cùng với anh, anh tắm nhanh lên còn ra dự tiệc.

Sáu giờ mà trời vẫn còn rất sáng, Lê Thiên Sâm mặt mày rạng rỡ đi vào phòng ăn sang trọng của nhà hàng.

Đi cùng với Lê thiên Sâm chỉ có thư ký Viên Đông, ba giờ trước đó đã đặt sẵn phòng rồi. Viên đông cũng đưa cho Lê Thiên Sâm xem qua thực đơn. Anh biết người Lê Thiên Sâm gặp hôm nay không phải là người bình thường, chỉ cần nhìn bộ dạng hứng khởi của Lê Thiên Sâm là có thể thấy ngay.

Viên Đông chỉ là một trong những thư ký của Lê Thiên Sâm mà thôi, làm tới chức ủy viên hội đồng nhân dân tỉnh, bên cạnh Lê Thiên Sâm cũng có ít nhất là ba thư ký, một thư ký phụ trách những công việc thường ngày, môt thư ký phụ trách đời sống, một thư ký phụ trách những công việc vụn vặt, có những ủy viên có tới bốn năm thư ký, một ngày trăm công ngàn việc, bận tối tăm mặt mũi, có điều những thư ký này đều không đi theo bên cạnh mà thôi.

Chăm sóc phục vụ bên cạnh chính là Viên Đông, là thân cận tương đối tín nhiệm của Lê Thiên Sâm, mấy ngày nay coi như anh ta đã được mở rộng tầm mắt rồi, trước đây đến Bắc kinh cũng chưa từng xem qua cảnh sắc này, giờ hầu như ngày nào cũng ở với ủy viên thành phố Thiên Tân Ông Cát Nghĩa, một ngày ra vào Quốc vụ viện tới hai ba lần, những người gặp họ đều là quen biết, Viên Đông cảm thấy rất phấn khích, rất có mặt mũi.

Theo lý mà nói thì lẽ ra sau khi Lê Thiên Sâm thất bại trong vụ sản xuất than đá ở Giang Trung thì rất khó để lãnh đạo coi trọng ông ta nhưng do có tư cách tốt thâm niên cao, lại không có ứng cử viên nào đặc biệt phù hợp nên ông ta được cân nhắc lên nắm quyền Giang Trung, điều này liên quan đến vấn đề cân bằng trong thế cục chính trị. Lê Thiên Sâm là cấp địa phương, cũng chính là dựa vào điều này để cân bằng sự tranh đấu trong kết cấu thượng tầng, vì vậy mà mới đề cử ông ta.

Bây giờ xem ra đưa một người am hiểu về tình hình Giang Trung lên nắm quyền là một quyết định đúng đắn, ông ta đúng là không phụ lòng mong mỏi của nhân dân.

Nhìn thấy niềm hi vọng được thắp lên từ việc chỉnh đốn sản xuất than đá Giang Trung, Quốc vụ viện cũng như Đảng đều hết sức hi vọng nhìn thấy những diện mạo mới của nền kinh tế Giang Trung

Cái vẻ mặt u tối của Lê Thiên Sâm thoáng chốc đã không còn nữa, một chút khom lưng luồn gối của ông thật đáng giá, bây giờ có sức sống rồi!

Trong lúc ngồi đợi Quan Cẩn Du và Uông Sở Tình, Lê Thiên Sâm gọi điện cho Hách Đông Minh của Giang Trung hỏi về việc huy động vốn

Hách Đông Minh cười khổ trong lòng, 20 tỷ tôi làm sao mà kiếm được trong chốc lát chứ? Ngài yên tâm, tôi sẽ cố gắng hết sức..


trướctiếp