Cực Phẩm Thái Tử Gia

Q.2 - Chương 476: Ván Bài Mưu Mô


trướctiếp



Lời của Đường Sinh chỉ muốn chụp đầu Lê Hỷ Mỹ. Này, xem hôm nay cô có kết cục như thế nào nhé, có điều kỹ thuật đánh bạc của cô này thật là có một.

Hay là vẫn như lần trước, không cho cô ta có cơ hội đụng đến quân bài, nhưng cũng không đảm bảo rằng không có chút sơ hở nào, người ta là cao thủ mà.

Đương nhiên, dựa vào sự nhạy bén của Đường Sinh cộng thêm sự quan sát tỉ mỉ của Trần tỷ bên cạnh, muốn giấu giếm hai người bọn họ tương đối khó.

Lê Hỷ Mỹ không hề coi Đường Sinh ra gì, một cô gái xinh đẹp đến trộn bài và hỏi,

- Nhị vị, có muốn thiết bài không?

- Đương nhiên.

Lê Hỷ Mỹ nói, nhưng nhìn vào Đường Sinh một lát rồi nói,

- Tôi không có thời gian chơi với cậu lâu, chúng ta một ván định thắng thua đi!

- Được, có điều tôi có một điều kiện, chia bài rất dễ giở trò như vậy không tốt. Cô gái trộn bài ở đây cũng là cao thủ trong giới này. Chúng ta không cần cô ta, không chia bài, không dùng cô gái trộn bài ở đây, có thể để chị Bào đảm nhận việc phát bài đi, sao?

Điều kiện của Đường Sinh cũng không quá khắc nghiệt, hắn chỉ muốn có sự công bằng. Đánh bạc chính là may rủi, vận may phủ xuống đầu mình, có thể thua sao?

Khuôn mặt xinh đẹp của Lê Hỷ Mỹ hơi có thay đổi nhưng sau cùng Đường Sinh nói để Bào Lệ Nhu đến chia bài cô cũng không còn gì để nói

- Tuỳ cậu, tôi không tiếp đãi được, nếu là một ván quyết định thắng thua vậy thì xì tố đi, Lệ Nhu cô phát bài đi!

Bào Lệ Nhu ít nhiều có chút căng thẳng, ngày thường cô cũng thường cùng Lê Hỷ Mỹ đánh bài, nhưng không biết mấy thủ thuật chơi bài.

- Tôi, tôi được không vậy?

Bào Lệ Nhu đứng dậy thay chỗ cho cô gái ở sòng bạc, mọi người đều có chút căng thẳng và hưng phấn.

Đầu tiên mà nói, sau khi Đường Sinh đưa ra đề nghị, tính xuất thiên của nơi đánh bạc hạ xuống thấp nhất, ngoài Bào Lệ Nhu còn lại cũng là cao thủ trong giới bài bạc.

Lúc này Lương Nam lại chen vào

- Nếu đã chơi vậy, chúng ta không lý do gì không dự cuộc vui. Đường công tử, nếu như tôi đặt cược bên phía chị Lê đây thì anh có chấp nhận không?

Ý tứ rất rõ ràng, tôi đặt cược bên Lê Hỷ Mỹ, anh thắng rồi thì thắng toàn bộ, thua rồi thì trả cược.

Đường sinh nhún vai

- Tôi không hề gì cả, mọi người thích đặt cược thì cứ đặt, nhưng có một điều là tôi không cược mạng!

Mọi người đều cười lên, kể cả những người luôn không thích Đường Sinh như Tạ Trường Quân, Cố Tiểu Trung cũng thấy Đường Sinh cũng khá hài hước.

Suy nghĩ của Lương Nam xem ra không được tốt, nhưng Đường Sinh biết anh ta chẳng những nhìn chăm chú vào bên mình mà còn nhìn chăm chú vào Lê Hỷ Mỹ. Ông nội của Lê Hỷ Mỹ và Chú của hắn ta là đối thủ chính trị, lại đến sự qua lại tốt hay xấu của đời sau không có ảnh hưởng gì tới tình hình chung. Anh ta tính toán muốn thông qua một vài chiêu để đạt được hiệu quả nào đó, có một số lợi ích cần phải ra sức tranh đoạt hoặc nói cách khác là phải nắm chặt trong tay.

Tên Lương Nam khẩu phật tâm xà này tuyệt đối không giống với điệu cười hoà nhã dễ gần bên ngoài của anh ta, bản chất của nó là xảo quyệt ranh mãnh, ăn tươi nuốt sống.

- Đường công tử rất quyết đoán có điều trên canh bạc có quy tắc của canh bạc, đặt cược cái gì, thì phải trả cái đó, tôi tin rằng mọi người đều đã hiểu rồi!.

Đường Sinh thoáng chút chau mày, rõ ràng trong lời nói của Lương Nam có ẩn náu huyền cơ, hắn liền nói,

- Lương công tử nói rõ hơn đi!

- Ồ, cái này đơn giản mà, tôi đặt cược nhân dân tệ, ngươi tóm lại là không thể theo bằng giấy vệ sinh chứ?

Lương Nam cười có chút khinh bỉ.

- Ồ…tôi hiểu rồi, được thôi, chị Bào phát bài đi, ưu tiên cho nữ giới trước!

Đường Sinh đưa tay ra mời Lê Hỷ Mỹ.

Vì Bào Lệ Nhu không phải là tay bài bạc chính quy nên cô trộn bài rối bời, bạn muốn lưu lại chút ấn tượng là rất khó nên Lê Hỷ Mỹ rất rối rắm.

Lá đầu là lá bài úp, trước tiên là chia cho Lê Hỷ Mỹ sau mới phát cho Đường Sinh. Lá thứ hai là lá bài ngửa vẫn là phát trước cho Lê Hỷ Mỹ.

Thẻ bài này không lớn, là một tấm 10 bích đen, về màu sắc bích đen lớn nhất nhưng màu đen dụ ý không tốt cho nên những người ngồi trong bạc không thích nhận được con bài ngửa này, người ta cho rằng nó biểu thị vận mệnh không may mắn. Lê Học Mỹ cũng thế, cô nhíu mày lại.

Bài phát cho Đường Sinh lại rất đỏ, một con A cơ, bài cũng không nhỏ, anh ta cười khà khà

- Tôi nhận bài sau đấy nhé, tôi được ra cược rồi, thù lớn năm đó phải chăng hôm nay sẽ đòi được, trong lòng tôi vô cùng mong đợi, mở đầu rất may mắn, tôi cược chính áo ngoài của chị Lê!

Hắn ra cược rất trơ tráo nhưng mọi người đều biết Đường Sinh đã từng thua đến trần cả mông ra, hắn ta muốn lấy lại thể diện cho nên cũng không quá đáng lắm.

Nhưng lá bài đầu còn chưa nhìn thấy gì cả, Lương Sơn, Tạ Trường Quân và Cố Tiểu Trung bọn họ đều không có vẻ gì căng thẳng.

- Tổng giám đốc Mai rất ít đến Caesar, hôm nay tự nhiên lại đến cùng Đường Sinh, lẽ nào không đặt cược cùng hắn sao?

Lương Nam nói có ý đồ riêng.

Mai Chước cũng bỏ kính mát ra đeo lên trên trán cười và nói:

- Tôi không có hứng với thứ này, chỉ xem thế thôi!

Lương Nam cười có chút không vui, muốn lợi dụng cô một chút cũng khó nhỉ. Cô phải chịu đặt cược chút tiền gì đó để cho Lê Hỷ Mỹ sẽ không trả được sau đó tôi sẽ trả thay cho cô ta và như vậy thì cô ta sẽ rơi vào tay tôi rồi. Tên Tiểu Tạ sẽ phải tránh sang một bên, ôi, cơ hội tốt biết mấy!

Phần lớn thì Đường Sinh đã suy đoán được mưu đồ của Lương Nam, anh ta hiểu rõ Lê Hỷ Mỹ, Tạ Trường Quân, trong tay bọn họ không có tiền gì. Một mặt bon họ đang còn là sinh viên, mặt khác không có thu nhập sản xuất công nghiệp. Hơn nữa bọn họ có xuất thân khá cao, không thiếu ăn, không thiếu uống cũng chẳng thiếu mặc, chi phí cần tiền không có gì lớn. Bình thường tiêu gì, mua gì thì lấy ở gia đình, bọn họ cho dù có tài khoản riêng thì nhiều nhất cũng chỉ mấy trăm ngàn mà thôi.

Nhưng Đường Sinh nghĩ còn khá ghê gớm, nếu như để cho Lê Hỷ Mỹ rơi vào bẫy của tên họ Lương vậy thì chính là chôn quả bom hẹn giờ cho hai nhà, lúc thích hợp thì châm nổ, nhà họ Lê sẽ nghĩ sao nhỉ? Được rồi Lương chủ tịch tỉnh, ông để cháu trai của ông cởi áo khoác cho cháu gái tôi? Còn cho cô ta vay tiền nặng lãi? Lương gia các ngươi rắp tâm làm gì? Như vậy tình hình càng phức tạp rồi, giữa hai nhà Lê, Lương không còn chỗ đi lại nữa.

Đường Sinh nghĩ đến đây, đầu gối nhẹ nhẹ đụng vào Mai Chước đang ngồi bên cạnh, nghiêng người hướng về phía Lam Khẩu nói:

- Chị Lam, chị và Mai vốn không thích cái thứ này, chị có thể thử vận may của mình xem.

Trong ánh mắt của hắn đầy sự khích lệ, cười cũng thâm sâu.

Dường như đang nói, tiền cô thắng rồi không chỉ có thể bao tôi một đêm một trăm ngàn đó sao? Ha ha… đương nhiên đây toàn là có ý nghĩ chế nhạo mà thôi.

Mai Chước rất thông minh, người yêu vừa đụng vào chân mình đã hiểu tiểu tử thối này lại đang muốn giở trò, cô cũng quay về phía Lam Khẩu nói:

- Ừ, cô thực ra cũng có thể chơi thử đi, thắng thì về cô thua thì tôi sẽ trả cho.

Nói thế để cổ vũ Lam Khẩu chơi to một chút, phối hợp với hắn.

Trong lòng Lam Khẩu không giấu được kích động, đừng nói, đây có thể là cơ hội tuyệt vời, là Tổng giám đốc trả tiền cho tôi sao? Điều này quá ngạo mạn rồi!

Cô vẫn còn có chút do dự, liền hỏi Lương Nam một câu

- Lương công tử, tôi muốn hỏi anh một chút, có quy định đặt cược bao nhiêu không?

- Ha ha…bị quy định hạn chế thì quá mất hứng rồi, nhưng cũng không thể vì thế mà làm tổn thương tới hoà khí của đôi bên được, một trăm ngàn cho tới mười triệu đi, có thể là đồng đô la Mỹ. Đương nhiên chúng tôi vẫn muốn hỏi trước, Lê tiểu thư có nhận thêm đặt cược không.

Anh ta quay mặt lại phía Lê Hỷ Mỹ.

Lê Hỷ Mỹ chau mày, Tôi đâu có tiền đền chứ? Cho dù mặt thắng rất lớn, nhưng nếu trả không nổi thì còn cược cái gì nữa?

Vốn dĩ Lương Nam đã muốn lôi kéo cô, gặp được đáp ứng bên phía Đường Sinh, hắn ta vui mừng như điên. Lúc đó cũng nhận ra Lê Hỷ Mỹ vì lí do gì mà có chút do dự liền hạ thấp giọng hỏi,

- Lê tiểu thư, nếu cô cảm thấy mặt thắng rất lớn, tiền trả cược tôi giúp cô ứng, không cần lãi đâu.

Có thể để quàng được Lê đại tiểu tư vào, còn tính lãi quái gì chứ? Ông của cô là Lê đại tỉnh uỷ, anh sợ không đạt được lợi ích sao?

Cá tính của Lê Hỷ Mỹ là chết cũng cần thể diện, hôm nay đạn đã lên nòng rồi không thể không bắn, nghe Lương Nam nói như vậy liền gật đầu.

- Vậy bắt đầu thôi, Lê tiểu thư gật đầu rồi, cô Lam, cô có thể đặt cược tuỳ thích, tốt nhất là là chi phiếu tiền mặt.

- Tất nhiên,

Lam Khấu theo cùng chủ tịch là người phụ trách xử lí công việc vụn vặt như là kiểm kê sổ sách…vv.. Trong túi của cô ấy có tập chi phiếu tiền mặt nhưng trong lòng của cô vẫn chưa ngọn ngành, chưa từng gặp qua trường hợp này nên không biết nên đặt bao nhiêu tiền,

- Mai tổng, cô xem…

Mai Chước cũng chưa từng chơi nhưng nghe Ngọc Mỹ bọn họ có nói qua việc đánh cược lần trước của Đường Sinh, trong lòng cũng biết,

- Một trăm nghìn đô đi!

Một trăm nghìn là con số đặt cược thấp nhất mà Lương Nam vừa nói, có thể là nhân dân tệ, có thể là USD. Nếu là USD thì đặt cược như này cũng coi như không nhỏ nhé. Lê Hỷ Mỹ trợn mắt, bình thường cô chỉ đánh chơi thôi không đánh tiền,rang không ngờ lấy một trăm ngàn đô đập tôi sao?

Tạ Trường Quân, Cố Tiểu Trung mặc dù đều là con cháu quan lại nhưng trong tay cũng không có tiền vì thế vừa nghe thấy một trăm nghìn USD đều ngứa ngáy. Chủ yếu bọn họ còn nhỏ, mới mười tám tuổi cũng chưa tiếp xúc vào xã hội sâu, bình thường ở nhà thì bị quan rất chặt, ngày nào cũng ở nhà học thôi.

So với Nhị Thế Tổ của chúng ta mà so sánh thì bọn chúng đều hiện ra quá non nớt. Trên một tỷ USD đối với Đường Sinh cũng không thành vấn đề, chủ yếu vẫn là có. Nếu không có thì mười đồng cũng đào không ra ý, mà Tạ Trường Quân bọn họ đều thất lễ không phải vì nhát gan mà là vì không có tiền.

Trong lòng Lương Nam vui vẻ rồi, khởi đầu rất tốt mà, bất luận bọn họ thắng hay thua thì người thắng to nhất ngày hôm nay là Lương Nam ta rồi.

Trong lòng hắn ta rất đắc ý, tay sờ xuống phía dưới đôi chân trần của Trần Kỳ thậm chí còn bắt đầu ảo tưởng. Lê Hỷ Mỹ còn chưa xuất tiền còn không thể đem cái mông trắng non của nàng vểnh cho ta được sao? Ha…Mau thua đi em, Lão Tử thật tài tình, Lê gia nữ nhất định phải làm, có thể lấy cô ta làm con bài trong chính trị cho chú mình. Lúc đó mình trong mắt chú sẽ trở thành nhân vật trung kiên thời đại mới của Lương gia, Lương gia phát đạt rồi, tuyệt!

Lê Hỷ Mỹ thì nghĩ đơn giản không phức tạp như một số người. Cô chỉ nghĩ đơn thuần để lòi mặt giả nai của Đường Sinh ra.

- Cậu đánh cược áo khoác của tôi, tôi theo.

Đến lượt cô ấy, cô ấy vẫn khá cẩn thận bởi vì thiên thuật không dùng được

Lương Nam lúc đó cũng lôi ra tập chi phiếu cười nói:

- Một trăm ngàn USD tiền trả cược tôi thay Lê tiểu thư theo, Kỳ, chúng ta tăng vật đánh cược đi?

Anh ta quay về phía Trần Kỳ chớp mắt một cái, Trần Kỳ dĩ nhiên biết ý của hắn,

- Không có lý gì lại không tăng, vậy tăng thêm 500 nghìn USD đi!

Bào Lệ Nhu tay phát bài có chút run sợ, cô cũng chưa từng trải qua cuộc đánh bạc cá cược lớn thế này, lá bài ngửa thứ 2 được chia cho Đường Sinh trước.

Ách, là một con J cơ, bài coi như là to nhất nhưng nếu đặt cùng hồng tâm thì rất chói mắt, khuôn bài đồng hoa.

Nhưng trên bàn cờ bạc của dân gian tính khả thi của đồng hoa thuận rất nhỏ, tình cảnh này chỉ có trong phim mới có thể nhìn thấy

Cho nên khuôn bài như thế này đối với Lê Hỷ Mỹ bọn họ mà nói lực uy hiếp không quá lớn mới không tin vận mệnh của Đường Sinh lại tốt như vậy.

Kết quả là phát cho Lê Hỷ Mỹ tấm bài ngửa thứ hai, làm vỡ mộng đồng hoa của Đường Sinh, vì sao?

Bởi vì con bài ngửa thứ hai của Lê Hỷ Mỹ là con 10 cơ, cô không nhịn được cười, nhặt quân bài lên hôn một cái.

- Bài không lớn nhưng bố trí lại rất hài hoà, một đôi 10, hì…Đường Sinh, lần này đến lượt tôi ra cược.

Chết tiệt, không phải thế chứ? Tấm bài ngửa thứ hai đã thành đôi rồi sao? Cô không phải định chơi tôi chứ? Hắn chép môi, vẻ buồn thảm.

Lương Nam cười lớn nhưng thực ra trong lòng khó chịu, bà cô này cũng được đấy, con bé họ Lê này vận khí cũng không tồi nhỉ?

- Tôi đặt cược thêm ba triệu đô.

Mặt thắng một đôi 10 rõ ràng bày ra rồi, làm cho đối phương bị áp lực rất lớn, mặc dù chưa ai xem quân bài chưa lật

Lương Nam đập phát lên ba triệu, cảm giác thắng thua là 50/50

Đường Sinh bĩu môi,

- Được, chúng ta liều, ba triệu tôi theo, chị Bào, tiếp tục phát bài!

Hắn muốn đọ sức đến cùng.


trướctiếp