Cực Phẩm Thái Tử Gia

Q.2 - Chương 471: Sự Xấu Hổ Của Mai Chước


trướctiếp



Bên kia Đường Cẩn, Đậu Đậu, Tiểu Yên, Lục Chỉ đồng loạt nhìn qua, Đường Sinh bị chém rách da đau đớn vậy mà vẫn còn có thể nói chuyện được sao?

Ra khỏi quán cafe, Đường Sinh tỏ ý muốn đi đến tòa cao ốc của công ty quản lý đầu tư Cẩn Sinh, đó là một tòa nhà chọc trời cao 28 tầng, trong vòng năm năm cũng có thể coi là công trình kiến trúc điển hình của thành phố Nam Phong, mặc dù so với những thành phố phát triển thì nó cũng chẳng đáng gì.

Ở Nam Phong, Mai Chước phụ trách điều hành công ty quản lý vốn Cẩn Sinh, ngày ngày bận rộn, thường xuyên làm việc với Tồng giám đốc của các ngân hàng lớn.

Có thể nói Mai Chước bây giờ đã có tiếng tăm lừng lẫy trong giới tài chính, được các tổ chức trong xã hội và giới truyền thông ở Giang Trung rất quan tâm

Làm người nổi tiếng cũng lắm điều phiền toái, thực tế, tất cả các việc riêng của Mai Chước đều bị săm soi. Sự phát triển vượt bậc của Cẩn Sinh được bắt đầu từ Giang Lăng. Chỉ trong vòng nửa năm ngắn ngủi với hàng loạt những sự việc lớn như việc mua lại và hợp nhất Giang Xỉ ở Giang Lăng, tham gia mua lại Phượng Khí ở Phượng Thành, mà vụ làm ăn lớn nhất là việc thành lập công ty tư nhân quản lý vốn ở thành phố Nam Phong, trở thành nhà thầu cho nghiệp vụ đặc thù của ngân hàng.

Chỉ riêng điều này, Cẩn Sinh thu được lợi nhuận rất lớn, cho tới giờ đã ký kết hợp đồng với hơn trăm doanh nghiệp vừa và nhỏ, lại thêm mấy doanh nghiệp lớn của nhà nước, đều dùng biện pháp chuyển nợ thành cổ phần rồi khống chế, bất kể là doanh nghiệp kiểu gì đi nữa, hễ nợ tiền thì đều phải trả.

Trước đó, Phó chủ tịch thường trực tỉnh cũng đã có một cuộc nói chuyện quan trọng, chủ yếu là nhằm vào những doanh nghiệp vừa và lớn kinh doanh không có lợi nhuận, đại khái ông ta nói thế này: Các ông chi tiêu hoang phí đến lúc lỗ rồi lại kêu chính phủ bù chăng? Xin lỗi, nhà nước không lo việc này.

Loại ỷ lại như vậy nhất định phải thanh lý triệt để, cho bọn chúng không có tơ tưởng gì được nữa, thiếu nợ thì bắt buộc phải trả, đấy là chuyện đương nhiên.

Rất nhiều ông chủ doanh nghiệp tìm đến Ủy ban nhân dân Tỉnh hòng kiếm đường đi lại, tạo dựng mối quan hệ, chẳng qua cũng vì muốn chạy tội, thế nhưng cán bộ Ủy ban nhân dân Tỉnh một mực không tiếp, nên xử lý như nào thì cứ tiến hành như vậy. Chính phủ chỉ có thể hỗ trợ trong vấn đề chính sách kinh doanh, còn vấn đề nợ nần các ngươi phải tự gánh, lỗ hổng này quá lớn, kể cả Ủy ban nhân dân Tỉnh có đem tiền thuế thu được của cả năm đề bù vào thì cũng chỉ như muối bổ bể, phải hạ quyết tâm thay đổi chế độ, đó chính là điều tất yếu trong thời kỳ kinh tế trì trệ này.

Bởi vì Mai Chước thường xuyên tiếp xúc với quan chức của Ủy ban nhân dân Tỉnh, thậm chí có lúc còn cùng dự tiệc tùng nên cũng có lắm lời ra tiếng vào, vị quan chức đấy chính là Hách Đông Minh, Phó chủ tịch thường trực tỉnh. Chủ yếu do lắm người đố kị với Mai Chước nên cũng bới lông tìm vết.

Lần này Đường Sinh đến đây, đương nhiên là không khỏi phải nghe cô kể khổ rồi:

- Lúc nào cũng lắm kẻ rỗi hơi thích bóp méo sự vật làm cho người khác bực mình!

- Ha, là một người phụ nữ danh tiếng như vậy mà sau lưng không có những chuyện thị phi thì đâu thể coi là thành công chứ!

- Đáng ghét! Tôi thà làm một người phụ nữ bình thường để giữ cho cái tai được yên tĩnh còn hơn, sống thế này mệt quá!

- Lại đây, tôi mát xa cho chị, chuyện này đúng là làm Chước đại mỹ nhân của chúng ta mệt đây!

Đường Sinh nói là làm liền, đứng ngay sau ghế của Mai Chước xoa bóp hai bả vai cô. Mai Chước đánh nhẹ lên tay hắn, hạ giọng.

- Đừng làm bừa nhé, đây là phòng làm việc đấy…

Đường Cẩn, Đậu Đậu, Yên Yên, ba cô gái đi giết thời gian đợi Đường Sinh ở tầng thượng Cung Cẩn Sinh Giang Trung. Các thứ đồ trang sức xa xỉ trong đó còn hơn ở Cung Giang Lăng và hơn nữa còn có bể bơi lộ thiên mà không bị ai quấy rầy, thậm chí nếu các cô muốn không mặc gì bơi cũng không thành vấn đề.

Đường Sinh kệ cho Mai Chước phản đối vẫn tiếp tục bóp vai cho cô, Mai Chước thả lỏng người, dựa lưng trên ghế, cố kiềm chế bờ môi đang khao khát sau bao ngày không được thân mật với hắn xong. Trong đôi mắt đẹp của cô lộ rõ vẻ ngượng ngập chờ mong.

- Tôi đã xin phép Đường Cẩn rồi, tối nay là dành cho Tổng giám đốc Mai, sẽ phục vụ Tổng giám đốc Mai hết mình.

- Đánh chết cậu đi!

Mai Chước đỏ bừng mặt xấu hổ, bàn tay dò dẫm ra sau chạm đến bắp đùi rắn chắc của Đường Sinh bèn nhéo cho hắn một cái

Chỉ có điều cô nhéo rất nhẹ, rồi ngửa đầu ra sau nhìn người yêu, ánh mắt long lanh mời gọi quấn quýt không rời. Đường Sinh cũng không nhịn nổi khẽ cúi đầu xuống, Mai Chước nồng nhiệt ôm lấy đầu hắn, hai bờ môi gắn chặt vào nhau cuồng nhiệt không dứt.

Đường Sinh ấn mười đầu ngón tay xuống cho hai tay trượt dần xuống khỏi vai cô, vừa vặn ôm chặt lấy bầu ngực đẫy đà đang căng cứng của Mai Chước làm cô không chịu thêm được nữa, nhũn người ra để cho hắn vuốt ve. Ngay lúc này cửa phòng làm việc bật mở kèm theo đó là một tiếng kêu hoảng hốt.

Tình cảnh lúc ấy khiến Mai Chước giật mình, đỏ mặt tía tai, Đường Sinh trợn mắt kinh ngạc, đứng trước cửa là một phụ nữ xinh đẹp cũng cuống quýt đóng sập cánh cửa lại. Tiếp đến Đường Nhị thế tổ của chúng ta liền bị Mai Chước âu yếm tặng cho một cái bạt tai

- Bị cậu hại chết rồi, thế này thì đâu còn mặt mũi nào nữa!

Mai Chước như chưa hết giận, lại nhéo thêm một nhát nữa lên bắp đùi hắn

- Ồ, cái cô là người th61 nào vậy? Vào mà không gõ cửa? Chắc đến tám phần là người tâm phúc của chị chứ gì?

Đường Sinh phỏng đoán.

Hắn đã đoán đúng. Mai Chước đứng dậy áp sát Đường Sinh mà hôn nhẹ lên gáy hắn:

- Dù có là thân tín đi nữa thì cũng không được phép nhìn chúng ta thân thiết như vậy chứ?

Cậu ngồi đợi ở đây, để tôi đi nói cô ta, không may truyền ra ngoài sẽ chẳng ra làm sao cả.

Đường Sinh gật gật đầu, đúng là việc riêng của sếp không thể để nhân viên đem ra bàn tán được. Việc cần nói thì cũng phải nói thôi

Mai Chước chỉnh đốn lại trang phục, trước lúc đi ra cửa lại sờ lên mặt mình cảm giác thấy vẫn còn nóng bèn quay đầu hỏi Đường Sinh

- Còn đỏ không?

- À, không phải là đỏ mà là một màu sắc vô cùng diễm lệ, đến nỗi làm cho kẻ tiểu tử này tim đập loạn nhịp đây.

- Cắn chết cái tên không biết sĩ diện này.

Mai Chước lườm hắn, trong lòng lại dậy lên một cảm xúc hết sức ngọt ngào.

- Được rồi, để ta vào trong kia lột sạch chờ Tổng giám đốc Mai đến gặm, ha.

Đường Sinh nói rồi nháy mắt đầy khiêu khích

Mai Chước nguýt hắn một cái rồi đẩy cửa bước ra, ở bên ngoài là cô thư ký kiêm trợ lý của cô. Hơn 20 nhân viên dưới quyền cô đều là những người phụ nữ có nhan sắc, chỉ có vài ba gã mọt sách, chỉ nhìn qua là biết đang chịu khổ cực gánh vác trọng trách gia đình, họ không làm thì còn ai làm nữa?

Bên phải là phòng làm việc của thư ký trưởng của Tổng giám đốc, Mai Chước liền bước vào đó. Người phụ nữ lúc nãy mới thò đầu vào đang bối rối ngồi cắn móng tay, tim đập dồn dập,

- Chuyến này chết chắc rồi, sao lại vào đúng lúc Sếp đang say sưa với anh chàng trai bao trẻ tuổi chứ?

Trí tưởng tượng của cô thật phong phú, cho rằng Đường Sinh chính là trai bao của Mai Chước.

Cũng không thể trách được sao cô ta lại nghĩ như vậy, thử nghĩ xem thân phận Mai Chước như thế nào chứ? Còn Đường Sinh thì lại đứng sau ghế phục vụ Mai Chước, không thể phủ nhận diện mạo của hắn ta cũng rất bắt mắt, nhưng chủ yếu là có đầy đủ tố chất của trai bao chính hiệu, nếu không hắn còn nhỏ tuổi như vậy thì làm sao quyến rũ được Tổng giám đốc?

Mai Chước vừa bước vào, người phụ nữ liền đứng bật dậy, mặt cúi gằm xuống, thái độ căng thẳng đầy lo lắng, có tiếng đóng sầm cửa lại.

- Tổng… Tống giám đốc, chẳng qua là có việc gấp gáp nhên tôi nhất thời quên gõ cửa. Tống giám đốc thứ lỗi, tôi… tôi chưa nhìn thấy gì cả.

Nét mặt Mai Chước lúc này đầy nghiêm nghị, trải qua hơn nửa năm mài dũa ở vị trí quản lý đã hình thành ở cô một khí chất ưu việt, có sự nghiêm khắc đến uy nghiêm trong thái độ lạnh nhạt làm cho người đối diện có thể cảm nhận được cái uy và thấy có một sự áp lực có sức uy hiếp mạnh hơn bất kỳ lời nói nào.

Trước mắt Mai Chước là Trưởng ban thư ký của Tổng giám đốc mà cô đã mất công lựa chọn từ bao nhiêu người, nghe nói đã từng một lần thất bại trong chuyện tình cảm, mặc dù cũng vô cùng xinh đẹp nhưng Mai Chước lại rất ưng ý vì chuyện đổ vỡ tình cảm của cô ta. Nhị Thế Tổ nhất định cũng sẽ ngần ngại với những người đẹp đã từng trải qua chuyện tình cảm nên trừ khi thật cần thiết, chắc chắn hắn sẽ không qua lại với các cô gái đã từng trải dù cô ta có là quốc sắc thiên hương đi chăng nữa, vậy nên Mai Chước đã chọn cô làm tâm phúc.

Cô gái này tên Lam Khấu, người đã thanh tú mà tên lại cũng rất đẹp, lại có kinh nghiệm quản lý, là một nhân tài mà công ty săn đầu người tìm đến cho Mai Chước

Trong những ngày đầu thành lập công ty Cẩn Sinh, Đường Sinh còn chưa lộ mặt, những người mới này cơ bản đều không biết hắn ta, ngay cả đến những người cũ chuyển từ Giang Lăng Cẩn Sinh qua cũng chẳng mấy người biết hắn, vậy nên Lam Khấu mới nhầm tường Đường Sinh là trai bao của Mai Chước

Trong tư tưởng của cô, người phụ nữ mạnh mẽ xuất sắc như Mai Chước lại có xuất thân bí mật như vậy thì chơi bời một chút với trai trẻ cũng đâu có gì đáng nói.

Chỉ cần chi tiền ra thì những người sẵn sàng bò đến liếm chân cô ta có thể xếp hàng thành dãy dài.

Mai Chước cũng không nói gì nhiều với Lam Khấu mà chỉ khẽ khàng :

- Cô có thể coi như không nhìn thấy gì cả, liệu có làm được không?

- Làm… làm được, tôi thề, không nói tiếng nào, kể cả là bố mẹ tôi đi chăng nữa tôi cũng không nói cho họ biết…

Lam Khấu có chút sợ hãi, cô lo sợ bị đuổi việc. Để mà nói thì công việc lẫn chức vụ hiện tại cũng không dễ gì có được, công việc không phải nhàn nhã nhưng thu nhập cũng không hề tồi, thậm chí còn có thể có cổ phần khích lệ, công ty cấp cho nhân viên quản lý cấp cao xe hơi nhập khẩu loại sang, hỗ trợ vay vốn mua nhà, các chính sách đãi ngộ cao hơn hẳn các đơn vị sự nghiệp, đặc biệt là lương cao ngất ngưởng khiến nhân viên các khối sự nghiệp khác luôn ao ước.

Đối với Lam Khấu mà nói thì chế độ đãi ngộ mà cô được hưởng không phải dành cho giới trí thức cổ cồn trắng mà nói trắng ra cổ trắng cũng chỉ là người làm công, là người chịu khổ cực nhất, thế nhưng Lam Khấu có lẽ phải là “cổ vàng”, cô được các “cổ trắng” trọng vọng, cô ở cái ranh giới giữa sếp và đám nhân viên, cuộc sống vô cùng thoải mái dễ chịu.

- Là chuyện gì mà bỗng nhiên lại xông vào phòng làm việc của tôi như vậy?

Mai Chước nhíu chặt đôi lông mày thanh tú hỏi Lam Khấu.

- Là…là cái tên Vi Lập Quân lại đến gây sự, nói là bắt buộc phải gặp Tổng giám đốc, thực ra là đến gây chuyện, còn dẫn theo một tốp người.

Mai Chước nét mặt trầm ngâm, cái tên Vi Lập Quân này là con trai của Vi Quốc Hanh bên công ty quản lý vốn tỉnh Giang Trung, cũng là một tên công tử của Nam Phong. Dù sao thì thành phố Nam Phong cũng là trung tâm hành chính của tỉnh, diện tích không nhỏ, công tử tất nhiên cũng không ít, nếu như không cùng trong giới thì cũng chẳng biết nhau.

Nói đến thân thế này nọ thì y không sao so sánh được với Đường Sinh, nhưng tiếng tăm của Đường Sinh chỉ quanh quẩn trong trường nên y không thể nào nghe nói đến hắn.

Tương tự như vậy, Đường Sinh cũng không biết Lập Quân, bang hội của hắn vẫn chưa thực sự gia nhập vào trong xã hội mà mới chỉ trong phạm vi trường học thôi.

- Bọn ruồi bọ, ta chẳng buồn quản làm gì, kêu bảo vệ đuổi chúng đi.

Mai Chước vứt lại một câu rồi quay đi ngay.

Trở về văn phòng, Đường Sinh đang nói chuyện điện thoại với ai đó, Mai Chước mỉm cười rót một tách trà mang lại, ngồi xuống bên cạnh hắn, bàn tay lướt nhẹ trên đùi hắn. Cũng không hiểu vì sao, trước mặt người tình, Mai Chước luôn có cảm giác ỷ lại rất mạnh mẽ.

- Ừ, tô cũng mới tới hôm nay, được rồi để tôi qua vậy, tôi đang ở lầu Cẩn Sinh. Được rồi, cứ thế nhé.

- Ai vậy?

Đợi Đường Sinh gác máy Mai Chước mới hỏi. Nghe qua có vẻ như có ai đó chuẩn bị đến tìm Đường Sinh

Đường Sinh đặt tay lên bàn tay mềm mại của Mai Chước cười:

- Là Cao Tiểu Sơn, em trai của Ngọc Mỹ lát nữa sẽ đến tìm tôi.

Mai Chước khẽ ồ một tiếng rồi nói với hắn chuyện gần đây công ty bị bọn ruồi bọ Vi Lập Quân quấy rầy:

- Thật đáng ghét chết đi được.

- Con trai Vi Quốc Hanh, Tổng giám đốc công ty quản lý vốn Giang Trung. Chắc là vì công ty Cẩn Sinh làm ảnh hưởng đến công việc của bên đó nên người ta cố tình đến kiếm chuyện? Cũng chẳng cần bận tâm đến hắn làm gì, Cẩn Sinh lớn như vậy, còn được pháp luật bảo hộ nữa.

Trong lúc hai người đang nói chuyện lại có tiếng gõ cửa, liền sau đó là Lam Khấu bước vào.

- Tổng giám đốc Mai, người của Vi Lập Quân dẫn đến đang đánh bảo vệ của chúng ta.


trướctiếp