Cực Phẩm Thái Tử Gia

Q.2 - Chương 462: Rơi Lệ Vì Anh


trướctiếp



Cảnh sát ba khu vực Phượng Thành, Khánh Châu, Giang Lăng tập trung ở phòng 461 bàn bạc về phương án tác chiến, Đường Sinh lại đi vào khu ven hồ.

Cắm trại là để vui chơi, không ngờ lại gặp phải chuyện này, Anh đi tới chỗ trại của hội Chu Tiểu Thường, mấy người đó đang đánh bài, vẻ mặt ngây thơ như trang giấy trắng, một đám người vui vẻ không tả xiết, thấy Đường Sinh đến liền nhường chỗ cho anh

- Cùng chơi đi nào?

- Dán tờ giấy không có ý nghĩa gì thì đánh cuộc có gì thú vị không?, ví dụ tôi thắng, để tôi chạm vòa Tú Tú hoặc Tiểu Bàn, được không?

- Biến, cậu tay không đến mà định chiếm hết của chúng tôi ư?gọi Xa Đăng Yên tới đây, tôi sẽ chơi cùng cậu.

Tiểu Chu kháng nghị.

- Đúng đấy, gọi Xa Đăng Yên đến đây, tôi cũng tham chiến.

Tiểu Ngụy cũng chen lên, anh vốn dĩ không tham gia.

Đường Sinh trợn trừng mắt nhìn anh ta

- Cậu thua để chúng tôi sờ cậu à? Tôi chỉ ôm phụ nữ không ôm con vịt, được chứ?

Mọi người cười lăn lộn, Tiểu Ngụy biện bạch nói:

- Tôi rất trong sáng được không? Tôi thua có thể để mấy cô gái các cô sờ tôi a.

Tú Tú giơ tay lên bóp cậu ta một cái,

-Đậu Nha à, tôi không có mấy hứng thú đâu, sờ anh chả bằng sờ con lợn.

- Đừng có đả kích nhau thế, được không?

Tiểu Ngụy vừa nói, mắt lại vừa nhìn một mỹ nữ vừa thoáng qua phía trước, cậu liền nhảy đựng lên:

- Tôi đi một lúc

Mọi người liền quay đầu lại nhìn, một thiếu nữ gầy guộc đang đi trong nước, Tiểu Chu ách một tiếng

- Hei, Đậu Nha Ngụy người mới đến là hoa khôi của trường Hiểu Hiểu hớp hồn rồi, Ôi…

- Anh ôi cái gì? Muốn ăn đòn hả?

Tú Tú véo tai Tiểu Chu, cho rằng anh ta chính là La Hiểu Hiểu.

- Bà cô, cô đừng có hiểu lầm, được không? Tôi thở dài thay Đậu Nha Ngụy, La Hiểu Hiểu tú tịnh như vậy, tôi sợ cậu ấy gặp bi kịch.

Dật Phong cũng nói:

- Tôi đã từng gặp La Hiểu Hiểu, đi Audi, hình nhu là chiếc xe có biển hiệu của cơ quan thành phố.

Bỗng dưng, trước khi La Hiểu Hiểu nhảy xuống nước cô ngoái đầu lại trừng mắt nhìn Tiểu Ngụy ở phía sau, Đường Sinh thấy rõ được dung mạo của cô.

Chính là cô ấy sao? Sao lớn lên lại giống với La Mai đến vậy nhỉ? Con gái của La Kiên và La Mai, cô tên là La Hiểu Hiểu? Thật không ngờ.

Sau khi suy nghĩ một hồi, La Kiên sẽ có một bi kịch, Người tên La Hiểu Hiểu chỉ sợ không đảm đương nổi vai trò của một thiên kim trong vài ngày, nhà La Mai là như vậy, người con gái này cũng chịu số đắng cay, anh cũng khẽ thở dài, Tiểu Chu lại nói:

- Cầm thú ca,anh không phải cũng thích cô ấy đấy chứ?

Đường Sinh lắc đầu:

- Tôi quen mẹ cô ta.

Câu này rất tự nhiên thốt ra từ Đường Sinh, nhưng tất cả hội Tiểu Chu thì đều ngỡ ngàng.

- Không hổ danh là cầm thú ca à, mẹ cô ấy ít nhất cũng phải ngoài bốn mươi rồi? cậu, cậu đều không tha à?

Tiểu Chu nói thêm.

Phù, Tú Tú, Tiểu Bàn, Dật Phong cả ba bọn họ đều cười, Đường Sinh đảo mắt

- Anh có vẻ cầm thú như vậy sao? Làm người!

Anh vặn ngón giữa của Tiểu Chu, đứng lên rồi đi mất

- Tôi đi tìm Yên Yên, Các cậu chơi trước đi, nhất định phải ủng hộ Tiểu Ngụy ôm La Hiểu Hiểu đấy.

Theo Đường Sinh thì La Hiểu Hiểu cũng rất khá so với Tiểu Ngụy, bố Tiểu Ngụy giống như một đại hồng nhân, là nhân vật số một ở Giang Lăng này, nhân vật chuyên quát tháo.

Bản thân anh cũng không ngờ sẽ gặp con gái của La Kiên ở dây, trong lòng có chút trở ngại, sợ rằng La Hiểu Hiểu sẽ có chút gì đó giống bố cô ta, có những gian trá giống vậy, vậy là không phải là chuyện gì tốt rồi, Tiểu Ngụy đùa giỡn được cô ta sao? Ai biết được chứ, mỗi người mỗi phúc, xem số mệnh của họ thế nào đã.

Đường Sinh cũng không trực tiếp đi tìm Yên Yên, chỉ nhắn tin cho cô, sợ lại chạm mặt với Ninh Manh lại không biết cư xử thế nào, người anh rể này không được tốt cho lắm.

Yên Yên nhanh chóng trả lời tin nhắn của anh, nói rằng đang ở trong phòng ở khách sạn, hôm nay không ra ngoài, dì của Ninh Manh đột nhiên tới.

Hix, không phải chứ? Khéo vậy à? Sớm không đến, muộn không đến lại đến vào lúc này, lúc gọi em đi bơi em đến chỗ dì sao? Xuống nhẹ như lông hồng sao? Haiz.

Anh vào khách sạn, vẫn gửi tin nhắn hỏi Yên Yên có thể ra ngoài không, Yên nói Ninh Manh đau bụng, cần người chăm sóc.

Tái mặt, đau bụng á? Đường Sinh nhăn mặt vỗ trán, chỉ còn cách quay người bỏ đi, Tiểu Chu lại gọi điện thoại đến giục.

- Cầm thú ca, mau đến hồ đi, Tiểu Ngụy bị mấy người đến vây, Dật Phong ra tay với bọn họ, bịcảnh sát bắt rồi.

- Thật đúng là thời buổi rối ren,

- Tôi nói phải làm sao giờ? Vừa nãy chẳng phải hãy còn tốt sao? Sao lại có chuyện nhanh vậy chứ?

- mấy người kia đùa giỡn với La Hiểu Hiểu dưới nước, còn sờ mông cô ấy, Tiểu Ngụy thay cô cho bọn họ một trận thành ra đánh nhau.

- Ô, bắt giao cho cảnh sát nào?

Đường Sinh cũng rất rối trí, thường trực ở Ô Long hồ là cảnh sát của ba vùng.

- Không rõ lắm, thấy bảo là đưa đến khách sạn, anh đang ở đâu vậy? có đến được không? Dật phong ra tay khá độc, bị còng tay rồi.

- Tôi biết rồi, tôi đang ở khách sạn đây, đừng hoảng hốt, Dật Phong là gặp chuyện bất bình không tha, không sao đâu.

Chính xác như tài liệu của Đường Sinh, cảnh sát trà trộn ở khách sạn quanh hồ không ít, đều là tập trung vào vụ án lần này, 3 thành phố đều có, lúc gặp các vụ ẩu đả đánh nhau không thể nào không can thiệp, liền đem cả hai bên về khách sạn, Đường Sinh đứng trước khách sạn xem, hẳn là người phía Phượng Thành, hành động lần này cảnh sát Phượng Thành đến đây rất đông, sáng nay lại đến một tốp nữa, vì Hắc lão đại Phượng Thành khang lão tam đều hoạt động ở đây, bên ngoài hay phân bố xung quanh đều là thuộc hạ của hắn, Đường Sinh cũng không cần lo lắng thái quá làm gì, chỉ cần gọi cho Hải Dung một cuộc là ok.

Dật Phong và Tiểu Ngụy mặt mũi bầm dập xưng tím, 3 người hội La Hiểu Hiểu và 5 hay 6 kẻ đi cùng đánh hôi cũng bị lôi hết lên lầu, lúc vào phòng bọn họ đều thấy Đường Sinh, trong lòng Dật Phong còn chút bình tĩnh, hạ thấp giọng nói tiểu Ngụy đừng sợ.

Quả nhiên, vài phút sau, Đinh Hải Dung đến hỏi đầu đuôi sự tình, vài kẻ lưu manh đùa giỡn phải đứng trước pháp luật, rất khéo léo, không ngờ lại chính là thuộc hạ của Đường lão tam ở Phượng Thành, quả là chuyện giễu người, đi mòn guốc tìm chẳng thấy, người nhà mình tự dưng đem tới.

Sau hơn chục phút, Dật Phong, Tiểu ngụy, La Hiểu Hiểu đều được thả, họ không sao, trong đại sảnh hội ngộ với Đường Sinh, hội Tiểu Chu cũng đến, không ngờ giải quyết nhanh như vậy

- Vẫn là cầm thú ca lợi hại, không có chuyện bất bình, khâm phục.

La Hiểu Hiểu liếc mắt nhìn Đường Sinh, có chút hoảng hốt cúi đầu xuống, tiểu Ngụy vì cô mà đánh nhau khá là thảm, nhưng cô lại không có chút chờ mong gì đối với bạn học Ngụy, không thể nói bạn Ngụy của chúng ta đây tướng mạo lại thô tục đến thế, chủ yếu là chẳng có tướng tá gì, bình thường có muốn thu hút con gái cũng khó, ai cũng thấy, Tiểu Ngụy theo đuổi La Hiểu Hiểu là điều không thể, La Hiểu Hiểu mặc dù trong lòng cũng có cảm giác với Tiểu Ngụy, nhưng cũng không thể để tình cảm đi xa được..

Cũng không biết liệu có phải La Hiểu Hiểu cố tình đả kích tiểu Ngụy không, tuy nhiên vẫn nói cảm ơn với Dật Phong, sau đó nhẹ nhàng bước đi, Đường Sinh giật mình, người phụ nữ này tuy nhỏ, nhưng tâm kế quả nhiên không thể nào lường trước được, chỉ thấy cô không cảm ơn Tiểu Ngụy mà cảm ơn Dật Phong thì dễ thấy chính là ngầm đả kích Tiểu Ngụy.

Tiểu Ngụy không ngờ hơi ngốc không cho là tự nhiên, Tiểu chu thở dài

- Trò gì vậy, Đậu Nha Ngụy đánh người không đáng rồi.

Dật Phong chỉ là nước đắng, Tú Tú và Tiểu Bàn cũng thở dài, họ coi tiểu Ngụy như em trai, an ủi cậu ta nói:

- Đừng buồn nhé.

- Tôi không sao, thật đấy, không sao cả, tôi thầm yêu cô ây là được rồi, mãi mãi như vậy cũng được, không cầu xin điều gì.

Tú Tú và Tiểu Bàn trong lòng dâng lên nỗi xúc động khó tả, Tiểu Ngụy trước nay luôn giữ vai hài kịch, từ trước tới giờ chưa từng biểu diễn trên sân khấu của chính mình, hôm nay là lần đầu biểu diễn, đổi lại chỉ nhận được là một khuôn mặt bầm dập và bị người con gái kia đả kích, nhưng cậu ấy vẫn lặng lẽ tiếp nhận.

Đường Sinh vỗ vai Tiểu Ngụy

- Ừ, tâm tính được lắm, lại rất nhẫn nại, sẽ có một ngày cậu sẽ làm được, anh xem trọng cậu.

Trên thực tế những người cùng trang lứa có thể được Đường Sinh coi trọng hoặc đánh giá cao gần như không có, sau mười năm, Tiểu Ngụy không làm anh thất vọng.

Sau khúc tiến hành, cảnh sát mặc thường phục trong khách sạn bắt đầu xuất kích, Đường Sinh biết liên hiệp hành động đã được triển khai.

Một giờ sau, lúc họ quay lại lều, trên núi Ô Long truyền đến tiếng gầm rú của phi cơ, trực thăng đã đến.

Nhưng những du khách đang chơi quanh hồ không hề biết là có chuyện gì xảy ra, chỉ có điều ơ phía đông những người vào núi không ngừng tiến lên, khiến nhiều người kinh ngạc,

- Xảy ra chuyện gì rồi, bên kia thấy có cảnh sát lao tới, trên núi chắc chắn có chuyện gì rồi, máy bay cũng đến đấy.

Giấy không bọc được lửa, các tin đồn nhanh chóng lan đi khắp các vùng quanh hồ, tự nhiên làm lòng người hoảng hốt.

Khi màn đêm buông xuống tất cả sẽ kết thúc, Hải Dung gọi điện cho Đường Sinh

- Bắt được hết rồi, trên núi thu được một lượng lớn thuốc phiện.

- Vậy là đêm nay có thể mời cô đi ăn khuya rồi? hey,

Đường sinh trêu Hải Dung, Không ngờ cô lại “ừ” một tiếng.

Vẫn là màn đêm bao quanh khu hồ, vẫn là ở cái cửa hàng ăn vặt đó, vẫn là những người đang uống bia, hai người uống hơn chục bình.

Đêm như nước như ngân, ánh sao rạng rỡ khôn cùng, ở phía sâu trong khu rừng, có những cô gái đang nỗ lực bước ra, chỉ có điều tại đây ở nhưng con đường hẻm âm u trầm uất này, lại vì hôm nay ở đây xảy ra vài chuyện, lúc nửa đêm, gần như không có ai lui tới.

Ở cạnh cây, Hải Dung vặn mình thành hình chữ S như một sự khoe khoang, tay vịn vào thân cây, Đường Sinh đứng phía sau cô, phần eo dùng lực, động tác này khiến Hải Dung toát ra vẻ mê hoặc, trong đêm khuya yên tĩnh vắng vẻ lại vẳng lại những câu nói rất mát tai.

Vật chuyển, sao dời, nguyệt ẩn, hai người đứng dưới cây sớm đã đổi tư thế, Hải Dung giống như một con bạch tuộc, leo lên người Đường Sinh, đúng lúc cái đấy của Đường Sinh chạm vào người cô, khiến linh hồn cô phiêu đãng, cô là người phụ nữ đã quá thành thục về những chuyện mật đào này, ý chí chiến đấu sung mãn ngoan cường vô cùng, nhưng đối diện với Đường Thị, lần đầu tiên cô cảm thấy có cảm giác không thể kháng cự,

- Đường Sinh, tôi thật không được rồi.

- Vẫn còn sớm lắm, chị Dung, nhịn từ hôm qua tới giờ, đủ hai bốn tiếng đồng hồ, cô phải chiều tôi..

- cầu xin anh, Đường Sinh… nếu không tôi, tôi dụ dỗ cậu nhé…

Hải Dung xương yếu thân mềm, không thể không chủ động nhận phần thua.

- Cô lại lãng phí tinh hoa của tôi à?

Đường Sinh dốc sức đè ngực cô, Hải Dung kêu đau, nhảy lên ôm hẳn lấy cổ anh.

- Không, không lãng phí đâu, lần này tôi, tôi toàn bộ cái kia là được….

Cô hiểu ý của Đường Sinh.

Đây chính là mục đích của Đường Sinh

- Ừ, tôi và cô đã từng nói về sự biến dị rồi đúng không? Tinh hoa của tôi có thể khiến phụ nữ biến dị, cô hiểu chứ.

Thế là, Người đàn ông thì dựa vào thân cây, ngửa đầu nhìn ánh trăng sáng, người con gái ngồi phía trước, thể hiện rằng lấy lòng nam nhân đo bản lĩnh.

Đêm tối, trăng và sao chăm chú nhìn chúng ta, khắc ghi dấu vết của chúng ta trên con đường nơi đây, nó mới trường tồn cùng một đời người.

Giống như mây khói, trong lòng Hải Dung thấy đau khổ vô bờ, khi mọi thứ chấm dứt, Hải Dung cứ ngồi đờ ra như vậy không chịu đứng lên, ôm lấy chàng thanh niên, dán mắt đứng trước anh, môi còn quản dục, cuốn đi giọt niêm dịch cuối cùng.

Toàn bộ quá trình, tôi không ngờ một chàng trai theo gió thổi đi kia, anh ta đã hoàn toàn biến mất theo sinh mệnh của tôi, nước mắt bất giác rơi xuống, không biết tại sao lại rơi lệ nữa, nỗi đau trong tận sâu thẳm đáy lòng đã dần tiêu tan, nỗi đau quá nặng, quá sâu, lành cũng quá nhanh quá gấp.

Hầu như mọi thứ không hề có chút dấu vết gì để lại, Đường Sinh giơ tay sờ cằm Hải Dung,

- Đang nghĩ đến ai à? Rơi lệ vì hắn sao?

Hải Dung ngẩng lên nhìn người đàn ông xa lạ trong đời, khẽ lắc đầu,

- Lần đầu tiên có nghĩ, lần này hoàn toàn không, em là của anh.


trướctiếp