Cực Phẩm Thái Tử Gia

Q.2 - Chương 446: Sợ Hết Hồn


trướctiếp



Có bốn người làm giám khảo tạm thời đang ngồi trên chiếu bạc, từ trái sang phải là Vương Tĩnh, Hoa Anh Hùng, Lý Thịnh, Hứa Tranh, trong lòng bọn họ cũng rất kinh hãi, ai chơi canh bạc này trong lòng cũng đều phải nhận áp lực rất lớn.

Cược bằng người? Quả thật là Vương Ngạn Thận trước sau như một vẫn cứ làm người khác bị sốc như vậy, ở trong giới của mình, bọn họ chỉ đem các cô gái trong các cuộc truy hoan ra đánh cược, đơn giản chỉ là tranh nhau chút thể diện này nọ. Dù vậy, mấy người từng thua cược với Vương Ngạn Thận đều không muốn đánh cược với y nữa. Khi đề cập đến lợi ích to lớn của gia tộc, thẻ đánh bạc bỗng nhiên tăng cấp, người nào thua sẽ bị đả kích lớn nhất.

Trong vụ Tần Quang Viễn, Vương Ngạn Thận đã phải chịu nhẫn nhục, sau đó tạo nên cơn khủng hoảng của ngân hàng Nam Hối, chĩa mũi nhọn sang Liễu gia-bên ngoại của Đường gia, nhưng lần khủng hoảng đó lại bị người ta hóa giải dễ dàng.

Kể từ đó trong lòng Vương Ngạn Thận rất buồn bực, mất cả chì lẫn chai. Bây giờ tình hình phát triển tốt đẹp của công ty quản lý vốn Cẩn Sinh khiến người ta gièm pha, lần này y đến Giang Lăng là theo lời mời của La Kiên đến bàn chuyện, đồng thời cũng muốn gặp mặt Chủ tịch thành phố Lý Mậu Tài, không nghĩ sẽ gặp Đường Sinh. Như câu “khi gặp kẻ thù cơn giận bốc lên”, Vương Ngạn Thận liền có ý nghĩ muốn đả kích Đường Sinh nên bày ra ván bài này.

Đối với y, nếu có thể lôi kéo Đường Sinh, chắc chắn sẽ có thu hoạch rất lớn, phương diện đả kích chủ yếu là Cao gia, do vậy “thẻ đánh bạc” chính là Cao Ngọc Mĩ, nghe nói bà chị này là một quý bà, nhưng không quan tâm cô có bao nhiêu tiền.

Nếu chỉ đánh cược bình thường thì Vương Ngạn Thận sẽ không hứng thú, Đường Sinh cũng vậy. Nếu Vương Ngạn Thận không lấy Đinh Hải Dung của Đinh gia ra cược, hắn sẽ không có hứng thú nhận lời, còn bị hắn mắng đầu có vấn đề.

Thân phận của Đinh Hải Dung và Cao Ngọc Mỹ rất khác biệt, trên bàn chơi bài chẳng có mấy ai biết. Vương Tĩnh biết được một ít, nhưng Hoan Anh Hùng, Lý Thịnh, Hứa Tranh đều không rõ tình hình. Trong lòng họ rất khâm phục hai người đó, không ngờ lại lấy người của mình để cược, so với xem kịch “Hồng hạnh xuất tường” thì cái này hấp dẫn hơn nhiều. Bây giờ chẳng có ai không tập trung vào diễn biến của ván bài, chỉ đợi kết quả.

Hai cái tên bệnh hoạn này, không ngờ lại lấy vợ ra cược, các anh em đều rất phục hai người đấy.

Đối với Vương Ngạn Thận, toàn bộ lợi ích gia tộc, đừng nói chỉ là một hôn thê, có được một cơ hội như thế này thì còn lâu y mới bỏ qua, hơn nữa hắn rất tự tin vào mình, xem như Đường Sinh đã dâng “vật đặt cược” cho mình, nếu không nhận thì chẳng phải rất ngốc hay sao?

Bên trái phòng ngủ, Đoan Mộc Yên đứng trước cửa, bên trong Đinh Hải Dung-người đang chuẩn bị trở thành trò chơi của người thắng cuộc.

Lý Viện đứng trước cửa phòng ngủ bên phải, bên trong Cao Ngọc Mỹ, cũng sắp được giao cho người thắng cuộc.

Không phải vì thân thế của các cô cao quý, thì họ đã không biến thành hai cực phẩm để bọn đàn ông đem ra đánh cược.

Chắc chắn hôm nay sẽ có một bi kịch, là ai thì bây giờ vẫn chưa nói được, sự thể biến hóa khôn lường, ai biết kết quả sẽ như thế nào?

Đường Sinh và Vương Ngạn Thận vẻ mặt ung dung nhàn nhã giống nhau ngồi ở hai đầu bàn,

Người xem hầu như không có, sau lưng Đường Sinh là Lâm Phỉ, trong lòng cũng lo lắng thay Cao Ngọc Mỹ, hôm nay không phải sẽ biến thành bi kịch đấy chứ?

Bên này, sau lưng Vương Ngạn Thận là vệ sĩ của y, nét mặt lạnh tanh, nhìn Đường Sinh chằm chằm.

Cho ngươi cơ hội để ngươi thua tâm phục khẩu phục, dùng bài tú-lơ-khơ là loại bài mọi người hay chơi.

- Chơi như thế nào? Tùy cậu, tôi theo cậu.

Thái độ bình tĩnh của Vương Ngạn Thận khiến người khác khâm phục, nụ cười luôn nở trên môi.

- Vậy chơi đơn giản là được rồi, này chị. chị trộn bài đi

Đường Sinh cũng cười rạng rỡ.

Cô gái ấy ngẩn ra, cũng chẳng nói cái gì, tay thành thạo trộn bài rồi đặt lên bàn, mở thành hình cái quạt, sau đó cô liền lùi ra xa ba bước, cung kính đứng ở đó, đối với ván bài thế này, cô ấy cũng không yên lòng được.

Đánh bài tiền đã nhìn thấy nhiều nhưng cược bằng người thì đây là lần đầu tiên, bọn họ có thù gì sâu đậm lắm sao? Sao lại chơi điên như vậy?

- Tôi nghĩ như vậy, chơi đơn giản đi, cược tốt nhất là để mọi người dễ hiểu, tận mắt quan sát, ba ván thắng hai. Ván đầu tiên mỗi bên ba lá bài, so lớn nhỏ, ván thứ hai cũng vậy, riêng ván thứ ba để cô phục vụ bài mở bài để phân định thắng thua. Đánh cược cũng có phần may rủi, cũng nên tiến hành chính quy một chút, đồng ý không?

Vương Ngạn Thận cười:

- Ừ, tôi đồng ý phương án này, hai ván trước dựa vào mình, ván thứ ba dựa vào may mắn, tôi theo.

- Được, con xì là lớn nhất, rồi đến con 2, điều này chắc mọi người đều hiểu, từ đây mà suy ra, mời Vương công tử, ván đầu cậu đi trước, ván thứ hai sẽ là tôi, như thế mới công bằng, không ai phản đối gì được.

Vương Ngạn Thận đương nhiên không có ý kiến, nhưng Vương Tĩnh, Hoa Anh Hùng, Lý Thịnh bọn họ cảm thấy rất căng thẳng, rốt cuộc phải đánh cược thật sao?

Diễn biến của ván bài này không phải là điều làm bọn họ đặc biệt mong đợi, nhưng sự thắng bại lại phải căn cứ vào ván bài để phân định, càng làm cho bọn họ sốt ruột hơn.

Bọn họ càng chờ mong cuối cũng ai sẽ là người đánh bại người kia, vì người thắng cuối cùng phải đi vào phòng người thua cướp đi vị hôn thê của người kia.

Đây rõ ràng là người thật trong vở kịch “Hồng hạnh xuất tường…”, nghĩ mà xem, trong hai phòng là hai cô hôn thê rất xinh đẹp đang trần truồng.

Tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm Vương Ngạn Thận, y xem xét bài kỹ càng, sau đó bắt đầu đánh. Ba quân bài rất nhanh được lật lên, sau đó y đưa tay ra hiệu đến lượt Đường Sinh, bài tôi cũng không sáng nước, đỡ phải tạo áp lực cho cậu.

Đường Sinh cũng chẳng thèm nhìn, cũng không thèm nghĩ gì, tiện tay cầm ba quân bài:

- Mở bài đi, Vương công tử…

Vương Tĩnh nhìn đến đờ người ra, hừ, tùy tiện lấy ra ba quân bài, cũng chẳng thèm chọn, cậu có thái độ gì đây?

Ván này thua chắc rồi, còn chọn cái gì nữa, quyền ưu tiên là của đối phương, tự nhiên chọn hết bài đẹp, tôi còn có thể chọn bài gì nữa hả?

Vương Ngạn Thận vừa nhìn thấy Đường Sinh lấy bài liền biết hắn cho qua ván này, xem ra tên này cũng rất cao thủ, hắn biết thua chắc rồi.

Vương Ngạn Thận lật bài, là ba quân 2, một bộ bài mới có bốn quân 2.

- Ha ha, Vương công tử thật giỏi, không ngờ là ba quân như nhau, chúc mừng chúc mừng, ha ha…

Lúc Đường Sinh nói, cũng không lật bài của mình, để thẳng vào bộ bài.

- Chị, phiền chị tráo bài, ván một tôi nhận thua.

Bài cũng không nhìn mà đã nhận thua? Cậu cũng hào phóng quá đi! Hai người trong phòng cũng nghe thấy động tĩnh ở bên ngoài, Cao Ngọc Mỹ lại rơi lệ. Đồ cầm thú, cậu lấy người chị tôn nghiêm ra để chơi đùa à? Cậu quá vô trách nhiệm! Tôi sẽ giết cậu.

Đinh Hải Dung cũng đã không còn tự tin như lúc đầu, cô đột nhiên có cảm giác đã rơi vào một cái bẫy, chứ không phải Vương Ngạn Thận xỏ mũi được người ta. Sự tin tưởng một cách mù quáng lúc ban đầu vào Vương Ngạn Thận đã hoàn toàn bay biến từ lúc bị Đoan Mộc Yên điểm huyệt. Đường Sinh có lẽ đã chuẩn bị từ trước, Cao Ngọc Mỹ có lẽ cũng giả vờ ngốc nghếch, tất cả đều là nhằm vào Vương Ngạn Thận. Trời ơi, sao mình cũng hồ đồ như thế!

Nhưng bây giờ hối hận thì đã muộn rồi, trong số bọn họ có cao thủ, vệ sĩ của Ngạn Thận cũng không cứu được chính mình. Nhìn lại mình đang bày ra tư thế rất xấu hổ, nửa người cúi ở một bên giường đôi chân giơ cao tạo thành một góc 150 độ, hai cổ chân bị dụng cụ giữ chặt ở hai phía trái phải, quả thực không thể tưởng tượng được.

Nghe thấy tiếng Đường Sinh nói ở bên ngoài, ván một tôi nhận thua, Đinh Hải Dung dần dần bớt căng thẳng, Ngạn Thận, không được thua đâu đấy.

Ván thứ hai là Đường Sinh chia bài, chọn bài, hắn rất nhanh đã chọn được ba quân, cũng rất tự nhiên đưa tay về phía Vương Ngạn Thận ra hiệu.

Sắc mặt Vương Ngạn Thận đông cứng lại, quả nhiên, tên Đường này đúng là cao thủ, hắn chọn được ba quân Xì, mình không thắng được rồi, y liền chọn bài rồi đặt luôn lên bàn, cười nói:

- Ván này tôi thua, tráo bài!

Trong phòng hai cô gái căng thẳng lắng tai nghe vận mệnh của mình, tiếng Vương Ngạn Thận nhận thua truyền qua tai Cao Ngọc Mỹ, cô có chút gì đó không tin được, cái gì? Con bạc này tự nhiên lại nhận thua, sao lại có thể như thế? Y lại bày ra thủ đoạn gì đây ? Thật thâm độc, xảo quyệt mà.

Suy nghĩ của Đinh Hải Dung không hoài nghi bằng Cao Ngọc Mỹ, cô biết Vường Ngạn Thận đánh cược từ trước đến nay không thua ván nào, vừa nghe thấy y chịu thua, trong lòng liền hồi hộp, gặp phải đối thủ rồi sao? Cái tên công tử ra vẻ thuần khiết kia thật sự lợi hại như vậy à? Hắn trước giờ vẫn luôn giả vờ hay sao?

Đương nhiên là luôn giả vờ, trước nay Đường Sinh vẫn giả vờ, chỉ là hắn giả vờ rất tự nhiên, giả vờ như thật, chẳng ai nghi ngờ hắn cả.

Ván thứ ba là có người chia bài cho, từ đầu đến cuối Vương Ngạn Thận và Đường Sinh đều không chia bài, bởi vì cao thủ chia bài là tuyệt đối có vấn đề, có thể phân sinh tử, định thắng bại. Đã là đánh theo may mắn thì để ông trời quyết định ai thắng ai thua đi.

Cô phục vụ tráo bài xong, lễ phép hỏi:

- Hai vị có cần chia bài không?

Đường Sinh và Vương Ngạn Thận liếc mắt nhìn nhau, để họ chia bài thì cả hai bên đều không vừa ý.

Nhưng Đường Sinh cũng không tin tưởng người chia bài lắm, người ta là nhân viên câu lạc bộ, cũng có thể nói là người của Lý Thịnh, có thể tin không?

- Ván bài chị đang xem là ván bài đánh cuộc bằng người, không phải tôi không tin chị, mà để loại trừ sự nghi ngờ động tác của chị, tôi đề nghị, bốn vị giám khảo cầm bài trong tay, mỗi người lấy một quân, chị phục vụ bài thoát y ngay tại chỗ, sau đó mới chia bài.

- Tôi tán thành phương án này, rất công bằng

Vương Ngạn Thận vẫn tỏ vẻ rất tự tin, không lộ vẻ gì là sợ sệt cả.

Tuy không phải là đánh ván bài lớn trăm triệu, nhưng đánh cược bà xã của mình, mà đồ chơi này vốn rất vô giá.

Cho nên, để cô phục vụ bài cởi bỏ quần áo, cũng chỉ là cởi bỏ quần áo công sở, vẫn để lại đồ lót. Có điều chết người là cô ta mặc một cái hình chữ T nhỏ đến đáng thương. Cánh đàn ông hai mắt sáng rực, cô ta có dáng người rất đẹp.

- Người được chia bài đầu tiên là người thắng ở ván trước, hai vị có ý kiến gì không?

Nghe lời nói của cô ta, Hoa Anh Hùng và những người khác đều căng thẳng.

Một ván mở màn cho việc phân thắng bại, Đường Sinh nhìn về phía Vương Ngạn Thận, hắn không có ý kiến gì, liền hỏi ý đối phương.

Vương Ngạn Thận lắc đầu, ngoài mặt thì thoải mái nhưng trong lòng cũng thiếu tự tin. Đừng nói y không tự tin, ngay cả Đường Sinh cũng thế, ván bài này thật sự cần dựa vào vận may của mỗi người,

- Tôi không có ý kiến, bắt đầu đi.

Vương Ngạn Thận hướng về phía vệ sĩ ve vẩy ngón tay, y muốn hút thuốc để hóa giải sự căng thẳng trong lòng. Nếu y thua thì hậu quả không phải nhỏ, thân phận của y và Đường Sinh không giống nhau, Đường Sinh chỉ là một đứa trẻ, y thì khác, y là người có địa vị nhất định trong giới quan trường, thắng thua không bàn, chuyện hoang đường này mà đồn ra ngoài thì coi như xong.

Đương nhiên, hai bên ký hợp đồng, sẽ không công khai việc này, những người có mặt ở đây càng không vấn đề gì, họ chỉ là cây cỏ mà thôi.


trướctiếp