Cực Phẩm Thái Tử Gia

Q.2 - Chương 429: Không Ai Cứu Nổi Ông Ta Đâu


trướctiếp



Tính cách của Đường Sinh khá là hòa hợp, không muốn tranh cãi quá nhiều với những người ở tầng lớp dưới, nhẫn nhịn một chút, nhường nhịn một chút thì sẽ qua thôi, hắn gật gật đầu, chị Trần và Sở Tình cũng đi theo hắn, ba người họ đi cùng ông chủ mập lên trên tầng, vào một phòng đơn bất kỳ, nhưng mà vừa bước vào phòng nhìn thì Đường Sinh cũng đã hiểu, căn phòng này không phải phòng là phòng ăn mà là một căn phòng đôi đúng nghĩa, một chiếc giường, một cái bàn, vài cái ghế, nếu bày thức ăn ra thì cũng có thể dùng cơm ở đây được, chính là cái giường kia trông có vẻ không thuận mắt, bên trên thì vết bẩn loang lổ, nhìn mà thấy khiếp.

- Ông đây tắm cái gì, đừng có tưởng ông đây không hiểu gì về giá thị trường ở La Gia Dục này, trả cho cô 120 tệ phải không? 100 tệ là tiền làm chuyện đó, còn 20 tệ là tiền “rửa” bằng miệng, mau lên, “rửa” khẩn trương cho cái đó của ông cứng lên ông mày còn làm, làm xong ông đây còn phải lên đường nữa.

Người đàn ông kia cười lên, một tiếng thác loạn dội lại hình như là đã lên giường rồi.

Tiếng nói chuyện rõ như là đang ở cùng một phòng vậy, Đường Sinh lúc này mới phát giác, thì ra là cùng chung một căn phòng thôi, chỉ là ở giữa đặt một cái vách ngăn bằng gỗ, ngẩng đầu nhìn lên, phía trên vách ngăn cao 2 mét là trống rỗng, hai bên hoàn toàn là thông nhau.

Chị Trần và Sở Tình trợn tròn mắt ngạc nhiên, Đường Sinh cũng chỉ nhíu mày, đã lên tới đây rồi thì đành chịu vậy, xem ra ở cái cửa hàng này tình hình chung đều là như vậy cả, lão chủ mập nói:

- Mọi người ngồi đi, tôi sẽ cho gọi nhân viên phục vụ mang đồ ăn lên, sẽ xong nhanh thôi.

Có tiếng rầm một cái, ông ta đóng cửa và đi, đây cũng xem như là bữa cơm của bậc đế vương, không phải ông chủ là thế mạnh, thực khách ngược lại lại là thế yếu.

Đường Sinh cười ha hả:

- Nhắm mắt làm ngơ đi thôi, chúng ta cũng coi như là trải nghiệm một chuyến về sự đói khổ trong nhân gian và cuộc sống thực tế đi.

Dạ dày của Sở Tình có cảm giác khó chịu,cô ăn uống sạch sẽ quen rồi, chưa thấy kiểu bẩn thỉu ô uế như thế này liền nhíu mày nói:

- Đường Sinh, tôi nuốt không nổi.

Chị Trần cũng có cảm giác như vậy, ông chủ nói ở nơi này yên tĩnh quả là đúng thật, nhưng vấn đề sạch sẽ thì quá tồi, Đường Sinh đang định trả lời thì có tiếng bước chân ở bên ngoài, nghe giống như là có hai người tiến vào ở sát vách bên cạnh, sao đó tiếng của người đàn ông nói:

- Cởi ra nhanh lên, trông em đẫy đà quá đấy.

Vã mồ hôi hột, vừa nói là ở nơi đây rất yên tĩnh mà sao bên cạnh đã cởi rồi? tiếng người con gái đáp:

- Anh đi tắm đi đã?

Sở Tình tái bét mặt, đẩy Đường Sinh một cái, ra hiệu cho hắn ta đi, Đường Sinh cười đau khổ, cái gì có thể nhịn được chứ còn cái này thì không thể nhịn được.

Ba người họ không nói gì liền nối đuôi nhau đi ra, lại gặp ngay nhân viên phục vụ đang đưa cơm lên:

- Ba vị, sao lại đi ra vậy?

- Tôi nói này chị, có bị nhầm không đấy? Phòng ăn kiểu gì vậy? Bên cạnh làm cái gì mà rên lên như thế làm sao mà chúng tôi nuốt nổi?

Cô nhân viên phục vụ coi như chuyện bình thường, nói:

- Vậy thì có sao đâu, ở chỗ chúng tôi tất cả đều là như vậy, họ làm việc của họ, các anh chị cứ việc ăn thôi.

Sở Tình và chị Trần hôm nay coi như đã được mở rộng tầm mắt rồi, hóa ra có những chốn ô uế tới thế này, mà lại không có người nào quản tới.

- Bữa cơm này không ăn nữa, chúng ta đi thôi.

Đường Sinh cũng chẳng muốn nói thêm gì nữa, thẳng hướng dưới tầng mà bước, hai người Trần Uông cũng bước theo sau, cô nhân viên phục vụ chỉ còn biết gọi to lên:

- Ông chủ ơi, người ta không ăn, muốn đi rồi.

Cô ta làm như vậy là để báo cho ông chủ ở dưới biết.

Bọn Đường Sinh mới bước xuống, ông chủ mập liền cản đường, vẻ mặt cũng không thân thiện nữa rồi:

- Người anh em, không ăn cũng được, trả tiền phòng đi đã.

- Ồ, được thôi, hết bao nhiêu?

Tính khí Đường Sinh khá là ga lăng, lão chủ mập kia không thể tức giận được, nhưng lão giơ ba ngón tay lên. Đường Sinh rút ra một tờ 10 tệ:

- Ba tệ phải không? Đây là 10 tệ, tiền thừa không cần phải trả lại, cứ cầm lấy đi, các ông kiếm tiền cũng không dễ lắm.

- Người anh em đùa tôi đấy hả? Có tin là tôi giữ lại hai cô gái của cậu ở đây bán dâm không hả?

Lão chủ mập trợn mắt trừng trừng.

- Bán cái đầu ông ấy, nhịn ông lâu lắm rồi đấy.

Đường Sinh đá một cái vào giữa đũng quần của lão, lão chủ nặng chừng tám chín mươi cân kia ngã nhào ra đất, tiệm ăn được trận xôn xao, rất nhiều người đều hướng mắt nhìn.

Chị Trần lôi Sở Tình đi, cũng không để ý tới ánh mắt của những người khác, mấy tên tài xế to con đứng lên chặn bọn họ lại:

- Đánh người mà lại muốn bỏ đi hả? Không còn vương pháp nữa hay sao? Chặn hai đứa con gái kia lại, đưa chúng lên lầu lột hết quần áo ra xem bọn họ đi bằng cách nào, ức hiếp ai kia chứ?

Xem ra những tên tài xế đến giúp này có quen biết đã khá lâu với lão chủ này, cùng nhau cổ động, lại nhìn thấy hai mỹ nữ thanh tú liền nảy sinh ý châm chọc.

Thật không biết họa từ trên trời giáng xuống, hai tên đưa tay chặn chị Trần lại vẫn còn chưa có phản ứng gì thì chị Trần đã ra tay trước rồi, bên trái bên phải cú đấm cú đá, bọn họ thảm hại mà tránh ra, chị Trần còn chưa ra tay quá nặng nhưng cổ tay của chị lại giống như gang thép vậy, nện một cú thì ai chịu được, hai người kia sắc mặt trắng bệch.

- Tránh ra…

Chị Trần giọng nói sắc nhọn khiến đám người phải tránh ra, đấm qua đá lại thì không còn ai dám cản họ nữa, Đường Sinh ở phía sau che chắn cho Sở Tình, ba người họ bước ra, kết quả là đi được quãng đường mấy mét mà đánh ngã đến sáu, bảy tên, tiếng kêu thét thất thanh.

Tiệm ăn được phen hoảng loạn, Đường Sinh cũng là vì bất đắc dĩ, bạn nói xem ăn có một bữa cơm mà bị ức hiếp đến vậy, đến cảm giác thèm ăn cũng chẳng còn.

Gặp phải sự việc như vậy, lòng dạ Sở Tình cũng không yên huống hồ bên mình chỉ có ba người, bọn họ thì cả một đống, vừa xông vào để dẹp đường thì những người xung quanh đã lại bủa vây đến, một bà chủ ăn mặc hoa hoét khóc thét lên:

- Chặn bọn chúng lại, chúng đánh chết người rồi, mau mau báo cảnh sát, mau mau bắt bọn chúng lại.

Chị Trần và Sở Tình nhanh chân bước đến trước chiếc xe X5 rồi mở cửa bước vào, nhưng một đống người bủa vây đến có muốn lái xe đi cũng không thể được.

Đường Sinh càng rối ren, hắn đổ mồ hôi hột, nhẫn nhịn nhẫn nhịn không nhịn nữa, phiền toái quá, quần chúng đang nổi giận rồi, muốn chạy cũng chạy không nổi, người ta là người cùng làng tất nhiên là phải giúp nội không giúp ngoại rồi, đến những tên tài xế kia cũng có mấy tên mang theo cả súng nữa vân vân và vân vân, chúng đều đuổi theo tới đây, nhưng họ đều không phải là đối thủ của Đường Sinh, không còn cách nào khác cũng phải giải quyết nếu không sẽ bị người ta đánh cho ngã gục, trong vòng không quá mười mấy phút, ở bên ngoài đã có sáu bảy tên nằm soãi ra đấy, không phải mẻ đầu sứt trán thì là máu chảy, tiếng xe cảnh sát gào thét từ phía xa xa, là chiếc Cherokee, xem ra chính là đội cảnh vệ của xã.

Chiếc xe đó đến chắn trước đầu xe X5, cũng dẹp tan đám người đang vây quanh đó, bốn tên cảnh sát nhảy xuống.

Chị Trần lúc nỳ cũng xuống xe, xem ra không tốt đẹp cho lắm chuyện hôm nay cũng không dễ giải quyết, cô rút ở sau mông ra tờ giấy chứng nhận.

Người đứng đầu chừng tên dưới ba mươi tuổi của đoàn cảnh sát, trên khuôn mặt không một chút lương thiện, anh ta nhìn chằm chằm vào chị Trần và Đường Sinh:

- Là các người gây rối đó hả? Còng tay lại!

Giọng anh ta đanh thép, trong mắt cũng có vẻ tăm tối, đám người đều giận giữ, đều chỉ trích, chỉ có hơn mười người là chịu đựng được.

Nghiêm khắc mà nói, đám người này thuộc vào hạng những người thích gây ồn ào, tâm tưởng muốn chiếm được phần hơn là rất lớn, chí hận không đánh cho Đường Sinh lộn nhào trên mặt đất, sau đó người đấm người đá giống như là cú dẫm chết người vậy, rồi tiếp tục lôi hai người con gái kia đến mà chì triết ức hiếp, nghe nói là người ở thôn La Gia Dục này rất dung mãnh, những người ở nơi khác tới đây mà phải chịu ấm ức đã quá nhiều rồi, còn có những người từng bị lột hết quần áo cho đi trên phố, sau đó sở cảnh vệ của xã ra mặt cũng là đứng về phái dân họ.

Có hàng loạt tiếng la ó:

- Sở trưởng Lưu, bắt bọn chúng lại, bắt ba người bọn họ mặc quần lót mà dạo quanh đường, người ở La Gia Dục không dễ gì mà bắt nạt được, phải cho chúng biết sự lợi hại của chúng ta.

Dân chúng mỗi người một câu làm cho Sở Tình ngồi trong xe mà sợ chết khiếp, họ dã man đến như vậy sao?

Trên thực tế, những người dân nơi La Gia Dục này đều hung hăng dũng mãnh như vậy, người của đội cảnh vệ kia cũng là người nơi này, chẳng có lý do gì mà lại đi bênh vực người ngoài cả, bọn họ ầm ĩ lên cũng là do thói quen ở cảnh vệ này mà ra, mặc dù đều nói những người ở thôn này đoàn kết một lòng nhưng cũng có những lúc họ được các cảnh vệ này xây nên cho dáng vẻ bệ vệ, những cửa tiệm mại dâm này mọc đầy bên đường nhưng cũng không có ai quản lý, ngược lại là miếng ăn được lấy từ dân trở thành bữa cơm cho các bậc có quyền, điều này thì khó nói rõ.

Chị Trần đem tờ giấy chứng nhận đưa cho người Sở trưởng khoảng 30 tuổi kia, nhưng người này lại ngây ra một lúc:

- Đây là trò chơi gì nữa đây? Muốn hù dọa ai chứ?

Anh ta mở ra và nhìn một lát, rồi tiện tay vò lại ném đi, bụp, cái tờ xác minh ka rơi xuống đám bụi cách đó vài mét.

- Còng, còng, còng tay lại, đánh người mà vẫn còn lôi ra tờ giấy xác nhận mạo danh Cục cảnh sát Trung ương gì gì đấy? Cục cảnh vệ Trung ương thì để làm gì? Chẳng có khái niệm này…

Sở trưởng chọc giận Chị Trần, ngay sau đó, chị Trần rút ra khẩu súng màu bạc dí thẳng vào chỗ tim của anh ta:

- Anh có tin là tôi bắn cho anh một phát không? Ừ? Nhặt tờ giấy chứng nhận của tôi lại đây, tôi đếm tới ba…

Xôn xao một lúc, cảnh tượng khác hẳn, những người bị hù dọa lùi lại vài bước, tên Sở trưởng kia run lên bần bật, nhưng vẫn còn kêu lên:

- Cô còn có cả súng giả à? Ha ha… bắn bắn bắn tôi đi, gan của cô cũng quá to đấy nhỉ? Cô dám bắn cảnh sát cơ à? Cô thật cả gan đấy?

Anh ta vẫn không tin khẩu súng trong tay chị Trần là thật, khẩu súng đó là loại mà anh ta chưa gặp bao giờ, súng màu bạc, làm cảnh sát mấy năm nay, người làm lâu năm trong ngành cũng chưa được nhìn thấy loại súng này, vậy là ba bốn tên cảnh sát đang sợ hãi, vừa nghe thấy anh ta nói vậy cũng giả vờ có gan dạ, lôi còng tay ra.

- Một… hai…

Tiếng của chị Trần sắc lạnh, trong đôi mắt của người đẹp ánh lên dáng vẻ một tay sát thủ, truyền tới tận đáy mắt của Cục trưởng.

Sở trưởng có cảm giác rùng mình, cái cảm giác sợ hãi không tên nổi lên trong đáy lòng anh ta, cũng thấy lạnh buốt nơi sống ngực.

- Chị Trần… cất súng lại đi, đừng chấp ông ta đi, để tôi gọi điện cho ông Vinh Chủ tịch thành phố đã.

Đường Sinh lên tiếng, chi Trần có lẽ cũng dám bắn tên Sở trưởng 2B này thật, tên này thật sự không biết Cục cảnh sát Trung ương là một cơ quan như thế nào sao? Anh ta rõ ràng là đang giả vờ.

Nhưng việc bắn người kia cũng không xảy ra thật. hơn nữa đối phương lại không phải là một tên quá hung ác, mà chỉ là một tên cảnh sát chấp hành pháp luật, anh ta có chút hơi quá và kiêu căng nhưng cũng không đến mức phải chết, vì vậy Đường Sinh mới ngăn chị Trần lại, đối với chị Trần mà nói, nhiệm vụ của chị là không để cho bất kỳ ai làm hại đến tiểu Thủ trưởng, ai mà có động chạm và mưu đồ thì sẽ nhận được sự đáp trả vô tình của chị Trần, khả năng có thể bắn người là rất lớn.

Trong lúc Đường Sinh rút điện thoại ra, một người tài xế nhặt tờ chứng nhận của chị Trần lên rồi đưa lại cho chị:

- Ây, thật hay giả?

Câu đấy có nghĩa là muốn hỏi khẩu súng trong tay chị là thật hay là giả? Cái gì mà Cục cảnh vệ Trung Ương? Đơn vị ấy làm về cái gì? Rất nhiều người dân bình thường đều không biết.

Chị Trần rút súng lại, cũng cầm lại tờ giấy xác minh dính đầy bụi bặm kia, đối với chị ấy mà nói, cái tờ chứng minh đó là có quyền lực, từ trước tới nay chưa từng bị ném xuống đất bao giờ, chị ấy nghiến răng, trong đôi mắt đẹp vẫn thật ấm áp, sự tôn nghiêm của cảnh vệ Trung Ương vẫn bị Cục trưởng biết đến danh tiếng kia dẫm đạp lên.

Tên sở trưởng kia nghe Đường Sinh nói muốn gọi điện cho cái gì mà Chủ tịch Vinh gì đó, trong lòng liền giật nảy, Chủ tịch thành phố Vinh Quốc Hoa mới đến đó phải không? Anh ta có biết không? Nghĩ đến đây, trong lòng hơi se lại, lúc này cần phải làm gì đây, một người cảnh sát ở bên cạnh tiến lại trước chị Trần muốn còng tay chị lại:

- Đưa tay ra, còng ngươi lại mới được!

Cái tên này không nhìn chị Trần lúc đó như thế nào lại còn muốn còng người ta lại nữa sao? Chị Trần lòng dạ bừng bừng như lửa, đuỗi tay cướp luôn cái còng tay bằng bạc kia, lấy hai tay nắm chặt lại, sau khi nghe thấy âm thanh leng keng kỳ lạ thì cái còng trong đôi tay mềm mại của chị đã vỡ tan thành bột bạc, mọi người xung quanh ai nấy đều ngạc nhiên, trời đất ơi, đây là một đôi tay như thế nào vậy? Sắt thép cũng không đáng một cái nắm bóp của chị ta? Sắc mặt tên Sở trưởng trông thật thảm hại…

Theo truyền thuyết, Đội cảnh vệ Trung Ương đều là những cao thủ bậc nhất có tài nghệ cao cường, tinh thông võ thuật cổ, chỉ cần dựa vào bàn tay kia cũng có thể chứng minh cô gái đẹp trước mắt chính là một người trong đó, chỉ là ánh mắt của cô lúc này nhìn chằm chằm vào đôi chân bị đánh bại của tên Sở Trưởng kia.

- Cậu ba, cháu là Đường Sinh, cháu gặp phải một tên chủ quán cơm dã man ở thôn La Gia Dục, đây thực chất là ổ mại dâm, quả thực là làm người ta chịu không nổi, một đám người vây quanh đánh cháu, lại còn gọi cảnh sát đến nữa chứ… chú phái người đến đây giải quyết được không, lỡ đâu xung đột lại càng lớn hơn… Cái gì cơ? Cậu cũng đang ở La Gia Dục? Vâng... Cháu cũng chẳng có cách nào cả, chị Trần đã rút súng ra mà anh ta cũng không chịu thua lại còn vứt giấy chứng nhận của chị ấy đi nữa chứ, tên Sở Trưởng này thật ngốc nghếch, nhưng chắc chắn lần này chẳng ai cứu nổi ông ta đâu, phải đưa ông ta tới Đội cảnh vệ Trung ương ở Kinh Thành đi!


trướctiếp