Cực Phẩm Thái Tử Gia

Q.2 - Chương 426: Án Mạng Liên Tiếp


trướctiếp



Phán đoán của Đường Sinh không phải là không có lý, Chủ tịch thành phố Vinh Quốc Hoa mới nhậm chức, sức ảnh hưởng đối với bộ máy ở Khánh Châu còn rất hạn chế.

Lưu Mỗ Nhân một tay che cả bầu trời, kiếp trước hắn có một chút ấn tượng mơ hồ về Lưu Mỗ Nhân, sau khi sự kiện được bộc lộ công khai, giới truyền thông và các báo đưa bức ảnh lớn của Lưu Mỗ Nhân, cái mặt béo tròn của người đàn ông năm mươi mấy tuổi, có sắc thái ung dung no đủ của người giàu có, hói nửa đầu bóng loáng, mặt mày hồng hào, mũi to, mắt híp nhưng rất sáng, tóc mai hai bên còn lại đen nhánh.

Ông ta chỉ có hàm răng trắng là điểm thuận mắt duy nhất, có thể nói là răng của thanh niên cũng không bì được. Môn thể thao yêu thích nhất của ông ta là chạy bộ và bóng bàn, có thể diễn thuyết trước quần chúng mà không cần bản thảo, tài ăn nói xuất chúng, đặc biệt là khả năng tán dóc.

Khoảng 11 giờ, Đường Sinh, Trần Thư, Sở Tinh ngồi ở phòng khách khách sạn xem tin tức, đang nói đến sự việc sập mỏ than ở La Gia Dục.

Trong màn hình liền xuất hiện hình ảnh cực kỳ tươi tỉnh của Lưu Đại, ông ta khoác một cái áo khoác màu xám, đang cùng đám quản lý đứng trên miệng mỏ than La Gia Dục, đến chỗ người dân bắt tay an ủi, không ít người quỳ xuống chân ông ta khóc lóc kể lể.

Đường Sinh lãnh đạm nhìn cảnh này, vẫn ngồi trên sô pha không nhúc nhích, chăm chăm nhìn vị Lưu Thanh Thiên của Khánh Châu.

Ngày hôm qua một số tờ báo nói rằng ông ta chống lại thế lực xã hội hắc ám, nói nào là đánh tan một nhóm tội phạm có thế lực lớn với số thành viên lên đến hàng trăm người, trừ diệt mối họa lớn nhất cho Khánh Châu, tên cầm đầu gọi là gì Đường Sinh cũng quên rồi, nhưng hắn biết trong vụ này có người bị đưa ra để chết thay.

Phải nói là cái họa lớn của Khánh Châu là thiên kim tiểu thư Lưu Nhất Tỷ của ông ta, còn ông ta là cái ô dù bao che mà thôi.

Sở Tinh cũng nhân dịp buổi sáng có thời gian rảnh lật xem tài liệu đó, xem mà lòng cô run rẩy, nhìn thấy tình hình ghi lại cho vay nặng lãi, nguyên tắc là cho vay một vạn tiền gốc một ngày nộp 80 nhân dân tệ tiền lãi, tức là một tháng 2400 tệ tiền lãi, đây có thể nói là vay nặng lãi với lãi xuất kếch xù.

Chứa mại dâm, buôn bán ma tuý, thả lỏng kiểm soát than đá để thu thuế đen từ những người “cướp” than, những lần ra tay hại người đến mức thành thương tật… tất cả đều được ghi lại tỉ mỉ.

Tất cả những việc này đều được chỉ huy bởi một người: Lưu Nhất Tỷ, con gái của Lưu Đại. Sở Tinh cứng lưỡi, cô gái này ác như lang sói! Vốn năm nay Lưu Nhất Tỷ vừa tròn 29 tuổi, kết hôn được 6 năm, vẫn chưa có con cái, tướng mạo trên mức trung bình, mặt mũi dung nhan không tồi, vì nhiều năm sử dụng ‘thuốc đá” (1) nên không còn khả năng sinh sản, tuy đã từng có mang nhưng mới được hai tháng thì sinh non, thiếu chút nữa cướp đi mạng sống của cô ta.

Vì thế mà cô ta đánh chồng gần tàn phế, nếu không phải anh ta…”làm loạn” thì cũng không khiến mình mang thai thiếu chút nữa thì chết. Cái gia đình đầy bạo lực này không ngờ lại do phụ nữ nắm quyền chủ động! Ô hô, thương thay, anh chồng đáng thương, anh không có chút khí phách nam nhi nào sao?

Người đàn ông nói: Tôi không có!

- Vì sao?

- Người ta là hổ, tôi là cừu, một bầy cừu cũng không địch nổi hổ, vốn đã yếu kém thì làm sao đấu lại với con cọp cái .

Ngay lúc Đường Sinh và chị Trần đang từng bước nghiên cứu đối sách thì một thiếu phụ thanh tú được đưa vào biệt thự nơi Lưu Nhất Tỷ ở.

Người phụ nữ này là Trương Mỗ, vợ bé của La Hành. Tiểu Trương năm nay vừa tròn 26 tuổi, dáng điệu uyển chuyển, nhẹ nhàng, cao 1 m 70, thân hình mê người, dáng điệu đi lại khoan thai, vừa vào đến sân thì cô nhìn thấy Lưu Nhất Tỷ ở trước tấm cửa kính sáng bóng ở tầng hai, liền giơ tay chào cô ta. Lưu Nhất Tỷ cười nhạt nhếch miệng, trong lòng thầm chửi: Những ngày tốt đẹp của cô đã qua rồi, làm vợ bé của người không nên làm!

Tiểu Trương không biết đại họa sắp giáng xuống đầu, bình thường cũng thân với Lưu Nhất Tỷ, căn bản không nghĩ sẽ có nguy hiểm gì, nhưng ngược lại biết được La Hành và Lưu Nhất Tỷ có gì đó mờ ám, nhưng cũng không hỏi qua, đàn ông mỗi tháng cho cô 1, 2 ngàn nhân dân tệ tiền sinh hoạt, là cô đã mãn nguyện.

Khi lên lầu cảm thấy không khí có chút khác thường, hình như khắp nơi phảng phất mùi máu tươi, tiểu Trương tiến vào mà lòng có chút hoảng sợ.

Vào trong nhìn thấy Lưu Nhất Tỷ mặc mỗi một chiếc váy ngủ màu bạc, cũng ngẩn ra, nhưng vẫn chủ động chào hỏi:

- Chào chị Nhất Tỷ!

Vẻ mặt của Lưu Nhất Tỷ lúc này cô mới nhìn rõ, cười là cười nhạt, ẩn chứa sự tàn nhẫn.

- Tiểu Trương, cô trẻ đẹp, cùng với cái tên cẩu tặc kia thật là oan ức cho cô, hôm nay tôi cho cô đổi đàn ông…

Lưu Nhất Tỷ vỗ nhẹ tay, mấy tên vệ sĩ xuất hiện, ba tên thợ ảnh cũng đều mang thiết bị đứng ở bên.

Mặt của Tiểu Trương biến sắc:

- Nhất Tỷ, Nhất Tỷ, suy cho cùng thì đã xảy ra chuyện gì? Tôi…tôi và La Hành là có tình cảm…

- Có tình cảm cái rắm! Tên họ La chó má kia làm hỏng quá nhiều việc rồi, không còn mấy ngày sống tốt đep nữa, cô biết bao nhiêu chuyện của hắn, có thể nói cho tôi biết, hắn có âm thầm thu thập thông tin gì về tôi không? Sau lưng đã nói những gì với cô? Cô phải nói thật!

Tiểu Trương hoảng sợ, liếc nhìn mấy tên đàn ông lực lưỡng đang đứng sát vào nhau, chân run lên, sự thay đổi đột ngột làm cô không thể chấp nhân:

- Nhất Tỷ, Nhất Tỷ, cô nghe tôi nói, La Hành anh ấy chưa từng nói gì với tôi, cũng không hề thu thập tài liệu gì liên quan đến cô cả.

- Xem ra cô không muốn nói thật rồi, cô để bọn họ chụp ảnh cho tôi làm kỷ niệm nha, như vậy tôi mới yên tâm một chút. Chỉ cần cô giữ mồm, giữ miệng, tôi sẽ không đối với cô như vậy, đừng rượu mời không uống mà thích uống rượu phạt, nghe La Hành nói cô hầu hạ đàn ông rất khéo, hôm nay để tôi xem xem.

- Đừng…đừng…

Tiểu Trương kêu lên sợ hãi, đã bị năm tên vệ sĩ như sói như hổ vây lại xé rách quần áo trên người.

- Không cần phải đánh cô, ồ, một người đẹp như vậy mà bị thương thì không hay rồi. Tiểu Trương, biểu hiện cho tốt, để tôi xem cô.

Giữa ban ngày ban mặt tại phòng khách của biệt thự, diễn ra một cảnh hãm hiếp tập thể, Lưu Nhất Tỷ liền ngồi xuống sô pha để xem, vừa suy nghĩ đến kế hoạch đối phó của cô ta. Tiểu Trương kêu la hoảng sợ và thở hổn hển, rất nhanh, mấy tên vệ sĩ đầy thú tính đã vây quanh cô. Trên tấm kính dày lạnh lẽo của chiếc bàn, cô bị đè xuống lột hết quần áo, thật thê thảm… Trong sự kinh hoàng và sợ hãi, tiểu Trương dần dần không thể chống cự lại.

Những tên đàn ông đều đã dùng thuốc, hung mãnh dị thường…, chưa đến mười mấy phút thì Tiểu Trương đã mềm ra rồi, tiếng kêu đã trở nên yếu ớt.

Đúng như Lưu Nhât Tỷ nói, mình đã theo không đúng người rồi, đây xem như là báo ứng cho sự mù quáng của mình sao? Cô khóc không ra nước mắt, nhẫn nhịn chịu đựng.

Trong lúc đó, Lưu Nhất Tỷ đến túm tóc Tiểu Trương uy hiếp:

- Có chiu đứng ra làm nhân chứng kết tội La Hành không? Đồng ý tôi sẽ không làm khó cô.

Tiểu Trương sớm đã sợ đổ mồ hôi rồi, gật đầu không ngừng:

- Nhất Tỷ, cô bảo tôi làm gì cũng được, tôi đều nghe lời của cô.

- Đúng rồi đó, cô nên hưởng thụ chút đi, không nên làm cho họ khó chịu như vậy chứ, đây là sự đãi ngộ của thượng đế.

Lưu Nhất Tỷ rời khỏi phòng khách lên lầu, còn lại đằng sau là Tiểu Trương đang thở dốc… Cô ta nhìn đồng hồ thì đã trưa rồi, đi lên tầng liền gọi điện thoại cho bố. Lưu Đại nhận điện thoại của con gái khi đang ở trên xe về thành phố.

- Con gái, sao lại nhớ đến bố thế?

- Bố à, có một số chuyện dường như mất kiểm soát, biệt thự của con bị trộm đột nhập, mất một số đồ quan trọng, con chuẩn bị đi giải sầu, bố ở nhà chú ý nhiều một chút. Trong Cục cảnh sát không có vấn đề gì lớn, chỉ có một số tài liệu, cũng không thể xảy ra chuyện gì.

Lưu Đại trong lòng tức giận, trầm giọng nói:

- Có một số người rất hỗn láo, sớm giải quyết sớm an tâm, đừng đợi việc xảy ra rồi mới lo .

- Bố, con hiểu rồi, con sẽ cắt đứt đầu mối, bố yên tâm tập trung vào việc chính đi, theo dõi và nắm chặt Cục cảnh sát điều tra và Uỷ ban Kỷ luật thành phố, không để xảy ra rắc rối.

Lưu Nhất Tỷ tắt điện thoại biết bố bảo mình xóa sạch đầu mối, đầu mối chính là La Hành, cho hắn ta biến mất đi!

Lại gọi cho một số, thấp giọng nói:

- Tiểu Tam Nhị, cậu đến một chuyến, nghề xóa đầu mối cậu đến làm là tốt nhất.

Giữa trưa, vào lúc rất nhiều người đi ăn cơm, trên một đoạn đường đang thi công gần hào giữ thành ở ngoại ô Thành Tây, một chiếc xe chạy xuống con sông đào bảo vệ thành.

Khoảng 2 giờ 20 phút chiều, cơ quan chức năng trục vớt chiếc xe đó lên, một nam và một nữ ở trong xe đã tử vong. Sau đó hơn một giờ đồng hồ thì thân phận của người chết được xác định, nam là La Hành, nữ là Tiểu Trương. Chưa hết, nồi áp suất nổ tung tại một biệt thự, tại hiện trường vụ nổ có 8 người chết, 6 nam và 2 nữ, chủ nhân của biệt thự là Lưu Nhất Tỷ, nhưng Lưu Nhất Tỷ không có ở hiện trường, sự việc xảy ra rất kỳ lạ.

Khi La Kiên nhận được điện thoại của nhà gọi đến, trong đầu nghe ong ong, thả rơi máy điện thoại xuống, thiếu chút nữa ông ta đã bóp nát điện thoại:

- Họ Lưu kia, ngươi thật độc ác, xem ra ta ở Khánh Châu này cũng sẽ nguy hiểm.

Ông ta goi điện thoại cho La Bưu:

- Bưu à, có chút chuyện chú nên hiểu.

- Đại ca, trong lòng tôi biết, anh Hành có thể là do Nhất Tỷ hạ thủ, nhà họ Lưu luôn độc ác, anh nói chúng ta phải làm sao?

- Họ Lưu tự cho mình là cứng rắn, hừm, hắn còn kém lắm, chú nghĩ cách bắt Lưu Nhất Tỷ cho tôi.

- Điều này có lẽ rất khó, bên cạnh Nhất Tỷ có thằng cha biệt danh là Tiểu Tam Nhi, là bộ đội đặc chủng xuất ngũ.

- Việc bố của cô ta chú biết được bao nhiêu? có thể lần ra chút manh mối gì không?

La Kiên muốn đấu tranh nôi bộ ở Khánh Châu.

- Đại ca, em thực ra có biết một số ngọn nguồn của tên hói họ Lưu, anh Hành từng nói về mấy cô tình nhân của nó, nhưng đều có bối cảnh chính phủ.

La Kiên nghiến răng một cái:

- Như vậy thì còn đợi gì nữa? Hạ hắn đi, khiến nội bộ sau hắn mâu thuẫn, còn những việc khác để anh xử lý, có nắm chắc không?

- Không, đại ca. Nhiều việc của nhà họ Lưu đều là anh Hành làm, cho nên bọn chúng muốn diệt khẩu. Điều này quá đột nhiên, em không biết là đã xảy ra chuyện gì, có thể La Hành gặp chuyện ngoài ý muốn, chỉ sợ em sẽ là mục tiêu tiếp theo, đại ca, em có nên trốn trước?

- Đồ ẻo lả! Cút đi, chết càng xa càng tốt!

La Kiên tức giận tắt điện thoại, muốn được việc mà không có ai giúp.

Ở Khánh Châu, La Bưu là nhân vật số một, nhưng so với thế lực của Nhất tỷ, thì chênh lệch rất lớn, không trốn chính là con đường chết.

Nhưng trốn đi đâu bây giờ? Không chừng khi bọn chúng đang thực hiện kế hoạch với La Hành thì đã nghĩ đến mình rồi cũng nên? La Bưu không khỏi lo lắng.

Cuối cùng hắn ta nghĩ đến một người, Cung Vĩnh Xuân, chính là cô ta, mình đi trốn ở nhà cô ta. Cứ như vậy, La Bưu biến mất trong hư không.

Khi màn đêm sắp buông xuống, Đường Sinh và Chung Hoài Nhân bên Ủy ban Chính trị Pháp luật tỉnh đã có liên lạc, nói chuyện hơn nửa tiếng. Cụ thể là bên đó sắp xếp như thế nào hắn cũng không hỏi tỉ mỉ, nguyên tắc tiền trảm hậu tấu, để tránh rút dây động rừng bên này, tóm được ổ thì tính sau.

Hôm nay Cung Vĩnh Xuân về nhà sớm, bình thường bận án năm ba hôm không về nhà. Sau khi chồng chết thì cô ở một mình, trong nhà không có sinh khí, có phần hơi âm u. Đèn phòng khách cũng không bật, bỏ giầy liền đi vào phòng tắm, cởi hết quần áo, khi mở nước chuẩn bị tắm, trên mình cô chỉ còn lại chiếc quần nhỏ. Lúc này, cô cũng không phát hiện, trong phòng có người ẩn núp.

Cảnh sát chống ma tuý có mang súng, hơn nữa có thói quen súng không rời khỏi người, đang tắm cởi hết đồ, súng vẫn để trong tầm tay.

Lúc tiếng nước đột nhiên ngừng lại, một tiếng động không dễ phát hiện ở ngoài phòng vệ sinh vẫn bị Cung Vĩnh Xuân nhận ra, cô nhanh chóng cầm lấy súng, bước vội ra ngoài. Ngoài phòng vệ sinh rất tối, nhưng cô biết công tắc đèn ở đâu, tách tách tách, đèn ở phòng khách, nhà bếp, hành lang đều sáng lên, một người đàn ông ngồi trên sô pha: La Bưu!

Cung Vĩnh Xuân giật mình, sau đó mới nhận ra mình đang không mặc quần áo.

Co một tay che ngực, một tay chĩa súng vào La Bưu ngồi ở đó:

- La Bưu, là cậu sao? Cậu dám xông vào nhà tôi sao?

- Tôi dám đến, chị cũng không dám làm gì tôi, tôi nên gọi chị là chị dâu, chị mặc quần áo vào trước rồi chúng ta nói chuyện.

(1) ICE (dân chơi thường gọi là hàng "đá") là tên gọi dành cho một chất dẫn xuất từ Amphetamine. Trong y học, có giai đoạn Amphetamine được sử dụng điều trị bệnh hen, viêm xoang, trầm cảm. Nhưng khi được dẫn xuất thành Ecstasy (thuốc lắc), nó bị thế giới xếp vào loại ma túy độc hại nhất và nghiêm cấm sử dụng. Tuy cùng có nguồn gốc từ amphetamine, nhưng ICE đang được giới dân chơi rất ưa chuộng và dần dần thay thế thuốc lắc.

Đây là bảng so sánh tác dụng của 2 loại :

* Thuốc lắc ( Ecstasy) : Ecstasy là dạng viên uống, sau khi uống trong vòng 10 đến 20 phút thì thuốc tác động trực tiếp vào não bộ, gây kích thích thần kinh trung ương, tạo ảo giác ở người sử dụng trong nhiều giờ liền. Ảo giác đó làm cho người uống thuốc lắc có trạng thái sung mãn, tự tin, nhiệt độ cơ thể tăng tạo cảm giác nóng bỏng, thích thực hiện những hành vi có cảm xúc mạnh, đặc biệt khi đi kèm với âm thanh có cường độ lớn. Khi thuốc đã ngấm, con người bị kích động cuồng nhiệt và có những hành vi kỳ lạ như lắc lư quay cuồng, la hét, đập phá đồ đạc, cởi bỏ quần áo và quan hệ tình dục tập thể… Càng nguy hiểm hơn là khi đang ở trạng thái hưng phấn, người sử dụng thuốc lắc rất thích cảm giác bay bổng bằng cách lái xe với tốc độ cao. Đặc biệt, khi say thuốc lắc, người ta thích hoạt động liên tục cùng tập thể nên dân chơi lắc thường kết thành hội để chơi chung với nhau.

* Thuốc "đá" ( ICE) : ICE là dạng hút (đốt thành khói thông qua 1 bình lọc ), sau khi hút trong vòng 10 đến 20 phút thì thuốc tác động trực tiếp vào não bộ, gây kích thích thần kinh trung ương, tạo ảo giác ở người sử dụng trong 3 ngày liên tiếp. Ảo giác đó làm cho người hút ICE có trạng thái sung mãn, tự tin, có thể làm những điều mà khi tỉnh táo không hề dám như cởi bỏ quần áo và quan hệ tình dục tập thể… "Đá" gây ức chế thần kinh ở chỗ: sau khi hút, khi đầu óc tập trung suy nghĩ điều gì thì bản thân sẽ bị chi phối phải hành động theo những gì đang nghĩ tới, như tình dục chẳng hạn! Tuy nhiên "đá" không gây cảm xúc với âm thanh lớn và không biểu hiện các hành vi manh động đến xung quanh.


trướctiếp