Cực Phẩm Thái Tử Gia

Q.2 - Chương 354: Nữ Giáo Viên Đáo Để (Phần 1)


trướctiếp



Đường Sinh đâu thể tra được địa chỉ IP kia, máy tính dùng chung một mạng đương nhiên là có cùng IP (1), đành phải đề nghị cô ấy mắng lại người kia.

- Cái gì? Mắng lại à? Anh nhìn tôi không có tố chất của mĩ nữ vậy sao? Tôi thấy đầu anh chắc là bị cửa kẹp rồi hả?

Cô gái xinh đẹp này không khách sáo gì với Đường Sinh, nhưng cô chỉ là cô gái kiêu ngạo 16, 17 tuổi, Đường Sinh cũng không có hứng đâu mà so đo với cô, liền cười ha hả:

- Không mắng người cũng được, cô sửa tên cái QQ thì cũng trêu tức anh ta rồi, như vậy mới thể hiện là có tố chất.

- Sửa tên gì?

Chị Tương ta ngẩn ra, đến hai cô bạn của cô ta cũng ngẩn người, sửa tên QQ cũng có thể làm người khác tức sao? Đường Sinh cúi xuống, đưa tay cầm lấy con chuột, kích vào mở QQ của cô gái xinh đẹp Tương Tương, khung thông tin cơ bản hiện ra, hắn xóa tên cũ và gõ năm chữ mới vào, cạch cạch cạch, sau vài lần gõ, hắn xác định là đã sửa xong rồi.

Ba cô gái nhìn xong thì phì cười, đổi thành tên gì thế? Nick QQ mới của cô gái xinh đẹp họ Tương là: ”mẹ bạn trước khi chết” cái tên này quá ngớ ngẩn.

Đường Sinh bĩu môi nói:

- Cái tên này có thể làm người khác tức chết, ví dụ đối phương sẽ thấy :

“mẹ bạn trước khi chết mời bạn chơi trò gì đó trên QQ”, ”mẹ bạn trước khi chết thêm bạn làm bạn bè”, “mẹ bạn trước khi chết gửi lời chúc mừng cho bạn”, “mẹ bạn trước khi chết đã gửi cho bạn QQ ưu tú”. Điều thú vị và hài hước chính là cái kiểu câu "mẹ bạn trước khi chết để lại lời nhắn”, bằng cách đó, cô không trực tiếp mắng anh ta, nhưng lần nào cô vào QQ thì làm anh ta đau lòng lần đó.

- Hi hi.

Cô gái xinh đẹp họ Tương và hai cô bạn đều cười ra nước mắt, cô ta đưa tay đấm vai Đường Sinh hai cá:

- Anh đó, thật ác độc!

Đường Sinh cười ha hả, nhìn qua đồng hồ thì sắp tới giờ rồi, phải tới cuộc hẹn của tổ lịch sử 2 ở phòng nhân viên nhà trường rồi.

- Vậy tôi đi trước một chút nha!

Hắn còn chưa rời khỏi ba cô học sinh xinh đẹp đang cười nghiêng ngả bao xa, một cô cũng rời đi, cô gái xinh đẹp họ Tương cũng đã bớt cười, gửi xong hai lời nhắn trên QQ liền thoát khỏi mạng:

- Chúng ta cũng sắp tới giờ rồi, phải đi mai phục chút, chuẩn bị thi hành nhiệm vụ của cô Trang.

Đường Sinh không mất quá nhiều công sức để tìm được tổ lịch sử 2 ở tầng ba. Hắn gõ cửa, bên trong truyền ra một giọng nói trong trẻo như giọng chim hoàng oanh của Trang Khiết, bảo hắn vào. Hắn mở cửa bước vào nhìn qua, hả, rất không tồi, không có ai khác, chỉ có một mình Trang Khiết ở đây.

- Lại đây, cậu ngồi xuống trước đã, tôi đi vào toa lét chút rồi sẽ quay lại ngay.

Trang Khiết bỏ bút trên tay xuống rồi đứng dậy bước đi.

Đường Sinh “vâng” một tiếng, cũng không ngồi xuống, mà đi quanh quẩn trong phòng, lại một lần nữa cảm nhận được bầu không khí thân thiết của những ngày tháng đến trường.

Trang Khiết đóng cửa đi ra, nhẹ hắng giọng “hừm” một tiếng, muốn tán dóc với tôi à? Sẽ khiến cậu phải trả giá đó, cho cậu biết sự lợi hại của tôi, hừ.

Lúc rẽ vào lối hành lang mấy học sinh nữ đang thì thầm với nhau, cũng thỉnh thoảng nhìn sang bên này, thực sự Trang Khiết cũng không cần dùng toa lét, mà khẽ dựa vào bên vách tường, giơ tay lên ra hiệu, chỉ vào trong phòng làm việc, mấy cô nữ sinh bên đó liền cầm bó chổi đến, có khoảng hơn bốn, năm cái, nhưng Trang Khiết không nhìn thấy Hương Tương đâu, liền hỏi nhỏ:

- Sở Hương Tương đâu?

- Hương Tương đi tới phòng tin học rồi, sẽ nhanh chóng quay lại thôi ạ!

Chúng em đã hẹn nhau thời gian rồi, nếu không thì đợi bạn ấy tới rồi sẽ làm ạ?

- Không cần đợi nữa đâu, các em vào trước đi, nếu không được thì hét lên, tôi sẽ vào xử lí hắn, tôi không tin hắn dám phản kháng, hừ.

Đường Sinh vòng đi vòng lại, rồi bước tới bên bàn làm việc của Trang Khiết, cúi đầu xuống nhìn thử, trên bàn chỉ có sách giáo khoa gì đó, trong lòng hắn ngạc nhiên, trong ngăn kéo của cô giáo xinh đẹp sẽ chứa gì nhỉ? Hắn mở ra xem thử, ồ. Mặc dù ngoài phòng làm việc có tiếng bước chân, nhưng cũng không thu hút sự chú ý của Đường Sinh, nơi này là trường học, cũng không có gì để quá ngạc nhiên, nếu như hắn nghiêng tai lắng nghe thì có ngàn thể đã phát hiện được điều gì đó rồi.

Ầm một tiếng, cửa bị phá tung ra, bốn, năm nữ sinh đều mang theo chổi xông vào trong. Hả? Đến quét dọn phòng làm việc của cô giáo sao?

Đường Sinh nghĩ như vậy, nhưng người ta lại không nghĩ như vậy, một trong những nữ học sinh đó kêu lên:

- Ê, cậu đang làm gì vậy? Ăn trộm hả? Sao dám mở ngăn kéo của cô Trang?

Đường Sinh lúng túng:

- Đâu có, đừng hiểu nhầm!

- Còn nói không à? Rõ ràng chúng tôi đều nhìn thấy. Cậu có phải là tên trộm không? Chưa gặp cậu lần nào, theo chúng tôi tới phòng chịu phạt.

- Không cần đâu, tôi là bạn của cô Trang, bạn trai đến. Nè, các cô làm gì thế? Sao lại đánh người?

Đường Sinh còn đang ra sức giải thích thì bốn, năm nữ sinh đã vây quanh lại:

- Tên trộm như ngươi còn muốn lừa chúng ta sao? Cô Trang của chúng tôi vốn không có bạn trai, nhìn xem ngươi có tư cách gì? Con cóc mà đòi ăn thịt thiên nga sao? Chị em đâu, đánh chết tên khốn này.

Bốn năm cây chổi liền vung lên đập xuống đầu Đường Sinh thay lời chào hỏi. Đường Sinh đưa hai cánh tay lên chống đỡ:

- Này này! Nghe tôi giải thích đã, oái!

Người ta vốn đến để xử lí hắn, sao có thể nghe hắn giải thích được, trên trán bị đập hai cái, còn lại đều đập trúng người. Nhưng Đường Sinh làm sao có thể xử lý lại tất cả bọn họ một cách sòng phẳng? Lát nữa Trang Khiết về đây sẽ thấy thế nào về hành vi của mình? Đánh nữ sinh à?

Mẹ, đây gọi là chuyện gì vậy? Các em cũng hăng quá? Làm thế nào đây, tránh cũng không tránh được, đánh lại cũng chẳng thể đánh được, toát cả mồ hôi rồi. Lần đầu tiên Đường Sinh ở vào tình thế vô cùng thảm hại thế này, đúng là nếu muốn phản kháng lại, thì với tài nghệ của hắn, hai mươi cô em cũng không phải là đối thủ của hắn, nhưng căn bản là không thể đánh lại, người ta hiểu nhầm mình là tên trộm, thì chỉ có thể giải thích thôi.

- Hãy nghe tôi nói, các em, ồ….không phải, các chị, nghe tôi nói…a, ối!

Những chiếc chổi kia như mưa giáng xuống, không chịu nổi nữa rồi, ối, Đường Sinh ôm đầu che mặt, chẳng mấy cái đánh trật ra ngoài. Củ chuối thật! Chui vào trong bàn thôi, thê thảm quá.

Thử nghĩ, Nhị Tế Tổ từ trước tới nay, chưa từng bị người ta trừng trị tới mức chui vào bàn, bò vào dưới gầm bàn vẫn còn kêu: “Tôi oan uổng mà!”

- Oan uổng cái đầu ngươi! Hai em, chặn đầu kia lại, đừng để hắn bò ra ngoài.

Những nữ sinh xinh đẹp sắp không nín nổi cười nữa.

Hai cô gái xinh đẹp tới bên này dùng cây chổi đánh vào, Đường Sinh kêu lên ấm ức, lại ôm đầu. Trang Khiết, cô ở đâu rồi, mau tới cứu tôi đi? Chuyện này phải xử lí thế nào đây? Dưới bàn có một lỗ hổng hơi nhỏ, hai bên là thân tủ, ở giữa cũng có một cái ngăn kéo rộng, Đường Sinh chui vào đó, thân hình không chuyển động được nữa, vừa vặn kẹt ở bên trong, chui vào cũng không vào nổi, chui ra cũng không chui được nữa.

Phía trước, một cây chổi đã chào đón sẵn trên đầu, hắn tay ôm đầu che mặt, cúi xuống, còn phía sau, thật sự là không chịu nổi nữa, mông cong lại, nhô ra ngoài bị người ta liên tục đánh, trái một cái, phải một cái.

- Đánh chết tên trộm nhà ngươi, nói mau lên, trộm thứ gì hả?

- Không, đâu có, không có gì cả, tôi thực sự là bạn của cô giáo các em, ối, đừng đánh nữa, gọi cô Trang tới được không?

Gọi cái rắm ấy. Chính cô giáo cử chúng ta đến xử lí ngươi, tên háo sắc này, đồ lang sói này, chị em chúng ta cứ thoải mái đánh đi. Đường Sinh thật thê thảm, tay ôm đầu phía trước bị đánh đỏ lên rồi, cánh tay phía sau và chân càng bị đánh nặng hơn. Lúc đó, Sở Hương Tương và hai cô gái khác bước vào, rõ ràng là khi ở phòng tin học, cô gái xinh đẹp họ Tương đã gặp Đường Sinh rồi.

- Bảo các cô quét dọn phòng làm việc mà các cô làm gì thế?

- Ồ , Lớp trưởng Sở, tên trước mặt này đang ăn trộm đồ của cô Trang, bị chúng tôi bắt được, hắn còn không thừa nhận, phải đánh chết hắn.

- Ở đâu vậy? Dám tới trường học trộm cắp à? Để tôi đánh cho hắn trận.

Sở Hương Tương nhìn tên con trai đang ôm đầu ở dưới gầm bàn, nhất thời không nhận ra hắn là nhân viên sửa và bảo dưỡng máy tính đã sửa nick QQ cho mình, liền rút ra cây chổi mang theo.

Đường Sinh nghe thấy có tiếng người bước vào. Hả, giọng của Lớp trưởng Sở này rất quen. À, nhớ ra rồi, lúc nãy đã gặp nữ sinh xinh đẹp mà đanh đá đó ở phòng tin học rồi, hắn kêu lên:

- Ê, mẹ bạn trước khi chết, mẹ bạn trước khi chết, là tôi mà.

- Mẹ ngươi trước khi chết à, đánh chết ngươi!

Sở Hương Tương và bốn năm người phía sau, hai ba người chặn phía trước đập xuống loạn xạ, đập tới nỗi Đường Sinh phải kêu loạn bố mẹ ông bà lên. Đường Sinh cười nhăn nhó, cuống lên nói:

- Là tôi, người ở phòng tin học mà.

-Ơ, là ngươi à? Thì ra ngươi ở phòng tin học giả vờ làm người bảo dưỡng máy tính để ăn trộm đồ được dễ dàng hơn hả? Đánh hắn cho tôi!

Củ chuối thật, là tôi đắc tội với ai chứ? Đường Sinh bực bội kêu lên, có thể nói rõ ràng với đám con gái này không?

- Tôi đầu hàng được không?

- Không được, phải đánh cho gần chết đã, hận nhất là bọn trộm, làm gì không được, lại muốn trộm của người khác à? Hai bạn, dùng hết sức mà đánh!

Những cái chổi nện mạnh xuống mông của Đường Sinh, Trang Khiết ở cửa vẫn đang nhìn lén vào, tên khốn, ngươi lại đến để tán dóc với ta hả? Đã biết sự lợi hại chưa? Xử lí ngươi thêm vài phút nữa nhé.

Lúc này cô mới nhẹ nhàng bước vào toa lét, tâm trạng rất thoải mái.

Tuy nhiên lúc cô quay lại phòng làm việc, Đường Sinh không còn kêu nữa, đồ heo nái, các cô muốn đánh phải không? Thiếu gia ta chịu được hết, nói xem mông thiếu gia ta là cái mông gì chứ? Đạn cũng đã chịu qua rồi, lại có thể sợ vài cây chổi bé tí của các cô sao? Chỉ là đau một chút, vết thương nhẹ ngoài da mà thôi. Trang Khiết, tôi không tin cô bị rớt xuống hố xí rồi? Đi lâu như vậy sao vẫn chưa tới? Không phải chứ? Việc này quá trùng hợp vậy? Có mưu tính trước sao?

Đừơng Sinh vừa chịu đánh lại vừa phân tích kĩ tình hình trước mắt, thật may hắn có được sự bình tĩnh này, đổi lại là người khác thật không thể làm được. Khả năng có âm mưu từ trước là rất lớn. Lúc này phải cẩn thận nghe động tĩnh. Bọn nữ sinh quả nhiên đang nói thầm với nhau, có đứa còn không nén được cười.

À, Trang Khiết, cô giăng bẫy tôi sao? Đường Sinh xem xét chuyện này, nghĩ đi nghĩ lại thì vấn đề là do mình muốn tới tán dóc với cô giáo Trang à? Cuối cùng còn lộ ra ý định không trong sáng, muốn tìm cách liên hệ với người ta, không chừng ngay từ đầu người ta cho mình là kẻ không tốt đẹp gì, sau đó bày ra trò chơi tình cờ gặp kẻ trộm, đánh cho mình một trận, không chừng mình không mở ngăn kéo thì cũng vẫn bị đánh.

Với tính cách của Sở Hương Tương, khi định vào đánh hắn, cô Trang có nói hắn là tên háo sắc, cô định cố ý đạp chân vào “hòn bi” của hắn, nhưng khi cô nghe thấy giọng của tên nhân viên bảo dưỡng máy tính, thì bỏ luôn ý định đó, một khắc trước Đường Sinh còn làm cô vui vẻ, đến lúc này vẫn còn đang cười trong bụng, ngoài ra tướng mạo Đường Sinh khôi ngô tuấn tú, thật đúng là tạo ấn tượng rất tốt cho người khác, cho nên không nỡ làm ác với hắn.

- Lớp trưởng, mông của tên này thật khỏe, đánh như thế mà cũng không kêu không rên? Hay hắn bị đánh ngất luôn rồi?

Không biết ai nói câu này, cuộc tấn công của những cây chổi đều ngừng lại, lúc này Trang Khiết cũng vừa bước vào:

- Các em làm gì vậy?

Cô ta đánh mắt ra hiệu với các học sinh, Sở Hương Tương liền nói:

- Ồ, cô Trang, bọn em bắt được một tên ăn trộm đồ, nên đã đánh cho hắn một trận.

- Gây rối gì nữa, tôi nhận ra cậu ta rồi, nhanh lên, đi hết ra cho tôi!

Trang Khiết dùng tay ra hiệu.

Các cô gái che miệng rồi ào ào lui ra, lúc này Đường Sinh mới bò từ gầm bàn dậy, trên trán bầm tím hết lại, trên mặt, khóe miệng, tay và mu bàn tay đều bị đỏ lên từng vết lớn, mông và chân thì không cần phải nói, đã trúng ít nhất năm sáu mươi nhát chổi, đau điếng cả rồi.

- Việc này là thế nào? Đường Sinh, sao lại bị đánh thành thế này? Xem đám học sinh của tôi xem, thật sự là ngại quá!

Hừ, cô hài lòng chưa hả Trang Khiết? Cô là dạng cô gái đáo để vẫn được truyền tụng trong các câu chuyện sao? Từ đáy mắt cô ta hiện lên chút đắc ý, Đường Sinh càng tin vào phán đoán của mình hơn. Vốn dĩ, tôi cũng chỉ là tán thưởng cô, nhưng cô lại muốn giằng co với tôi thế, vậy được rồi.

- Hì, không có gì, chỉ là vết thương ngoài da…

Đường Sinh cố tình tỏ ra thoải mái, phủi phủi đất ở trên người, vừa ngồi xuống ghế một cái thì lại giật bắn người lên, mông đau!

(1) Ví dụ hệ thống mạng của nhà bạn gồm 3 máy tính ở ba tầng khác nhau của một tòa nhà, mỗi tầng một máy, máy tầng 1 có địa chỉ IP từ 192.168.1.2; máy ở tầng 2 có địa chỉ IP 192.168.1.32 và máy ờ tầng 3 có địa chỉ IP 192.168.1.64. Tất cả các máy ở các tầng này được gắn với một Router ADSL có IP là 192.168.1.1, thì các IP này gọi là địa chỉ IP Private.

Khi bạn kết nối Inte, nhà mạng (Viettel chẳng hạn) sẽ cấp cho bạn một địa chỉ IP gọi là địa chỉ IP Public, có hai loại IP Public: một là IP tĩnh (luôn luôn không thay đổi) và hai là IP động (thay đổi một cách ngẫu nhiên). IP tĩnh rất đắt tiền, nên người ta thường dùng IP động.

Giả dụ mạng nhà bạn dùng IP động. Lúc này Viettel sẽ tự gán cho toàn hệ thống mạng của bạn một địa chỉ IP bất kỳ nào đó chẳng hạn như 222.254.136.25, địa chỉ IP này là IP Public. Đây cũng chính là địa chỉ IP của modem nhà bạn. Khi các máy tính trên Inte nhìn vào mạng của bạn thì chỉ thấy duy nhất một địa chỉ IP Public này của modem, chứ không thể thấy được các địa chỉ IP Private của từng máy. Hơn nữa, hai máy tính A và B kết nối Inte và chat với nhau qua Yahoo thì mọi thông tin trao đổi giữa A-B đều thông qua máy chủ Yahoo, do đó nếu A dùng câu lệnh để tìm IP của B, thì chỉ có thể tìm được IP của máy chủ Yahoo mà thôi. Tóm lại việc Sở Hương Tương muốn tìm địa chỉ IP của một người đang chat với mình là không thể.


trướctiếp