Cực Phẩm Thái Tử Gia

Q.2 - Chương 351: Oan Gia Ngõ Hẹp (11)


trướctiếp



Lúc Đường Sinh nhận được điện thoại của mẹ, thì trong một ngôi nhà khác ở thành phố Phượng Thành, Vương Ngạn Đôn và tình nhân của y là Cốc Ngọc Phân cũng đang vui vẻ ân ái.

Vương Ngạn Đôn có một thói quen xấu là "tập thể dục buổi sáng", một vài năm trở lại đây, dù là ở cùng với Đinh Hải Dung - bạn gái y hay với bất kì nhân tình nào, y cũng đều không thay đổi thói quen này. Xét từ góc độ sinh lí học, loại "tập thể dục buổi sáng" này cũng chưa bao giờ được đề cập đến.

Rất nhiều người sau khi “tập thể dục buổi sáng” kiểu này, cả ngày đều ở trong trạng thái sa sút tinh thần, bởi công việc làm cho họ tiêu hao thể lực tương đương.

Nhưng Vương Ngạn Đôn lại không giống với họ, sau khi y “tập thể dục” thì cả ngày đều tràn đầy sinh lực. Trong chuyện này có một bí mật nhỏ, vào đầu những năm tám mươi, trong thời gian nhậm chức ở Tây tạng, Vương lão gia từng có mối giao tình thân thiết với một vị cao tăng nên được truyền lại một bài thuốc bí truyền, chuyên dùng vào việc này.

Là con trai út của nhà họ Vương, Ngạn Đôn luôn được cha thiên vị hơn, năm ông 67 tuổi đã tiết lộ cho hắn căn cơ này. Mười năm sau, Vương Ngạn Đôn đã luyện thành kĩ năng mà cả đời có thể hưởng thụ. Từ khi quan hệ với người phụ nữ đầu tiên đến nay, không có buổi sáng nào là y không "tập thể dục", mười ngày như một, cứ kiên trì như vậy. Nhưng nếu như có một ngày không "tập thể dục buổi sáng", thì cả ngày hôm đó y sẽ thấy không thoải mái, không biết là khó chịu ở chỗ nào.

Bởi vậy, đêm nào Vương Ngạn Đôn cũng ở cùng phụ nữ. Đinh Hải Dung và y đã yêu nhau nhiều năm nay, đối với thể chất của y cô cũng phải vừa kinh vừa sợ. Thậm chí biết y ở bên ngoài có thể có những người phụ nữ khác, cô cũng không ngăn cấm. Chỉ cố gắng dùng nỗ lực của mình để giữ chặt lấy hắn. Nhưng một khi đến chu kì của phụ nữ, Vương Ngạn Đôn tất nhiên sẽ tìm cớ nào đó để không ở cùng cô. Chỉ từ điểm này là có thể đoán ra bí mật của Vương Ngạn Đôn, bởi vì y không thể thiếu phụ nữ được.

Có người nói đàn ông có bản lĩnh thì mọi phương diện đều lợi hại. Câu nói này cũng có tính chính xác nhất định, ít nhất là Đinh Hải Dung và Cốc Ngọc Phân đều tin. Trong mắt của họ, Vương Ngạn Đôn là một người đàn ông hoàn mĩ. Sự si mê của họ đã lên đến mức tột đỉnh.

Ví dụ như sáng nay, đúng lúc Vương Ngạn Đôn và Cốc Ngọc Phân đang “vận động” cật lực thì có điện thoại của Tỉnh trưởng Lương, Ngạn Đôn nhẹ nhàng nhéo nhéo vào đùi Cốc Ngọc Phân, cô liền ngoan ngoãn lui xuống, sau đó lẳng lặng cúi xuống, dùng cái miệng nhỏ nhắn như trái anh đào để dụ dỗ y, nhưng Vương Ngạn Đôn vẫn rất bình tĩnh tiếp điện thoại của Tỉnh trưởng Lương, sau khi gác máy liền mỉm cười nói:

- Có một vài người đắc ý quá sớm rồi!

Cốc Ngọc Phân kỳ thực đã mệt chết khiếp, chỉ mong y xong việc nhanh lên. Lúc hai tay của Vương Ngạn Đôn ghì vào đầu cô, cô biết y đã sắp ra rồi, khoái cảm tăng dần, cuối cùng...trong phòng ngủ cũng không tràn ngập hương vị kia, bởi vì Cốc Ngọc Phân đã nuốt xuống bụng cả rồi.

- Ngạn Đôn, phục vụ anh thật sự mệt chết mất thôi, tìm người khác hỗ trợ được không?

Đây là lần đầu tiên Cốc Ngọc Phân đề xuất ý kiến này.

Vương Ngạn Đôn khôn ngoan như vậy chẳng lẽ lại không rõ trong lòng cô đang nghĩ gì sao? Hắn thản nhiên cười nói:

- Có người chị nào lại dẫn khách cho em gái mình chứ?

Cốc Ngọc Phân đỏ mặt lên, quay sang nói:

- Em biết anh sợ Ngọc Phương không điềm tĩnh, có chút lẳng lơ, em sẽ dạy bảo cô ấy, được không?

Cô biết rõ Vương Ngạn Đôn cũng không coi trọng việc em gái cô còn trong trắng hay không, thử hỏi có mấy cô vợ giữ được chung thuỷ? Nhưng Vương Ngạn Đôn lại thích loại phụ nữ như vậy.

Quả thật là Cốc Ngọc Phương rất bốc đồng, Vương Ngạn Đôn không thích những người phụ nữ hay thể hiện.

- Đợi em dạy bảo cô ấy tốt rồi thì chúng ta sẽ bàn tiếp!

Cốc Ngọc Phân biết tính cách y thận trọng, nên cũng không dám nói thêm gì nữa:

- Vừa nãy là điện thoại của Chủ tịch tỉnh Lương phải không? Ông ta nói gì vậy?

- Ảnh hưởng sau sự việc của Tần Quang Viễn, Đường gia cho rằng mình vô sự rồi sao? Chúng ta không động đến người của Đường gia thì Liễu gia sao có thể chứ? Ai biết được Liễu Vân Cương- ông thần tài của Giang Trung này có quan hệ gì với nhà họ Đường? Rốt cuộc là sâu đậm thế nào, dù sao cũng phải thử thôi!

- Chủ tịch Lương thật là lợi hại, chỉ cần thử là sẽ biết tên Đường Sinh này rốt cuộc là người như thế nào? Khả năng thành công của lần này có lớn không?

- Khó nói lắm, cuối cùng phải xem gốc rễ của Liễu gia sâu bao nhiêu, hay chỉ là bà con thân thích bên phía thông gia của Đường gia, như vậy mới chắc chắn kết thúc được. Cho dù gốc rễ của ông ta đủ sâu, lần này Đường gia vì sự việc của ông ta cũng phải hao tổn nhiều công sức, Tần Quang Viễn thê thảm như vậy dù sao vẫn khiến cho Đường gia phải trả giá không ít. Lão Vương gia đâu dễ bắt nạt như vậy, Tần Quang Viễn nếu chịu khó tranh đấu một chút thì cũng đâu đến mức thê thảm như vậy.

- Thế lực của Liễu gia ở tỉnh thành thật sự cũng không nhỏ; mấy năm nay tập đoàn Liễu thị phát triển lớn mạnh, hoàn toàn dựa vào thần tài Liễu Vân Cương này.

- Trong bốn gia tộc nổi tiếng nhất của Nam Phong, Uông thị cũng chịu sự xa lánh của Liễu thị, cho nên có thể lôi kéo được họ, em cũng thấy tin tức 2 ngày nay rồi chứ? Uông Sở Tình lấy danh nghĩa tập đoàn Phượng Khí mở cuộc họp báo, đã không ngần ngại tiết lộ cơ quan thực thi pháp luật của Phượng Thành làm việc không nghiêm ngặt. Đây cũng là cơ hội để Bí thư Lục chỉnh đốn lại cơ cấu. Tổng giám Bích gì đó của Phượng Khí bị xử lí rồi, hơn nữa cũng không hề nhẹ đâu.

Cốc Ngọc Phân cười, nói:

- Ánh mắt của anh sợ là đã để ý đến Uông Sở Tình đó rồi phải không? Người phụ nữ này quả thật không tồi, cũng có năng lực.

Vương Ngạn Đôn ôm Cốc Ngọc Phân, cười nói :

- Em còn có thể ghen sao? Việc này không cần thiết đâu, con người anh là như vậy, không quá để tâm đến những phụ nữ qua lại vì lợi ích, em cũng biết sở thích của anh mà, với loại phụ nữ không có kinh nghiệm thì không có hứng thú. Uông Sở Tình rõ ràng vẫn là trinh nữ, làm sao có thể so với khả năng hầu hạ của em được. Nhưng anh vẫn rất coi trọng thực lực buôn bán của Uông gia. Hiểu chưa nào?

- Hiểu rồi, anh là một mũi tên trúng hai chim, em sẽ ủng hộ anh, huấn luyện người chưa có kinh nghiệm thì khó gì, em sẽ chỉ bảo cô ta.

- Phải từ từ, người phụ nữ này không dễ tiếp cận đâu, những người cá tính quá mạnh mẽ đều như vậy, nhưng một khi đã tiếp cận được rồi thì ngươi có dùng gậy để đập, cô ta cũng sẽ không chịu rời bỏ, cho nên, rất có tính thử thách, lần thu hút đầu tư này sẽ tiến hành như thế nào anh không quan tâm, anh chỉ quan tâm cô ta.

Đường Sinh rửa mặt sạch sẽ, mặc quần áo xong liền đi vào phòng ngủ một lượt, trên giường Sắc Sắc và Mai Chước vẫn đang say giấc nồng, bọn họ quá mệt rồi, chỉ cần một đêm hoạt động liên tục, họ không lười biếng ngủ đến trưa mới là lạ. Điều này có liên quan đến thể chất của họ, không thể so với Trần Thư được.

Đường Sinh cũng không định đánh thức hai cô, đi tới nhặt chiếc chăn đã bị đạp tung ra, đắp lại cho hai người, rồi mới nhẹ nhàng rời khỏi.

Cuộc điện thoại của mẹ khiến trong đầu hắn nảy sinh một vài suy nghĩ. Có thể thấy rằng sự việc của Tần Quang Viễn đã gây ra ảnh hưởng rất lớn. Những mâu thuẫn nhỏ giữa Liễu gia và Tần gia đã trở nên sâu sắc hơn. Bị người ta biến thành mục tiêu đả kích đầu tiên, ai bảo ngươi mang họ Liễu chứ!

Nếu như ngươi mang họ Đường, đối phương chưa chắc đã dám manh động. Nhưng ngươi lại mang họ Liễu, nhiều nhất cũng chỉ là bên thông gia, còn phải xem là thuộc chi hệ nào.

Ý đồ của đối phương muốn thăm dò Đường Thiên Tắc - chồng Liễu Vân Huệ rất rõ ràng. Khách sạn Trung Hoàn cố tình gây sự chú ý, thể hiện thực lực của mình cũng khiến cho nhiều kẻ có ý đồ bắt đầu để ý đến ông rồi. Được thôi, lại phải đụng chạm rồi, xem ai có thể cười ở phút cuối cùng, Vương Ngạn Đôn, ắt hẳn là ngươi đang đứng đằng sau tất cả những chuyện này. Đang nghĩ, Đường Sinh liền cầm điện thoại gọi cho Cao Tiểu Sơn hỏi một số tình hình.

Cao Tiểu Sơn cho biết Vương Ngạn Đôn đã tới Phượng Thành rồi, nhận chức Phó chủ nhiệm chánh văn phòng thành phố, Chủ nhiệm phòng Nghiên cứu chính sách.

Ồ, oan gia lại tụ họp à? Không ngờ lại gặp nhau ở Phượng Thành này. Đường Sinh bĩu môi, cúp điện thoại, bảo Trần Thư đi tới nhà khách Thành ủy tìm Quan Cẩn Du để thu thập những tài liệu liên quan đến thu hút đầu tư. Dì Quan hiện nay đã là người của nhà họ Đường rồi, có một vài việc chỉ có dì mới nắm rõ.

Hiện tại, Quan Cẩn Du vừa nhìn thấy Đường Sinh thì nhất định trong lòng có chút hồi hộp. Nhưng Đường Sinh vẫn giữ dáng điệu ung dung, khiến cô cảm thấy mình quá nhạy cảm rồi, không chừng Đường Sinh - người ta vốn chẳng có suy nghĩ gì khác, nhưng tự mình lại nghĩ quá xa, quả thực là quá đáng thương!

Ngồi nói chuyện một chút về vấn đề liên quan đến thu hút đầu tư. Đường Sinh mới kể cho Quan Cẩn Du nghe về chuyện của Tần Quang Viễn ở trên tỉnh. Cuối cùng nhắc đến Vương Ngạn Đôn:

-...Tên tiểu yêu của lão Vương gia ở thủ đô, ngôi sao chính trị tương lai ấy đang đối đầu với tôi vậy mà cậu hai của tôi - Liễu Vân Cương lại vừa nhận được thông báo cách chức Chủ tịch ngân hàng Nam Hối của ông, dì thấy thế nào?

Nói đến những vấn đề chính trị này, Quan Cẩn Du ngay từ đầu đã không có ý kiến gì khác, liền khôi phục lại phong thái điềm đạm vốn có:

- Tranh đấu ở lĩnh vực này, tôi biết nói gì được đây! Tôi cũng không tiếp xúc qua lĩnh vực này, nhưng đối phương dường như đang muốn loại trừ bớt những kẻ làm vướng chân mình vậy.

- Đúng vậy, Tần Quang Viễn cũng giống như thế, cũng là kẻ vướng chân lão Vương gia, người ta chỉ cần hô một tiếng là được thôi.

- Bản thân Tần Quang Viễn cũng không thận trọng, thậm chí có thể nói là quá dung túng con cháu Tần gia, có lẽ hắn ta ỷ có Lão Vương gia làm chỗ dựa, cho rằng không ai làm gì hắn được nhưng không hề nghĩ đến đã đánh vào một cánh cửa sắt, bi kịch nằm ở chỗ đó, ai có thể ngờ được chứ?

Đường Sinh nhếch miệng cười, nói:

- Năm trước ba tôi bị điều tới Giang Lăng, người nhà Tần gia sung sướng ăn mừng, con cháu nhà đó từ trên xuống dưới lập tức ngang ngược hống hách, Tần Quang Viễn trước đó vẫn còn kiềm chế, quản thúc con cháu Tần gia rất nghiêm khắc, hắn sợ ba tôi nắm được nhược điểm nào đó của hắn, nhưng ba tôi vừa đi là hắn liền vểnh đuôi lên ngay, con cháu cũng không có ai quản. Leo càng cao thì rơi càng thảm thôi.

- Hắn đã hết thời rồi, tuy nhiên vì ảnh hưởng của sự việc lần này, người nhà Liễu gia cũng gặp phải khó khăn, mẹ cậu gọi điện cho cậu, không phải là bảo cậu đi giải quyết việc này sao?

Suy nghĩ của Quan Cẩn Du là như vậy, thủ đoạn của Đường Sinh quả thực rất lợi hại.

- Có thể là, mẹ tôi sẽ không ra mặt, bà ra mặt cũng khó mà nói gì được, ông tôi bảo bố mẹ phải nhún nhường mà, họ có thể không nghe theo hay sao? Chỉ có tôi là không ai quản nổi, cho dù có gây ra tai họa gì, ông cụ cũng chỉ có thể cười khổ. Đây là tính toán của mẹ tôi mà.

Trưởng phòng Liễu đúng là nghĩ như vậy thật, nhất là vấn đề liên quan đến Liễu gia, bà càng không thể mở miệng được, nếu không ông cụ bên đó sẽ cắt đứt quan hệ với bà mất. Cho nên sau khi biết được tin tức, việc đầu tiên là gọi điện cho con trai bà, với sự thông minh của cậu chắc chắn sẽ hiểu được dụng ý của mẹ.

Đường Sinh sao có thể làm mẹ thất vọng được, chỉ là hắn nhất thời cũng chưa nghĩ ra biện pháp hoàn mĩ nào để ứng phó với vấn đề này. Cho nên đầu tiên mới đến bàn bạc với Quan Cẩn Du. Cẩn Du có lối suy nghĩ nhanh nhẹn, suy xét vấn đề cũng toàn diện, nói chuyện với cô nhất định sẽ có ích.

Hai người liền ngồi phân tích địa thế và bối cảnh ở tỉnh thành có liên quan đến Liễu gia cùng với những ảnh hưởng tổng thể của khu vực này đối với vùng sông nước Nam Phong. Đồng thời lại đứng ở góc độ của Tỉnh ủy để phân tích phản ứng nếu như cách chức Liễu Vân Cương, cuối cùng suy xét thái độ của CBRC (1) và Ngân hàng Trung ương. Sau khi nghiên cứu hơn hai giờ đồng hồ, Đường Sinh cũng tổng hợp lại được nhiều yếu tố để xem xét vấn đề này. Đầu tiên phải nói, đối phương muốn bắt Liễu Vân Cương sẽ không dễ dàng như vậy, nếu bọn họ xuất phát từ góc độ riêng tư mà hành động thì cũng rất khó nói. Chính mình cũng không rõ chú hai có vấn đề gì trong đời sống riêng tư hay không? Nếu như đối phương đã nhằm vào chú hai, chắc hẳn đã phải có những nắm bắt nhất định.

Đây thực sự là vấn đề làm người ta đâu đầu, tâm trạng Đường Sinh vốn dĩ rất tốt nhưng vì chuyện này mà cũng có chút nặng nề.

Mặt khác, Phượng Thành đã trở thành nơi đặt cơ sở thứ hai của Cẩn Sinh, nay lại có nhiều kẻ đến quấy phá. Nếu như chuyện không lớn, có thể tuỳ ý giải quyết thì cũng xong rồi. Nhưng tên Vương Ngạn Đôn này cũng khó mà đối phó, thậm chí rất nhiều thông tin về y, bản thân mình cũng không nắm rõ.

Người ta thường nói: Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng. Xem ra nhất định phải hiểu sâu sắc con người của Vương Ngạn Đôn.

Trước kia mình đã quá coi thường con người này để đến bây giờ bị hắn ta dồn vào thế bí. Vốn dĩ cha mẹ mới là người phải tiếp chiêu của hắn, đừng thấy Vương Ngạn Đôn còn trẻ tuổi, dù gì người ta cũng là thế hệ thứ hai của Vương gia, là cùng một bậc với cha mẹ. Thật ra chính mình mới là thấp hơn hắn ta một bậc. Thân phận thấp hơn không quan trọng, mấu chốt còn phải nhìn vào năng lực.

Buổi trưa cùng Quan Cẩn Du ăn cơm tại nhà khách, Quan Cẩn Du nói với Đường Sinh:

- Ngày mai buổi thu hút đầu tư sẽ bắt đầu, lễ khai mạc chính thức được tổ chức tại Tùng Sơn Trấn. Ngày hôm đó ở bên kia cũng sẽ tổ chức triển lãm hiện trạng đầu tư, sau đó di chuyển vào thành phố, để triển lãm tại Tùng Sơn.

Bản thân Lục Như Hành cũng rất xem trọng việc khai phá sự nghiệp du lịch ở Tùng Sơn. Sự thật chứng minh ông ta có khả năng dự đoán trước tương lai. Khi khu phong cảnh Tùng Sơn Trấn được liệt vào khu du lịch cấp quốc gia, không ít người mới giật mình nhận ra khả năng nhìn xa trông rộng của Bí thư Lục quả thật không tồi. Về điểm này Đường Sinh hiểu rất rõ.

- Trước mắt, sự kiện ở Phượng Thành lại tạo ra cảnh tượng náo nhiệt rồi, Bí thư Lục sợ là sẽ phải áp dụng một vài biện pháp, khả năng tôi sẽ được nhàn rỗi vài ngày. Dì bảo cho tôi đi theo làm trợ lý phải không? Cá nhân tôi rất vui lòng được cống hiến.

Lời nói của Đường Sinh rất rõ ràng, chỉ cho cậu làm trợ lý, còn những cái khác có thể sẽ không quản. Quan Cẩn Du ngước đôi mi thanh tú lên, nói:

- Trước đây cậu đã từng hứa với tôi cái gì? Quên rồi sao?

- Hứa cái gì? Sao tôi không nhớ nhỉ?

Đường Sinh giả bộ cười cười, lại khiến Quan Cẩn Du muốn cho hắn một cái tát.

Quan Cẩn Du trừng mắt, giận dữ nói:

- Cậu không chịu thừa nhận tôi đã nói gì sao? Dù sao chiều nay tôi cũng muốn quay về.

Sau khi Đường Sinh rời khỏi, bên phòng Thị chính cử người đến, là chuyến thăm đặc biệt để tiếp xúc với đoàn tham quan do các thành phố lân cận phái đến. Người này chính là Vương Ngạn Đôn- Phó chủ nhiệm Chánh văn phòng thành phố. Lần này phụ trách thu hút đầu tư sẽ có nhiệm vụ bố trí và tiếp đón đoàn tham quan của các thành phố lân cận. Trước đây y chưa từng lộ diện, bởi vì sẽ không đến trước 15 phút khi buổi lễ thu hút đầu tư tiến hành nên buổi chiều hôm nay mới gặp mặt tất cả mọi người.

Việc của nhà họ Quan, Vương Ngạn Đôn cũng biết khá rõ. Lão gia nhà họ nắm vai trò quyết định những sự kiện được tổ chức tại Bắc Kinh, khi ông còn ở đó, đương nhiên cũng được nhiều người biết đến. Khi nhìn thấy Quan Cẩn Du, trong lòng y càng hiểu rõ phần nào. Quan gia thực sự liên kết với Đường gia sao? Không thể chứ?

Nghĩ xem nào, sau khi Tần Quang Viễn gặp chuyện không may ở tình, Đường Thiên Tắc đã gọi một nhóm người đến Trung Hoàn uống rượu, trong đó có Quan Cẩn Du ở Tòa án nhân dân tối cao. Hiện tại em gái của Quan Cẩn Du là Quan Cẩn Tú đang làm việc dưới trướng của Đường Thiên Tắc, chức Phó chủ tịch thành phố Giang Lăng. Lẽ nào cô ta và lão Đường có quan hệ?

Tình huống này hiện lên trong đầu Vương Ngạn Đôn, cũng không thể coi thường vẻ đẹp của Quan Cẩn Du, quả thật là tuyệt thế giai nhân.

Với sở thích của Vương Ngạn Đôn, Quan Cẩn Du của Tòa án nhân dân tối cao càng được đánh giá cao hơn. Người con gái này mới thực sự là thục nữ chân chính. Nhưng Vương Ngạn Đôn hiểu rõ, đứng ở lập trường chính trị người nhà họ Quan nếu đã lựa chọn Đường gia, thì không thể lại bắt tay với Vương gia được, đây là điều tối kỵ. Cho nên sự ngưỡng mộ của mình đối với chị em nhà họ, chỉ sợ thực sự trở thành một loại ngưỡng vọng rồi.

Đương nhiên, nếu có bất cứ cơ hội nào đạt được họ, Vương Ngạn Đôn sẽ không từ bỏ, bởi vì lợi ích mới là vĩnh viễn.

Mặt khác, trong lúc này hắn cũng nghĩ đến Đường Sinh, tên này không chừng cũng đã đến Phượng Thành rồi, mình và hắn thực sự là một đôi oan gia.

(1) CBRC: Ủy ban Điều tiết Ngân hàng Trung Quốc (China Banking Regulator Commission), là cơ quan của Cộng hòa nhân dân Trung Hoa được Hội đồng Nhà nước uỷ quyền để điều tiết các lĩnh vực ngân hàng của Trung Quốc ngoại trừ các vùng lãnh thổ Hồng Kông và Ma Cao.


trướctiếp