Cực Phẩm Thái Tử Gia

Q.2 - Chương 346: Oan Gia Ngõ Hẹp (6)


trướctiếp



Trần Liêm và Đường Sinh nói nhỏ với nhau vài câu. Vừa lúc Thẩm quân và Lý Khang cùng đi ra, phía sau còn có hai viên cảnh sát sở trị an theo sau. Từ đó có thể thấy rằng uy thế của hai vị thiếu gia con quan này lớn đến cỡ nào. Đi vào cơ quan chấp pháp, thì chuyện nhỏ cũng thành chuyện lớn.

- Vào trong nói chuyện đi, bên ngoài hơi lạnh.

Lý Khang nói, Trần Liêm gật đầu. Nhóm người của Đường Sinh cũng theo vào.

Trong sảnh đèn đốt sáng trưng không giống như cái lạnh bên ngoài, còn có mấy bộ ghế sô-pha để ngồi nghỉ. Thường ngày dùng để tiếp khách nhưng bây giờ thì để trống không ai ngồi. Nên ai cũng ngồi xuống. Lý Khang và Thẩm Quân thường ngày rất khó gặp được Trần Liêm. Nhưng giờ thì gặp rồi nên không thể thiếu phần bắt tay chào hỏi được:

- Chào anh Liêm.

Hai người họ xem ra có phần kính trọng cậu Liêm này. Quả là quân nhân có khác.

Trần Liêm cũng không giới thiệu ai với ai. Đường Sinh là một nhân vật có thế lực sao có thể giới thiệu cho họ được chứ? Mơ à!

- Bích Tông Nguyên không vấn đề gì chứ?

Trần Liêm mở miệng liền hỏi, nếu có làm sao thì cũng để cho người ta đi kiểm tra vết thương chứ.

- Ha, vấn đề lớn thì không có, Tôi thấy hắn ta vẫn ổn.

Lúc Thẩm Quân nói chuyện, liếc mắt nhìn Bích Tú Hinh, phát hiện người phụ nữ này nhìn chằm chằm vào mình với ánh mắt rất sắc bén. Hắn cũng cảm thấy không thoải mái chút nào. ‘Cô nhìn cái gì thế, ở Phượng Thành này cô đứng thứ mấy chứ? muốn làm chuyện ấy à?’

Đoán rất chính xác, Bích Tú Hinh hiện tại đang rất là muốn làm chuyện ấy. Tính ra cũng đã hai mươi bảy tuổi rồi mà chưa chồng. Đương nhiên là muốn rồi. Nhưng người phụ nữ sở hữu trong tay mấy trăm triệu nhân dân tệ. Không biết ai sẽ là người có thể làm chuyện đó với cô ta được đây? Chỉ có thể nói Thẩm Quân không biết lượng sức mình.

Chọc giận bà chị này, chỉ là nếu cô ta dùng khẩu siêu cấp đại liên ra làm thịt cậu thì chuyện đó cũng không phải là không có khả năng. Cô ta mà sợ ai chứ?

Chỉ là Bích Tú Hinh tạm thời chưa có cách để ra mặt thôi, tính cách của cô ta cũng rất kiên cường. Không bao giờ thay đổi sắc mặt.

- Không vấn đề gì thì cho chúng tôi bảo lãnh người ra đi . Đã khuya lắm rồi, còn phải về nhà ngủ nữa. Có chuyện gì thì mai chúng ta bàn tiếp vậy.

- Ơ, anh Liêm, hôm nay có mặt anh chứ không thì tụi em đã về nhà từ lâu rồi, . Anh xem, tôi còn phải băng bó đây, đầu vẫn còn choáng váng đây này. Thả người không phải là không được, tôi với cậu Khang không có yêu cầu gì khác. Đãi một bữa tiệc rượu để xin lỗi, coi như bồi thường tổn thất là được.

Trần Liêm cười cười:

- Có đãi rượu hay không chỉ là chuyện nhỏ. Còn về chi phí bồi thường cậu định ra giá bao nhiêu cứ nói thẳng ra đi.

- Anh Liêm, vết thương của tôi không phải là nhẹ. Có thể còn bị di chứng não nữa. Mặt khác còn có vấn đề sỉ diện nữa. Phải ăn nói sao đây khi có người hỏi tôi với Thẩm Quân đã đánh nhau với ai. Tôi cũng không phải là không có tiền, chỉ là cục tức nuốt không trôi thôi. Dù gì cũng có mặt anh ở đây, như vậy đi, cho tôi mấy chục ngàn cũng như không, tôi vẫn giải quyết tên đó, nhưng nể mặt anh Liêm, tôi nói thẳng, năm trăm ngàn vậy.

Trần Liêm vẫn giữ khuôn mặt tươi cười. Đưa mắt nhìn Đường Sinh một cái, Đường Sinh cũng không có biểu hiện gì, chỉ nhìn Bích Tú Hinh dường như chuyện này không liên quan đến hắn. Hắn chịu khó ngồi đây chỉ là người xem thôi. Tên này không biết đang nghĩ gì sao mà thờ ơ vậy.

Kỳ thật thái độ của Đường Sinh rất rõ ràng, hắn cũng không nghĩ chuyện này có thể giải quyết dễ như vậy. Nghe Thẩm Quân mở lời, trong lòng mừng thầm, cậu đòi vẫn còn ít mà sao ngốc thế đầu chút nữa bị đập bể rồi. Dù thế nào cũng phải đòi một triệu chứ? đúng là không đáng giá mà?

Hắn chỉ muốn phải làm náo loạn chuyện này. Loạn hơn nữa, để ngày mai cho giới truyền thông chú ý đăng tin. Lúc đó, phó thị trưởng Thẩm và phó thị trưởng Lý mới ra mặt gây áp lực gì gì đó. Như vậy chuyện mới lớn được. Nếu có thể xảy ra bạo loạn. Bây giờ vẫn chưa loạn, nên chưa có gì quá đáng.

Trần Liêm cũng rất thông minh, nhìn thấy dáng vẻ của Đường Sinh như vậy. Là biết hắn muốn làm lớn chuyện này ra cũng không biết hắn còn muốn gì khác nữa.

Bích Tú Hinh cũng sẽ không nói, quay lại nhìn Đường Sinh. Trong lòng nghĩ ý cậu thế nào, sao không nói gì hết vậy, xem kịch à?

Mọi người ở đây ai cũng tinh tế, Uông Sở Thanh cũng hướng ánh mắt về Đường Sinh. Dường như, hắn đang là người chủ đạo. Bởi có thể thấy được trong ánh mắt của Trần Liêm, Trần Liêm cũng không có ý thật sự muốn giúp. Chỉ là người nói thay thôi, nói chuyện cũng không có phần mạnh mẽ cho lắm.

- Như vậy đi, tôi nghĩ nên để cho họ về nhà bàn bạc lại đã, người thì cứ thả trước đi. Mai chúng ta lại nói chuyện tiếp cậu thấy sao?

- Không thành vấn đề, anh Liêm đã lên tiếng, nên tôi cũng nể mặt vậy.

Thẩm Quân quay sang nói với phó Phòng trị an :

- Cậu Lưu, thả người đi.

Cậu Lưu kia gật gật đầu cười nói:

- Có thể giải quyết êm đẹp như vậy cũng tốt. Thêm một chuyện chẳng thà bớt một chuyện, Sở trị an chúng tôi cũng bớt việc.

Bích Tú Hinh nhẹ nhõm thở ra, xem ra cậu Trần Liêm cũng là người có năng lực, đêm nay có thể đem em mình bảo lãnh ra cũng hay rồi.

Chưa tới mươi phút, Bích Tông Nguyên đi ra. Đi đứng còn loạng choạng trên mặt thì không thấy thương tích gì. Trên khuôn mặt điển trai, ngoài vẻ sợ hãi trắng bệch, thì không bị thương gì cả. Trước tiên có thể khẳng định chắc là đánh lên người hắn ta, mà không đánh vào mặt cho nên mọi người bắt đầu tản ra về.

Nhóm người của Đường Sinh đi trước, Trần Liêm thì lưu lại nói chuyện với Thẩm Quân, Bích Tú Hinh và em mình lên xe, Uông Sở Thanh không lên cùng mà lại lên xe của Đường Sinh. Cứ như vậy hai xe lần lượt lên đường ra về, xe của Đường Sinh chạy sau.

Bích Tú Hinh và em mình đều ngồi ghế sau của xe Mercedes. Tài xế xe hướng thẳng về bệnh viện nhân dân bậc nhất của Phượng Thành để khám bệnh.

- Chị, em bị đánh thảm rồi đây này, aa..

Thật không ngờ Bích Tông Nguyên hai mươi sáu, mươi bảy tuổi mà còn khóc?

- Rốt cuộc mày bị đánh như thế nào? Mày bao nhiêu tuổi rồi mà còn khóc nữa, không biết mất mặt à? Bích Tú Hinh thực ra cũng tức giận lắm.

Bích Tông Nguyên mặt trắng bệch môi run rẩy nói:

- Hai tên khốn đó không phải là người, kêu mấy người trong phòng cảnh sát ra tay độc ác. Lục hết tiền bạc của em, còn lấy cây chích điện chích thằng nhỏ của em nữa. Em sợ sau này không còn là người bình thường được nữa. Em tiêu rồi, em không muốn sống nữa.

Bích Tú Hinh nghe như sét đánh ngang tai, khuôn mặt xinh đẹp cắt không còn giọt máu. Cái gì? Chích chỗ ấy? Nhà họ Bích chỉ có nó là con trai nối dõi, có lầm lẫn không đó? Cô cũng không biết sao an ủi em mình. Đúng là ác quá mà! Bản tính trầm lặng của cô chút nữa không giữ được, bộc phát rồi.

Phóng tới bệnh viện, Bích Tú Hinh xanh mặt nói cho tài xế:

- Cậu đỡ cậu chủ lên khám bệnh đi, tôi ở đây tôi chờ.

Sau đó, nhóm người của Đường Sinh cũng đến. Sau khi đi vào trong bệnh viện, Bích Tú Hinh liền chồm tới nói:

- Đường Sinh, em tôi không thể làm người bình thường được nữa rồi, tôi sẽ giết hai tên khốn đó.

Lúc này trong mắt của Bích Tú Hinh chỉ có sát khí, hơn nữa còn rất kích động.

Trời, chuyện này nghiêm trọng à? Đường Sinh cũng không đoán trước chuyện này:

- Sao lại thế này được, chị từ từ nói đừng có kích động như vậy.

Bích Tú Hinh cũng không còn sáng suốt nữa đôi mắt nhìn trừng trừng:

- Không kích động sao được, thử đem cái của cậu ra chích điện cậu có tức không?

Ồ, Đường Sinh va Uông Sở Thanh đều kinh ngạc, ngay cả chị Trần cũng trau mày. Dù gì đây cũng là chỗ hiểm và chỗ yếu nhất của con trai. Sao mà chống lại lực điện được chứ? Đường sinh thở dài, nuốt ực một cái. Biết là chuyện trở nên nghiêm trọng rồi.

- Để tôi lên xem sao đã, các chị đợi tôi.

Đường Sinh rảo bước đi nhanh. Bích Tú Hinh lại kích động, Uông Sở Thanh cũng khuyên cô ta:

- Chị Hinh, chị đừng có lo quá, chắc không sao đâu.

- Sở Thanh, cô nói xem hai tên chó đó gan lớn như vậy, dám kêu người của cảnh sát làm như vậy, cơ quan chấp pháp lại là một phe với tụi nó. Tôi trước giờ vẫn tín nhiệm cơ quan nhà nước nhưng khi có sự tham gia của quyền lực thì đã tiêu tan mất rồi.

- Chị Hinh nói có lý đó cũng có những người vì muốn làm tốt nhiệm vụ cấp trên giao, nên mới dám làm có chuyện bạo gan như vậy. Đều là những nhân viên kém cỏi ham muốn danh lợi mà tôn sùng cấp trên. Chúng ta đi xem kết quả xét nghiệm rồi tính tiếp.

Hai mươi phút sau, Đường Sinh bước xuống trước. Ánh mắt Bích Tú Hinh toát ra vẻ thân thiết, chưa đợi đến lúc Đường Sinh lại gần liền hỏi:

- Sao rồi?

- Chưa biết, còn đợi bác sĩ theo dõi thêm mới nói chính xác được. Bộ phận bên dưới bị tổn thương, sưng phồng lên chờ hết sưng rồi xem tình trạng phát huy chức năng như thế nào rồi mới tính, không tới mức nghiêm trọng. Tôi đoán chừng vẫn còn có thể làm một thằng đàn ông được. Nếu nghiêm trọng thì sẽ phải cắt bỏ rồi.

Mấy lời này làm cho hai cô đỏ mặt. Uông Sở Thanh buông tay xuống trán, cô ta vẫn là tiểu thư đài cát. Đường Sinh tuy rằng nói tối nghĩa chút nhưng cô cũng nghe hiểu được, Bích Tú Hinh cũng vì quá lo cho em mình, trong lòng thở ra nhẹ nhõm

- Vậy là tốt rồi.

Khi tài xế đỡ Bích Tông Nguyên ra Hắn ta vẫn nhìn Đường Sinh với ánh mắt căm thù. Cội nguồn của mọi rắc rồi này cũng là do hắn gây ra thôi. Không phải tên nhóc này chọc tức mình, thì cũng không ra nông nổi bị người ta đánh đến như vậy. Tiếp đến là có nguy cơ bị hoạn, cho nên trong lòng rất hận Đường Sinh.

Đường Sinh cũng biết là Bích Tông Nguyên sẽ rất hận mình. Nên cũng không để tâm chuyện đó lắm, hận tôi thì làm được gì? Mày đúng là không thể làm con người một cách trọn vẹn, tôi cũng không làm sao được. Không lẽ lại muốn cùng tôi kí một hiệp định vay mượn giống tiếp sao? Tôi cũng chuẩn bị trước cho chị của mày rồi. Giờ lại đến người phụ nữ của mày? Cái này có vẻ hơi khó, với lại giống nòi của nhà họ Đường dễ cho người khác vay sao? Chị của mày ký rồi đấy mà đã được đâu huống chi là mày.

Đúng vậy, mầm giống của nhà họ Đường sao có thể gieo linh tinh được chứ? Nếu có gieo thì sau này cũng phải mang họ Đường. Không ai có thể thay đổi được đó là con cháu nhà họ Đường. Cuối cùng thì tài sản của Bích Tú Hinh cũng sẽ mang họ Đường, không có kết quả thứ hai, không đạt được kết quả này thì tuyệt đối không thể cho mượn giống được.

Cũng không phải Đường Sinh muốn mưu đoạt tài sản của Bích Tú Hinh, là chuyện cô ta tình nguyện dâng cho đó chứ. Chúng ta cứ bồi dưỡng tình cảm trước, mày cũng không thể để người không có cảm tình leo lên người của mày chứ? Nếu có cảm tình, hiệp định sẽ biến thành giấy lộn. Kế hoạch luôn chuẩn bị tốt không có biến chuyển, tùy theo tình thế mà phát triển, chúng ta phải đối mặt với tương lai thay đổi mỗi ngày phải thay đổi quan niệm của chúng ta mới được.

Trước khi lên xe, Bích Tú Hinh nhẹ nhàng nói nhỏ với Đường Sinh:

- Em của tôi hận cậu như vậy, cậu tính sau này thế nào đây?

Đường Sinh biết cô ta đang nói gì, thản nhiên cười:

- Chị Hinh, tôi cũng không làm khó chị đâu. Chúng ta kí hiệp định đó, chị có thể bãi bỏ bất cứ lúc nào. Từ trước tới giờ tôi với chị cũng chưa xảy ra chuyện gì. Với lại hai người cũng là chị em ruột mà.

- Ý tôi không phải như vậy, con gái là người ngoài mà, nhà họ Bích vẫn chưa xem tôi là thành viên chính thức của gia đình, cũng không phải tôi như bây giờ giàu có, họ càng không xem tôi ra gì. Ý của tôi là cậu hãy nể mặt tôi cậu đừng so đo quá.

- Hiệp định của chúng ta nếu được thực hiện thì tôi đã nửa phần là anh rể của hắn ta rồi, tôi có thể chấp vặt với em vợ sao? Đúng là nực cười mà!

Bích Tú Hinh đỏ mặt, nhìn hắn:

- Chúng tôi về trước đây, sáng mai tôi sẽ để Uông Sở Thanh lấy danh nghĩa Phượng Khí mở cuộc họp báo, đem chuyện tối này loan truyền ra, tôi cũng nhìn ra cậu dường như rất muốn tôi làm như vậy, tôi đoán đúng không?

Đường Sinh ho khẽ một tiếng:

- Không phải tôi rất muốn, là chúng ta có thể nén cơn tức này sao? thế nào cũng phải để nó bộc phát ra.

- Phải bộc phát sao?

- Nói là hạ bộ của nó bị chích điện à? Vậy em trai của tôi không cần thể diện à? Tôi cũng định làm lớn chuyện này ra. Nhưng, lỡ như thật sự không thể làm một người đàn ông được, cậu phải làm sao đây? Làm lớn chuyện cũng không được ích gì? Việc này để tôi và Uông Sở Thanh thương lượng đã.

Bích Tú Hinh đang lo một chuyện:

- Chỉ mong em mình không có bị gì, bằng không tôi tuyệt đối không bỏ qua cho bọn khốn đó.

Hai chiếc xe phân ra hai ngã chạy, Uông Sở Thanh lại ngồi xe của Đường Sinh, chị em nhà họ Bích cũng cần phải trao đổi thêm, cô ta cũng không muốn tìm hiểu thêm tên đó nữa, Bích Tông Nguyên theo đuổi cô trong công ty ai cũng biết, nếu ở gần kề quá rất dễ bị người ta hiểu lầm, cho nên tránh là tốt nhất. !~!


trướctiếp