Cực Phẩm Thái Tử Gia

Q.2 - Chương 317: Sự Va Chạm Mới (5)


trướctiếp



Vỏ quýt dày có móng tay nhọn đụng phải Đường Sinh cũng coi như mấy tên quen thói kiêu ngạo trong nhóm Tần Hải Binh quá xui xẻo, gặp phải đối thủ.

Nghe thấy tiếng kêu thét ầm ĩ ở bên ngoài, Tần Quang Viễn và Vương Tương đều ra xem, cảnh tượng trước mắt làm họ thấy mà kinh hoàng, vừa rồi bốn anh em nhà họ Tần còn khỏe mạnh, thế mà sau một hồi đều bò ngỗn ngang dưới đất, hai tên thì cánh tay vẹo sang bên, hai tên còn lại thì chân đã biến dạng.

Chị Trần thì phủi tay cứ như không có chuyện gì, giống như chỉ làm một chuyện nhỏ nhặt, đối với cô là như thế đó.

- Đường Sinh, cậu làm càn quá rồi đó, trong mắt cậu còn có vương pháp nữa không?

Tần Quang Viễn tức chịu không nổi phun ra một tràng với Đường Sinh.

- Hừm, so với Tần đại Chủ tịch thành phố xui khiến đệ tử làm bậy ở đây thì còn thua xa, trong mắt ông có vương pháp không?

Đường Sinh phản bác một cách sắc bén, khiến sắc mặt của Tần Quang Viễn trắng bệch ra, môi khẽ run, Vương Tương kéo chồng mình ra nhìn chằm chằm Đường Sinh rồi nói :

- Tức giận làm gì với đứa trẻ ranh chưa hỉ sạch mũi? Để người của cục Cảnh sát đến xử lý đi, cha hắn là ai thì cũng sao chứ ,

Ý của Vương Tương dường như đã nói cho Đường Sinh biết, Cha hắn là Đường Thiên Tắc thì sao, đây là Nam Phong, không phải là Giang Lăng, cậu đánh người, tự nhiên sẽ có người của cục Cảnh sát đến gây phiền phức cho cậu thôi, cứ để coi cậu còn đắc ý được bao lâu? Cô ta không tin rằng không xử lý được Đường Sinh.

- Sao cục Cảnh sát là của nhà ông đấy à? Chỉ trừng trị người khác trừng trị người nhà ông ư? Ông cũng đủ độ vênh váo đó chứ,

Tần Quang Viễn cũng là một người nóng tính, ngay lúc đó móc liền điện thoại ra, gọi cho Mã Tái Hưng cục trưởng cục thành phố :

- Tôi, Tần Quang Viễn đây, anh đến bệnh viện một chuyến, hiện tại mặt trị an trong thành phố rất có vấn đề, tôi không biết cục Cảnh sát của các anh làm ăn thế nào? Đường Sinh nghe thấy liền cố ý đứng một bên nói to :

- Đúng thế, cục trưởng Mã, có một số tên nhất định phải chỉnh đốn, ví dụ như một số đệ tử của nhà họ Tần, hoành hành đánh người, người trong thành phố đều mắng họ là lưu manh giả danh trí thức, đêm khua canh ba các bác sỹ và y tá trong bệnh viện phải đến hai ba chục người đều đến xem, không chỉ là người ở tầng này, mà tầng trên, tầng dưới đều đến, việc động trời như thế mà người ta không đến xem mới lạ, không ngờ lại thấy thân thích của Tần đại chủ tịch đang quát tháo.

Nhưng đột nhiên lại có một cậu thanh niên và một cô gái xinh đẹp ra tay dẹp hết đống đệ tử nhà họ Tần, cậu thanh niên này gọi là Đường Sinh gì gì đó, là ai nhỉ?

Chỉ có trong lòng Liễu Tiểu Như và Chu Quân Phi đều biết, họ tuyệt đối không ngờ rằng Đường Sinh và cô gái đi cùng với hắn vừa ra tay đã có thể làm bốn anh em nhà họ Tần thành tàn phế hết, hai tên thì hai tay gãy, hai tên còn lại thì hai chân, người con gái thanh tú đó quá hung hãn.

Thực ra Chị Trần không coi là hung hãn được, súng còn chưa rút ra mà, đối phó với loại người này mà phải dùng súng thì quá nhục nhã.

Bây giờ người nhà họ Tần đều không biết người phụ nữ đang đứng trước mặt họ chính là người đã đánh bay Porscher của Tần Hải Dương, cũng không biết cô chính là nữ anh hùng đã rút súng bắn ba kẽ bắt cóc làm chấn động cả giới đạo tặc, người nữ anh hùng đó mang một thân phận đặc biệt.

Trong thực tế người nhà họ Tần từ khi xảy ra chuyện đó cũng chưa có ai đến cục Cảnh sát cho dù có ai đến thì cũng không có cơ hội gặp được Chị Trần.

Nói đến Mã Tái Hưng cục trưởng cục Cảnh sát Thành phố Nam Phong, ông ta không phải là cán bộ theo Tần hệ, nói một cách nghiêm túc thì có thể coi cán bộ theo Đường hệ với Đường Thiên Tắc trước đây, tại sao trong một năm theo Đường Thiên Tắc ông ta chưa hề bị chuyển công tác, bên trong chắc có sự tình gì đây, Đường Thiên Tắc từng là người đứng thứ ba có quyền thế ở thành phố Nam Phong, khi đó Tần Quang Viễn đứng thứ tư, nhưng cán bộ có quan hệ vừa phải với Đường Thiên Tắc lại quá nhiều.

Việc này rất bình thường, khi đó Đường Thiên Tắc đang nắm việc xây dựng tổ chức nhân sự đảng, nắm hết quyền hành, không quan hệ với ông liệu có được không?

Những cán bộ cấp Phó giám đốc sở trở xuống trong thành phố khi nhìn thấy Đường Thiên Tắc đều phải cung kính, thêm vào đó ông ấy biết đối nhân xử thế, bình dị gần gũi, được sự ủng hộ của đại đa số cán bộ, thanh liêm chính trực, tuy bây giờ ông ấy rời khỏi, nhưng có một số thứ vẫn không thay đổi, nhận một giọt nước của người khác, đương nhiên phải báo đáp một dòng suối đầy, các cán bộ Đường hệ ngày xưa họ đều đang chờ đợi cơ hội.

Tần Quang Viễn đã có ý muốn điều Mã Tái Hưng một trong những cán bộ Đường hệ đi nơi khác, nhưng mãi vẫn không làm được, tuy ông ta là nhân vật lớn thứ hai ở thành phố Nam Phong, trên còn có bí thư thành ủy, ngoài ra, trong bộ máy thành ủy và thường vụ có quan hệ với Đường Thiên Tắc không chỉ một người, ông ta nhiều lần nêu ý kiến muốn điều cục trưởng cục thành phố Mã Tái Hưng đi nơi khác, nhưng ý kiến của phe phái trong thị chính đều không thống nhất nổi, phía bí thư thành ủy thì khỏi phải nói rồi.

Đối với bí thư thành ủy phải giữ và lôi kéo các cán bộ Đường hệ để tiếp tục đảm đương các chức vụ quan trọng, là một trong những phương pháp tốt nhất để giữ thế cân bằng với Chủ tịch Tần.

Đủ mọi nguyên nhân, trong một năm Tần Quang Viễn vẫn không thể đuổi Mã Tái Hưng ra khỏi cục Cảnh sát ông ta rất lo lắng.

Trong thực tế không chỉ trong thành phố, mà trong ủy ban chính trị pháp luật cũng lên tiếng bênh vực Mã Tái Hưng, có lẽ cũng có quan hệ thân thích với Đường hệ, có thể thấy Đường Thiên Tắc cũng có một chút sức ảnh hưởng đến các quan chức trong tỉnh Giang Trung, những cái khác thì không giám nói, nhưng bảo vệ Mã Tái Hưng thì không thành vấn đề.

Mã Tái Hưng quả thực phải dựa giẫm vào cán bộ phía Đường Thiên Tắc, có thể coi là một trong những trung kiên ủng hộ Đường Thiên Tắc ở thành phố Nam Phong, ông ta vốn là một trong những Phó chủ tịch được tuyển chọn vào chỗ khuyết ba tháng của thành phố Nam Phong, kiêm chức cục trưởng cục Cảnh sát từ đó đến nay, ông ta luôn bất hòa với Chủ tịch Thành phố Tần.

Nghe tiếng giận dữ đùng đùng của Tần Quang Viễn trong điện thoại, trong bản năng của Mã Tái Hưng gợn lên sự phản cảm vô cùng, Tần Quang Viễn ông giận đến điên đầu rồi sao? trình độ của ông chỉ như thế thôi sao? ồ, đúng đúng đúng, nghe nói con trai ông bị tan nạn giao thông bị thương rất nặng.

Gần hai giờ sáng, khi cục trưởng Mã đến bệnh viện, nhận được tin báo cảnh sát, cảnh sát dân sự đã đến từ sớm, hình như đã khống chế được hiện trường, bốn đệ tử nhà họ Tần tay chân đều bị trọng thương và Liễu Tiểu Như, Chu Quân Phi đều đã được đưa đi chữa trị tạm thời, Đường Sinh và Chị Trần vẫn đang ung dung ở bên đó, vụ tai nạn giao thông nghiêm trọng xảy ra, những lãnh đạo ban chính trị pháp luật ủy ban tỉnh đều đã đến, Mã Tái Hưng cũng đến.

Ông ta đã từng thấy người con gái làm chấn động hiện trường vụ tai nạn, hơn nữa còn có thân phận đặc biệt đó, nhưng không ngờ bây giờ cô ta lại đang đứng bên cạnh Đường Sinh.

Một ý nghĩ nảy ra trong đầu của Mã Tái Hưng, ý thức tư duy có chút không theo kịp, chuyện chuyện gì thế này? Tiểu Đường Sinh quen cô ta ư?

Đối với Đường Sinh thì Mã Tái Hưng quá quen thuộc, vào năm đó con cái hai nhà Đường Tần chơi nhau, không ít lần đưa nhau lên cục Cảnh sát , ông thường xuyên chịu trách nhiệm đảm đương và hòa giải, nghe nói lúc đó ông đã có ý nghĩ chấn chỉnh đệ tử nhà họ Tần, nhưng Đường Thiên Tắc không cho ông làm thế, trong giới quan chức ở Nam Phong lúc đó, Đường Thiên Tắc có thể dìm đầu Tần Quang Viễn xuống, nhưng làm như thế sẽ khiến người ta dèm pha, Ông Mã vì thế rất khâm phục Đường Thiên Tắc.

Trách gì mà đội cảnh sát dân sự 110 đến trước nhưng lại không có động tĩnh gì, còn phó cục trưởng cục trị an cũng không dám làm gì, người con gái đó, không thể động vào sao, sắc mặt của Tần Quang Viễn xanh mét, khi thấy Mã Tái Hưng đến liền nói ngay:

- Cục Trưởng Mã, sao các ông không bắt người?

Đột nhiên, Mã Tái Hưng lại có một niềm tin mà từ trước tới giờ chưa bao giờ có, ông ta không biết vì sao lại có niềm tin như thế, phải nói Tần Quang Viễn vẫn là một đại Chủ tịch thành phố, trong công việc, mình cũng phải nghe lời người ta, ông bảo làm gì thì tôi làm cái đó, chỉ cần không đụng đến lợi ích của tôi, thì tôi đều có thể đồng ý, nhưng một khi ông đã xâm phạm lợi ích của tôi, thì cái mà tôi cần đấu tranh vẫn phải tranh đấu thôi.

Chuyện trước mắt, là có xâm hại đến lợi ích của Mã Tái Hưng, người nhà họ Tần ông bị thương, ông liền kêu tôi bắt người, rõ ràng vấn đề chỉ là người gây xung đột với người nhà họ Tần, lại là con trai của Đường Thiên Tắc à, tôi có thể bắt cậu ta sao? Tôi làm sao mà nhìn mặt Lão Thiên Tắc đã có ơn tri ngộ với tôi? đương nhiên, việc của tôi thì khoan hãy nói, ân oán hai nhà đã giằng co nhiều năm, trắng đen ai có thể nói rõ đây?

Cho dù bây giờ Đường Thiên Tắc không ở Nam Phong nữa, thì tình cảm đó trong tôi vẫn còn, tôi phải có nghĩa vụ, tôi cũng không trông cậy gì vào nhà họ Tần để mà giúp ông, ông sẽ thôi không giữ thái độ đối lập trong chính trị với tôi, bởi vì Mã Tái Hưng tôi không phải là đồ ngốc.

Một năm rồi mà đại Chủ tịch thành phố Tần vẫn chưa thể lấy đi chức danh cục trưởng Cục Cảnh sát của tôi, có thể thấy rõ sức ảnh hưởng của Đường Thiên Tắc còn chở che cho tôi.

Đương nhiên Mã Tái Hưng không ngốc, ông ta có thể cảm thấy những người đang lên tiếng ủng hộ mình từ thành ủy thậm chí ở tỉnh ủy, thân thế thấp kém của mình làm sao có được sự ảnh hưởng như thế, không ai ngoài bí thư Đường Thiên Tắc, ông ta đi rồi mà vẫn có thể che chở mình, vậy tại sao mình không theo ông ta?

- Chủ tich thành phố Tần, tình hình cụ thể tôi chưa tiến hành điều tra nên chưa nắm rõ, người còn đó, vấn đề của ai thì cứ điều tra rõ rồi bắt cũng chưa muộn, đương sự hai bên đều phải đưa về cục, nửa đêm canh ba còn làm ầm ĩ cái gì? Mấy người các cậu, chăm chú quan sát mấy nghi phạm đang trị liệu, không có lệnh của tôi, không được ai tự ý rời khỏi, nếu không đừng trách tôi , mấy lời này của Mã Tái Hưng làm cho mấy cảnh sát viên phải nhìn chằm chằm vào mấy đệ tử nhà họ Tần.

Dường như ông ta cảm nhận được xích mích giữa hai nhà Đường Tần nên kết thúc ở đây, không vì ai khác mà vì người con gái đang ở bên cạnh Đường Sinh, người con gái có thân phận cục cảnh vệ Trung ương đang đứng bên cạnh Đường Sinh, cái này khiến cho ông liên tưởng đến rất nhiều khả năng, trong lòng Mã Tái Sinh thấy hưng phấn hẳn.

Một nơi dường như rất tanh mùi máu, lúc này Mã Tái Hưng không tính toán gì nữa, vấn đề liên quan đến ân oán cá nhân rất phức tạp, Mã Tái Hưng cảm thấy mình chưa bắt đầu thì đã bị cuốn vào rồi, bị cuốn vào thì vào, nhất định sẽ bước theo nhà họ Đường .

Một câu nói được miêu tả sơ lược từ miệng của Mã cục trưởng, sự kiện vào nửa đêm ở bệnh viện cứ thế nhẹ nhàng qua đi.

Chờ đoàn người nghênh ngang rời khỏi đó, Tần Quang Viễn mới thấy chân của mình cứ run rẩy, không phải dọa, chắc là do tức quá, cắn răng chịu đựng.

Sáng sớm hôm đó, Đường Sinh với tinh thần sảng khoái, dậy rửa mặt xong, liền gọi ngay cho cục trưởng Mã Tái Hưng:

- Bác Mã, cháu đang ở phòng VIP trong khách sạn Trung Hoàn, Bác đến đây một chuyến đi, cháu muốn giới thiệu cho Bác một người bạn, có một số việc phải xử lý lại mới được.

Đường Sinh luôn sống có tình có lý, Mã Tái Hưng ầm ừ một lúc rồi cũng đồng ý, theo lý mà nói thì Đường Sinh mới chỉ là một cậu học sinh lớp 11, lời mời của hắn dường như không cân sức, nhưng nghĩ đến người con gái của cục cảnh vệ trung ương bên cạnh hắn, trong lòng của Mã Tái Hưng lại lo lắng, không biết là chuyện gì vậy?

Đợi hơn nửa tiếng thì Mã Tái Hưng mới xuất hiện trong phòng VIP Khách sạn Trung Hoàn, Hồng Triệu Cương đã ngồi ở đó rồi.

Đây là một người mới đến tỉnh Giang Trung cho nên không mấy người quen biết anh, Tái Mã Hưng cảm thấy ông ta rất quen, nhưng nhìn ông ta thì vẫn chưa đến bốn mươi tuổi, một người có dáng vóc giỏi giang, trong lòng cảm thấy vô cùng hiếu kỳ, sau khi ngồi xuống Đường Sinh mới giới thiệu họ với nhau.

- Cậu Hồng, đây là người mà cháu đã nhắc với cậu, cục trưởng Mã – cục Cảnh sát thành phố Nam Phong, cũng là phó chủ tịch thành phố, là cấp dưới của cha cháu, quan hệ rất tốt, đặc biệt hay chăm sóc cho cháu, cháu gây sự đánh người ở bên ngoài, Bác Mã thường đi xin lỗi giúp.

Hồng triệu Cương nghe ông ta là cấp dưới của Đường Thiên Tắc, trong lòng cũng không dám xem thường người này, bởi ở nơi đây thì không thể thiếu sự giúp đỡ của những người này, anh khách khí trịnh trọng đưa tay hướng về phía Mã Tái Hưng:

- Chào Phó chủ tịch Mã.

Mã Tái Hưng cũng không làm ra vẻ gì, trịnh trọng đáp lễ.

Đường Sinh nói tiếp:

- Bác Mã, Cậu Hồng của cháu lần đầu đến đây, không có bạn bè gì, Bác là người bạn đầu tiên trong giới quan chức, chính thức giới thiệu với Bác một chút, cậu tên là Hồng Triệu Cương, Phó bí thư ban kiểm tra kỷ luật tỉnh ủy, giám đốc viện kiểm sát, chủ nhiệm văn phòng chính phủ tỉnh.

Trong đầu của Mã Tái Hưng ù hết cả lên, những chức danh làm ông giật cả mình, cũng nghe nói chút ít là có một vị Phó bí thư trẻ tuổi ở ban Kỷ luật, còn kiêm cả chức giám đốc viện kiểm sát và chủ nhiệm văn phòng chính phủ tỉnh, nhưng không cùng trong một hệ thống, nên cũng không chú ý gì, cũng bởi vì thời gian quá ngắn, ngay cả họ tên người ta còn chưa biết rõ, tuyệt đối không ngờ rằng vị này vừa bắt đầu lại đang ngồi ngay trước mặt mình, khó có thể tin.

Vừa nói được một chút thì Mã Tái Hưng lại đứng lên, cung kính đưa tay ra bắt vị phó bí thư ban kỷ luật tỉnh trẻ tuổi giỏi giang:

- Chào Hồng giám đốc.

Hồng Triệu Cương cũng khách khí đưa tay ra bắt lại, hai người hàn huyên một chút rồi lại ngồi xuống, Mã Tái Hưng phát hiện mồ hôi đổ sau lưng mình, tuy đều là cán bộ có cùng cấp bậc (phó chủ tịch của thành phố cấp phó tỉnh là cấp giám đốc sở), nhưng mà quyền lực thực sự thì khác xa nhau, người ta là Phó bí thư ban kỷ luật tỉnh ủy, giám đốc viện kiểm sát, chủ nhiệm của văn phòng chính phủ tỉnh, có thể để mắt khắp tỉnh, còn mình lại giới hạn trong thành phố Nam Phong.

Hơn nữa, người ta còn trẻ thế, nói bớt đi thì mình cũng phải hơn đối phương cả chục tuổi, vừa nhìn đã biết là có chỗ dựa, nghe nói thành phố đang tạm cắt chức một số cán bộ, có đi sâu hay không thì chưa biết được, Mã Tái Hưng không khỏi chột dạ, ánh mắt của Đường Sinh cũng thay đổi, Tiểu Đường Sinh sao có thể quen biết những nhân vật như thế này? Hơn nữa nhìn cách nói chuyện của họ đều rất thân mật , chẳng lẽ gi thế nhà họ Đường là…

Đột nhiên nghĩ đến Đường Thiên Tắc, cả người của Mã Tái Hưng nổi hết cả da gà, sao có thể? Nếu như là Đường Thiên Tắc thì sao lại phải chuyển xuống Giang Lăng chứ ?

Lúc này Chị Trần mới bưng trà sáng lên cho họ, nhưng Hồng Triệu Cương lại nói chuyện rất khách khí với chị:

- Làm phiền chị quá, chị Trần!

- Giám đốc Hồng quá khách sáo rồi, đây là việc nên làm mà!

Thái độ chị Trần rất ung dung, có lẽ chị ta đã nhìn thấy quá nhiều quan chức to rồi, Hồng Triệu Cương không là gì.

Ngay cả Mã Tái Hưng cũng nói với chị Trần:

- Làm phiền chị rồi,

Trong lòng ông luôn biết người khác nghĩ gì, cũng không lấy làm lạ về thái độ khách sáo của Hồng Triệu Cương đối với chị ta, nhưng chỉ có điều không rõ Đường Sinh và cha hắn có phải là người nhà Đường Lão gia không, theo từ trước tới nay, quả rất giống.

- Tìm bác Mã đến một mặt là để giới thiệu cậu Hồng với bác, mặt khác cháu muốn nói về chuyện hôm qua, mấy anh em nhà họ Tần ức hiếp người quá đáng, bác Mã cứ yên tâm điều tra triệt để đi, tất cả các tài liệu liên quan đến Tần Quang Viễn, bác hãy trực tiếp đưa cho cậu Hồng.

Mã Tái Hưng đã hiểu rõ ra, xích mích giữa hai nhà Đường Tần, lần này thật sự phải phân thắng bại rồi, nhưng không ngờ, người đứng đầu lần va chạm này lại không phải Đường Thiên Tắc, mà là Đường Sinh, nhưng có Hồng Triệu Cương đang ngồi ở đây, nhưng mà nói Đường Sinh là người đứng đầu thì rất sung sức.

Nói chuyện gần nửa tiếng đồng hồ, Hồng Triệu Cương và Mã Tái Hưng đã cùng nhau rời khỏi đó, Đường Sinh cũng không tiễn họ, trong lòng đang cân nhắc, một khi sự việc nổ ra, Tần gia sẽ có phản ứng như thế nào? Vương Ngạn Đôn phó chủ nhiệm phòng giám sát tỉnh sẽ có phản ứng gì?

Nhưng hắn còn kém lắm, không lấy người khác ra so sánh với ông ta, ở Giang Trung, chỉ cần cậu Hồng bây giờ là đã đủ mạnh để dìm ông ta xuống, nhưng không đảm bảo ông ta sẽ mượn sức mạnh của một nhân vật lớn nào trên tỉnh, những cán bộ không có quan hệ trong tỉnh ủy Giang Trung, không thể, thế thì phải dẫn dắt cho cậu Hồng.

Dẫn dắt ai đây? Đương nhiên là Phó bí thư tỉnh ủy Đậu Vân Huy rồi, nối liền mấy yếu tố này lại, đủ để san bằng Tần Quang Viễn rồi.


trướctiếp