Cực Phẩm Thái Tử Gia

Q.1 - Chương 232: Một Chuyện Nhỏ


trướctiếp



La Sắc Sắc kéo mẹ vào phòng ngủ. Đường Sinh sờ lên mũi, vờ như không nhìn thấy vẻ khó xử trên mặt của mẹ Sắc Sắc.

Trên đời này sẽ có rất nhiều mẹ vợ, mẹ La Sắc Sắc là một trong số đó. Bà ấy khoảng

bốn mươi bảy, bốn mươi tám tuổi, thùy mị thướt tha, rất giống Sắc Sắc. Có thể thấy khi bà ấy còn trẻ chắc chắn là rất nổi bật. Vẻ đẹp ấy cũng truyền cho cô con gái xinh đẹp của mình.

Không lâu sau, La Sắc Sắc đi ra, nét mặt đầy giận dữ. Trong đôi mắt xinh đẹp ngấn lệ. Đường Sinh nhìn mà đau lòng. Mẹ Sắc Sắc không ra, rõ ràng La Sắc Sắc để mẹ ở trong khóc một lúc, sau khi tâm trạng ổn định rồi mới đi ra.

Một mặt cũng là để tiện nói chuyện với Đường Sinh. Cô ngồi vào cạnh Đường Sinh rồi nói lại mọi chuyện. Cuối cùng cô tức giận nói:

- Bác của tôi cũng thật là quá đáng. Không giúp thì thôi sao lại phải mắng mẹ tôi như thế chứ. Đến ba tôi còn chẳng nỡ mắng mẹ tôi. Bác ấy dựa vào đâu mà dám làm thế chứ?

Đường Sinh kéo tay La Sắc Sắc, cũng không sợ mẹ La Sắc Sắc bất chợt đi ra. Dù sao thì thân người của La Sắc Sắc cũng che mất tầm nhìn rồi. Dù có đi ra thì cũng kịp để buông tay ra. Một tay hắn lau nước mắt trên khuôn mặt La Sắc Sắc, nhẹ nhàng nói:

-Đừng khóc nữa mà chị. Em chẳng biết làm thế nào cả.

-Làm thế nào bây giờ? Tiểu Hổ bị người của Cục đưa đi rồi. Thật là, nó vẫn là một học sinh. Làm sao mà cục đó lại bắt học sinh cơ chứ ?

Đường Sinh nhớ đến sự tranh chấp với Đường Vĩ, Cũng là học sinh cũng bị dẫn đến đồn cảnh sát. Thật là làm người ta phải buồn lòng.

Sao mà mấy anh cảnh sát lại đi lo mấy chuyện thế này chứ? Chẳng có chuyện gì làm sao mà lại phải lấy khẩu cung của học sinh cơ chứ? Chết tiệt!

La Sắc Sắc nhìn thấy nét mặt Đường Sinh có chút u ám, lại sợ hắn nổi giận, đến Cục Công an Phượng Thành làm loạn lên. Cứ nghĩ đến gia cảnh của họ Đường ở Phượng Thành thì biết. Hảo hán không chịu thua thiệt trước mắt. Nhỡ may hắn cũng bị bắt vào đó thì mình cũng khó mà ăn nói với nhà họ Đường.

Cô không hề biết chuyện trước khi xuât phát Lý Trọng Phong gọi điện thoại cho Đường Sinh. Đường Sinh cũng ngại nói. Thực ra trong lòng hắn đang suy xét. Đi thì cũng không nhất định phải thăm hỏi chủ tịch thành phố. Việc quan hệ với bên Phượng Thành thì cần bắt đầu từ Cẩn Sinh. Không thể lôi chủ tịch thành phố Lục Đại ra để dọa người được. Một mặt sẽ gây phản cảm cho một số người, mặt khác cũng cho thấy Cẩn Sinh không có năng lực. Thế thì không ổn chút nào.

-Chuyện nhỏ chuyện nhỏ. Chị đừng khóc nữa mà. Em sợ chị khóc lắm đấy. Chị có biết không, các chị mà khóc thì em như máu chảy trong tim ấy.

Điểm yếu nhất của Đường Sinh chính là không thể nhìn được những người phụ nữ của mình phải khóc. Đó chính là vũ khí sắc bén có tính sát thương mạnh mẽ vô cùng đối với hắn. Qúa dễ để khơi dậy tính hung hãn từ tận trong xương của Nhị Thế Tổ. Nhưng thực sự chuyện này chỉ là chuyện quá nhỏ. Sao mà gọi điện cho Chủ tịch thành phố Lục Đại được cơ chứ?

Vì thế nên Đường Sinh cũng có chút bối rối.Hắn xoa xoa tay của Sắc Sắc, giọng ôn hòa an ủi:

-Ngoan nào, có chút chuyện nhỏ thôi mà. Thế mà chị cũng khóc? Chị Sắc Sắc của em à, Chị bôi nhọ cái tên của em rồi đấy biết không? Chị sẽ bị phát vào mông đấy biết không?

La Sắc Sắc cắn môi dưới, thấp giọng:

- Thì tôi đang lo lắng mà. Phượng Thành này không giống như Giang Lăng. Chúng ta đi tìm ai bây giờ?

-Ôi em gọi bừa cho một người là có thể xử lý thỏa đáng được chuyện này rồi. Em cũng lười đến cục cảnh sát đó để tốn nước bọt.

Phù, La Sắc Sắc cười kiều diễm như hoa lê gặp mưa. Cô đập bàn tay trắng lên vào hắn :

- Bốc phét ! Thế thì cậu tìm người ta thử đi xem nào !

Đường Sinh lôi điện thoại ra nghĩ ngợi một chút rồi gọi cho Cao Ngọc Mỹ. Cô ta bao trọn cả thị trường quân dụng mấy cái thành phố xung quanh này cơ mà. Chắc chắn là có mối liên hệ với Phượng Thành. Đặc biệt là chuyện này không thể tìm Lục Như Hành được. Để ông ta ra mặt thì mất mặt cho chức chủ tịch thành phố quá.

-Cô theo tôi đến Phượng Thành làm cái gì cơ chứ? Ôi, cái xe của côthật là chói mắt quá đi. Maserati? Cả cái tỉnh Giang Trung cũng không tìm ra cái xe thứ hai giống như thế. Mà thôi, không nói mấy chuyện này nữa, cô có mối liên hệ nào với Phượng Thành không? Có một chuyện nho nhỏ ấy mà. Tôi không thể tìm Lục Như Hành, Cô phải lấy lại công bằng cho tôi. Cục cảnh sát ở đây bắt một nhóc học sinh tên là Tiểu Hổ mà chẳng cần biết nguyên nhân là gì cả, cứ thế lôi người đi.

Đường Sinh tắt điện thoại rồi cười với La Sắc Sắc:

-Quá đơn giản rồi, chị còn là Tổng giám đốc La của Cẩn Sinh đấy nha. Động một tí lại khóc ướt nhèm nước mắt nước mũi thế này cơ chứ? Muốn làm em mất mặt sao? Lần này thôi đấy nha. Lần sau mà thế nữa thì chị xem em sẽ xử lý chị thế nào. Thôi chị đi vào nói với bác gái là không có chuyện gì đâu.

-Ôi, cho tôi khóc trận này có được không? Cái gì mà bảo động tí nước mắt nước mũi đầy mặt. Đánh cho cậu một trận cái đồ hư!

Trong nháy mắt, La Sắc Sắc tâm trạng lại vui trở lại. Nghe hắn nói đến chủ tịch thành phố Lục Như Hành cô cũng có chút ngạc nhiên. Cô thầm hỏi không biết có phải là hắn bốc phét hay không? Chắc chắn là cha hắn ta có quen biết rồi. Nhưng bây giờ thì cô cũng chẳng muốn nghĩ đến những điều này nữa. Bây giờ đứng dậy đi vào phòng ngủ đã. Không lâu sau cô đi ra cùng với mẹ. Mẹ cô tâm trạng cũng không yên, ánh mắt nhìn Đường Sinh cũng khác.

Con gái mình vừa đi ra không biết đã nói gì với thằng nhóc này rồi. Có đâu bao nhiêu thời gian đâu? Cậu ta đã gọi điện để lấy lại sự công bằng rồi? Có phải thế không? Nhưng thái độ chắc chắn của Sắc Sắc khiến bà cũng được an ủi phần nào. Có thực sự là được không đây?

Sau đó bà ngồi xuống nói vài câu. Bác gái cũng hỏi Đường Sinh một số chuyện, em kết nghĩa của con gái, con gái còn dẫn về nhà. Xem ra mối quan hệ cũng không bình thường đâu. Lại nói đến trưởng phòng Liễu thì mới biết đây là mẹ của cậu thanh niên này. Trong lòng bà cũng thích. Trước đây bà không dám hỏi con gái trưởng phòng Liễu là người như thế nào chỉ sợ đúng điều mình tiên đoán. Bây giờ thì yên tâm rồi,hóa ra trưởng phòng Liễu là một người phụ nữ.

Cũng khoảng hơn một tiếng đồng hồ sau.Cao Ngọc Mỹ gọi điện cho Đường Sinh.

- Chuyện đã làm ổn thỏa rồi. Đứa bé đó và cha nó đã về nhà rồi. Đại thiếu gia nhà anh có điều gì nữa thi cứ dặn dò, tôi ở Giang Lăng cũng không có việc gì làm nên mới Phượng Thành chơi một chuyến ấy mà.

- Uh, tối nay chúng ta tụ tập đi. Bây giờ tôi có chút chuyện.

Đường Sinh nói vài câu rồi cúp máy. Sau đó nói với La Sắc Sắc đang căng thẳng đang nhìn mình:

- Không sao nữa rồi. Lát nữa bác và Tiểu Hổ quay về . Chị Sắc Sắc à, em đói rồi.

La Sắc Sắc lườm hắn một cái:

-Chị làm sao mà nấu cơm cho cậu ăn được. Mẹ ơi, mẹ đi nấu cơm đi. Tên này ăn nhiều lắm ạ.

Bác gái vừa nghe không có chuyện gì trong lòng vô cùng vui mừng. Trời ơi, không biết chuyện này là thế nào, nói có một câu mà giải quyết xong rồi sao?

- Được rồi, đuợc rồi. Mấy đứa ngồi đây, bác đi nấu cơm. Một lát là xong thôi. Thực ra là bác đã làm xong một nửa rồi.

Mẹ Sắc Sắc đứng dậy đi về phía nhà bếp. Đường Sinh mới lấy điện thoại di động ra gọi cho Đoan Mộc Chân ở dưới lầu :

-Anh Chân à, anh về khách sạn đi.

Không thể để Đoan Mộc Chân cứ đợi ở dưới lầu mãi thế được. Mình ở đây với nhà Sắc Sắc còn chẳng biết đến mấy giờ mới về. Thôi lúc nào đi thì gọi anh ấy đến cùng đi là được rồi. La Sắc Sắc cũng cởi áo khoác ngoài ra:

- Cậu cứ ngồi trước ở đây. Tôi đi vào giúp mẹ nấu ăn. Chứ không thể để mẹ mệt một mình được.

Đường Sinh bĩu môi, ý của hắn là “ Trình độ của chị cũng giúp nấu ăn được sao? Chỉ làm lộn xộn thêm thôi” nhưng hắn không dám mở miệng nói ra.

La Sắc Sắc tự nhiên nhìn thấy thái độ của cái tên xấu xa này. Tay cô lắc lắc, hếch mũi hứ lên một tiếng rồi mới lắc lắc cái hông đi vào bếp.

Đợi bác trai và Tiểu Hổ về thì cũng đã hơn một giờ. Họ đều không ngờ La Sắc Sắc lại ở nhà, đặc biệt là cha của La Sắc Sắc thì ông không hiểu tại sao con trai mình lại được thả ra ngay từ cục cảnh sát? Ông không biết ai là người đã giúp sức phía sau.

“Năng lực của Cao Ngọc Mỹ cũng khá là mạnh. Cô ta là người nổi tiếng trong hội toàn con ông cháu cha của thành phố Giang Lăng. Tự nhiên lại có mối quan hệ tiếp xúc với một vài con ông cháu cha ở Phượng Thành này thậm chí là đều có mối quan hệ làm ăn. Lợi ích của họ là kết hợp với nhau,xử lý chút chuyện nhỏ này thôi thì có là gì.

La Tiểu Hổ bị mẹ giáo huấn cho môt trận. Cậu ta cũng không dám mở miệng mà lại vô cùng vui sướng khi chị mình đột nhiên trở về. Khi La Sắc Sắc ở nhà cũng giúp mẹ dạy dỗ em nên rất hiểu sự nghịch ngợm của cậu. Trên thực tế thì mẹ cậu cũng không quản được cậu.

Bố La Sắc Sắc cũng gần năm mươi tuổitóc đã hoa râm. Trông ông cũng rất cởi mở. Mới nhìn cũng không thấy giống mọt sách. Sau khi thầm thì một hồi với bà xã của mình trong bếp đi ra thì mới có cái nhìn khác về Đường Sinh. Hóa ra là vì thế mà con mình được thả ra một cách kỳ lạ như vậy, đúng là có quý nhân trợ giúp.

La Tiểu Hổ thấy Đường Sinh cũng chẳng lớn hơn mình bao nhiêu nhưng hắn ta lại rất ra dáng người lớn. Hắn ta nói chuyện với bố mẹ mình cũng đâu ra đấy,trong lòng cậu vô cùng khâm phục. Cậu ta nháy mắt bảo chị vào phòng. La Sắc Sắc cũng muốn hỏi xem em mình định làm gì.

Hai chị em gần hai năm nay không gặp nhau. Hai chị em cũng khá là thân. La Sắc Sắc có cảm giác tiếc rèn sắt không thành thép. Mới bước vào phòng cô đã nhéo cậu em một cái.

- Cái thằng này càng ngày càng không bảo được? Khi chị không có nhà chẳng phải đã dặn em không được làm mẹ giận rồi cơ mà? Em nghe thấy chưa?

-Ôi chị ơi, chị không biết đấy thôi. Chuyện này không thể trách em được. Thầy của em là lưu manh đấy, toàn sờ mông học sinh nữ.

La Sắc Sắc liếc mắt.

-Cái đó đâu đến lượt em phải lo ? À, chị hiểu rồi. Cô gái đó là người em thích hả ?

La Tiểu Hổ đỏ mặt

- Làm gì có chuyện đó? Chỉ là em thấy cô ta đáng thương nên mới giúp thôi. Ông thầy giáo đó của em thật là quá tệ.

- Em đánh người ta rồi? Đánh thế nào ? Đánh ở đâu ? Mẹ nói là ông ta nằm viện rồi ?

-Vâng, là sau khi tan học buổi trưa, em đánh lén sau lưng hắn. Đập có hai viên gạch sau gáy hắn thôi mà, không chết được đâu.

La Sắc Sắc sụp đổ. Làm sao mà cái thằng em này của mình giống một bà già xấu tính thế cơ chứ ? Đều hung hăng như nhau.

- Em đừng có ở Phượng Thành mà làm mẹ tức giận nữa đi. Chứ không thì ngày nào đó sẽ bị em làm cho tức chết mất. Đi cùng với chị sang vùng khác đi.

-Ôi, thật là tốt quá, chị à. Vậy thì đi ra thành phố đi. Em đến nằm mơ cũng muốn đi lên thành phố học đấy.

- Chị bây giờ ở Giang Lăng. Ở đó không bằng Phượng Thành này đâu, có đi không? Em đừng có mà nằm mơ nữa đi.

-Á?

La Tiểu Hổ có chút thất vọng. Hóa ra không phải là đi lên thành phố à? Có điều đi xa khỏi Phượng Thành để hiểu biết thêm bên ngoài thì cũng là điều cậu ta mong chờ.

- Được thôi, chỉ cần đi cùng với chị thì đi đâu cũng được hết. Chứ ở nhà bị bố mẹ lải nhải thì em cũng chết mất.

-Hứ. Em đi với chị mà không nghe lời thì chị cũng lột da em ra như thế thôi. Chị lợi hại thế nào em cũng biết rồi đấy.

-Vâng, em biết rồi mà. Em sao dám? Mà đúng rồi chị à, cái tên em kết nghĩa của chị kia có phải là gì đó của chị?

La Tiểu Hổ quả nhiên giơ ngón tay trỏ đối diện các ngón còn lại một cách khả nghi. Như thế có nghĩa là hai người đó đang tìm hiểu nhau?

La Sắc Sắc làm sao mà thừa nhận được đây? Cô giơ tay ra đập vào đầu thằng em, mắt trợn lên:

- Đừng có mà nói linh tinh,cẩn thận không chị đập cho chết bây giờ.

La Tiểu Hổ thè lưỡi ra. Nghĩ cũng đúng. Cái anh đó cũng không lớn hơn mình bao nhiêu. Còn chị mình thì đã hai mươi lăm rồi.

Đường Sinh bên ngoài nói chuyện công việc với bác trai. Nghe nói bác trai làm về kỹ thuật thì bắt đầu thấy thích thú,sau đó bản thân hắn cũng có một chút suy nghĩ.

Buổi chiều, bố mẹ La Sắc Sắc và Tiểu Hổ đều đi ra ngoài. Người đi làm, người đi học. Ở nhà chỉ còn lại Đường Sinh và La Sắc Sắc.

- Em nói này chị Sắc Sắc, phòng riêng của chị đâu? Em muốn đi tham quan một chút.

Đường Sinh đi nửa vòng mới phát hiện ra hai phòng trong một gian. Vậy chắc là Sắc Sắc không có phòng riêng rồi. Qủa nhiên, La Sắc Sắc nói:

- Cậu xem nhà tôi nhỏ như thế này em làm sao mà có phòng riêng được cơ chứ? Phòng đó cho em trai rồi.

Ngày xưa thì đó là phòng của cô về sau khi cô đi học đại học thì phòng đó trở thành phòng của La Tiểu Hổ. Cả căn phòng hoàn toàn thay đổi.

Lần này lại muốn đưa La Tiểu Hổ đến Giang Lăng, hỏi Đường Sinh xem có được hay không, hắn ta đáp:

- Cả nhà chị đi cùng cũng được. Chị quyết định rồi thì là ok mà.


trướctiếp