Boss Mafia Rất Thích Trêu Chọc Tôi

Chương 88: Bí Mật Làm Nên Cú Sốc.


trướctiếp

Tôi giằng mạnh cánh tay đang bị người kia lay lay ra, đạp giường vài cái lại kéo tấm chăn lên che phủ hết mặt.

"Ài da, phiền chết đi được!"

"Em mà còn không dậy là hết vịt quay thật đấy!"

Câu nói ấy lập tức thấm thía vào tai tôi, khiến con người lười biếng muốn nán lại giường thêm một chút kia bỗng bật mình dậy.

"Xuất phát!"

Đã mở nổi mắt đâu cơ chứ? Nhưng cái miệng xinh lại đi nghe lời của não bộ, chỉ toàn tưởng tượng ra một bàn đồ ăn đầy những con vịt quay béo bở, thơm phức. Nghĩ thôi mà muốn chảy cả nước miếng.

Sau khi sửa soạn cá nhân, thay quần áo thì chúng tôi vào thang máy.

Thời Diệc tiến lên trước bấm số tầng, là lầu 65, không phải đi xuống mà là đi lên sao? Nhưng muốn lấy xe hơi hay moto thì phải xuống hầm để xe chứ nhỉ?

Anh dắt tôi lên sân thượng, mãi tới khi đặt chân đến nơi thì tôi mới lên tiếng hỏi người yêu mình.

"Lên đây làm gì vậy? Không phải đi chơi sao?"

Thời Diệc ra vẻ thần bí, cười cười đáp lại: "Em cứ chờ đi!"

Tôi còn lạ gì mấy cái trò của anh, chắc lại làm chuyện quỷ quái để tạo bất ngờ cho tôi đây mà.

"Hửm? Tiếng gì vậy?" Tôi ngó đầu quay xung quanh, tai cứ nghe loáng thoáng thấy tiếng phành phạch từ xa vọng tới liền tục.

Thời Diệc chẳng phản ứng gì, cứ đứng đó đút tay vào túi quần đợi chờ thứ nào đó tới đây.

"Anh có nghe thấy tiếng gì không?"

Có hỏi nhưng chẳng khả quan, cười đàn ông này vẫn miệng kín như bưng, không hé lấy một chữ. Thà đừng lên tiếng làm gì, chỉ tổ tốn nước bọt.

Đang lúc lườm nguýt người yêu mình, một cơn gió mạnh ào ạt thổi đến, tiếng động kia cũng ngày một to dần.



Chút bụi bặm dính trên nền xi măng của sân thượng bay tứ tung làm tôi phải quay đầu đi chỗ khác, lấy tay che bộ phận mắt, mũi và miệng.

Một chiếc trực thăng Aribus ACH145 hạ cánh chậm rãi ngay trước mặt tôi, phải đến khi ngưng động cơ thì khói bụi xung quanh mới lặng xuống nền đất.

Tôi há hốc mồm nhìn vật thể to lớn ngay trước mắt mình với khoảng cách hơn năm mét, lại không tin nổi mà quay sang nhìn Châu Thời Diệc.

"Anh... Mua nó à?"

Tôi hoài nghi gặng hỏi, Thời Diệc cũng quay qua mỉm cười đáp lời tôi:

"Không có, anh thuê đó!" (

Nghe được câu trả lời mà lòng tôi nhẹ hẳn, mát rười rượi đặt tay lên lòng ngực vỗ vỗ vài cái tỏ ra yên tâm.

"Nếu Doãn Doãn thích thì để anh mua một cái giống hệt!"

)

"Không cần!" Châu Thời Diệc chỉ vừa dứt lời là tôi lập tức cắt ngang ngay, nét mặt gượng gạo vô cùng.

Một chiếc trực thăng đó, nói mua là mua, không biết tiếc tiền sao?

"Em cảm thấy đi xe hơi đủ rồi, à không, đi con moto của anh được rồi!"

Châu Thời Diệc cười híp cả mắt, đưa tay ra ý bảo tôi hãy nắm lấy. Chúng tôi cùng nhau lên trực thăng, đeo vào chiếc tai nghe hàng không có gắn micro chống tiếng ồn, chuyên dùng để liên lạc nội bộ là lập tức xuất phát.

Đi một chặng đường khá dài, rời xa khỏi thành phố A thì tôi mới ngó đôi mắt nhìn xuống, lại quay qua hỏi người yêu mình.

"Chúng ta đang đi đâu vậy?"

Châu Thời Diệc chẳng đoái hoài gì tới câu hỏi của tôi, anh cứ ung dung ngồi nhìn phong cảnh.

Ngứa đòn?

"Chị dâu, chúng ta đang tới địa điểm nhảy dù đó!" (



Nhận được tiếng đáp kì lạ của một người đàn ông mang giọng quen biết, tôi giật mình chỉnh lại tai nghe và micro, hỏi cái người vừa trả lời tôi.

"Anh là ai vậy?"

"Em nè! Nghiêm Thẫn! Cái người lúc dí dao vào chị dâu đây." (3°

Tôi giật mình thêm lần hai, sao ở đây lại được kết nối truyền tin với đám đàn em của Châu Thời Diệc thế này?

"Anh gì ơi, sao anh lại có cách thức liên lạc trên này vậy?"

Người kia bật cười đáp lại, làm cô gái trẻ sốc đến lần ba.

"Vì em là phi công đây nè, đang ngồi ghế lái đó!"

Còn tưởng đây là nhân viên của công ty cho thuê chứ? Nhìn anh ta chẳng giống mấy lần trước chút nào, mặt mũi sáng láng điển trai, ăn mặc lịch sự tử tế nào giống Nghiêm Thẫn trong con hẻm?

"Lo điều khiển đi, nói lắm thế làm gì?" Bấy giờ cái người giả câm giả điếc suốt cả quãng đường kia mới lên tiếng, trừng mắt nhìn Nghiêm Thẫn đang ngồi ghế lái rồi lại quay đi ngắm phong cảnh bên dưới.

Tôi ngồi dựa vào thành ghế, hết ngáp ngủ lại đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Nghiền ngẫm một hồi, cứ thấy mình đã bỏ sót điều gì đó nhưng lại không thể nào nhớ ra.

Là gì nhỉ?

"Khoan đã, lúc nãy nói đi nhảy dù, ý là sao?"

Tôi bật người ngồi thẳng dậy, rời ra tấm lưng đang ỷ lại vào thành ghế mà nhìn hai con người hiện diện trong khoang.

"Ủa lão đại chưa nói gì với chị sao? Hôm nay anh ấy dẫn chị đi nhảy dù mà?"

Không ai quá tam ba bận nhưng tôi thì có, chỉ trong khoảng thời gian ngắn mà hết cú sốc này tới cú sốc khác, làm sao mà chịu nổi cơ chứ?

Cả người tôi hóa đá, đơ ra như một khúc gỗ, cái đầu và cổ như một con robot cạn dầu quay qua hỏi người yêu mình.

"Nhảy dù á?

trướctiếp